Lâm Lục Dạ đứng trên một đỉnh núi băng cao hàng vạn dặm, đây chính là tác phẩm do cô đã tạo ra khi dùng hết sức.
Cô cảm nhận được toàn bộ người nhân bản của mình cũng đ·ã c·hết hết, linh hồn của họ giờ trở lại với mạng lưới internet cô đã tạo ra.
Đòn vừa rồi của cô cũng đã khiến cho tất cả sinh linh yếu hơn cấp độ 7 c·hết sạch, người của Tiên Phủ hay Pháp Sư tháp cũng không thể sống sót.
Rắc rắc!
Lớp vỏ băng giá của hành tinh bắt đầu tan chảy, thế giới đang tĩnh lặng bỗng náo nhiệt trở lại.
Các Pháp Thần và Chân Linh cảnh bắt đầu phá vỡ lớp băng, tiếp tục chiến đấu với những con quái vật từ Dị Ma Minh Thổ.
Bên dưới ngọn núi Lâm Lục Dạ đang đứng.
Ánh mắt của Hắc Ám Đại Ma dần biến mất, đòn vừa rồi của Lâm Lục Dạ đã đánh cho nó gần như c·hết ngay lập tức.
Lúc này, ý thức của Diệp Hiên tỉnh lại, lần nữa làm chủ thân thể này.
"Lâm Lục Dạ!"
Một tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên.
Rắc rắc!
Ngọn núi băng khổng lồ bắt đầu rạn nứt, có thứ gì đó muốn thoát khỏi ngọn núi này.
Có thể thấy rõ hắc ám đang lan tràn ngay bên trong ngọn núi khổng lồ ấy.
Diệp Hiên giờ đang thiêu đốt sức mạnh của Hắc Ám đại ma, tạm thời nâng cao sức mạnh của mình lên cấp 8 chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Ầm!
Ngọn núi khổng lồ sụp đổ, một bóng đen bay ra, ác quỷ với bộ giáp đen xuất hiện, không gian còn tan vỡ qua từng nhịp thở của sinh vật này.
Mấy khối băng dù có lạnh đến mấy cũng khó có thể cản bước hắn.
Nhưng khí tức của kẻ này cũng nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng cũng ngang với cấp độ 7.
"Lâm Lục Dạ!"
Diệp Hiên giống như điên loạn, hắn dùng chút lý trí cuối cùng, tất cả cũng chỉ để có thể g·iết c·hết cô gái này.
Hắn muốn báo thù cho tất cả người nhà của hắn.
Từng đường kiếm tinh diệu nay không còn nữa, hắn cũng không hề sử dụng bất cứ thứ kiếm ý nào.
Nhưng từng vết chém của hắn đều có thể gây ra những vết rách không gian, chém vỡ từng hành tinh cách xa hàng ngàn năm ánh sáng.
Hắn đang chiến đấu bằng cơ bắp kí ức, bằng bản năng.
Lâm Lục Dạ cũng rất bất ngờ khi gặp lại đối thủ cũ, nhưng cô cũng nhanh chóng phải thất vọng, dù cho có cảm nhận được kiếm ý trên cơ thể đối thủ mình, Diệp Hiên lại không còn ý thức để sử dụng.
Giống như một kẻ điên cầm trên tay khẩu súng có đạn nhưng lại dùng như một cây gậy để đánh nhau.
Sau một hồi nén tránh và phản công, cô nàng dần cảm thấy nhàm chán.
Trên người Lâm Lục Dạ không có bất cứ v·ết t·hương nào nhưng trái lại, đối thủ của cô lại chi chít những vết sẹo.
Không muốn dây dưa với tên này nữa, Lâm Lục Dạ ngưng tụ ra một thanh băng kiếm màu đen, kết hợp với hai thiên phú của mình.
Cô dễ dàng đâm xuyên qua cơ thể đang suy yếu của Diệp Hiên, kết thúc trận chiến này trong nháy mắt.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Hiên lại cười rồi.
Hồi quang phản chiếu.
Nhờ trạng thái đặc thù này làm hắn tỉnh táo trong giây lát.
Tay phải hắn đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay đang dùng kiếm của Lâm Lục Dạ.
Lâm Lục Dạ lúc này cảm thấy không ổn, nhưng tay phải của cô giống như bị khóa chặt.
"Dù có c·hết, ta cũng phải kéo ngươi theo cùng!"
Ánh mắt của Diệp Hiên ngay lúc này trở nên điên cuồng, hắn nở cười to vang động cả đất trời.
"Hắc Ám Đại Ma! Ra mà lấy lại tất cả những gì thuộc về ngươi đi!"
Bóng tối bắt đầu xuất hiện, nó như một màn sương đen đang cuốn quanh Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ.
Diệp Hiên lúc này nhắm hai mắt lại, sắc mặt trước khi c·hết của hắn giống như rất an bình.
Nhưng khi hai con mắt đó mở ra một lần nữa, tất cả chỉ còn là một màu đỏ như máu, khuôn mặt không cảm xúc, không nhân tính.
Lâm Lục Dạ cảm nhận được sức mạnh của cô đang yếu đi nhanh chóng, thứ sức mạnh cô có được từ các mảnh vỡ đang dần bị kẻ trước mặt cô hấp thu.
Không thể rút tay phải về được, ánh mắt Lâm Lục Dạ lộ rõ vẻ hung ác.
Một thanh băng kiếm khác được ngưng tụ ở tay trái của cô, lưỡi kiếm sắc bén lập tức cắt qua cánh tay phải.
Không còn ràng buộc nữa, cô nàng lập tức lùi về phía sau.
Một cảm giác suy yếu đang truyền tới, tên ác ma trước mắt cô đã hấp thu gần như toàn bộ sức mạnh của các mảnh vỡ.
Trên thân thể hắn, cánh tay phải của Lâm Lục Dạ nhanh chóng héo úa như một cảnh cây khô, cả lưỡi kiếm cô cắm trên thân thể Diệp Hiên cũng tan chảy thành một thứ vật chất màu đen và bị hấp thu.
Tập hợp đầy đủ tất cả những mảnh vỡ, khí tức của tên ác quỷ tăng lên nhanh chóng, đồng thời, thân thể của hắn cũng đang biến lớn, xé nát thân xác của tên kiếm sĩ đã cất chứa hắn bấy lâu nay.
Hắc Ám Đại Ma, một ác ma cấp độ 8 đã phục hồi, sức mạnh kinh khủng khiến những người còn sống sót phải kiêng kỵ.
Do hắn đã thích nghi được với quy tắc của thế giới này, con quái vật bay lên vũ trụ, phô diễn cho người đời kích thước thực sự của nó.
Cả hành tinh này thật nhỏ bé chỉ như một hạt cát trước con quái vật này.
"Ta đói, cần khôi phục chút thực lực."
Một câu nói khiến tất cả mọi người phải rùng mình.
Tất cả đám quái vật đang xâm lấn thế giới bỗng nhiên chuyển hướng, chúng hướng thẳng về miệng rộng như một địa ngục rực lửa của con ác ma.
"Không! Không muốn a!"
"Hiến dâng tất cả vì chúa tể!"
Đám tà giáo cũng bị ảnh hưởng, chúng không thể kiểm soát thân thể của mình, cứ như vậy cùng với vô số những con quái vật khác, chúng trở thành thức ăn của Hắc Ám Đại Ma.
Khí tức của con quái vật này đã mạnh hơn trước, nhưng đối với ác ma này, chỉ từng đó là chưa đủ nhét kẽ răng, ánh mắt của nó quét về ngôi sao nhỏ bé, khiến tất cả những sinh linh còn sống sót phải rùng mình.
Đứng trước thời khắc sinh tử này, những người sống sót còn lại trên thế giới bắt đầu tụ tập cùng một chỗ.
"Các vị, chúng ta phải sử dụng đến phương án cuối cùng mà thôi."
Các pháp sư nhìn nhau rồi gật đầu.
Tất cả bọn họ tan biến cùng một lúc, bầu trời sao lúc này cũng biến đổi, hàng tỉ ngôi sao tụ tập cùng nhau rèn đúc nên một sinh vật hùng mạnh nhất.
Một con rồng như được tạo thành từ vô số các ngôi sao, đội trên đầu một chiếc vương miện là tòa thành Tinh Giới.
Kích thước của nó thậm chí còn lớn hơn cả Hắc Ám Đại Ma.
"Chúng ta cũng không thể để mấy tên pháp sư kia vượt mặt được, trận chiến này chúng ta cũng phải tham gia."
Các động thiên phúc địa, vốn là các á không gian không tồn tại trên thế giới bỗng xuất hiện.
Vô số động thiên dung hợp với nhau tạo thành một thế giới duy nhất, một thế giới khổng lồ như thật như ảo.
Quỳnh lâu ngọc vũ, đủ loại cung điện mờ ảo ẩn hiện trong mây mù, ánh sáng chiếu rọi, tiên hạc bay lượn.
Cánh cổng chính có ghi rõ hai chứ "Thiên Đình".
Toàn bộ tích súc của thế giới qua hàng chục vạn năm được dùng ngay lúc này.
Hàng trăm ngàn Pháp Thần kết nối với nhau tạo thành một sinh vật hùng mạnh.
Tinh Không Thần Long, một sinh vật có khí tức đã đạt tới cấp 8, cấp độ chưa từng xuất hiện trên thế giới .
Nhưng biện pháp này cũng có một điểm yếu, tinh thần của tất cả các pháp sư đều sẽ bị đồng hóa, trở thành một phần của thực thể này vĩnh viễn.
Các luyện khí sĩ hợp toàn bộ sức lực cùng với nhau chế tạo nên một thế giới, một thực thể mang tên Thiên Đình, cấp độ cũng đã đạt tới cấp độ 8.
Hắc Ám Đại Ma lúc này cực kỳ kiêng kỵ hai thực thể mới xuất hiện, về kích thước và sức mạnh, hai thứ mới xuất hiện này không hề kém so với nó.
Nhưng con ác ma rất nhanh chóng bình tĩnh lại, nó lựa chọn đánh Tinh Không Thần Long trước, dù sao nhìn cái thứ có thể bay được này sẽ phiền phức hơn hẳn một lục địa lơ lửng.
Ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay khổng lồ của ác ma, một địa ngục rực lửa lớn như một hệ sao bay về phía con rồng.
Đáp trả lại, trong lòng bàn tay con rồng xuất hiện một lỗ đen, vô số các hạt ánh sáng và bụi sao bay xung quanh tạo thành một đĩa tinh vân.
Và đĩa tinh vân ấy bị ném ra, v·a c·hạm với địa ngục đang lao tới.
Cả một cõi địa ngục nhanh chóng bị bóp méo bởi hố đen, vô số ác quỷ cũng bị hủy diệt bởi sao trời khi v·a c·hạm.
Nhưng đồng thời, lực lượng của sao trời cũng nhanh chóng bị tiêu hao, cho tới khi biến thành những ngôi sao lùn lơ lửng giữa không gian trống trải.
Ác ma dang rộng đôi cánh bóng tối, ngàn tỉ linh hồn hắc ám được giải phóng, chúng bay tới đâu là ô nhiễm tới đấy, không gian chuyển thành một màu đỏ trên mỗi chặng đường những linh hồn này bay qua.
Tinh Không Thần Long nhận ra được bản chất của đòn t·ấn c·ông này, đối với nó, những linh hồn này giống như một loại bệnh dịch, mắc bệnh có thể không c·hết nhưng chắc chắn sẽ rất phiền toái.
Con rồng này không hẳn là một sinh vật, mà nó còn có một vũ trụ nhỏ bên trong thân thể.
Nếu để những linh hồn siêu nhỏ kia bám vào, chúng sẽ kí sinh lên những văn minh tồn tại bên trong con rồng, làm nó suy yếu từ bên trong.
Lúc này, Thiên Đình cũng không ngồi yên xem cuộc vui nữa.
Từ bên trong thế giới được gọi là Thiên Đình, hàng trăm triệu tu sĩ đạp phi kiếm bay ra, tu vi tất cả những người này đều đã đạt tới cấp độ 7, tuy không thể đánh với Hắc Ám đại ma nhưng cũng có thể quấy rầy nó.
"Các vị đạo hữu chuẩn bị, chúng ta sắp đi tới vực ngoại, trách nhiệm của chúng ta chính là tru sát tà ma."
Đừng hỏi tại sao từ Thiên Đình lại có thể bay ra nhiều tu sĩ cấp 7 như vậy, khi mà một bông hoa được trồng tùy ý bên trong bồn hoa của Thiên Đình cũng có thể lớn ngang một thế giới.
Hơn nữa, trên trời một ngày, dưới đất một năm chính là chỉ dòng thời gian của động thiên và thế giới bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Thiên Đình chính là do vô số động thiên kết nối với nhau tạo thành, có thể bên ngoài mới trôi qua một giây, nhưng bên trong Thiên Đình đã trôi qua cả trăm, cả ngàn năm.
Không biết đã có bao nhiêu văn minh sinh ra, bao nhiêu tu sĩ xuất hiện bên trong đó.
Những linh hồn được ác ma thả ra nhanh chóng bị đội quân tu sĩ đánh chặn.
Còn đám linh hồn đuổi theo Tinh Không Thần Long cũng bị thiệt hại nặng nề, khi mà bên trong những ngôi sao của con rồng ấy, đủ loại chiến hạm hiện đại, các c·hiến t·ranh thành lũy được các pháp sư điều khiển, bay ra đánh chặn những kẻ xâm nhập.
Nhân cơ hội Hắc Ám Đại Ma không chú ý, Thiên Đình cũng hành động rồi.
Từ trong cái thế giới khổng lồ ấy, đủ thứ xiềng xích phù văn lớn như một hệ sao được bắn ra, nhanh chóng bao quanh và xiềng xích con ác ma.
Bị kiềm chế một chỗ, Hắc Ám Đại Ma phẫn nộ, mỗi lần nó chuyển động đều khiến cho Thiên Đình phải rung chuyển.
Một thế giới rộng lớn như Thiên Đình cũng khó mà chịu nổi, từng vết nứt dữ tợn xuất hiện, khiến người ta có cảm giác thế giới này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Các luyện khí sĩ có vẻ đã đánh giá sai thực lực của một trong những ác ma mạnh nhất của Dị Ma Minh Thổ.
Nhưng việc khống chế nó vài giây đã là quá đủ rồi.
Tinh Không Thần Long há to miệng, toàn bộ ngôi sao trong thân thể nó đang mờ đi trông thấy, toàn bộ số năng lượng ấy được tập trung ở một điểm duy nhất.
Vô tận ánh sáng và nhiệt co lại, tạo thành một hạt bụi có kích thước như một tế bào.
Ngay sau đó, có một thứ giãn nở với tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng được bắn ra.
Thời gian là vô nghĩa, không gian cũng là vô nghĩa.
Đáng lẽ ra, uy lực mạnh như vậy cũng đủ để thổi bay chủ thế giới ở gần đó, nhưng hành tinh này giống như trái tim của cả thế giới và được thế giới ý chí bảo hộ.
Hành tinh không vỡ được, nhưng sinh linh duy nhất còn ở trên đó phải đau khổ.
Lâm Lục Dạ sững sờ khi chứng kiến một cuộc đại chiến cấp độ như thế này.
Nhưng cô nàng cảm thấy hốt hoảng ngay khi miệng con rồng mở ra.
Hàng chục ngàn tấm lá chắn được cô bố trí, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không hề tiêu tán.
Ánh sáng chói lóa kéo đến, tất cả lá chắn của Lâm Lục Dạ nhanh chóng vỡ tan như thủy tinh.
Sức mạnh khai sinh ra vũ trụ nhanh chóng tràn ngập khắp mọi nơi, nhanh chóng cọ rửa qua thân thể cô nàng, khiến lớp ngụy trang người bình thường biến mất.
Khi ánh sáng khai sinh ra vũ trụ biến mất.
Lâm Lục Dạ trong trạng thái mở ra thần thể đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời, một bầu trời đã không còn trống trải nữa mà tràn ngập ánh sao.
Dù thân thể cô tràn ngập các loại pháp tắc, thần thể gần như bất tử bất diệt cũng phải chịu trọng thương trước một vũ trụ mới sinh ra.
Uy lực của v·ụ n·ổ khai sinh ra vũ trụ dễ dàng xé rách con ác ma, khiến nó bị thanh tẩy một nửa bên phải.
Phần còn lại của Hắc Ám Đại Ma một lần nữa vỡ tan thành vô số mảnh, trôi dạt trong không trung.
Nhưng khác với lần trước, những mảnh vỡ này lại chứa đầy oán niệm trước khi c·hết của Hắc Ám Đại Ma.
Những mảnh vỡ này bay trong không gian, nhắm thẳng vào hai thực thể đang lơ lửng trong vũ trụ.
Thiên Đình ở gần nhất, nên phải chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.
Cả thế giới giống như một tấm bọt biển, thủng lỗ chỗ, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Tinh Không Thần Long cũng bị ảnh hưởng nặng nề, con rồng gào thét khi những phần trên cơ thể nó bị nhuộm đỏ bởi hắc ám.
Lâm Lục Dạ đang nằm ngửa thì chứng kiến có thứ gì đó đang lao về phía cô.
Một thanh ma kiếm, hạch tâm của Hắc Ám Đại Ma đang rơi xuống, nó tới để báo thù kẻ đã dồn nó vào bước đường cùng này.
Càng rơi xuống, bóng tối xung quanh thanh kiếm càng nồng đậm, cuối cùng nó hóa thành một phiên bản nhỏ hơn của Hắc Ám Đại Ma.
Tuy nhỏ hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng sải cánh của ác ma này vẫn đủ để che khuất bầu trời.
Chứng kiến con ác ma đang lao xuống, mà bản thân mình lại không thể chuyển động được.
Lâm Lục Dạ biết mình c·hết chắc rồi.
Nhưng cô nàng lại không hề tuyệt vọng, trong lòng bàn tay cô vẫn còn chiếc chìa khóa, thứ có thể gọi tới một thực thể khá mạnh.
"Dù có c·hết ta cũng phải kéo ngươi theo!"
Ngón tay cô nhẹ nhàng bấm vào chiếc khóa điện tử.
"Giờ cùng c·hết đi!"
Phía sau Hắc Ám Đại Ma, không gian nứt vỡ, một chiếc xe tải có ghi "công ty isekai" xuất hiện.
Chiếc xe đâm xuyên qua người con ác ma, đầu xe còn dính sẵn phần hạch tâm đang dần phá toái, đâm thẳng vào Lâm Lục Dạ phía bên dưới.
Đó là những gì cô nàng chứng kiến trước khi tầm nhìn biến đổi.