Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 96: Bí mật.



Chương 95: Bí mật.

Tất cả những người đang quan sát trận chiến này cũng phải sững sờ.

Một đội quân tu sĩ hơn 3 vạn người, còn chưa kể đến đám cương thi họ mang theo cứ như vậy biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng thứ tro đen là những gì còn lại của đám ma tu đang rơi từ trên trời xuống lại khẳng định những gì họ vừa chứng kiến là thật.

Sau một tháng, Lâm Lục Dạ cũng đã đột phá tới Thần Thông cảnh.

Môn thần thông cô nàng vừa sử dụng là Vạn Trọng Cực Quang, một tia sáng hủy diệt được mô phỏng theo những cơn bão mặt trời nhưng lại nén cơn bão này thành một tia sáng duy nhất.

Còn tại sao Lâm Lục Dạ lại chọn môn thần thông này.

Cô nàng nhìn lại vào trong không gian Khí Hải của Hư Ảo Thân.

Nơi đó giờ không còn là một đại dương vô cùng vô tận nữa.

Trên bầu trời tăm tối của không gian Khí Hải, có một ngôi sao đang được thắp sáng trên bầu trời đêm.

Ngôi sao này chính là nguyên anh của con khỉ đột khổng lồ đã bị Lâm Lục Dạ đấm c·hết vào tháng trước.

Lâm Lục Dạ nhìn cái thứ này quen quen, càng nhìn càng cảm thấy nó có nét tương đồng với những ngôi sao do những Pháp Thần đã hóa thành ở đời trước.

Cô đã dùng một vài kiến thức cấp độ Pháp Thần, cách mà pháp sư cấp cao đã khắc lục phép thuật của mình lên sao trời.

Và kết quả thành công rực rỡ.

Giờ ngôi sao từng là nguyên anh của con khỉ đột khổng lồ kia đã hóa thành một thiết bị lưu trữ đặc biệt, thứ có thể giúp cô nàng sử dụng thần thông ngay lập tức.

Lâm Lục Dạ vô cùng hài lòng với kết quả mình đã đạt được.

Khí Hải đang ngày càng mở rộng chưa biết giới hạn ở đâu, bầu trời của cô nàng còn chỗ cho vô số các ngôi sao...

Hiện tại, cả thị trấn dưới chân Bạch Vân tông đã loạn cả lên.

Sức công phá ở cấp độ như thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong Bạch Vân tông chắc chắn có Nguyên Anh tu sĩ.

Sau khi xác nhận thông tin, tất cả nhân viên của các thế lực khác nhanh chóng rút phần lớn lực lượng tình báo trở về, tránh chọc giận Bạch Vân tông và hai vị Nguyên Anh lão tổ.

Bên dưới đường phố của thị trấn, có một bà lão chủ cửa hàng vải đang nói chuyện với một lão nông dân, ngay bên ngoài cửa còn có một tên ăn mày đang ngồi bệt dưới đất.

Cả ba cùng nhìn lên trên bầu trời, nơi đám Thi Quỷ tông vừa hóa thành tro bụi.

"Mấy vị, các ngươi có nhìn ra thủ đoạn vừa rồi là gì hay không?"

Bà lão dùng đôi tay nhanh thoăn thoắt, se chỉ luồn kim, nhanh chóng hoàn thiện một chiếc áo mới.

Bà ta giống như một người bình thường nhưng lại bàn chuyện của tu sĩ, đây là một chuyện mà phàm nhân không dám nói đến nửa lời.

Lão nông ngồi gần đó cười tươi để lộ ra hàm răng vàng khè.

"Pháp thuật thật lợi hại, nhưng chắc chắn không thuộc về bất cứ môn truyền thừa nào từng xuất hiện tại Xích Thương sơn mạch này, không phải là cả Lâm Bình phủ.

Nếu ta đoán không sai, có lẽ hai tên tiểu bối này có thể chiếm được một truyền thừa cổ xưa nào đó."

Nhưng ngay khi nghe được lời lão nông vừa nói, tên ăn mày ở ngay trước cửa lập tức bĩu môi phản bác.

"Các ngươi đúng là càng già càng hồ đồ, cái gì cũng cho là thượng cổ, nhỡ đâu đó là thần thông do người ta tự chế ra thì sao?"

Nhưng mọi người đều cười cho có, không ai tin rằng sẽ có người có thể nghiên cứu ra thần thông, pháp thuật mới.

Ở thế giới này, có thể coi tu tiên công pháp giống như điện thoại.

Mọi người có thể dùng nó, nhưng chưa chắc đã hiểu về cấu tạo của nó.

Sáng tạo công pháp, pháp thuật mới giống như tháo tung điện thoại ra thành từng phần nhỏ nhất rồi yêu cầu cải tiến nó thành một thiết bị tiên tiến hơn.



Đối với nhiều người, đây chính là chuyện bất khả thi, nhưng với hai trùm bật hack như Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ, đây chính là chuyện thường ngày.

"Hừm, để ta đi thử xem thực lực của hai người mới như thế nào, làm sao họ có thể nghênh ngang đi lại trên thế giới này như vậy? Sợ sống lâu sao?"

Vừa nói xong, lão ăn mày biến mất ngay lập tức.

Đây không phải là thủ đoạn dùng thuấn thân như bình thường, đây là dịch chuyển không gian, thủ đoạn của Nguyên Anh cảnh mới có thể làm được.

Ba người này nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng thân phận thực sự của họ lại là 3 Nguyên Anh cảnh.

Bên trong Bạch Vân tông.

Tất cả mọi người lúc này còn ăn mừng vì tông môn đối địch của họ, Thi Quỷ tông gần như bị hủy diệt hoàn toàn khi dám trêu chọc 2 vị Nguyên Anh lão tổ.

Nhưng tất cả mọi người đều không để ý, không biết từ lúc nào, một lão ăn mày đã đột nhập vào bên trong tông môn.

Lão ta đi xuyên qua mọi loại trận pháp phòng ngự một cách dễ dàng, như thể trận pháp trấn tông của Bạch Vân tông chỉ là thùng rỗng kêu to.

Rất nhanh chóng, lão ta đã tìm tới một tòa tháp to lớn.

Tàng Kinh các, nơi tia sáng màu trắng kia được bắn ra.

Nhưng ngay khi bước vào nơi này, toàn bộ cáu bẩn, đủ loại kí sinh trùng lập tức bị lọc sạch ở ngoài cửa.

Không biết qua bao nhiêu năm, lão ăn mày này mới nhìn sạch sẽ như vậy, sạch không một hạt bụi.

Nhưng khi lão còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tầm nhìn của lão đã biến đổi, không còn là trước cửa Tàng Kinh các nữa, mà lão đã có mặt trong một căn phòng được trang trí kỳ lạ, phòng thí nghiệm của Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ được đặt ở tầng 7.

Lão ăn mày lúc này cảm thấy rợn cả người, rất có thể hai vị Nguyên Anh cảnh mới đột phá này, thực lực ở phía trên hắn.

Lão hít một hơi thật sâu.

"Hai vị, tại hạ còn chưa gõ cửa mà hai vị đã kéo ta vào trong nhà rồi, có phải hai vị hơi thiếu tôn trọng khách đến chơi không?"

Nhưng Lâm Bạch vừa nhìn lão, tay vẫn không ngừng khuấy đều, pha chế loại cà phê phiên bản tu tiên giới.

"Haha, làm quái gì có loại khách nào vào nhà mà lén lén lút lút, ẩn nấp mà tiến vào chứ?"

Lão ăn mày lập tức cứng họng.

"Được rồi, lão tiên sinh, mời ngồi."

Trên bàn uống trà, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ ngồi một bên, đối diện là lão ăn mày.

Là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh đã sống gần 700 năm, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

Bằng ánh nhìn của mình, lão vẫn không thể nào nhìn ra được cảnh giới thực sự của hai người trước mắt.

Sóng linh khí hai người đang tỏa ra nhìn kiểu gì cũng chỉ ở mức độ Luyện Khí 9 tầng.

Nhưng kỳ lạ, lão lại cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ đang tích trữ trong thân thể hai người.

Đồng thời, lão cũng cảm nhận được thân thể của cả hai cũng không giống như Luyện Khí 9 tầng nên có, thậm chí lão còn cảm thấy cô gái kia chỉ cần dùng nhục thể bình thường cũng có thể xé xác hắn.

Tu luyện bao nhiêu năm rồi, lão cực kỳ tin vào cảm giác của mình.

Hai người này tuy không phải Nguyên Anh cảnh nhưng lại mạnh hơn hẳn Nguyên Anh.

Thậm chí sức mạnh của họ đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, hoặc có thể là Hợp Thể cảnh đại năng.

"Lão tiên sinh nhìn đủ rồi chứ?"

Lâm Bạch hỏi một câu lôi lão ăn mày về hiện thực.

"Hai vị, là tại hạ đắc tội.

Tại hạ tới đây chủ yếu để xem hai vị Nguyên Anh cảnh mà người đời đồn thổi như thế nào, và còn cần thông báo một vài việc rất quan trọng cho họ."



Lâm Lục Dạ nghe vậy cũng hứng thú, không biết lão già này tới để cảnh báo những thứ gì.

"Ồ vậy, chuyện này có liên quan tới việc một Nguyên Anh cảnh như lão lại chỉ còn phần thể xác thôi sao?"

Trong lúc lão ăn mày đang quan sát hai người, thì ngược lại, hai người cũng quan sát hắn.

Nghe Lâm Lục Dạ hỏi như vậy, lão ăn mày thở dài đầy đắng chát.

"Cũng không giấu gì hai vị, không chỉ ở Xích Thương sơn mạch này, thậm chí ở tất cả những nơi khác trên thế giới, không hề có bất kỳ Nguyên Anh cảnh tự do nào tồn tại."

Hai người nghe nói như vậy thì giật mình, đây có lẽ là một bí mật mà chỉ có một số ít người biết.

"Ta vốn đến để cảnh báo cho hai vị đạo hữu mới đột phá Nguyên Anh, rằng nếu muốn sống hãy tự hủy đi Nguyên Anh của mình.

Tuy làm như vậy sẽ khiến con đường phía trước bị chặt đứt, nhưng lại đảm bảo cho mọi người có thể sống sót."

Lão ăn mày bắt đầu kể chuyện xưa, kể về nguồn gốc của thế giới này.

Thì ra, trước kia tu tiên giới này lại có tên là Địa Lục giới, một thế giới lấy võ đạo làm chủ.

Nhưng rồi một ngày, ở vùng Trung Châu xa xôi, nơi là trung tâm của cả thế giới, một bia đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống.

Trên bia đá đó có khắc vô số văn tự, những thứ người mù chữ nhìn qua cũng hiểu ý nghĩa là gì.

Vô số các thể loại tu tiên bí tịch, công pháp, đủ loại tu tiên kỹ nghệ,... được ghi chép lại và được người đời thu nhận.

Có thứ gì đó đã xảy ra với thế giới ngay sau ngày hôm đó.

Linh khí xuất hiện, đủ loại thiên tài địa bảo hiện lên lớp lớp, cả một thế giới võ hiệp giống như được một bàn tay vô hình cải tạo lại.

Tất cả mọi người đều mừng rỡ.

Thế giới nhanh chóng bước vào thời đại tu tiên, nhưng trên đời này, mọi thứ đều có cái giá của nó.

Và cái giá của Địa Lục giới chính là trở thành bãi săn của Diệp gia, một gia tộc ở Tiên Vực, có hàng trăm tiểu thế giới làm bãi săn.

Địa Lục giới khá may mắn, vì thế giới này đối tượng chủ yếu được đem đi săn bắn chính là Nguyên Anh cảnh trở lên.

Còn các cảnh giới thấp hơn và phàm nhân chỉ giống như sâu kiến, không ai thèm quan tâm sống c·hết của họ.

500 năm trước, lão ăn mày và những đồng bạn của mình trở thành mục tiêu săn bắn bởi người của Diệp gia.

Tông môn bọn họ bị hủy diệt, người thân bị tàn sát.

Bọn họ giống như những con thú bị săn đuổi.

Cho tới khi họ chứng kiến một người tự bạo Nguyên Anh, sau đó, người của Diệp gia không để ý tới hắn nữa.

Vì vậy, lão ăn mày và những Nguyên Anh cảnh còn sống sót của thời đại đó đều tự bạo Nguyên Anh, chặt đứt con đường phía trước của mình vì có thể sống sót.

Những người sống sót sau thời đại tăm tối đó đã không còn mặn mà gì với tu tiên giới nữa, bọn họ đều trở về sinh hoạt như một người bình thường.

Lâm Lục Dạ đối diện nghe vậy gật đầu.

Thảo nào công pháp trấn phái của Bạch Vân tông lại thiếu mất phần tu luyện thần hồn.

Có lẽ các đời trước sau khi chứng kiến kết cục thê thảm của các Nguyên Anh tu sĩ, nên họ đã hủy diệt truyền thừa của môn phái mình, tránh người đời sau phải chịu chung kết cục.

Nghĩ đến 39 Kim Đan tông môn còn lại, có lẽ tất cả mọi người đều có chung một tình huống.

"Được rồi hai vị, ta đã nói xong lý do ta tới đây, nhưng ta vẫn muốn biết rõ, công pháp và pháp thuật hai người tu luyện có được từ đâu?

Phải chăng Địa Lục thế giới này vẫn còn thượng cổ truyền thừa nào đó?"



Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ nghe vậy chỉ có thể mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười này, lão ăn mày bối rối.

"Rất xin lỗi vì đã làm lão thất vọng, thật đáng tiếc, công pháp tu luyện và pháp thuật của ta và đạo lữ đều là do chúng ta tự sáng tạo.

Không có cái gọi là thượng cổ truyền thừa nào ở đây cả.

Thậm chí, con đường tu luyện của ta và đạo lữ của ta lại là hai con đường hoàn toàn khác biệt."

Nghe Lâm Lục Dạ nói vậy, lão già trợn mắt dựng râu, đứng dựng lên, khí thế như một con sư tử già cuồng nộ.

"Không thể nào! Hai người các ngươi cốt linh thậm chí chưa đến 20!

Làm sao có thể tự nghĩ ra tất cả được!"

Khí tức của Nguyên Anh cảnh được giải phóng, nhưng hai người kia nhìn lão giống như đang thưởng thức một vở kịch, giống như hai người họ rất muốn thấy dáng vẻ hiện tại của lão.

Cả hai không có bất cứ biểu hiện nào của sợ hãi.

Nói đùa, dù có khí tức của Nguyên Anh cảnh đỉnh phong thì hai người này còn không để vào mắt, huống chi một Nguyên Anh cảnh đã không còn trọn vẹn.

Hiện tại tầng 7 của Tàng Kinh các chưa bị thổi bay chính là nhờ Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch thả ra khí tức của mình, ngăn chặn lão ăn mày thổi bay nơi này.

Nhận thấy được khí tức của hai người cực kỳ quái dị, rõ ràng không thuộc về các tu sĩ thông thường.

Khí tức của Lâm Bạch tinh thuần thần thánh, tinh thần lực tỏa ra kinh khủng, khiến lão nhớ lại các Phân Thần cảnh tu sĩ của Diệp gia.

Còn Lâm Lục Dạ lại giống như một con ác thú có thể cắn nuốt vô tận linh khí, nguồn năng lượng khổng lồ khiến lão s·ợ c·hết kh·iếp.

Lão ăn mày giống như trở nên càng già hơn.

Cái lưng của lão nhanh chóng còng xuống, làn da nhanh chóng xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.

"Hai vị, là lỗi của tại hạ.

Thật không nghĩ ra được, trên đời này lại có người tu luyện bàng môn tả đạo đến mức độ vượt qua chính đạo như thế này."

Người này nói không sai.

Nhìn theo góc độ của tu tiên giới.

Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ không hề tu luyện đàng hoàng, chuyên đi đường ngang ngõ tắt, có gọi họ là người trong tà đạo cũng không sai.

Lão ăn mày giống như một người mất hồn, cứ như vậy đi ra khỏi Tàng Kinh các.

Vừa đi lão vừa lẩm bẩm như thể một kẻ điên.

Nhưng không một đệ tử nào trong tông môn có thể nhìn thấy hay chạm vào lão.

Rất nhanh chóng, lão ta đã biến mất khỏi Bạch Vân tông.

Còn Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ có bắt chẹt lão già vì lão đã p·há h·oại một ít bàn ghế hay không?

Nếu là mấy nhân vật chính trong mấy truyện sảng văn có lẽ sẽ để ý.

Nhưng Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ không muốn bắt chẹt một người già làm gì.

Và người già này còn làm nghề ăn mày, mắc bệnh tâm lý nữa, dù cho lão ăn mày có là một Nguyên Anh cảnh sống hơn 500 năm.

Sau khi nghe xong những bí mật của tu tiên giới, hai người càng kiên định hơn khi đi theo con đường của mình.

Tiên đạo nếu không thể tu, vậy thì quay xe đi sang một con đường khác.

"Đạo lữ của ta, ngươi cho rằng lão ta nói có bao nhiêu phần là thật?"

Lâm Lục Dạ quay sang nhìn Lâm Bạch.

"Khó mà nói cho được, rất có thể câu chuyện chúng ta nghe được chỉ là một phần của sự thật, nhưng bên ngoài kia có một thế lực cực mạnh thống trị thế giới này có lẽ là chính xác."

Nếu có một ngày nào đó, có tu tiên giả của Diệp gia xuất hiện, muốn tổ chức một cuộc săn đuổi mà Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ có trong danh sách con mồi.

Hai người sẽ không phải là những con thỏ có thể tùy ý để người xua đuổi, mà họ sẽ trở thành hai thợ săn khác cầm trong tay khẩu súng săn.