Phía sau hắn có một luyện khí sĩ đang dắt một con chó đen đi tới.
Con chó hắn đang dắt không phải loài chó bình thường, vì đó từng là một con người, hay chính là một tên tà giáo đồ khác.
Sau khi phát hiện ra khả năng cảm nhận sự hiện diện của các mảnh vỡ, một khả năng mà chỉ mấy tên thờ phụng Dị Ma Minh Thổ mới có.
Tiên Phủ đã bắt sống một lượng lớn tà giáo đồ, biến chúng thành chó bằng Tạo Súc Thuật.
Sau khi biến thành chó, tu vi của mấy tên tà giáo đồ này sẽ mất hết, năng lực chiến đấu cũng chỉ mạnh hơn chó bình thường một chút.
Nhưng khả năng cảm nhận mảnh vỡ của đám này sẽ tăng lên gấp trăm lần, có thể phát hiện bất cứ mảnh vỡ nào trong phạm vi bán kính 10 km.
Ngay lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm khác cũng đi đến chiến trường.
Một tên pháp sư đeo kính đi ra từ khu rừng gần đó.
Trên tay hắn là một quả cầu pha lê màu đen, bên trong quả cầu ấy có thể chứng kiến vô số những gương mặt đau đớn vặn vẹo, như thể có hàng chục linh hồn bị phong ấn trong đó, phải chịu đủ loại đau đớn giày vò.
Đây là một loại pháp khí truy tìm mảnh vỡ do Pháp Sư Tháp phát minh, với nguyên liệu đương nhiên cũng lấy từ tà giáo.
Quả cầu pha lê này cần tiêu tốn 10 linh hồn của tà giáo đồ mới có thể chế tạo ra, nhìn có vẻ kém năng suất hơn tạo súc thuật của Tiên Phủ.
Nhưng được cái, phạm vi tìm kiếm của loại ma đạo cụ này rộng gấp 10 lần so với mũi chó.
Tên tà giáo đồ giơ hai tay đầu hàng, rồi hắn nở một nụ cười hèn mọn.
"Hai vị đại gia, tiểu nhân chỉ là một con tôm nhỏ, tiểu nhân sẽ để lại toàn bộ bảo vật.
Hi vọng hai vị đại gia vừa ý, tiểu nhân sẽ đi ngay."
Tên tà giáo đồ từ từ đặt mảnh vỡ xuống mặt đất, hắn dần dần bước về phía sau.
Khi thấy hai tên luyện khí sĩ và pháp sư vẫn nhìn chăm chăm vào mảnh vỡ hắn vừa đặt xuống, tên tà giáo đồ thở phào một hơi, hắn muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Mạng sống quan trọng hơn tất cả, nhiệm vụ mà trưởng lão giao cho là cái quỷ gì?
Ta không biết.
"Dừng lại ở đó."
"Đứng lại."
Hai giọng nói vang lên khiến tên tà giáo đồ không dám bước nửa bước chân.
"Vị đạo hữu này, ta lấy đi bảo vật, ngươi cầm lấy tên tà giáo đồ này."
"Không không, quý ngài luyện khí sĩ, ta cầm bảo vật, còn ngươi có thể đem tên này đi bán cho chợ đen."
Mùi thuốc súng lan tràn trong không khí, như thể sắp có một trận chiến diễn ra.
Nhưng ngay trong lúc căng thẳng.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống.
Cô gái tóc trắng đeo một chiếc mặt nạ đen, khoác lên trên mình một chiếc áo choàng lông quạ đầy thần bí, ẩn hiện dưới tấm áo choàng ấy là một thân hình nóng bỏng được bọc trong bộ đồ bó sát màu đen.
Ánh mắt của hai tên pháp sư và luyện khí sĩ kiêng kị khi chứng kiến sự xuất hiện của cô ta.
Dù sao bây giờ mọi người ai cũng biết đến Hắc Vũ là chủ nhà trên vùng Bắc Địa này.
Mấy ngày qua, người của Pháp Sư Tháp và Tiên Phủ bị Hắc Vũ tập kích không ít, đánh mất hàng trăm mảnh vỡ của Hắc Ám Đại Ma.
Lực chiến đấu của tổ chức này mạnh khỏi phải nói, đồng thời khả năng tìm kiếm của Hắc Vũ chỉ có thể nói, một tìm một cái chuẩn.
Nếu không có Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp can thiệp, có lẽ giờ này Hắc Vũ đã chiếm được tất cả các mảnh vỡ.
Về việc bị ăn c·ướp, Tiên Phủ và Pháp Sư tháp cũng không nói gì, vì hai tổ chức này cũng tập kích lẫn nhau.
Miễn không c·hết quá nhiều người, ai cũng không có ý kiến gì.
"Hai vị, thứ này thuộc về Hắc Vũ chúng ta, còn tên tà giáo đồ kia, hai vị thích chia thế nào thì chia."
Người nhân bản lạnh lùng nói, như thể cô ta đang trình bày một chân lý.
Nhưng hai người kia nào có chịu thua, khí tức của cấp độ 6 được thả ra, khiến cho cả khu vực xuất hiện địa chấn.
Điều này cũng chẳng thu hút nhiều người chú ý lắm, bởi vì tình huống tương tự đang diễn ra khắp nơi trên Bắc Địa này.
"Nơi này tuy là sân nhà của ngươi, nhưng chúng ta cũng không phải ăn chay."
Chứng kiến chiến ý của hai người kia đang dâng lên, thành viên Hắc Vũ nghiêng đầu đầy giễu cợt.
"Ồ, thật vậy sao? Vậy thì chứng minh các ngươi là động vật ăn thịt đi xem nào?"
Cô nàng vừa nói xong, lập tức có thêm 10 thành viên khác của Hắc Vũ xuất hiện, bao vây khu vực này.
Hai tên luyện khí sĩ và pháp sư muốn nói gì nhưng không thể nói, như thể có gì đó khiến chúng phải nghẹn cổ họng.
"Được rồi, ngươi thắng, ta và tên pháp sư này sẽ chia đều tên tà giáo."
Người nhân bản mỉm cười, mảnh vỡ của Hắc Ám Đại Ma bay vào lòng bàn tay cô.
Ngay sau đó, cô ta và 10 thành viên Hắc Vũ khác lập tức biến mất.
Tên tà giáo đồ đang nằm gục trên đất tuyết giờ này thở phào, áp lực mà đám Hắc Vũ thả ra là quá lớn, khiến hắn cảm giác muốn hít thở cũng khó.
Nhưng hắn chưa mừng được bao lâu, đã có hai ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, như thể muốn lột da róc thịt.
Tên pháp sư lúc này giơ ngón giữa, chỉnh lại kính mắt của mình.
"Quý ngài luyện khí sĩ, ta lấy linh hồn, ngươi lấy thể xác, thế là công bằng."
"Chấp nhận, nhưng đạo hữu cần để lại một ít linh hồn cho ta, biến thể xác hắn thành chó săn mà không có linh hồn, cũng chỉ là một cái xác chó, không có bất cứ tác dụng nào."
Tên tà giáo đồ muốn phản kháng lắm, nhưng hắn không thể.
Sức mạnh của tên này có được không phải do hắn tự tu luyện, mà là hắn được người ban cho.
Nên hắn không thể làm chủ được sức mạnh của mình.
Tà giáo lúc trước có thể tác oai tác quái chính là do đám pháp sư và luyện khí sĩ sợ bị dị hóa do dùng quá nhiều sức mạnh.
Nhưng nay tình hình đã rất khác so với trước.
Sau khi bắt chước khả năng thích nghi môi trường của Tẩy Tủy cảnh, đám người này đã có thể sử dụng 20% sức mạnh.
Gần đây nhất, Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp công phá thành công hang ổ của tà giáo, phát hiện ra khá nhiều phương pháp tránh bị dị hóa.
Nên giờ này, tà giáo phải đối mặt với một đám người tu luyện có thể sử dụng 70% năng lực vốn có.
Giờ thì 10 tên tà giáo cấp 6 cũng chưa chắc đã ăn được một Hợp Đạo chân quân.
Mà tên tà giáo này một thân một mình, rất nhanh chóng hắn đã bị trấn áp.
Tên pháp sư dùng Đoạt Hồn Chú, lôi linh hồn tên tà giáo đồ ra bên ngoài.
Chỉ thấy một bóng người chìm trong hắc khí được kéo ra khỏi cơ thể tên xấu số kia.
"Quả nhiên là tà giáo đồ có khác, linh hồn lúc nào cũng dơ bẩn như vậy."
Chỉ thấy phần lớn linh hồn tên tà giáo được quả cầu pha lê hấp thu, còn thân xác của hắn nằm co giật trên mặt đất.
Luyện khí sĩ bên cạnh cũng bắt đầu ra tay.
Chỉ thấy hắn chạm vào thân xác đã mất đi linh hồn kia.
Cái xác bắt đầu teo lại, lông thú mọc ra, tứ chi hóa thành chân chó.
Trong một phút, từ một con người đã hóa thành một con chó lông đen trắng nhìn như husky.
Do khuyết thiếu quá nhiều linh hồn, con chó này có ánh mắt nhìn cực kỳ ngu ngốc.
Đến cả con chó đen bên cạnh, kẻ từng là một tà giáo đồ còn nhìn nó với ánh mắt thương hại.
"Vị đạo hữu này, có phải ngươi rút nhiều linh hồn quá không? Nhìn con chó này cứ ngáo ngáo kiểu gì ấy.
Hàng kém chất lượng như thế này, ai mua?"
Tên luyện khí sĩ khá bất mãn, hắn chỉ thẳng vào con husky đang trợn đôi mắt trắng.
"Quý ngài luyện khí sĩ cần gì phải quan tâm tới linh trí của con chó nhỉ?
Chẳng phải mấy con chó này chỉ cần đánh hơi được thứ vật chất đen kia là được rồi sao?
Nếu cảm thấy không bán được giá tốt, ngươi có thể liên lạc với đám tán tu cũng được mà."
Kể từ lúc Lâm Lục Dạ phát minh ra Tẩy Tủy cảnh, rất nhiều tán tu tưởng chừng tuyệt chủng đã thò mặt ra khỏi hang.
Đến khi Tiên Phủ phát hiện ra các biện pháp tránh ô nhiễm của tà giáo, quần thể tán tu đã chính thức trở lại.
Tên luyện khí sĩ nghĩ tới điều này, hắn biết con husky này bán cho Tiên Phủ chắc chắn không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nếu bán cho đám tán tu kém hiểu biết, có lẽ hắn có thể vớt được chút lợi nhuận.
Hắn gật đầu đồng ý, cả hai người và hai con chó biến mất.
Trong phòng thí nghiệm được đặt ở pháo đài chính của thành phố.
Lâm Lục Dạ thở dài một hơi, cô vừa tiêu hóa xong một mảnh vỡ khác của Hắc Ám Đại Ma.
Cô nàng lúc này trầm ngâm, hiện tại, trong cảm nhận của cô, đã không còn bất cứ mảnh vỡ nào khác tồn tại trong tự nhiên.
Lâm Lục Dạ đã cắn nuốt 356 mảnh vỡ, 210 mảnh vỡ còn lại bên phía Tiên Phủ, 322 mảnh vỡ ở trong tay doanh trại của Pháp Sư Tháp.
Pháp Sư Tháp được sự hỗ trợ của q·uân đ·ội đế quốc Phương Tây, nên khả năng tìm kiếm năng suất hơn hẳn so với đối thủ.
Còn tán tu?
Đám tán tu vừa mới kiếm được một mảnh vỡ không lâu đã bị đủ các thế lực lớn đánh c·ướp.
Chỉ duy nhất một tán tu thành công tham dự bữa tiệc này, không ai khác chính là Diệp Hiên.
112 mảnh khác đã bị hắn hấp thu, ma kiếm giờ cung cấp sức mạnh khiến hắn có thể đánh với những kẻ mạnh nhất thế giới.
Nhưng hắn vẫn giấu rất kỹ, không ai phát hiện ra bất cứ tung tích của hắn.
Lâm Lục Dạ đoán rằng có kẻ nào đó ngoài kia, trong bóng tối, cũng có khả năng hấp thu những mảnh vỡ này để gia tăng sức mạnh giống như cô.
Điều này khiến Lâm Lục Dạ muốn xé bỏ hiệp ước của cô với đám Tiên Phủ và Pháp Sư Tháp, muốn cắn nuốt tất cả mảnh vỡ trước khi chúng bị kẻ khác cắn nuốt.
Nhưng cô nàng vẫn không làm vậy, cô không tin mình có thể đánh lại cả thế giới.
Với lại, Lâm Lục Dạ biết rằng, nếu động tới hai tổ chức này, rất có thể sẽ có một kẻ khác núp trong bóng tối chớp lấy thời cơ, nhân cơ hội nẫng tay trên.
Trong lúc cô nàng chưa biết làm gì để có thể lấy được số mảnh vỡ còn lại.
Oanh!
Một cột khói hình nấm bốc lên ở phương xa, kinh động tất cả mọi người.
Dù cho mấy ngày hôm nay tất cả mọi người có đánh nhau như thế nào chăng nữa, mọi người đều rất biết đường kiềm chế, không hề xuất hiện quy mô chiến đấu lớn như vậy.
Và nơi xuất hiện cột khói chính là doanh địa của Tiên Phủ.
Nhìn thấy cột khói này, hai mắt Lâm Lục Dạ như sáng lên.
Cô quả nhiên là thiên mệnh chi tử, muốn một trong hai doanh địa xảy ra chuyện, quả nhiên một doanh địa trong số đó đã xảy ra chuyện.
Cơ hội lấy chỗ mảnh vỡ từ tay Tiên Phủ chẳng phải đến rồi sao?
Bên ngoài doanh địa của Tiên Phủ.
Diệp Hiên mang theo một đội quân tán tu đến để phục kích.
Mở đầu cho trận chiến, phe tán tu đã dùng một pháp thuật tổ hợp, dùng một q·uả c·ầu l·ửa bán kính hàng trăm mét t·ấn c·ông bức tường đầy các phù văn.
Một v·ụ n·ổ lớn chiếu sáng cả vùng Bắc Địa, cột khói đen bốc lên cao hàng trăm cây số.
Khi còn đang chiếm ưu thế bất ngờ, các tán tu lao thẳng vào chiến trường.
Nhưng mọi thứ không hề dễ dàng như họ nghĩ.
Nơi này là một chiến trường cực kỳ khốc liệt, đủ loại ánh sáng thuật pháp bay đầy trời, tiếng mắng chửi, tiếng la thất thanh đau đớn, tiếng trăn trối của những người sắp c·hết.
Gọi là một doanh địa, nhưng bức tường bên ngoài đã cao hơn 120 mét, không những vậy, bên trong còn có cả một hệ thống pháo đài phòng thủ cực kỳ hoàn thiện.
Nói nơi đây là một thành phố cũng không sai.
Những thành viên của Tiên Phủ lúc này đang thoải mái phòng ngự, dù cho đám tán tu có t·ấn c·ông mạnh như thế nào chăng nữa, cũng không thể làm gì bức tường.
Thậm chí đám người Tiên Phủ còn nhàn nhã uống trà, thi thoảng ném một vài loại thuật pháp xuống bên dưới.
"Đúng là một đám tán tu ngu ngốc mà."
"Tuy trong ba thế lực đang có mặt ở Bắc Địa hiện tại, Tiên Phủ chúng ta có số người ít nhất, nhưng cũng không phải là một quả hồng dễ bóp."
Bên trên tường thành, những luyện khí sĩ của Tiên Phủ đang tận hưởng cảm giác nghiền ép nhỏ yếu, bên dưới là những tán tu và dã pháp sư đang cố gắng công phá bức tường trong vô vọng.
"Thủ lĩnh! Thủ lĩnh đâu rồi! Hắn ở đâu rồi!"
Các tán tu tuyệt vọng, họ muốn chạy trốn khỏi chiến trường này.
Nhưng ngay lúc mọi người sắp sụp đổ, một tên kiếm sĩ cầm trên tay một thanh ma kiếm tiến vào chiến trường.
Ánh mắt hắn lạnh lùng khi nhìn đám luyện khí sĩ đang khinh địch không hề quan tâm vào chuyện phòng thủ.
Kế hoạch của Diệp Hiên đã thành công.
Nếu đám người của Tiên Phủ toàn lực phòng thủ, Diệp Hiên cũng sẽ phải bó tay.
Nhưng nếu chúng phòng thủ tản mạn như thế này, thì đúng ý Diệp Hiên rồi.
Tên kiếm sĩ bất ngờ vung kiếm về phía trước, những đường kiếm như thể một tên phàm nhân đang huy kiếm lung tung.
Một hành động nhìn rất buồn cười, đặc biệt khi xuất hiện trên cái chiến trường với đủ các loại pháp thuật đang lấp đầy không gian.
Nhưng sẽ thật sai lầm nếu coi thường những đường kiếm ấy.
Rắc! Rắc!
Mọi người sững sờ khi nghe thấy những tiếng vang.
Nó phát ra từ bức tường phía trước, bức tường thành khổng lồ với vô số phù văn lúc ẩn lúc hiện, một công trình tưởng chừng như không thể phá vỡ.
Giờ này, vô số vết cắt chằng chịt xuất hiện, như thể bức tường khổng lồ kia chỉ là một khối đậu hũ cỡ bự.
Cả một mảng tường sụp đổ, một lỗ hổng lớn xuất hiện trên doanh địa của Tiên Phủ.
"Tường sập rồi!"
"Thủ lĩnh vô địch!"
Ngay lúc tất cả mọi người đang hoan hô, Diệp Hiên giơ cao thanh ma kiếm.
"Xông lên!"
Thanh ma kiếm làm tiếng thét xung trận của Diệp Hiên như có một ma lực kỳ lạ, nó khiến huyết dịch của các tán tu như muốn sôi trào, tiềm năng của cả đám người bùng nổ 200%.
"Giết! Giết!"
"Cơ duyên là của chúng ta!"
Cấp dưới của Diệp Hiên giờ này chẳng khác nào những con thú mất đi lý trí, chúng điên cuồng xông vào doanh địa, tùy ý đ·ốt p·há, mặc kệ thực lực có cho phép chúng làm vậy hay không.
Diệp Hiên sau khi phá xong bức tường thành, hắn cũng biến mất giữa dòng người.
Ngoài doanh địa của Tiên Phủ, người của Hắc Vũ và Pháp Sư Tháp đã sẵn sàng.
Nhưng họ không biết, Diệp Hiên ở phía xa chứng kiến hai nhóm người nhân lúc hỗn loạn mà đột nhập doanh địa của Tiên Phủ.
Hắn mỉm cười rồi bỏ đi, hướng về phía doanh địa của Pháp Sư Tháp.