Trong khi Lâm Bạch đang chuẩn bị cho những kế hoạch của mình.
Tại thế giới giả lập.
Đế quốc Phương Tây, cực bắc của bản đồ.
Bắc Địa, một vùng đất giàu khoáng sản nhưng lại không thích hợp cho con người sinh sống.
Thời tiết khắc nghiệt với 9 tháng luôn chìm trong băng giá, cây nông nghiệp thật khó mà sống nổi ở nơi đây.
Ở đế quốc Phương Tây, vùng Bắc Địa nghèo khó tuy rộng lớn nhưng lại là địa danh thường được gắn với một nơi lưu đày, nơi đã c·hôn v·ùi không biết bao nhiêu vương công quý tộc phạm tội.
Nhưng nay cơn ác mộng của vô số quý tộc bản địa đã được hóa giải, một quý tộc đến từ đế quốc Phương Đông đã gánh trách nghiệm cai trị Bắc Địa giúp bọn họ.
Lâm gia đương nhiên cũng biết tiếng xấu của vùng đất này, nhưng biết làm sao giờ.
Lợi ích ở đế quốc này vốn đã bị người chia cắt, nên thứ duy nhất Lâm gia có thể nhận được chỉ có cơm thừa rượu cặn người khác để lại.
Với những người khác, vùng đất này chính là một án lưu đày, nhưng với Lâm Lục Dạ, nơi đây cũng không quá tệ.
Đoàn người mất hơn 2 tuần để đi xuyên qua những cơn bão tuyết.
Trên đường đi, họ lại đụng độ với một đạo quân khác của Dị Ma Minh Thổ.
Nhưng đạo quân này chỉ có 100 con goblin đi lạc.
Không cần người khác phải ra tay, Lâm Lục Dạ một người một kiếm, sử dụng tốc độ và sức mạnh tuyệt đối g·iết chúng như chém dưa thái rau.
Tất cả mọi người đều sững sờ khi chứng kiến vị tiểu thư này lao lên trên cùng, càng sững sờ hơn với sức chiến đấu của cô ngang ngửa một đội quân một người.
Khi đám lính đánh thuê kịp phản ứng lại, toàn bộ đội quân của Dị Ma Minh Thổ đã bị tiêu diệt.
Không còn bất cứ ai có ý kiến với cô tiểu thư nhìn qua có vẻ yếu đuối này.
Sau nhiều ngày đi đường, cuối cùng bóng dáng của một tòa thành mờ ảo ẩn dưới sương giá cũng xuất hiện.
Bắc Địa thành trì xa xôi nhất của đế quốc Phương Tây.
Khi đoàn người tới gần bức tường thành, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy chính là máu nhuộm đỏ cả bức tường lạnh lẽo này.
Xác của đám quái vật của Dị Ma Minh Thổ được chất đống ở ngoài thành, cao như những ngọn núi nhỏ.
Cánh cổng thành giờ này tràn đầy mùi máu tươi, băng tuyết đóng băng và lưu lại máu trên cổng thành, biến nó nhìn giống như miệng của một con quái vật.
Dựa vào giấy tờ có con dấu của hoàng đế, cả đoàn người rất thuận lợi mà đi qua cổng thành.
Không khí trong thành khá ngột ngạt, các binh lính b·ị t·hương được băng bó và phải tạm trú dưới những túp lều tạm.
Họ phải luôn cảnh giác, ai biết được đám quái vật có thể công thành một lần nữa hay không.
Mọi người đều rất đề phòng, ánh mắt đầy sự nghi ngờ nhìn đoàn người lạ.
Trong lúc đoàn người của Lâm Lục Dạ chuẩn bị đi vào thành, bỗng con đường phía trước bắt đầu có những tiếng ồn ào.
"Tất cả mau tránh ra, thành chủ tới."
Một đội binh sĩ rõ ràng được trang bị đầy đủ hơn hẳn tách đoàn người sang một bên.
Ở giữa đội binh sĩ ấy là một vị quý tộc nhìn có vẻ trẻ tuổi, một thanh niên tóc vàng cắt ngắn, gương mặt gầy gò, khí sắc không được tốt cho lắm, giống như một người ngày nào cũng phải sống trong lo sợ.
Có thể thấy rõ chênh lệch khi người này mặc một bộ giáp vàng hoa lệ, khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng màu tím được khảm nạm đủ loại đá quý.
Người này là Nathaniel Kingsley, con trai thứ 3 của một công tước, vì đắc tội với một vị hoàng tử trong đế đô nên hắn bị "đi đày" tới nơi Bắc Địa lạnh giá này.
Giờ có người tình nguyện gánh cái của nợ này, hắn cũng phải vội vàng ra tiếp đón.
Chỉ sợ người mới tới không muốn mặt, tự dưng bỏ gánh mà chạy thì hắn sẽ phải tiếp tục làm thành chủ ở cái nơi hoang vắng này.
Nhìn thấy một cô gái đang dẫn đầu đoàn người, hắn hơi ngẩn người ra một chút, việc một nữ quý tộc lên nắm quyền không phải không có nhưng thực sự khá làm hiếm.
Nhìn thấy Lâm Lục Dạ mang đặc điểm của người phương đông, Nathaniel Kingsley rất nhanh chóng chuyển đổi cách nói chuyện, thay vì dùng nghi thức chào hỏi của phương tây, hắn ôm quyền chào hỏi như một võ giả ở phương đông.
Một hồi chào hỏi diễn ra rất nhanh ngay sau đó, mọi thủ tục chuyển giao quyền lực hoàn tất chỉ sau 15 phút.
Tất cả mọi vấn đề hành chính được giải quyết ngay giữa đường.
Không có bất cứ chuyện làm khó dễ nào ở đây.
"Lục Dạ tiểu thư, ta thay mặt toàn bộ dân chúng trong thành cảm ơn vì cô đã lặn lội đường sá xa xôi, tới để lãnh đạo thành phố này."
Nathaniel Kingsley nở một nụ cười nhẹ nhõm, hắn bắt tay bàn giao lại tất cả mọi thứ cho người đến sau.
Ngay khi sắp rời khỏi cổng thành, hắn quay lại nói một tin tức khiến Lâm Lục Dạ phải dè chừng.
"Lục Dạ tiểu thư bảo trọng, có một khe nứt rất lớn đang mở ra ở vùng cực bắc, mong tiểu thư có thể giữ vững thành trì này.
Khi trở về ta cũng sẽ tiện thể báo lại tin tức này cho nghị hội, với tình hình c·hiến t·ranh như hiện tại, ta nghĩ rất nhanh sẽ có quân tiếp viện."
Rất nhanh chóng, đoàn người của Nathaniel Kingsley giống như vứt bỏ được một cục nợ, họ nhanh chóng rời đi cái vùng đất đáng nguyền rủa này.
Tên quý tộc rời đi với lực lượng thân binh của hắn, khoảng 1000 lính tinh nhuệ, đã vậy hắn còn mang theo một lượng lớn lương thảo.
Lâm Lục Dạ cảm thấy khá bất lực, dù sao lính vốn là lính nhà người ta, lương thảo cũng là hắn bỏ tiền ra mua, cô cũng chẳng có thể nói gì hơn.
Cô cũng biết được tại sao tên quý tộc kia lại vội vàng muốn chạy trốn như vậy.
Có vẻ một khe nứt rất lớn đã xuất hiện ở vùng cực bắc, hàng loạt những đạo quân quái vật từ Dị Ma Minh Thổ đã thoát ra.
Chỉ trong một tháng, thành phố Pháo Đài Phương Bắc đã phải hứng chịu 9 lần tiến quân của đám ma vật.
Dựa vào pháo đài hiểm yếu, hơn 7000 quân đã chiến đấu với khoảng 20 vạn quái vật.
Tuy chiến thắng nhưng cả thành trì đã thiệt hại quá nửa.
Đã vậy, mất đi lực lượng khoảng 1000 người đồn trú, sức mạnh của thành phố Pháo Đài Phương Bắc này suy giảm nhanh chóng.
Lực lượng lính đánh thuê hơn trăm người không ăn thua, họ chẳng thể nào bổ sung chỗ trống mà lực lượng của Nathaniel Kingsley để lại.
Và thành trì 70000 dân này chỉ còn 3600 quân để phòng thủ.
Dù lãnh chúa mới là Lâm Lục Dạ có ra lệnh trưng binh chăng nữa cũng khó lòng thay đổi thế cục.
Sức mạnh từ người thường là không đáng để nhắc tới trên chiến trường với đám quái vật.
Ba ngày sau đó.
Lâm Lục Dạ cũng đã nắm giữ sơ bộ mọi hoạt động của Pháo Đài Phương Bắc, dù sao ngoài bức tường cao 50 mét ra, bên trong thành phố này cũng chỉ như một thị trấn nhỏ.
Trong căn phòng của pháo đài, dù cho lò sưởi đã được cho rất nhiều củi, không khí vẫn rất lạnh giá.
Nhưng trong căn phòng này lại xuất hiện một căn phòng khác, đây là phòng thí nghiệm mà Lâm Lục Dạ đã nhận được từ bộ xương kia.
"Lại lần nữa thất bại rồi sao."
Mặc trên người chiếc áo blouse trắng, đeo sẵn kính bảo hộ cẩn thận, Lâm tiểu thư nhìn cục thịt đang mọc ra vô số xúc tu kia trong thất vọng.
Vì cục thịt ấy chính là đan điền ở đời trước của cô.
Lâm Lục Dạ muốn thử một lần nữa phục khắc lại cơ quan ấy nhưng thất bại.
Đan điền đã biến dị ngay khi tiếp xúc với không khí tràn đầy ô nhiễm của thế giới này.
Điều này có nghĩa là cô không thể trở thành một võ giả giống như đời trước.
Còn về hệ thống võ đạo ở thế giới mới.
Thối Thể, Khí Huyết, Tiên Thiên.
Trong đó Lâm Lục Dạ cảm thấy, Tiên Thiên cảnh về thể chất có thể mạnh hơn một chút nhưng thủ đoạn lại kém xa Khai Mạch cảnh.
"Máy tính, hiển thị kết quả quét hình cơ thể của ta sau khi luyện võ."
Rất nhanh chóng, trên màn hình máy tính bắt đầu hiển thị tất cả thông số cơ thể của cô.
"Ra là vậy, Thối Thể cảnh là quá trình dùng thứ năng lượng gọi là khí huyết đi khắp cơ thể, kích thích tất cả các tế bào trở nên mạnh hơn.
Mỗi loại công pháp thực ra là một loại vận chuyển khí huyết theo các con đường khác biệt, rèn luyện cơ thể càng toàn diện, phẩm chất công pháp càng cao."
Nhưng theo những gì màn hình máy tính hiển thị, tuy công pháp của Lâm gia thuộc hàng thượng thừa trong giang hồ, nhưng những gì nó làm được cũng chỉ rèn luyện được 30% cơ thể mà thôi.
Đương nhiên Lâm Lục Dạ không thể nào hài lòng nổi với kết quả này.
Cô dựa vào kiến thức về võ học của một thế giới khác, kết hợp với võ học của thế giới mới, và cả khoa học kỹ thuật.
Cuối cùng, một môn công pháp mới được hoàn thành, thứ có thể để khí huyết vận chuyển ra toàn bộ cơ thể.
Tất cả quá trình này chỉ diễn ra sau vài phút.
Chỉ có thể nói siêu máy tính trong phòng thí nghiệm này thật ra sức, đây chính là cảm giác khi có "kim thủ chỉ".
Sau khi kiểm tra vài lần không có vấn đề, cuối cùng Lâm Lục Dạ đã chuyển sang loại công pháp mới.
Cô bắt đầu ngồi xuống tu luyện, khí huyết bắt đầu vận chuyển quanh cơ thể, rèn luyện tới từng tế bào nhỏ nhất.
Nhưng Lâm Lục Dạ lại cảm thấy quá trình này thực sự quá chậm.
Vì vậy cô mở một "phần mềm hack" khác của mình, thiên phú Bạo Kích.
Tính toán tốt mọi thứ, sau đó bạo kích về số lượng khí huyết, bạo kích tốc độ vận chuyển.
Chỉ thấy gương mặt của Lâm Lục Dạ lúc này nhăn lại vì đau đớn, khí huyết dư thừa tiết ra ngoài cơ thể giống như những ngọn lửa màu máu.
Nhưng ngay sau đó là một cảm giác khoan khoái, giống như mọi nơi trong cơ thể đều được xoa bóp cẩn thận.
Khí tức của Lâm Lục Dạ tuy vẫn chỉ là một Thối Thể cảnh võ giả, nhưng Khí Huyết cảnh cũng chưa chắc có thể đỡ được một đòn của cô.
Vài giờ sau đó, ngọn lửa màu máu một lần nữa trở lại cơ thể.
Lâm Lục Dạ mở mắt, sau một lần tu luyện, vô số linh cảm giống như phun trào.
Cô đã có ý tưởng về một cảnh giới mới, vứt cái Khí Huyết cảnh sang một bên.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Lục Dạ vội vàng dọn dẹp mọi thứ, cô lại mặc bộ áo giáp hiệp sĩ, thu hồi lại căn phòng thí nghiệm.
"Vào đi."
Một hầu gái tóc vàng tiến vào, cô ta chính là người đầu tiên Lâm Lục Dạ gặp khi tiến vào thế giới mới.
Tên cô là gì thì Lâm Lục Dạ cũng không biết, vì người đã thuê cô ta về làm việc cho Lâm gia là Lâm Bạch.
Tuy người này có thể xem là thuộc hạ của cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được một cảm giác ngăn cách, nên Lâm Lục Dạ cũng cảm thấy chuyện biết tên đối phương hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
"Ngài lãnh chúa, bên phía nhà kho thông báo, chúng ta rất có thể sẽ không đủ lương thực để qua khỏi mùa đông này."
Nghe vậy, lãnh chúa của vùng Bắc Địa phải trầm ngâm, hiện tại ngoài việc đi săn ra, không còn cách nào khác có thể kiếm được lương thực.
May mắn, thế giới này là một thế giới siêu phàm.
Ngoài kia còn rất nhiều những quái thú có kích thước khổng lồ.
Một giờ sau đó, Lâm Lục Dạ dẫn theo một đội đi săn khoảng 50 người, tất cả đều là người tu luyện.
Họ là những hiệp sĩ thực tập.
Cảnh giới của các hiệp sĩ được chia làm: Nảy Mầm, Sinh Trưởng, Nở Rộ.
Hay người ta thường gọi là thực tập hiệp sĩ, chuẩn hiệp sĩ, và đại hiệp sĩ để cho đỡ nhầm lẫn họ với thực vật.
Còn lý do tại sao cảnh giới của các hiệp sĩ lại được gọi tên như vậy, tất cả là do con đường tu luyện này được một pháp sư thực vật hệ phát minh, nhằm đào tạo người phàm thành người trông vườn cho mình.
Sau đó con đường tu luyện này được lan rộng khắp đế quốc Phương Tây, được rất nhiều phàm nhân săn đón, vì đây chính là thứ giúp những người ở tầng dưới chót có thể đổi đời.
Trong những người đi theo Lâm Lục Dạ ra ngoài, còn có cả đội trưởng đội bộ binh Alan, một chuẩn hiệp sĩ.
Đoàn người rất nhanh chóng tiến vào trong khu rừng gần thành phố, càng đi sâu, cây cối càng trở nên to lớn.
Bắt đầu từ những cây thông chỉ cao 5 đến 7 mét, sau đó là những cái cây cao hàng chục mét.
Nhưng đây mới là rìa ngoài của khu rừng, nơi phần lớn đều là những loài động vật thông thường đã ngủ đông.
Trước mặt đoàn người lúc này là những gốc cây cao hàng trăm mét, đây mới chính là nơi họ cần tới, nơi trú ngụ của những động vật siêu phàm được gọi là hung thú.
Chỉ vừa tiến vào khu rừng được vài bước, cả đoàn người đã được chào đón bởi một con hung thú với đầu giống như trâu nhưng thân hình giống như gấu trắng.
Nhiều lính mới chưa bao giờ đối mặt với hung thú, họ hoảng sợ tới nỗi cầm v·ũ k·hí còn không chắc.
Ngay lúc này, đội trưởng đội bộ binh Alan đứng ra.
Một ông chú trung niên để ria mép, khuôn mặt với một vết sẹo dài từ mắt trái tới má phải tăng thêm phần hung ác, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí.
Lâm Lục Dạ đang muốn ra tay cũng ngừng lại, cô muốn xem một chuẩn hiệp sĩ có thể mạnh như thế nào.
Trong mắt cô, xung quanh người Alan bắt đầu xuất hiện một tầng cương khí trong suốt, rất khó để nhìn ra.
Tốc độ ông ta lao về phía con hung thú nhanh chỉ để lại tàn ảnh.
Một kiếm chém ra để lại trên đùi phải con quái vật một v·ết t·hương lớn, đồng thời hất nó bay xa hàng chục mét, đâm gãy vài cái cây nhỏ mới có thể dừng lại.
Rống!
Con quái vật gầm lên trong đau đớn, nhưng ánh mắt của nó không còn vẻ hung bạo mà lại tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lâm Lục Dạ nhìn ra, con hung thú này thuộc loại yếu nhất, sức mạnh chỉ nhỉnh hơn một Thối Thể cảnh võ giả hoặc một thực tập hiệp sĩ một chút.
Làm sao nó có thể là đối thủ của một chuẩn hiệp sĩ như Alan được.
Rất nhanh chóng, con hung thú đã bị vị chuẩn hiệp sĩ bêu đầu, trở thành một phần lương thực của thành phố.
Mọi người còn đang muốn đi săn thì bỗng nhiên trời tối lại.
Tuyết ngừng rơi, để lộ ra một bầu trời bị nhuộm màu hắc ám.
Rắc rắc!
Tiếng không gian vỡ vụn vang lên, cả đoàn người ngơ ngác nhìn về bầu trời phương bắc.
Cách Bắc Địa khoảng 5000 dặm.
Một vết nứt không gian cực lớn xuất hiện, có thể nhìn rõ phía bên kia vết nứt là một bầu trời đỏ đến đáng sợ.