Hàng chục ngàn đệ tử của tông môn có mặt ở nơi đây, ánh mắt của họ ngước nhìn hai bóng người đang nhanh chóng biến mất trên bầu trời.
Trong số những người đến tiễn đưa này, còn có cả tông chủ của Bạch Vân tông đã ngừng bế quan đột phá Nguyên Anh cảnh nữa.
"Tông chủ, đừng nhìn nữa, hai vị tiền bối đã rời đi rồi."
Một nữ trưởng lão khác đến và an ủi tông chủ.
Ngày hôm nay, vị tông chủ này vẫn trang điểm giống y như lúc đón chào hai người kia tới tông môn.
Nhưng gương mặt mỹ phụ này lại thẫn thờ như người đã mất đi mục đích sống.
"Ta thật không cam tâm a, thật không nghĩ ra được, tu tiên lại vì cái gì chứ?"
Đối với người tu tiên, cảm giác không thể bước vào cảnh giới tiếp theo giống như một người đang chờ bản án tử hình.
Nhưng biết sao đây, không đột phá cảnh giới, người có thể sống thêm hàng trăm năm, nếu đột phá, ngươi sẽ phải tự hủy nguyên anh của chính mình, tự mình chặt đứt đại đạo của mình.
Bạch Vân chân nhân hiện tại đã hiểu được tại sao trăm năm trôi qua, không có tin tức về bất kỳ một Nguyên Anh cảnh nào khác đột phá.
Nàng cũng hiểu được tại sao công pháp của tông môn mình lại khuyết thiếu.
Bàn tay phải ngọc ngà nắm chặt, bóp nát một cuốn công pháp trong tay.
Đây chính là phương pháp đột phá Nguyên Anh cảnh được Lâm Bạch chính tay viết vào buổi tiệc ngày hôm ấy.
Một chìa khóa để bước vào Nguyên Anh cảnh nhưng đồng thời cũng là một loại bùa đòi mạng, không biết khi nào sẽ đem lại hủy diệt cho cả tông môn này.
Nhưng nàng nhìn vào phía tay trái, một thanh kiếm hoàn toàn mới.
Một bảo vật khác được Lâm Bạch tặng cho Bạch Vân tông trước khi rời đi.
Bên trong thanh kiếm ấy có chứa 1000 loại pháp thuật, mỗi pháp thuật đều có thể dễ dàng g·iết c·hết Nguyên Anh cảnh...
Trên bầu trời.
Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ đang ngồi trên một thanh phi kiếm cỡ lớn, tiến về phương xa.
Để tránh phiền phức hoặc có người có thể lần theo dấu vết, Lâm Bạch quyết định sẽ ngự kiếm phi hành thay vì đi xe mui trần như lần trước.
Hai người hiện tại cũng không mặc trang phục đệ tử ngoại môn của Bạch Vân tông nữa.
Lâm Bạch vốn là người trầm tính, nên hắn chọn một tấm áo choàng đen gần như phủ kín toàn bộ cơ thể, nhìn qua giống như người vừa ra khỏi một khu chợ đen nào đó.
Còn Lâm Lục Dạ đã đổi kiểu tóc sang tóc đuôi ngựa, cô nàng mặc cổ trang với màu đen làm chủ đạo, trang phục được thiết kế bó sát người làm nổi bật lên những đường cong tuyệt mỹ.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây? Đạo lữ của ta?"
Lâm Bạch trầm ngâm một lát, hắn nhìn vào tấm bản đồ được Bạch Vân tông tặng, toàn bộ Xích Thương sơn mạch này giống như một hình xoắn ốc khổng lồ.
Theo truyền thuyết, đây là nơi một con quái vật cổ đại nào đó đã ngã xuống, toàn bộ thân xác của nó mục rữa theo thời gian, chỉ còn lại phần cột sống hóa thạch tạo thành một dãy núi.
Nếu là thật thì đây phải là cột sống của một loài rất dài.
Lâm Bạch chỉ tay vào đỉnh núi ngoài cùng, nơi cao nhất của cả Xích Thương sơn mạch này.
"Chúng ta sẽ không rời khỏi Xích Thương sơn mạch.
Còn địa điểm tiếp theo ta đã nghĩ kỹ, hai ta có thể lựa chọn cắm rễ ở Long Đầu đỉnh, cái đỉnh núi cao nhất trên bản đồ."
Lâm Lục Dạ lúc này tiến đến sau lưng hắn, ôm chặt hắn từ phía sau.
"Ta tưởng chúng ta sẽ giống như trong tiểu thuyết, đi ra tân thủ thôn, sau đó xông xáo bản đồ mới là Lâm Bình phủ, rồi từ từ tiến về Trung Châu, phi thăng các thứ.
Ai ngờ được, vị trí của chúng ta chỉ di chuyển từ giữa tân thủ thôn ra cổng tân thủ thôn thôi sao?"
Cô nàng cũng không quá bất ngờ với quyết định này của Lâm Bạch, dù sao chính cô nàng cũng không muốn rời tân thủ thôn.
Thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, kẻ thù bên ngoài mạnh như thế nào cũng chưa biết, nếu mà rời khỏi Xích Thương sơn mạch ngay lúc này chắc chắn không phải là một quyết định khôn ngoan.
Long Đầu đỉnh tuy là đỉnh núi cao nhất, nhưng đồng thời nơi đây cũng là nơi có linh khí thấp nhất.
Một khu đất nghèo nàn mà chẳng có tông môn hay bất cứ người tu luyện nào thèm ngó tới.
Không có bất cứ thế lực nào làm phiền nên căn cứ sâu trong lòng núi của hai người rất nhanh chóng đã hoàn thành, dù sao cũng chỉ là việc tốn vài cái pháp thuật.
Ngay trong lúc đang vận chuyển một chút đồ đạc.
Khí tức của Lâm Bạch giống như trở nên kinh khủng hơn, hắn đã đột phá cảnh giới.
Lâm Lục Dạ có tiến bộ thì Lâm Bạch cũng không dậm chân tại chỗ.
Cảnh giới thân thể của hắn không thay đổi nhưng cảnh giới của các khí quan phân thân lại là một chuyện khác.
5 Hư Ảo Thân trong thân thể hắn đã đột phá Kim Đan cảnh từ trước đó, nhưng sau khi nghe chuyện của lão ăn mày, hắn đã ngừng lại quá trình đột phá Nguyên Anh cảnh một cách truyền thống.
Thay vì toái đan thành anh, kim đan trong các Hư Ảo Thân này lại tan vào, hòa nhập hoàn toàn với Hư Ảo Thân, tạo thành một loại nguyên anh mới, có khí tức khác xa nguyên anh truyền thống.
Hắn không cần phải lo lắng có người sẽ săn đuổi hắn, vì là người đã thiết lập ra quy tắc của thế giới này, Lâm Bạch biết, chỉ có những người đã tu luyện công pháp chảy ra từ bia đá khổng lồ ở Trung Châu mới bị săn đuổi.
Sau khi đột phá cảnh giới mới, Lâm Bạch đã có thể nhận biết được mọi thứ đang diễn ra trong bán kính cả vạn dặm.
Tinh thần lực của hắn đã xảy ra biến chất, mạnh hơn gấp 50 lần so với trước khi đột phá.
Nhưng đột phá chỉ là Hư Ảo Thân của hắn, không phải bản thân hắn.
Nên Lâm Bạch quyết định chế tạo thêm một cảnh giới mới, có thể chạy song song với Thần Tàng cảnh.
Tinh thần lực của hắn bao phủ toàn thân, hắn muốn biến khoảng 64 nghìn tỷ tế bào trong thân thể hóa thành 64 nghìn tỷ Hư Ảo Thân.
Chế tạo Hư Ảo Thân được lấy cảm hứng chủ yếu từ Tạo Thần Thuật, nên có thể nói, cảnh giới tiếp theo của Lâm Bạch chính là tạo ra 64 nghìn tỉ vị thần linh bên trong thân thể.
Một con người nhưng trong thân thể lại chứa số sinh linh nhiều như một thế giới nhỏ, và đó còn là một thế giới toàn thần linh.
Nên cảnh giới tiếp theo chính là Thần Giới cảnh.
Nhưng với tốc độ hiện tại, hắn mới chỉ có thể tạo ra 10 Hư Ảo Thân mỗi giờ, đương nhiên Lâm Bạch sẽ không để bản thân mình phải mài đít bế quan trên bồ đoàn.
Hắn giao công việc này lại cho 5 Hư Ảo Thân đã có sẵn trong cơ thể.
Để cho chúng vừa phải nghiên cứu pháp thuật, vừa chế tạo thêm Hư Ảo Thân.
Dù sao chúng cũng đã đột phá cảnh giới, việc kiêm chức cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Bạch rất có tư chất của một nhà tư bản, khi mà hắn thậm chí còn bóc lột đến chính bản thân mình.
Nên hiện tại, mỗi giờ qua đi, Lâm Bạch lại có thêm 5 Hư Ảo Thân mới.
Mỗi Hư Ảo Thân này đều sẽ tự động tu luyện giống như 5 Hư Ảo Thân trước đó.
Chỉ có thể nói, thực lực của Lâm Bạch tăng lên qua mỗi giờ, chỉ cần nằm cũng có thể thăng cấp.
Ba ngày sau đó.
"Kế hoạch do thám bắt đầu rồi sao?"
Lâm Lục Dạ đang khoanh tay nhìn Lâm Bạch chế tạo ra đủ thứ vật phẩm kỳ lạ.
Nhưng sau cùng, Lâm Bạch chỉ lấy ra 3 loại trong đống tạp vật ấy.
Một chiếc bình ngọc, một cuốn bí kíp cũ nát, và một quả cầu đang phát sáng.
Khi biết được thế giới bên ngoài có một thế lực nguy hiểm như Diệp gia, những kẻ thống trị tuyệt đối ở tu tiên giới này.
Hai người, nhưng thực chất chỉ có mỗi Lâm Lục Dạ, quyết định che dấu mọi hành tung của chính mình, thăm dò thế giới bên ngoài một cách cẩn thận nhất có thể.
Nhằm thăm dò Diệp gia, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ đã bàn với nhau về một kế hoạch tạo ra một vài quân tốt dò đường.
Quân cờ thứ nhất là một vị thái thượng trưởng lão của một tông môn sắp suy tàn, đặt cuốn bí tịch có ghi lại cách đột phá Nguyên Anh cảnh ở đó.
Chắc chắn một kẻ tuổi thọ đã đến cuối sẽ không ngần ngại từ chối món quà này.
Đến với tu tiên, ai chẳng mong ước có thể trường sinh bất lão?
Đương nhiên chỉ trừ hai đứa chạy theo tri thức nào đó.
Hai người họ có thể thông qua quân cờ này, quan sát cách mà tu sĩ của Diệp gia tìm được Nguyên Anh cảnh vừa mới đột phá.
Quân cờ thứ 2, là một tán tu đạt được cơ duyên là Linh Hồn Bình, nhưng thực tế, bên trong chiếc bình ấy có một Hư Ảo Thân khác của Lâm Bạch.
Hư Ảo Thân sẽ đóng vai làm tàn hồn của một vị đại năng, hướng dẫn cho tên tán tu này đột phá Nguyên Anh, một mồi câu khác dụ người của Diệp gia đi săn g·iết hắn.
Quả cầu màu trắng dành cho quân cờ thứ 3, cũng là một quân cờ quan trọng nhất.
Đây là một Hư Ảo Thân do Lâm Bạch chế tạo ra, thứ này đóng vai trò giống như một hệ thống.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Ngay trong đêm hôm đó.
Lão tổ của Thanh Hà tông phát hiện một cuốn bí tịch cũ nát bên trong di vật của tổ tiên.
Một thanh niên tán tu nhặt được một bình ngọc dưới đất.
Và quan trọng nhất.
Đêm đen giá lạnh, sơn thôn u tĩnh.
Núi hoang không người, gió lạnh rít gào.
Một ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, nơi tăm tối rách nát, quả cầu màu trắng nhập vào một thiếu niên sắp t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.
Gương mặt xác c·hết vốn trắng bệch nay hồng hào trở lại, thiếu niên ngồi bật dậy trên chiếc giường cũ nát.
"Ta chẳng phải đã bị xe tải đ·âm c·hết rồi sao?"
Thiếu niên tên Lục Minh, một trẻ mồ côi sống một mình tại Thanh Ngưu thôn.
Vì quá đói bụng nên đánh liều, thiếu niên lên trên núi săn thú mà không có bất cứ kinh nghiệm nào.
Kết quả là không những không săn được một con thú nào, thậm chí, đến chính bản thân mình còn bị trọng thương.
May mắn cho hắn, trên núi hoang này còn có một ngôi nhà tranh bỏ hoang, nơi này có lẽ là một nơi các thợ săn chuyên dùng để nghỉ qua đêm.
Vì vậy Lục Minh "xuyên qua" mà không cần phải ngủ trong núi rừng.
Nhưng ngay lúc này, Lục Minh cảm thấy thật tuyệt vọng.
Tuy tất cả các v·ết t·hương của hắn đều đã được chữa lành khi xuyên qua, nhưng vấn đề lớn nhất của hắn chính là cái bụng đang kêu liên hồi.
Hắn quá đói rồi.
Nhưng ngay lúc này, trong tầm nhìn của hắn đột nhiên xuất hiện một màn sáng.
Tên: Lục Minh.
Thọ mệnh: 16/59.
Kỹ năng:
Bổ Củi (Cấp 1) (9973/10000).
Gánh Nước (Cấp 1) (7665/10000).
Một tấm bảng có thể nói là đơn sơ trong đơn sơ, tối giản trong tối giản.
Dù sao đây cũng là hàng Lâm Bạch thiết kế cho mấy quân tốt dò đường, không phải là hàng chuyên môn dành cho khí vận chi tử hay thiên mệnh chi tử nào đó.
Trong thâm tâm của thiếu niên Lục Minh lúc này, hắn không phải là một thiếu niên đi ra từ sơn thôn, mà là một thanh niên hiện đại xuyên qua đến tu tiên thế giới.
Rất nhanh chóng, hắn đã hiểu phải sử dụng hệ thống này như thế nào.
"Nguyên thân" của hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thường nhận chút việc bổ củi gánh nước để kiếm cơm ăn.
Nhưng công việc hắn có thể làm càng ngày càng ít người thuê, vì vậy mới liều mình đi săn.
Lục Minh lấy ra cây rìu sắt, đây là tất cả những gì hắn mang theo khi đi săn.
Tìm tới vài thanh gỗ được xếp trong góc nhà, thiếu niên bắt đầu bổ củi, hi vọng dùng cách này có thể tăng thêm chút độ thuần thục.
Đây là điều duy nhất hắn có thể làm được ngay lúc này.
Bên trong màn đêm, thiếu niên liên tục bổ từ khúc gỗ này tới khúc gỗ khác.
Quả nhiên độ thuần thục nhanh chóng tăng lên (9997/10000).
Càng nhìn vào tiến độ, thiếu niên càng tích cực, giống như không biết mệt mỏi là gì.
Đến một giới hạn nào đó, đầu óc của thiếu niên lại cảm nhận được một cảm giác trong sáng.
"Ta hiểu rồi, muốn tạo ra uy lực lớn hơn, phải sử dụng rìu như thế này."
Lục Minh hít một hơi thật sâu, một lượng nhỏ linh khí được hít vào trong thân thể hắn, truyền vào lưỡi rìu.
Một cú bổ bình thường đánh xuống, mặt đất xuất hiện một vết cắt kéo dài 3 mét.
Thiếu niên vui sướng cười to, cuối cùng ở cái thế giới nguy hiểm như thế này, hắn cũng có một chút sức tự vệ.
Nhưng thiếu niên còn chưa vui được bao lâu, hàng rào của căn nhà lập tức bị phá hủy, gạch đá bay tứ tung.
Thiếu niên dựa vào ánh sao mờ ảo, tạm thời có thể nhìn ra được bóng đen vừa xông vào kia là gì.
Một con lợn rừng cao tới 2 mét, nó to như một chiếc xe tải cỡ nhỏ đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lục Minh.
Đêm hôm khuya khoắt, ồn ào như vậy ai mà ngủ được.
Nhưng Lục Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn có kỹ năng Bổ Củi cấp 2 thì sợ gì, thậm chí hắn còn có thể kiếm được chút đồ ăn.
Ánh mắt của thiếu niên làm cho con thú rất khó chịu.
Con vật nóng nảy lao nhanh về phía trước.
Cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển qua mỗi bước đi của con thú, Lục Minh sợ hãi nhắm mắt lại và cầm rìu bổ về phía trước.
Xoẹt!
Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.
Thiếu niên lúc này mở mắt ra, hắn vẫn còn sống, cơ thể ngoài việc bị máu phun khắp người ra thì không hề bị chút thương tích nào.
Con lợn rừng đã ở phía sau lưng hắn, thân thể to lớn bị tách làm đôi, máu phun như suối.
Lục Minh vui mừng, cuối cùng hắn cũng kiếm được đồ ăn.
Trong căn cứ mới ở Long Đầu đỉnh, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ đang qua màn hình quan sát tình trạng của 3 quân cờ.
Đây không phải là một thiết bị khoa học kỹ thuật đơn thuần, đây là một loại thiết bị do nhiều pháp khí kết hợp với nhau tạo thành.
Hai đối tượng kia biểu hiện khi gặp cơ duyên rất bình thường.
Chỉ có thiếu niên tên Lục Minh biểu hiện đáng chú ý một chút.
"Đạo lữ của ta, tại sao ngươi lại tẩy não thiếu niên kia làm gì, lại còn khiến hắn nghĩ mình là người xuyên việt nữa?"
Nghe tới đây, Lâm Bạch chỉ cười nhẹ.
"Vì dân bản địa tu tiên giới nếu có hệ thống chắc chắn họ sẽ không biết sử dụng, hoặc không tận dụng triệt để được hệ thống.
Nhưng nếu là một người xuyên việt, có kí ức về anime, văn học mạng càng tốt, họ sẽ rất nhanh chóng tiếp nhận và làm chủ hệ thống.
Còn tại sao ta lại chọn thiếu niên có xuất thân yếu hèn?
Nếu cho hệ thống vào tay con em của một gia tộc, không có kẻ thù, không có nguy hiểm, chắc chắn kẻ đó sẽ có một chút nghi ngờ, không quá dựa dẫm vào thứ hệ thống không biết chui từ đâu ra này.
Nhưng nếu là những kẻ yếu thế, họ sẽ nắm chắc mọi cơ hội, cho dù đó có là một cái bẫy chăng nữa."