Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 94: Cúng bái.



Chương 93: Cúng bái.

Một ngày sau đó.

Bạch Vân tông, ngoại môn sơn môn.

Hiện tại nơi đây đã được trang trí vô cùng tỉ mỉ.

Vô số đệ tử có mặt, xếp thành hàng dài một cách chỉnh tề, tất cả mọi người đều mặc y phục của Bạch Vân tông một cách nghiêm chỉnh gọn gàng nhất có thể.

Dẫn đầu đoàn người là hội trưởng lão của tông môn.

Đứng đầu là Bạch Vân chân nhân, một vị Kim Đan cảnh hậu kỳ, tông chủ của Bạch Vân tông.

Chỉ thấy người này cao hơn 2 mét, nhìn kiểu gì cũng như hạc giữa bầy gà, là một mỹ phụ đoan trang nhưng không thiếu vẻ uy nghiêm của người ở cao vị lâu năm.

Mái tóc màu hạt dẻ buộc thành hình nơ con bướm được cố định bằng 3 cây trâm vàng, trên người mỹ phụ này là một bộ lễ phục màu vàng kim bó sát người, tôn lên những đường cong của cơ thể.

Đặc biệt là khe rãnh ở trước ngực giống như vực sâu không đáy.

Nhìn tình cảnh này chẳng khác nào một trường học đang chuẩn bị lễ tiếp đón lãnh đạo phía trên về.

Bên ngoài Bạch Vân tông, không chỉ có một tòa thành trấn với đông đảo người thường và tán tu, còn có đám thám báo của 39 thế lực Kim Đan và vô số các thế lực Trúc Cơ cảnh.

"Bạch Vân tông có chuyện gì mà trang trí xa hoa như vậy?"

"Ta không biết, nhưng nghe nói từ ngày hôm qua, tông môn này xảy ra nhiễu loạn rất lớn."

"Ta nghe con ông hàng xóm, có cháu với cậu là tạp dịch ở Bạch Vân tông báo tin, nghe nói có nhân vật rất lợi hại nào đó sắp giá lâm thì phải."

Từ thị trấn bên dưới, vô số ánh mắt đổ dồn vào tông môn này.

Về phía Bạch Vân tông.

Nếu lúc trước, trong tông môn còn có người nghi ngờ thực lực của hai người kia, thì hiện tại, mọi thứ đã sáng tỏ khi những lưu ảnh thạch ghi chép về trận chiến của hai người được truyền về tông môn.

Đám gian thương kiếm được một lượng lớn linh thạch, còn tông môn từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đêm ngày chăm chú quan sát lưu ảnh thạch.

Một đám người có ý định đánh c·ướp Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn đó mới chỉ là những suy nghĩ trong lòng bọn họ thôi, chưa biến thành hành động ngu ngốc.

Giờ này, dù có phải đứng giữa trời nắng, toàn bộ mọi người trong Bạch Vân tông cũng không hề kêu ca nửa lời.

Tất cả đều ngước đầu lên trời trông mong.

Vài phút sau, có một điểm đen xuất hiện, tất cả ánh nhìn của mọi người đều bị thu hút.

Vô số ánh mắt tò mò nhìn về phía thứ pháp khí nhìn như cái hộp sắt này.

Một vài kẻ to gan thậm chí còn sử dụng cả thần niệm, thử thăm dò xem nhân vật lợi hại nào xuất hiện.

Nhưng chúng không ngờ được, chỉ cần thần niệm tiếp cận chiếc xe kia sẽ lập tức biến mất.

Có mấy thằng ngu còn không tin tà, dồn thêm nhiều thần niệm hơn nữa.

Kết quả chúng cảm thấy như hồn phách của mình đang bị xé nát thành mảnh nhỏ và rơi vào một cái vòng xoáy với lực hút cực mạnh, như thể vật chất lỡ đi vào một hố đen có thể cắn nuốt vạn vật.

Thần niệm hay thần thức dù cho có là vô hình vô chất, nhưng cũng phải bị lực hút từ Khí Hải của Lâm Lục Dạ lôi kéo.

Trên đường phố nhanh chóng xuất hiện vài tên tu sĩ kêu la đau đớn rồi gục ngã, tất cả đều mất đi thần trí, chỉ có thể sống như người bị thiểu năng trí tuệ.

Những người xung quanh thấy vậy liền lập tức cách xa mấy kẻ này.



"Tê.

Thật độc ác a, thủ đoạn rút hồn phách như thế này nhìn kiểu gì cũng giống như chuyện mà người trong ma đạo có thể làm."

"Nếu như vậy, chẳng lẽ tông môn chính đạo như Bạch Vân tông lại phải cúi đầu trước tà ma ngoại đạo."

Nghe mấy kẻ chưa trải qua tu tiên giới đ·ánh đ·ập bàn luận, rất nhiều tán tu lộ rõ vẻ khinh thường.

"Hừm, nghe nói người tới Bạch Vân tông là hai vị Nguyên Anh lão tổ, muốn dùng thần thức để tìm hiểu bí mật về tu sĩ cấp độ này thì c·hết là đúng."

"Haha, ta là một Trúc Cơ tu sĩ, ta cũng sẽ dùng một chưởng đập c·hết luôn nếu có tên Luyện Khí kỳ nào dám dùng thần thức quét người ta, đừng nói gì tới hai vị Nguyên Anh lão tổ."

"Nếu là Nguyên Anh lão tổ thì rút hồn luyện phách quả thực là quá nhẹ rồi, phải biết một vị đại tu sĩ mà không vui, vỗ một chưởng hủy diệt thị trấn này làm sao bây giờ."

"Ngươi nói như vậy, quả thực mấy tên kia c·hết là đáng."

Mặc kệ phía bên dưới đang náo nhiệt như thế nào, chiếc xe mui trần cũng đã đậu ở trước cổng tông môn.

Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch bình tĩnh xuống xe.

Lâm Bạch là do hắn đã biết trước phản ứng của Bạch Vân tông, còn Lâm Lục Dạ là người đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng hoành tráng nên miễn dịch luôn với thế trận này.

Tâm tính vững vàng không giống người trẻ tuổi, càng khẳng định chắc thân phận của hai người này.

Lâm Bạch còn cho người ta có cảm giác là một tu sĩ bình thường.

Nhưng Lâm Lục Dạ hiện tại lại làm người cảm thấy khá khó chịu.

Nhưng ngay khi cô nàng xuất hiện, mùi máu, sát khí, và một cảm giác nguy hiểm đã bao phủ tất cả mọi người.

Khí tức của thiên phú Hắc Ám không được kiềm chế phát ra, khí tức của loại sức mạnh có thể hủy diệt cả tu tiên giới nếu để nó giải phóng.

Tông chủ, các trưởng lão, những người phải đối mặt trực tiếp với cô gái này đã phải đổ mồ hôi hột, sau lưng của bọn họ hiện tại đã ướt một mảnh.

"Toàn thể Bạch Vân tông cung nghênh hai vị Nguyên Anh tiền bối!"

Dù Bạch Vân chân nhân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng dưới áp lực của Lâm Lục Dạ, mọi lời chuẩn bị của vị tông chủ này đều hóa thành công cốc.

Bạch Vân tông chủ cảm nhận được ánh mắt của hai vị "Nguyên Anh lão tổ" này đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của Lâm Bạch tiền bối rất bình thường, nhưng tại sao, ánh mắt của Lâm Lục Dạ tiền bối lại tràn ngập địch ý với nàng.

Bạch Vân chân nhân không biết được, khi cô cúi người xuống, đồi núi rung lắc kinh khủng như thế nào.

Thân là một nam thanh niên bình thường, Lâm Bạch có vẻ rất thưởng thức phong cảnh này.

Nhưng ngay bên cạnh, tâm lý của Lâm Lục Dạ như muốn sụp đổ, ánh mắt của cô nàng chằm chằm vào mỗi lần hai quả bóng chuyền kia nảy lên nảy xuống.

Cô nhìn vào hai thứ này mà nghi ngờ.

"Thế giới này là giả chứ? Làm thế quái nào trên đời lại tồn tại một thứ to đến phi lý như vậy?"

Lâm Lục Dạ từng nghĩ hai quả bưởi trước người cô đã là phi lý lắm rồi, cho đến khi chứng kiến hai quả bóng rổ này.

Đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn.

Địch ý của Lâm Lục Dạ ngày càng nồng nặc, khiến cho Bạch Vân chân nhân cảm thấy khó thở, không thể phát biểu thêm bất cứ điều gì.

Mà Bạch Vân tông quy củ sâm nghiêm đã đi vào lòng người, cả tông môn đều yên tĩnh khi tông chủ không nói bất cứ một lời nào.

Sự yên tĩnh này chỉ kết thúc khi mà Lâm Lục Dạ quay sang nhìn thấy hai mắt gấu trúc của Lâm Bạch đang dán chặt vào khe nứt giữa hai ngọn núi hùng vĩ kia.



"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Ngay lập tức, lỗ tai của Lâm Bạch phải chịu đựng cơn phẫn nộ từ Lâm Lục Dạ.

Lâm Bạch ngay lúc này phát hiện có gì đó không ổn rồi.

Thủ đoạn vợ chồng Lâm Hà dùng để khống chế Lâm Lục Dạ có vấn đề.

Mấy kiếp trước, do Lâm Bạch đều đóng vai trò không quan trọng, thường xuyên là một nhân vật đi qua sân khấu nên hắn mới không nhìn ra sự bất ổn này.

Nhưng ở kiếp này.

Khi Lâm Lục Dạ đi cùng Lâm Bạch, thủ đoạn khiến Lâm Lục Dạ luôn có hảo cảm với Lâm Bạch vốn được gieo trong tiềm thức của cô nàng giờ đang dần chuyển hóa.

Có vẻ nó đang dần trở thành cô nàng này sẽ luôn yêu hắn.

Có thể nói, cô nàng này bắt đầu thức tỉnh trở thành một "yandere".

Lâm Bạch biết chuyện nên lập tức rời mắt khỏi hai ngọn núi kia.

"Được rồi, làm phiền tông chủ, giờ hai chúng ta có thể trở về ngoại môn được chứ."

Thái độ nói chuyện một cách bình thường của Lâm Bạch khiến Lâm Lục Dạ bình tĩnh đôi chút.

Nhưng cô nàng vẫn ôm chặt tay trái hắn, như thể sợ hắn sẽ bị ả đàn bà trước mặt câu dẫn mất.

Ánh nhìn đầy sát khí của Lâm Lục Dạ biến mất làm Bạch Vân tông chủ có thể suy nghĩ trở lại.

"Không không được, trụ sở ngoại môn hiện tại của chúng ta nào có xứng với thân phận của hai vị tiền bối chứ.

Hai vị cứ yên tâm, tông môn chúng ta đã chuẩn bị một động phủ dành cho đạo lữ, ở vị trí tốt nhất dành riêng cho hai vị.

Còn về tài nguyên..."

Thái độ của Bạch Vân tông với hai người chỉ có thể nói là không còn gì để chê.

Lâm Bạch thấy nếu hai người họ nguyện ý, đám người này sẽ không ngần ngại đặt hai người họ lên bàn thờ cúng bái ngày qua ngày.

Cả Bạch Vân tông hiện tại đang cố làm đủ tất cả mọi cách để níu kéo hai người này ở lại càng lâu càng tốt.

Nếu có thể làm hai vị "Nguyên Anh tiền bối" vui lòng, rất có thể đám người này sẽ được ban thưởng một vài cơ duyên nào đó.

Ngay sau màn đón tiếp ở trước cửa sơn môn, Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch còn tham gia thêm một yến tiệc với các món ăn được chế biến bằng thịt của Kim Đan yêu thú, các loại linh dược.

Trong buổi tiệc, Lâm Lục Dạ quay lại nhìn Lâm Bạch đang ngồi ngay bên cạnh.

"Hình như chúng ta quên việc gì đó rồi đúng không?"

Câu hỏi này khiến Lâm Bạch trầm ngâm một chút.

"Hình như việc gì đó không quan trọng lắm thì phải."

Ở cổng của Bạch Vân tông, chiếc xe mui trần vẫn còn được đặt ở đó.

Bên trong chiếc xe ấy, có một tên ma tu bị trói lại như một con sâu ở ghế sau.

La Tinh Thành có la hét nhưng không có ai có thể nghe được.



Dù sao, Lâm Bạch vừa bay trên trời vừa học tập cách khắc họa một vài phù văn của tu tiên giới, vừa thực hành lên chính chiếc xe của mình.

Và trong những phù văn ấy có phù văn cách âm và phù văn che chắn tầm nhìn.

Chiếc xe của Lâm Bạch giờ này có thể che tầm nhìn và âm thanh, khiến không ai có thể phát hiện điểm dị dạng ở ghế sau xe.

Yến tiệc kéo dài tới tối mới kết thúc.

Trước thái độ nhiệt tình của tông môn này, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ cũng không ngại cho Bạch Vân tông một chút tri thức để trả lại chút ân tình bé nhỏ này.

Lý do Bạch Vân tông có rất nhiều Kim Đan cảnh nhưng không có một người có thể đột phá Nguyên Anh, chính là do công pháp trấn tông của môn phái này có thiếu hụt.

Bạch Vân Tiêu Dao công tuy tốc độ tu luyện nhanh, căn cơ vững vàng, nhưng lại khuyết thiếu một thứ rất quan trọng, đó chính là thiếu phần thu luyện thần hồn.

May mắn, Lâm Bạch là một dân chơi linh hồn nên việc bổ sung phần còn thiếu này đối với hắn chỉ là trò trẻ con.

Còn Lâm Lục Dạ bên cạnh cũng không chịu thua kém.

Cô nàng dựa vào nguyên lý của Huyết Mạch Linh Chủng pháp, thứ ma công cô tịch thu được từ La Tinh Thành, cộng với cách tu luyện của các luyện khí sĩ ở đời trước, thêm những hiểu biết về thân thể của mình.

Lâm Lục Dạ đã viết ra Luyện Thể pháp, một cái tên công pháp nghe rất bình thường nhưng hiệu quả lại phi thường.

Một loại công pháp có thể gia tăng thiên phú tu luyện của con người, bằng cách không ngừng hấp thu các loại thiên tài địa bảo, dùng tinh hoa trong đó bổ sung cho linh căn và thân thể.

Kể cả một kẻ sở hữu tạp linh căn nếu tu luyện công pháp này, chỉ cần 1 năm thiên phú của hắn có thể sánh ngang với trung phẩm linh căn, không chỉ vậy, thân thể cũng sẽ trở nên mạnh mẽ tùy vào số linh tài hắn đã tiêu thụ.

Thậm chí, tu luyện lâu còn có thể tạo ra thể chất đặc biệt, trở thành thiên tài tu luyện.

Thực chất, đây là một phần trong thần võ đạo mà Lâm Lục Dạ mới cải tiến.

Hiệu quả của Luyện Thể pháp này cũng chỉ bằng 3% hiệu quả tu luyện hiện tại của cô nàng.

Nhưng toàn bộ cao tầng, các thân truyền đệ tử ngay sau khi nhìn thấy hai bản công pháp mới đã vô cùng kh·iếp sợ.

Bạch Vân tông có vẻ đã có một lựa chọn đúng đắn.

Có thể dự đoán được, trong tương lai, rất có thể Bạch Vân tông sẽ trở thành bá chủ ở vùng Xích Thương sơn mạch này.

Vì hai người công khai viết ra công pháp ngay tại yến tiệc này, nên toàn bộ thân truyền đệ tử, các trưởng lão đều phải lập thiên đạo lời thề, cấm tiết lộ tất cả những gì đã xảy ra.

Yến tiệc kết thúc, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ được dẫn đường tới nhà mới được xây dựng trên đỉnh của Bạch Vân sơn.

Trong buổi yến tiệc vừa rồi, Lâm Bạch uống rất ít linh tửu, nhưng trái ngược lại, Lâm Lục Dạ lại có chút tâm sự nên cô nàng đã uống hết một nửa số linh tửu chuẩn bị cho yến hội này.

Trong đó có cả một loại rượu gọi là Huyết Long tửu, một loại rượu quý được chế tạo từ máu của một con giao long Nguyên Anh cảnh.

Nên đến một người có thể chất tốt như Lâm Lục Dạ cũng phải gục trước loại rượu này.

Hiện cô nàng đang được Lâm Bạch cõng trên lưng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đang gác lên vai hắn, mùi thơm của rượu hòa cùng với mùi hương tự nhiên của thiếu nữ, tạo thành một mùi thơm đầy dụ hoặc tràn vào mũi hắn.

Nếu là kẻ khác ở đây, có lẽ đều đã có ý đồ xấu.

Nhưng Lâm Bạch là dạng người đầy lý tính, hắn không hề có bất cứ ý đồ nào với cô gái trên vai của mình.

Hắn không muốn bất cứ thứ gì trên người cô ngoài việc muốn cô trở thành một công cụ g·iết người, một v·ũ k·hí có thể g·iết c·hết Diệp Hiên vào một ngày không xa.

Mọi tình cảm nảy sinh không cần thiết đều sẽ bị bóp tắt ngay lập tức, chuyện nam nữ chỉ có thể khiến kế hoạch của hắn đi chệch hướng mà thôi.

Nhưng ngay lúc Lâm Bạch đang dùng tuyệt đối lý tính để áp chế tất cả dục vọng, tình cảm đang nảy sinh của mình.

Lâm Lục Dạ đã tỉnh lại ngay lúc này.

Một nụ cười đầy ấm áp nở trên môi, cô dùng tứ chi của mình ôm chặt hắn hơn nữa.

Ngay sau đó, cô nàng mở lời khiến Lâm Bạch cũng phải sững sờ.

"Lâm Bạch, trở thành đạo lữ của ta nhé."