Lâm Bạch nhìn vào thiết bị với ánh mắt khá bất lực.
Hắn đã mất đi một vài quyền chủ động can thiệp vào thế giới giả lập, do một vài phần của thiết bị kết nối đã bị hỏng.
Nên giờ, mọi phân đoạn tiếp theo chỉ có thể giao cho máy móc tự hoạt động.
Lần này khác xa so với mọi khi, Lâm Lục Dạ không hề được chuyển sang không gian tăm tối kia, cô giống như biến thành một linh hồn có thể nhìn ngắm thế giới.
Và giờ cô đang nhìn ngắm thế giới kia qua cửa kính được lắp phía sau xe.
Sau khi hạch tâm của Hắc Ám Đại Ma bị tiêu diệt, giống như sợi dây kết nối giữa hai thế giới đã bị chặt đứt.
Các vết nứt không gian biến mất nhanh chóng.
Cô chứng kiến ô uế không tiếp tục lan tràn trên Thiên Đình nữa, nhưng thế giới này nhanh chóng suy tàn.
Từ hư ảo hóa thành thực sự, mảnh vỡ của thế giới này v·a c·hạm vào chủ thế giới, chỉ còn một phần nhỏ của thế giới ấy còn có người sống sót.
Họ đi ra từ tàn tích và gây dựng lại văn minh.
Tinh Không Thần Long cũng nhanh chóng xử lý xong vấn đề của nó.
Ô uế bám vào người nó được ý chí của các pháp sư phong ấn vào bên trong từng thanh binh khí, thứ từng là báu vật của các Pháp Thần.
Những v·ũ k·hí này rơi ra không gian, và rơi xuống chủ thế giới, chờ đợi một ngày nào đó chúng có thể tìm được vật chủ.
Còn ý chí của các Pháp Sư bên trong Tinh Không Thần Long đã nhanh chóng bị ma diệt.
Giờ con rồng này đã có ý thức riêng của nó, nó quên đi tất cả mọi thứ, chỉ còn là một sinh vật rèn đúc các ngôi sao theo bản năng.
Thế giới tuy gần như bị hủy diệt, nhưng cũng có thể nói đã được cứu rỗi.
Lâm Lục Dạ thực sự đã g·iết c·hết Hắc Ám Đại Ma, trở thành anh hùng giải cứu thế giới.
Nhưng không ai biết đến và ghi nhận cô.
Cả một thời đại rực rỡ đã bị c·hôn v·ùi trong hỗn loạn...
Lâm Lục Dạ nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra cô đã ở một thế giới hoàn toàn mới.
Thân thể này của cô là một thiếu nữ với thân thể cực kỳ suy yếu, cơ thể gầy gò, đầu bù tóc bết, quần áo rách tả tơi.
Lần này cô xuyên qua khác hẳn với những lần trước, có một đoạn thông tin được bắn thẳng vào trong đầu cô.
"Do sai lầm không biết nên hai thiên phú Bạo Kích và Cộng Dồn ấn ký đã bị phong ấn, ở đời này cô chỉ có thể sử dụng được thiên phú Hắc Ám.
Nên để bồi thường, ta sẽ cho cô một chút thông tin về thế giới này.
Ký tên Bạch Hồn."
Lâm Lục Dạ nhíu mày, Bạch Hồn chính là cái bộ xương đã đưa cho cô "ngón tay vàng" kia sao?
Nhắc tới ngón tay vàng, Lâm Lục Dạ lập tức đi tìm khắp nơi xung quanh.
Cuối cùng cô cũng tìm được phòng thí nghiệm bỏ túi dưới đống rơm rạ mà cô nằm lên.
Nhưng khi cô nhìn thấy hiện trạng của phòng thí nghiệm hiện tại, cô chỉ thấy đau lòng.
Thứ bảo bối này hiện nay đã bị hư hỏng nặng, tất cả những công năng vẫn được giữ lại nhưng có hạn chế.
Ví dụ lúc trước cô có thể nhân bản chính mình bao nhiêu lần tùy ý, nhưng hiện tại, mỗi ngày cô cũng chỉ có thể khởi động cỗ máy này một lần.
Các chức năng khác cũng bị giới hạn thời lượng sử dụng, nếu không sẽ báo hỏng.
Nhưng ngay lúc này, một màn hình ảo được bắn ra từ phòng thí nghiệm bỏ túi.
"Bạn có đồng ý phân giải phòng thí nghiệm, biến nó thành một chức năng duy nhất, Phân Tích Vạn Vật.
Có/ Không?"
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Lục Dạ tuyển chọn phân giải, biến "phần mềm hack" của mình từ một bảo vật có thể cầm nắm được, trở thành một loại thiên phú vô hình vô chất.
Tuy mất đi nhiều chức năng nhưng lại an toàn hơn trên thế giới này.
Vì trong thông tin Lâm Lục Dạ nhận được về thế giới, cô biết được thế giới mới là một thế giới tu tiên cực kỳ nguy hiểm.
Với việc sở hữu phòng thí nghiệm, một thứ pháp bảo quá bắt mắt, chắc chắn Lâm Lục Dạ sẽ sống không lâu.
Tu sĩ như một đám chó điên, chỉ cần đánh hơi được hai chữ "cơ duyên" chúng sẽ không ngần ngại g·iết người đoạt bảo.
Tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, chém g·iết giống như chuyện thường ngày.
Nếu ngươi là tu sĩ của tông môn hay đại gia tộc còn đỡ, vì những thế lực này có Kim Đan cảnh trở lên bảo hộ, mới có thể sống yên ổn.
Nhưng các thế lực bên dưới và các tán tu lại cực kỳ hỗn loạn, nay sống mai c·hết là chuyện rất bình thường.
Ở một đời này, xuất thân của Lâm Lục Dạ vô cùng bình thường.
Cô và Lâm Bạch là trẻ mồ côi, sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.
Ngày hôm nay là ngày Bạch Vân môn thu đồ.
Do Lâm Lục Dạ quá yếu không thể đi tham dự buổi lễ này, Lâm Bạch phải đi một mình tham gia.
Cánh cửa phòng cũ nát được mở ra, một thiếu niên gầy gò, gương mặt lạnh lùng đầy lý tính bước vào.
Hắn bắt đầu nói giống như diễn kịch, gương mặt cố để lộ nụ cười.
"Lục Dạ, ngày hôm nay ta được đo ra là người sở hữu ngũ hành tạp linh căn, cũng vừa vặn đủ để trở thành một tạp dịch trong tông môn.
Do hôm nay có một tên thiếu gia nhà giàu không chịu nổi việc mình chỉ là tạp linh căn, hắn giống như phát điên, nên bị Trúc Cơ chấp sự đập c·hết t·ại c·hỗ.
Hiện tại tông môn còn thiếu một vị trí tạp dịch, nên ta đã xin cho muội thay vào đó, nên giờ chúng ta chuẩn bị đi thôi."
Lâm Bạch nói chuyện có vẻ hơi gượng ép này không phải là npc, hắn chính là Lâm Bạch ngoài thế giới thực.
Do lấy linh hồn của mình bổ sung cho vài thiết bị đã bị hỏng, nên lần này, hắn cũng bị kéo luôn vào trong thế giới mô phỏng.
Đến bây giờ, tên Lâm Bạch này vẫn cảm nhận được cơn đau sau khi một nửa linh hồn bị xé rách.
Việc phải diễn là người cổ đại với Lâm Bạch thực sự quá mệt mỏi.
Ánh mắt của Lâm Lục Dạ nhìn hắn đầy sự ngờ vực, đặc biệt khi cô chứng kiến một người bình thường có thể bàn luận về một Trúc Cơ tu sĩ mà không hề sợ hãi.
Cô thấy được trên người ông anh trai của mình cái bóng của chính mình, cái bóng của một người xuyên việt.
"Có mấy loại haki?"
Lâm Bạch nghe thấy câu này là hắn biết mình bại lộ, hắn dù sao cũng không phải là diễn viên.
"Có ba loại, vũ trang, quan sát, bá vương."
Lâm Lục Dạ cười mỉm đầy tinh quái, tiếp sau đó, hai người liên tục hỏi đáp những chủ đề chẳng liên quan gì tới tu tiên giới.
"Nói một cái xem, đại ca của ta, ngươi là người thức tỉnh kí ức từ kiếp trước, hay là người mới đoạt xá vậy?"
Lâm Bạch biết, cái tay Lâm Lục Dạ đang giấu sau lưng kia đang tụ tập năng lượng hắc ám, nếu hắn trả lời con bé kết quả mà nó không mong muốn, con nhóc này sẽ ngay lập tức ra tay g·iết hắn.
Tuy còn hơi yếu, nhưng nhờ việc Lâm Lục Dạ đã sở hữu thiên phú Hắc Ám từ sớm, cô nàng có thể dễ dàng vận dụng sức mạnh của bóng tối.
Việc g·iết c·hết một người phàm cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Lâm Bạch lúc này cũng lộ một vẻ mặt giống y hệt Lâm Lục Dạ, hắn hỏi vặn ngược lại.
"Nói một cái xem, tiểu muội của ta, ngươi là người thức tỉnh kí ức từ kiếp trước, hay là người mới đoạt xá vậy?"
Không quan tâm tới vẻ mặt đang cảm thấy khó xử của con bé, Lâm Bạch quay lưng lại, khom người xuống, nếu muốn ra tay, Lâm Lục Dạ có thể dễ dàng g·iết c·hết hắn.
"Thôi tán chuyện thế là đủ rồi, không đi nhanh thì tiên thuyền không đợi chúng ta đâu."
Chứng kiến hành động này của Lâm Bạch, bóng tối trong lòng bàn tay của Lâm Lục Dạ cũng dần tiêu tán.
Cô gái gầy gò nhanh chóng leo lên trên lưng của chàng trai gầy yếu.
"Anh hai, không sợ mọi chuyện giống như trong tiểu thuyết, người xuyên việt sẽ chém g·iết lẫn nhau khi bắt gặp người xuyên việt khác sao?"
Lâm Bạch đứng lên, hắn cõng cô em gái ra khỏi cửa phòng.
"Nếu là người khác ta có lẽ sẽ phải đề phòng, nhưng tại sao ta phải lo lắng, khi một người em gái đang quan tâm xem anh trai có phải bị đoạt xá hay không?
Với lại, tiểu muội, chú ý cách xưng hô một chút, chúng ta đang ở tu tiên giới đấy."
Trên lưng của Lâm Bạch, Lâm Lục Dạ cảm nhận được một cảm giác an tâm, ấm áp, bóng tối cô giấu trong tay hoàn toàn tiêu tan.
"Ta biết rồi đại ca, mà kiếp trước, đại ca ở thế giới như thế nào? Làm nghề gì vậy?"
Lâm Lục Dạ hiếu kỳ hỏi.
"Nghĩ lại thì, thế giới đó giống với thế giới cao võ đô thị, ta làm một nhà khoa học, có lẽ vậy."
Lâm Bạch lạnh lùng trả lời.
"Hay quá, tiểu muội ta kiếp trước cũng là một nhà khoa học,..."
Hai người nhanh chóng thân thiết với nhau, rào cản về việc cùng là người xuyên việt cũng dần trở nên nhạt nhòa, thậm chí vì là người cùng cảnh ngộ, hai người rất nhanh đã có tiếng nói chung.
Rất nhanh chóng, Lâm Bạch đã cõng Lâm Lục Dạ đến một bãi đất trống lớn.
Một nơi đang có vô số thanh thiếu niên đang tụ tập ở nơi đây, chỉ có một số ít người đang đứng ở trung tâm, dáng vẻ kiêu ngạo, còn những kẻ bên ngoài chỉ có thể nhìn họ trong sự hâm mộ.
Đây chính là sự khác nhau giữa người đã thức tỉnh linh căn và người bình thường.
Nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía một thiếu niên đang cõng trên lưng cô em gái.
"Tiên trưởng, đây là tiểu muội của ta, ta không thể rời đi mà không có tiểu muội của mình được."
Chứng kiến Lâm Bạch đến, chỉ thấy tu sĩ trẻ tuổi trước mặt lấy ra một quả cầu pha lê.
"Để cho em gái ngươi đặt tay lên đây đi, ta hi vọng đúng như lời ngươi nói, nha đầu này có linh căn."
Cánh tay nhỏ bé của Lâm Lục Dạ đặt lên quả cầu pha lê, nhưng những thứ mà quả cầu ấy hiển thị chính là từ trắng chuyển sang đen.
Ánh mắt của tên tu sĩ này sáng lên như nhìn thấy bảo vật, nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt của hắn lại trở nên chán nản.
"Thật đáng tiếc a, ta cứ nghĩ nha đầu ngươi sở hữu thiên linh căn, là thiên tài, nhưng ai ngờ lại là tiên thiên không đủ, thiên linh căn hóa thành phế linh căn a.
Âm hệ phế linh căn, tạm thời hợp cách!"
Tên Trúc Cơ tu sĩ lắc đầu, hắn ném một tấm bảng gỗ có ghi hai chữ "tạp dịch" cho Lâm Lục Dạ.
"Âm hệ phế linh căn, tốc độ tu luyện có lẽ cũng chỉ ngang với ngũ hành tạp linh căn, đời này bước vào Trúc Cơ cảnh đã là đỉnh cao nhất của hai ngươi rồi."
Ngay sau đó, Trúc Cơ tu sĩ và các tu sĩ khác của Bạch Vân tông biến mất.
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, không biết người của Bạch Vân tông đã đi đâu.
Chợt bầu trời vốn đang âm u nay bị đục một cái lỗ thủng, một chiến thuyền dài hàng trăm mét từ trên trời buông xuống, kích thước của nó có thể sánh với một tàu sân bay.
Chỉ thấy, những tu sĩ của Bạch Vân tông mọi người tưởng đã biến mất hiện đang ở trên chiến thuyền đó.
Giờ này, lệnh bài trong tay mỗi người bắt đầu phát sáng, tạo thành một thứ giống như bong bóng bao quanh người đang cầm nó trong tay.
Dựa vào bong bóng ấy, tất cả thanh thiếu niên được chọn nhanh chóng bay lên chiến thuyền.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng cả hai anh em đều rất bình tĩnh, cả hai người đều từng thấy cảnh tượng hoành tráng rồi, mấy cái bong bóng này có chút huyền diệu, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lâm Lục Dạ nhìn tấm lệnh bài trên tay, cô trầm ngâm một chút.
Là một người mạnh lên nhờ tích lũy tri thức và nghiên cứu, chuyện cô nàng có hứng thú với sự vật mới là rất bình thường.
Ngồi bên cạnh, Lâm Bạch thấy cô nàng chăm chú như vậy thì hắn cũng nhìn liếc qua tấm lệnh bài.
"Bên trong hai chữ tạp dịch được khắc lên trên tấm lệnh bài, có hào quang màu lam và màu vàng kim giống như tạo thành một loại văn tự nào đó, đây có lẽ liên quan đến tri thức về phù lục của thế giới này.
Lục Dạ nếu hứng thú thì lúc nào đó, chúng ta thử phá giải tấm lệnh bài này, sau đó quan sát nguyên lý hoạt động của nó?"
Cô nàng nghe vậy, hai mắt như sáng lên, cô sử dụng chức năng Phân Tích Vạn Vật.
"Không cần thiết, Lục Dạ ta đã nhìn thấy rõ mọi kết cấu bên trong tấm lệnh bài này, giờ hai loại ký tự được khắc bên trong lệnh bài đã không còn là bí mật gì nữa."
Lâm Lục Dạ tự tin trả lời, đổi lại là một ánh nhìn đầy suy tư của Lâm Bạch.
"Phần mềm hack sao?"
Cô em gái trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Đừng giả bộ nữa, đại ca, phần mềm hack của ông anh là gì?
Nói mau, đừng nói là người xuyên việt mà không có ngón tay vàng đấy nhé."
Lâm Bạch nghe vậy trầm ngâm, hắn chưa lựa chọn cái gì làm phần mềm hack cho mình.
Tuy đã mất đi phần lớn quyền hạn can thiệp vào thế giới này, nhưng Lâm Bạch vẫn có thể tạo nên một t·ai n·ạn hủy diệt thế giới ngay lập tức.
Trong cái tu tiên giới này, hắn là một sáng thế thần đang đi chơi cùng cô em gái, đơn giản vậy thôi.
"Chờ một chút, ta chưa khởi động phần mềm hack của mình."
Một màn sáng xuất hiện trước mặt Lâm Bạch, nhưng kỳ lạ là, ngoài Lâm Lục Dạ bên cạnh, không ai ngoài hắn có thể chứng kiến nó.
"Ể? Đại ca, phần mềm hack của huynh có ổn không vậy, tại sao ta cũng có thể nhìn thấy nó?"
Lâm Lục Dạ ngó qua ngó lại, khi cô nhận thấy chỉ mình cô có thể thấy thứ này, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay của Lâm Bạch nhấn vào một bàn quay ảo, vì không biết nên tuyển phần mềm hack nào, Lâm Bạch phải dùng phương án ngẫu nhiên.
Bàn quay chuyển động một lúc, rồi ngay sau đó, nó dừng lại ở ô Chuyển Hóa Vật Chất.
"Rồi, ngón tay vàng của ta kích hoạt rồi."
Nói xong, Lâm Bạch tiện tay nhặt lên một viên sỏi, hắn liếc nhìn qua một chút, viên sỏi này đã hóa thành vàng.
Lâm Lục Dạ bên cạnh nhìn thấy giơ ngón tay cái lên.
"Phần mềm hack này không tệ nha, chúc mừng đại ca."
Vì hai người là hai kẻ ăn mặc rách rưới nhất, không có ai để ý tới hai người họ cả.
Dù sao tiềm lực của hai anh em nhà này đã được công bố, đều chỉ là tạp dịch phế vật.
Ngay lúc này, cả boong thuyền bỗng trở nên hỗn loạn.
Các thiếu niên thiếu nữ hò hét đầy hưng phấn, ánh mắt đều tràn ngập sự tự tin.
Ngước nhìn về phương xa, một ngọn núi khổng lồ ẩn hiện trong mây mù, bóng dáng cung điện ẩn hiện như sương khói.