Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 95: Đạo lữ.



Chương 94: Đạo lữ.

Lâm Bạch sững sờ trước lời tỏ tình bất ngờ của Lâm Lục Dạ, người trên lý thuyết có thể gọi là em gái hắn.

Trong đầu của hắn xôn xao như có một đàn côn trùng đang bay qua bay lại.

Chẳng lẽ dấu ấn không bao giờ phản bội được đặt sâu trong tiềm thức của cô nàng đã lột xác rồi sao?

Nó trở thành luôn yêu hắn đời đời kiếp kiếp?

Một yandere đã được sinh ra, và yandere ấy đang ôm chặt lấy hắn, hắn có nên chạy trốn hay không?

"Hahaha..Khụ khụ..."

Lần đầu tiên chứng kiến cái vẻ mặt ngốc trệ của Lâm Bạch, Lâm Lục Dạ không nhịn được mà cười phá lên.

Ngay lúc này, sắc mặt của Lâm Bạch cũng trở lại bình thường, hắn đã đọc được cảm xúc của cô nàng và phát hiện ra mình đã bị trêu đùa.

Cô nàng quả thực có tình cảm với hắn, nhưng là một dạng tình cảm thuần túy không chứa một chút yếu tố sắc dục nào.

"Ta đã sống qua 5 đời người, cũng là 5 đời người cô độc.

Dù cho có đạt được thành tựu cao như thế nào, ta vẫn cảm nhận được, ta không thuộc về những thế giới đó.

Ta không biết tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng cho đến khi gặp ngươi, ta mới hiểu được, ở những thế giới kia ta chỉ là kẻ cô độc không có bất kỳ đồng loại nào."

Dưới men rượu nồng, Lâm Lục Dạ ôm chặt lấy Lâm Bạch, như thể cô muốn giữ hắn cho riêng mình.

"Ta là thiên tài, ngươi cũng vậy.

Ta biết ta kiêu ngạo, và vì là một kẻ kiêu ngạo, ta mới không tin mình lại thua kém những tiền bối đi trước.

Ta làm những hành động mà người ta coi là điên rồ nhất, tự ý sửa chữa lại công pháp, sáng tạo ra đủ loại bí thuật điên rồ,...

Và quan trọng nhất, ta đã thành công, ta đã làm được những điều mà người khác cho là không thể.

Nhưng sau tất cả, ta không thể tìm thấy bất cứ một ai giống mình ở đó."

Lâm Bạch nghe vậy trầm ngâm.

Hắn là một thiên tài sao?

Ở kiếp trước, dù kí ức đã mơ hồ nhưng hắn vẫn nhớ được hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sống độc thân không hề có một chút tham vọng.

Nhưng khi tới thế giới mới, hắn đã bị cả một hành tinh truy lùng, là một kẻ tầm thường bị ép phải đối phó với một người xuyên việt có hệ thống.

Hắn chỉ có thể dựa vào cái thiên phú đã vỡ nát, cộng với đủ thứ khoa học công nghệ đã có sẵn để cải tạo lại bản thân.

Tất cả là để sống sót và báo thù.

Lâm Bạch nhìn kiểu gì mình cũng giống như một kẻ bật hack, còn Lâm Lục Dạ vừa là thiên tài vừa bật hack.

Một ngày thả con quái vật này ra ngoài thế giới thực, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Bạch chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Lâm Lục Dạ.

Hắn rất muốn nói với cô nàng hắn chỉ là một người bình thường, nhưng nghĩ lại chắc sẽ chẳng ai tin.

Lúc này, Lâm Bạch cảm nhận được một dòng nước ấm đang chảy lên vai áo.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Lục Dạ khóc, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Trên con đường cầu đạo dài dằng dặc, ta gần như tuyệt vọng vì sự cô đơn, nhưng gặp ngươi tại kiếp này làm cuộc lữ hành bắt đầu có ý nghĩa.

Ta không muốn con đường của mình cô đơn nữa.

Vì vậy, Lâm Bạch.

Đừng rời xa ta, hãy đi cùng ta, ta cần ngươi.

Làm đạo lữ của ta đi, Lâm Bạch."



Ban đầu, Lâm Bạch không hề có tình cảm gì đáng nói với cô gái này, một công cụ g·iết người được hắn mài rũa.

Nhưng sau những lời từ đáy lòng của Lâm Lục Dạ, Lâm Bạch đã nảy sinh những suy nghĩ mới và một vài tình cảm đặc biệt.

Hắn nhìn sang bên phải, gương mặt của Lâm Lục Dạ vẫn ở đó, đôi mắt long lanh cầu xin hắn.

"Ta đồng ý."

Lâm Bạch lập tức gật đầu.

Hắn đã đọc được tâm tình của cô nàng vào lúc này.

Với Lâm Lục Dạ cô hiểu mối quan hệ đạo lữ giống như tình yêu cộng tình bạn cộng với tình đồng chí, khác với những người khác ở tu tiên giới xem đạo lữ giống như một cách gọi khác của vợ chồng.

Vì vậy hắn cũng không ngại trở thành đạo lữ của cô.

"Vậy thì tốt quá."

Vừa nói xong, cô nàng lập tức ngủ trên vai của hắn.

Sáng hôm sau.

Lâm Lục Dạ tỉnh lại trong mơ màng.

Cô đang ôm chặt Lâm Bạch như ôm một cái gối ôm.

Không có tình huống la thất thanh nào ở đây cả, vì Lâm Lục Dạ đang đỏ mặt khi nhớ lại những lời như cầu hôn ngày hôm qua.

Cô nàng cũng tiếc là không có bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó.

Nhìn Lâm Bạch là biết, xương cốt khắp người hắn đều đã biến dạng sau một đêm, may mà hắn có thể chất sánh ngang với Kim Đan cảnh, nếu không hắn hẳn phải bị ôm c·hết.

Lâm Bạch có thể rất mạnh khi đánh xa, nhưng thể chất của hắn lại quá yếu, kết quả khi một pháp sư gặp phải đấu sĩ tiếp cận nó như thế nào thì khỏi phải nói.

Sau một hồi nắn lại xương cốt, chỉnh lại vị trí nội tạng.

Hai người chỉ có thể nhìn nhau cười ngại ngùng.

Quan hệ đạo lữ của họ được xác nhận từ đây.

Và cũng chỉ như vậy thôi, sau đó mọi thứ lại đâu vào đấy, Lâm Bạch chắc chắn vẫn phải dẫn đạo Lâm Lục Dạ tiếp tục khai thác và khống chế thiên phú Hắc Ám của cô ta.

Đây chính là mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện thứ v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất có trong căn cứ của Lâm gia.

Bạch Vân tông, một tháng sau.

Sau khi có tin tức 2 vị Nguyên Anh lão tổ đã giá lâm ở tông môn này, rất nhiều đệ tử từ khắp nơi trong Xích Thương sơn mạch ùn ùn kéo đến, hi vọng có thể bái nhập tông môn.

Những người này phần lớn là con em các gia tộc tu chân, có cha mẹ là tu sĩ, nên xác suất xuất hiện đệ tử có linh căn là rất cao.

Chỉ trong một tháng, đã có 12 đệ tử được xác nhận sở hữu thiên linh căn, khiến cho Bạch Vân tông lập tức có thêm 12 vị đệ tử thân truyền.

Cùng với đó là các đệ tử có chất lượng cao khác.

Nhìn qua cũng biết, các gia tộc tu chân này muốn gì.

Họ muốn gửi những hạt giống tốt nhất đến, chờ mong chúng sẽ được nhận làm đệ tử của hai vị Nguyên Anh lão tổ.

Nhưng đám con em gia tộc này phải thất vọng rồi.

Hơn một tháng đợi chờ, nhưng hai vị kia vẫn không hề xuất hiện, chỉ có Tàng Kinh các tầng thứ 7 được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, đến cả các trưởng lão cũng không được phép tiếp cận.

Không chỉ có một số lớn đệ tử chất lượng tốt gia nhập, mà còn vô số các thám báo từ các thế lực khác nhau trà trộn vào trong hàng ngũ các đệ tử Bạch Vân tông.

Sau nhiều ngày thăm dò, tất cả đám mật thám của 38 thế lực khác trừ Thi Quỷ tông tập hợp lại để cùng nhau chia sẻ thông tin.

Ở trong một tửu lâu ngay dưới chân Bạch Vân sơn.

Một căn phòng tăm tối, nơi tất cả cửa sổ đều bị che chắn, không có bất cứ một tia sáng nào từ phía bên ngoài có thể chiếu vào nơi đây.



"Các ngươi xác thực thông tin rồi sao?"

"Đúng vậy, có thể xác nhận mọi vết tích chiến đấu ở Xích Lâm thành đều là sức mạnh cao cấp hơn Kim Đan cảnh gây ra."

"Ta cũng đã lẻn vào khu vực được gọi là Huyết Liên đầm lầy, nơi được cho là có Nguyên Anh yêu thú b·ị c·hém g·iết.

Quả nhiên nơi đó đúng như lời đồn, kiếm khí bên trong đầm sen đó rất mạnh, áo giáp của ta có thể chịu được Kim Đan đỉnh phong mà không hề sứt mẻ, ấy vậy mà lại báo hỏng ngay lập tức ngay khi bước vào trong đó."

Tất cả mọi người đều trầm ngâm.

Có vẻ bên trong Bạch Vân tông thực sự tồn tại Nguyên Anh cảnh.

Dù sao, việc Nguyên Anh tu sĩ xuất hiện ở Xích Thương sơn mạch một cách công khai như thế này quả thực là hiếm gặp.

Ở Xích Thương sơn mạch này, tuy tồn tại vài Nguyên Anh cảnh, nhưng thật kỳ lạ là những người này vô cùng điệu thấp.

Họ lấy thân phận không phải là nông phu thì cũng là ăn mày, người là chủ tiệm sách, kẻ lại là đồ tể.

Nên ở Xích Thương vực này, bầu không khí của tu tiên giới rất tốt, tất cả con em của các đại gia tộc, đệ tử thiên kiêu của các tông môn có chuyện gì xích mích cũng phải tìm tới nơi không người mà giải quyết.

Họ chỉ sợ đánh nhau nơi đông người có thể chọc trúng một vị Nguyên Anh lão quái nào đó.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Chính đạo có đủ tỉnh táo để biết sợ.

Ngược lại, đám ma đạo tu luyện ma công quá nhiều, dễ dàng ảnh hưởng đến thần trí, đến quy tắc ngầm tại Xích Thương sơn mạch này chúng cũng quên.

"Người của Bạch Vân tông ở đâu!

Đừng tưởng các ngươi tung tin có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn mà dọa được chúng ta!

Mau giao ra kẻ đã g·iết Hắc Thi trưởng lão! Nếu không đừng trách chúng ta khai chiến!"

Một tiếng quát như sấm rền vang lên.

Sóng âm như gió bão quét qua thị trấn bên dưới.

Mặt đất bụi mù, người ngã ngựa đổ.

Lâu lắm rồi, ở Xích Thương sơn mạch này, phàm nhân mới nhớ lại tu sĩ kinh khủng như thế nào.

Đương nhiên Kim Đan bình thường không thể nào có uy thế như thế này được, đây là Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước là có thể bước vào Nguyên Anh cảnh.

Trên bầu trời, mây đen đặc quánh như màn đêm kéo tới, quỷ khí sôi trào làm người rợn tóc gáy.

Một đội quân tu sĩ hơn 3 vạn người đang đạp trên một đám mây đen khổng lồ, đủ thứ u linh ác quỷ giống như cá bơi, lúc ẩn lúc hiện bên trong đám mây ấy.

Nhìn qua cũng biết, đoàn người này là người trong ma đạo.

Thi Quỷ tông có thực lực không thể khinh thường, mỗi người trong tông môn này đều sở hữu một quan tài bên trong chứa cương thi.

Chiến lực của đám cương thi này có thể so với tu sĩ cùng cảnh giới.

Tông chủ của Thi Quỷ tông dẫn theo lực lượng lớn như vậy tới đây để báo thù, cũng không có gì kỳ lạ khi đám người này đến để gây chiến, vì Hắc Thi trưởng lão chính là con trai ruột của hắn.

Các trưởng lão khác muốn phản đối cũng không được.

Ma tông khác với chính đạo, tất cả các tu sĩ ngay từ khi gia nhập tông môn đều sẽ bị gieo xuống một loại cổ độc.

Chỉ cần kẻ nào có bất kỳ biểu hiện không nghe lời, kẻ đó chắc chắn sẽ phải c·hết rất đau đớn.

Nên trận c·hiến t·ranh này chắc chắn không thể tránh được.

Bên phía Bạch Vân tông, cả tông môn như bừng sáng khi sóng linh khí của 58 vị Kim Đan trưởng lão có mặt trong tông đang được giải phóng.



Hắc ám bị đẩy lùi, không gian giống như bị nhuộm bởi vô số các màu sắc do đủ loại sóng linh khí giao thoa với nhau.

"Lục lão quỷ!

Ngươi dám đem người đến trước cửa Bạch Vân tông ta dương oai, không sợ Nguyên Anh tiền bối tức giận, cho các ngươi một chưởng thành tro bụi hay sao?"

Tuy nói năng rất hùng hồn nhưng có thể thấy mấy vị trưởng lão của Bạch Vân tông đang sợ hãi, sợ hai vị kia sẽ chỉ ngồi xem cuộc vui.

Nhưng nghe đến chuyện này, tông chủ của Thi Quỷ tông cười phá lên.

"Haha! Ai mà chẳng biết Bạch Vân tông các ngươi đang hư trương thanh thế, Làm quái gì có chuyện một Nguyên Anh tu sĩ có thể xuất hiện ở Xích Thương sơn mạch này, không, phải là toàn bộ tu tiên giới mới đúng!"

Tất cả các thế lực khác, bao gồm cả Bạch Vân tông nghe vậy đều sững sờ, không hiểu hắn đang nói gì.

Lúc này, đám tình báo của tất cả các thế lực đều hai mắt nhìn nhau.

Việc xuất hiện Nguyên Anh tu sĩ khiến tất cả mọi người đều cô lập Bạch Vân tông và Thi Quỷ tông.

Bạch Vân tông hiện tại có thể xem là Xích Thương sơn mạch đệ nhất tông môn.

Còn Thi Quỷ tông lại là thứ mà tất cả thế lực còn lại hợp sức phong tỏa thông tin, muốn để chúng trực tiếp đối đầu với Bạch Vân tông nhằm thăm dò hư thực.

Đám Thi Quỷ tông hiện tại còn chìm trong cả một đống tin tức giả, tất cả mọi người đều đang diễn một tuồng kịch để hố c·hết tông môn này.

Nhưng ai mà ngờ được, Thi Quỷ tông chủ giống như rất tự tin khi nói tu tiên giới này không có Nguyên Anh cảnh, chẳng lẽ thế giới này còn có bí mật gì hay sao?

Bạch Vân tông, Tàng Kinh các tầng thứ 7.

Đây là một căn phòng có thể nói là cách âm rất tốt, bên ngoài dù có ồn ào đến mấy cũng không ảnh hưởng gì tới nơi đây.

Hiện tại, để phục vụ cho hai vị "Nguyên Anh lão tổ" Bạch Vân tông không ngần ngại cải tạo nơi này theo lời hai người.

Và giờ, tầng 7 của Tàng Kinh các đã biến thành một phòng thí nghiệm cỡ lớn, đồng thời cũng là cấm địa quan trọng nhất của Bạch Vân tông.

Một tháng vừa qua, hai người Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ liên tục ngâm mình trong tri thức của tu tiên giới.

Càng nhìn Lâm Lục Dạ càng cảm thấy thế giới này có gì đó quái lạ, giống như tất cả các tông môn, thế lực có Kim Đan truyền thừa khác đều không đầy đủ.

Như thể phần truyền thừa này đã bị người chủ động xóa đi.

Lâm Bạch ở bên cạnh nhìn đạo lữ của mình đang trầm ngâm, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra ở cái thế giới giả lập này.

Chợt, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Lâm Bạch, dường như bên ngoài có kẻ tìm chúng ta thì phải, khí thế như vậy giống mấy tên ma tu ta tiện tay bóp c·hết ở quỷ trấn."

Lâm Bạch gật đầu mỉm cười.

Tuy căn phòng này cách âm rất tốt, cũng có thể suy yếu các loại thần niệm thăm dò, nhưng chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, việc nhìn xuyên qua Tàng Kinh các cũng không phải vấn đề quá lớn.

Và tinh thần lực của hai người trong căn phòng này đủ mạnh để làm điều đó.

Với Lâm Bạch, hắn vẫn luôn có thể xem xét phạm vi xung quanh cả trăm dặm, dù tinh thần lực của hắn có bị suy yếu gấp trăm lần chăng nữa.

Còn với Lâm Lục Dạ, thế mạnh của cô là thể chất, giác quan nhạy bén.

Đặc biệt là giác quan thứ 6, thứ mạnh tới nỗi, Lâm Bạch cảm thấy Lâm Lục Dạ sở hữu thiên phú thứ 4, có thể gọi là Xu Cát Tị Hung.

Ngay khi đám người Thi Quỷ tông xuất hiện trong phạm vi ngàn dặm, cô nàng cũng cảm nhận được một đám người mang ác ý cực lớn đang đến gần.

Và ác ý của chúng nhắm thẳng đến người đã g·iết Hắc Thi trưởng lão, tên Kim Đan đã bị Lâm Lục Dạ tiện tay bóp c·hết ở quỷ trấn.

Nếu kẻ thù đã tìm đến tận cửa như thế này, Lâm Lục Dạ làm sao có thể không nhổ cỏ tận gốc.

Khi người của hai tông môn còn đang trong giai đoạn đánh võ mồm, cả hai bên đang mắng chửi nhau là chủ.

Bạch Vân Tông nói Thi Quỷ Tông là ma đạo tông môn, người người có thể tru diệt.

Thi Quỷ Tông mắng lại Bạch Vân Tông tung tin tức giả để lòe người.

Nhưng đột nhiên một cảm giác rợn người xuất hiện làm cả hai bên hoảng sợ không nói lên lời.

Từ tầng 7 của Tàng Kinh các, một tia sáng trắng bắn xuyên qua bầu trời.

Biến cả đội quân hơn 3 vạn tu sĩ của Thi Quỷ tông thành tro bụi ngay tức khắc, không ai có thể chạy thoát.