Mãi không thấy Lâm Lục Dạ quay trở về, Lâm Bạch phải đi theo dấu vết của trận chiến, tìm tới nơi cô nàng vừa đánh nhau với con khỉ đột.
Khi tới nơi, hắn phát hiện Lâm Lục Dạ đang đứng trên cái xác khổng lồ của con yêu thú, chiếc áo blouse trắng đã được nhuộm đỏ bởi máu.
Ánh mắt cô nàng như bốc lên ánh sáng khi nhìn vào ống nghiệm thủy tinh, thứ đang chứa một loại chất lỏng màu vàng kim.
Lâm Bạch nhìn qua là biết, đây chính là long tộc huyết mạch, hắn nhìn qua cũng có thể đoán được con bé lại muốn cải tạo chính mình.
Có vẻ như Lâm Lục Dạ ở đời này lại không muốn làm người.
Vì quá mải mê với thành quả của mình, cô nàng phải mất 5 giây mới để ý Lâm Bạch đã xuất hiện ngay cạnh mình.
"Đại, đại ca,..."
Lâm Lục Dạ vội giấu ống nghiệm về phía sau lưng mình, Lâm Bạch cũng giả vờ như không nhìn thấy gì.
"Ta nói chung không nhìn thấy gì, và cũng không có hứng thú khi muội tìm được cái gì.
Nhưng, Lục Dạ, ta chờ hơi lâu rồi đấy."
Vì có thể lấy ra huyết mạch của long tộc, Lâm Lục Dạ đã phẫu thuật cực kỳ cẩn thận, tốn hơn 30 phút mới có thể lấy ra mẫu thí nghiệm hoàn thiện nhất.
Ngay lúc cô nàng còn chưa biết giải thích như thế nào, Lâm Bạch đã nở nụ cười.
"Tỉ số là (4:2) lần này ta lại thắng."
Trên đường trở lại chiếc xe, Lâm Lục Dạ càng nhìn gương mặt đang cười mỉm của Lâm Bạch thì càng muốn đấm cho hắn một trận.
Nhưng ngay khi hai người tới gần Xích Lâm thành, hàng vạn tu sĩ đã chờ sẵn bên ngoài thành, gương mặt đầy vẻ cuồng nhiệt.
Dẫn đầu đoàn người này là Trịnh Hổ, Xích Lâm thành chủ.
Nhìn thấy hai người đang tới, Trịnh Hổ vội vàng ôm quyền, thái độ thành khẩn, không hề nhìn quần áo hai người đang mặc chỉ là y phục của ngoại môn đệ tử Bạch Vân tông mà tỏ ra lãnh đạm.
"Vãn bối Trịnh Hổ, bái kiến hai vị tiền bối.
Đa tạ hai vị ra tay, giải quyết đi tai họa của Xích Lâm thành.
Đây chỉ là chút lòng thành, mong hai vị tiền bối không chê."
Nói xong, thành chủ Xích Lâm thành đứng sang một bên, nhường chỗ cho 2 thị nữ mỹ mạo như hoa đi tới, mang theo hai khay gỗ được phủ vải đỏ cẩn thận.
Khi vải đỏ được kéo ra, bên trong đó là hai chiếc nhẫn trữ vật.
Vì không có dấu ấn thần thức được đặt lên, một tu sĩ luyện khí bình thường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy có thứ gì bên trong hai chiếc nhẫn ấy.
Tất cả mọi người hô to gọi nhỏ khi dùng thần thức xem qua đồ đạc bên trong 2 chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn trữ vật bên trong có chứa 2 khối cực phẩm linh thạch và 1000 khối thượng phẩm linh thạch, trung phẩm, hạ phẩm linh thạch nhiều vô số kể.
Chiếc còn lại chứa rất nhiều vật liệu quý hiếm, thiên tài địa bảo ở cấp độ Kim Đan cảnh.
Bất kỳ ai nhìn thấy những bảo vật này cũng phải chảy nước dãi vì thèm khát, nhưng dáng vẻ của hai người kia lại có vẻ khá bình tĩnh.
Dù sao, hai người không phải người tu tiên truyền thống.
Đến chính hai người họ cũng không biết con đường tương lai mình nên tu luyện như thế nào, nên rất có thể có nhiều thứ được đặt trong nhẫn trữ vật này là vô dụng với họ.
"Như vậy thì đa tạ thành chủ, hai chúng ta hiện tại còn có chút việc, nên chúng ta đi trước một bước."
Lâm Bạch còn chưa kịp nói gì thì Lâm Lục Dạ đã lấy hai chiếc nhẫn trữ vật.
Cũng chẳng có gì gọi là lấy thì ngại ở đây cả, đây chính là thù lao mà hai người xứng đáng nhận được.
Nếu không có hai người bọn họ, cả tòa Xích Lâm thành, thậm chí cả Bạch Vân tông cũng bị hủy diệt bởi hai con yêu thú kia rồi.
Thấy thái độ vội vàng của cô em gái, Lâm Bạch biết rằng cô nàng không muốn phí thời gian vào mấy cái buổi tiệc không đâu như thế này.
Lâm Lục Dạ đang vội để gỡ lại tỉ số với Lâm Bạch.
Tất cả mọi người xung quanh thấy thái độ có vẻ vô lễ như vậy cũng không ai nói gì.
Thậm chí mọi người còn coi thái độ này mới phù hợp với một vị Nguyên Anh lão tổ.
Ở thế giới này, việc ngu ngốc nhất chính là giảng đạo lý với người có cảnh giới cao hơn.
Nhìn thấy hai vị nhân vật cấp độ tổ tông này chuẩn bị rời đi, Trịnh Hổ cảm thấy khá đáng tiếc, hắn còn muốn làm tốt quan hệ với hai người này, chợt hắn nhớ ra điều gì đó.
"Hai vị tiền bối, chờ một chút đã."
Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của họ rất bình thường.
Nhưng là người đã chứng kiến sức mạnh của hai người này, thành chủ của Xích Lâm thành lại cảm thấy áp lực kinh khủng đang đè lên người hắn.
Hắn vừa chảy mồ hôi vừa vội vàng nịnh nọt.
"Hai vị tiền bối, t·hi t·hể của hai con yêu thú kia..."
Nhưng hắn chưa kịp xin đi thu hoạch xác c·hết, làm chân chạy cho hai người.
Lâm Lục Dạ đã đánh gãy lời nói của hắn.
"Cho các ngươi tất, ta đã lấy đi thứ quý giá nhất trên cơ thể nó, phần còn lại các ngươi thích làm gì thì làm."
Trịnh Hổ bất ngờ vì sự hào phóng của cô gái này.
Nguyên Anh yêu thú t·hi t·hể a.
Chỉ cần một cái xác đó cũng có thể gồng gánh toàn bộ thu nhập 30 năm cho Xích Lâm thành.
Nghe đến vấn đề yêu thú t·hi t·hể, Lâm Bạch nghĩ một chút, hắn nghĩ mình nên nhắc nhở đám người này một chút.
"Các ngươi có thể thoải mái thu hoạch t·hi t·hể con yêu thú do Lục Dạ đ·ánh c·hết.
Nhưng nhớ cẩn thận khi thu hoạch t·hi t·hể yêu thú do ta g·iết, ta không đảm bảo sự an toàn của các ngươi nếu như bị kiếm khí còn sót lại đánh trúng đâu."
Nói xong, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ lên xe cùng một lúc.
Chiếc xe mui trần cứ như vậy nhanh chóng biến mất trên bầu trời.
Đám người lúc này nhìn nhau, thật không ngờ hai vị Nguyên Anh lão tổ kia thật hào phóng.
Nhìn lại chiến trưởng phía trước Xích Lâm thành.
Có lẽ Xích Lâm thành sẽ phải đổi tên không sớm thì muộn, vì Xích Huyết sâm lâm có vẻ đã bị lau sạch khỏi bản đồ sau hai chiêu của hai người kia..
Nguồn thu nhập chính của tòa thành này xem ra không còn.
Nhưng may mắn, bọn họ còn gỡ lại được một chút ít.
Xác c·hết của con yêu thú khổng lồ bị Lâm Lục Dạ đ·ánh c·hết quả thực là một kho báu.
Nhưng đầm sen máu do Lâm Bạch để lại thậm chí còn có giá trị hơn cả.
Nơi đó hiện tại đã trở thành một cấm địa, một đầm sen nằm sâu trong lãnh thổ của Bạch Vân tông.
Kiếm ý dày đặc khiến Hóa Thần trở xuống khó mà lành lặn khi bước vào, không một ai có thể còn nguyên vẹn mà chạy ra khỏi đầm lầy máu ấy.
Tuy vậy, đối với các kiếm tu, nơi đây lại là một thánh địa.
Một nơi rất dễ dàng khiến người có thể lĩnh ngộ kiếm ý.
Nhưng đó là chuyện của vài ngày sau.
Còn hiện tại, Lâm Bạch đang phải nhăn mày vì một chuyện khác.
Khi nhận nhiệm vụ, hắn không biết rằng Xích Huyết sâm lâm là phần phía bên ngoài cùng nhất của Hung Thú sơn mạch.
Thành ra hai người họ vừa bỏ qua một nhiệm vụ chém g·iết không có giới hạn nữa rồi.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, có lẽ hắn nên ném cái nhiệm vụ này sang một bên.
Tiếng thét của Lâm Lục Dạ ở trận chiến vừa rồi không chỉ khiêu kích tất cả hung thú bên trong Xích Huyết sâm lâm, mà còn khiêu kích tất cả Kim Đan yêu thú bên trong Hung Thú sơn mạch nữa.
Nơi đó chẳng còn bất cứ thứ gì có thể chống lại hai người bọn họ nữa, điều duy nhất hai người có thể làm ở đó có lẽ chính là phá hủy hệ sinh thái mà thôi.
Nên mục tiêu tiếp theo của hai người là quỷ trấn, một thị trấn nằm ở một bên khác trong lãnh thổ của Bạch Vân tông.
Nơi này nằm ở biên giới của Bạch Vân tông và Thi Quỷ tông, một tông môn ma đạo.
Hai tông môn này thường xuyên có ma sát với nhau nhưng vẫn chưa đến mức phát động c·hiến t·ranh.
Dù sao ở cái mảnh đất Xích Thương sơn mạch này, có tới tận 40 Kim Đan tông môn, tất cả mọi người đều kiềm chế lẫn nhau, muốn phát động c·hiến t·ranh cũng cần phải có một liên minh đủ hùng mạnh và đáng tin cậy.
Nhưng ở tu tiên giới ngươi lừa ta gạt thì chẳng có bất cứ thứ gì có thể được coi là đáng tin.
Tuy không thể đánh nhau, nhưng Bạch Vân tông vẫn treo lên cái nhiệm vụ tiêu diệt quỷ trấn ở đó, vì nơi đây là một cứ điểm của đệ tử Thi Quỷ tông.
Vì nhiệm vụ này, thi thoảng sẽ có đệ tử của Bạch Vân tông xuất hiện, săn g·iết vài con quỷ, trêu tức người của Thi Quỷ tông.
Nhưng ngày hôm nay, quỷ trấn phải tiếp đón kết cục của nó.
Bởi vì nơi đây đã được lựa chọn trở thành một bãi săn khác của Lâm Lục Dạ và Lâm Bạch.
Từ trên bầu trời, Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ nhìn xuống thị trấn âm trầm bên dưới.
"Lục Dạ, có cần ta nhận thua ván này, để tỉ số lên thành (4:3) không?"
Lâm Bạch cảm thấy, nếu ván này hắn không nhường thì Lâm Lục Dạ sẽ chẳng có bất cứ cơ hội nào có thể chiến thắng.
Dù sao để một dân chuyên chơi linh hồn thi bắt quỷ với một đứa chuyên luyện võ, đúng thật là quá bắt nạt người.
Nhưng nghe thấy lời này, Lâm Lục Dạ lại cảm thấy Lâm Bạch lại đang khiêu khích cô.
"Không cần đại ca phải nhường ta, dù có thua đi nữa, ta vẫn muốn đấu với huynh đến cùng."
Cô có thể nhịn bất cứ ai nhưng không thể nhịn Lâm Bạch, dù sao, trong thâm tâm cô, chỉ có hắn mới là đối thủ xứng tầm với mình.
Lâm Bạch nhún vai, hắn đã khuyên can như vậy rồi nhưng con bé vẫn muốn chơi với hắn đến cùng.
Vậy nên, Lâm Bạch muốn chơi tất tay luôn, hắn muốn nhìn bộ dáng khi khóc của Lâm Lục Dạ như thế nào.
Lần này, Lâm Lục Dạ muốn ra tay trước.
Kình khí từ nắm đấm của cô bao trọn xung quanh thị trấn này, tinh chuẩn khóa chặt tất cả du hồn ác quỷ đang lảng vảng trong thị trấn, đồng thời cũng khóa chặt luôn mấy tên tu sĩ có khí tức âm trầm đang ẩn náu bên trong.
Hành động này giống như chọc tổ kiến lửa.
Cả thị trấn vốn đang hoang vu bỗng nhiên náo nhiệt hẳn, hàng ngàn du hồn ác quỷ xông ra từ trong những căn nhà, mang theo âm khí đen ngòm chui ra.
Khói đen bay ngút trời, che khuất toàn bộ tia sáng, trong nháy mắt từ ngày hóa thành đêm, gió lạnh thét gào như muốn thổi tắt ý chí của những kẻ xâm nhập.
Ghế sau xe mui trần, La Tinh Thành lúc này run bần bật vì lạnh lẽo và sợ hãi.
Hắn ta tuy là ma tu nhưng là thể loại g·iết người không chớp mắt, không phải loại người chuyên môn giao thiệp với ma quỷ xác c·hết như Thi Quỷ tông.
"Hỗn xược! Một đám tiểu nhi mà cũng dám xông vào căn cứ Thi Quỷ tông chúng ta diễu võ giương oai!"
Nhận thấy có khí tức không hề kiêng kỵ mà dò xét cả quỷ trấn, một tên Kim Đan trưởng lão và vài tên Trúc Cơ chấp sự của Thi Quỷ tông bay lên.
Nhưng đối mặt với người của Thi Quỷ Tông, Lâm Lục Dạ chỉ cười lạnh.
Cảm giác t·ử v·ong hoàn toàn bao phủ những người này.
Không biết bao lâu rồi, đám ma tu chuyên sống trong môi trường lạnh lẽo này mới đổ mồ hôi.
Đám ác quỷ bên dưới cũng vậy.
Bản năng của chúng kêu gào muốn chúng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Nhưng cảm giác bị người khóa chặt vẫn còn ở đó, muốn trốn cũng không được.
Đám người của Thi Quỷ tông lúc này cảm nhận được giống như đang chìm xuống đáy biển, võ đạo kình lực của Lâm Lục Dạ giống như áp lực nước có mặt khắp mọi nơi, ép nát chúng từ mọi phía.
Lâm Lục Dạ mỉm cười, lần này cô chắc thắng rồi.
Nhưng ngay khi xem lại thành tích của cô được ghi lại trên bảng hệ thống, cô nàng phát hiện ra, số mục tiêu vừa rồi bị tiêu diệt chỉ có 16 mục tiêu.
Nhìn lại thì, trên bầu trời đang có 16 bãi sương máu từ người của Thi Quỷ tông vừa bị tiêu diệt.
Ánh mắt đầy cay cú của cô nàng nhìn về phía sau.
Chỉ thấy trên tay Lâm Bạch hiện tại đang có một hạt châu, thứ phát ra âm khí kinh khủng như hàng ngàn con ác quỷ đang bị nén cùng một chỗ.
Ngay khi Lâm Lục Dạ chuẩn bị ra tay, Lâm Bạch đã đi trước một bước.
Hắn sử dụng một pháp thuật mô phỏng lại Linh Hồn Bình mà hắn thường dùng ngoài thế giới thực.
Tuy chỉ có khả năng hút toàn bộ linh hồn trong phạm vi trăm dặm, nhưng thế là quá đủ để bao quát cả quỷ trấn này rồi.
Lâm Bạch nhẹ nhàng bóp.
Cả ngàn con ác quỷ cứ như vậy bị xé nát trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn ánh mắt của Lâm Lục Dạ bắt đầu ngập nước và cười mỉm.
"Xin lỗi nhé Lục Dạ, đây là thứ ta đã cảnh báo từ trước rồi."
Lâm Lục Dạ nắm chặt nắm đấm, nhưng cô cũng chỉ im lặng nhớ kỹ khoản nợ này.
Tỉ số hiện tại là (5:2) nghiêng về phía Lâm Bạch.
Mục tiêu tiếp theo của hai người là Nghi Sơn 72 trại, một đám thổ phỉ phần lớn là người bình thường.
Hai người hai cái tát đã có thể san bằng cả dãy núi.
Lâm Bạch và Lâm Lục Dạ lúc này cảm thấy thật nhạt nhẽo, hai người giống như đánh xong boss cuối rồi quay trở lại tân thủ thôn.
Kể ra thì, hai người nhìn bên ngoài chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng thực sự cả hai giờ này đều đã có thể chém g·iết Nguyên Anh cảnh.
Mấy cái nhiệm vụ được treo cho đệ tử ngoại môn cực kỳ không hợp với hai người.
Tỉ số là (6:3) mỗi người thêm một điểm.
Đi lượn một vòng, tới vòng cuối là Ngưu Đầu thôn, nơi toàn bộ người dân m·ất t·ích.
Với con mắt Phân Tích Vạn Vật của mình, Lâm Lục Dạ có thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra ở nơi đây, mặc kệ cho các dấu vết đã bị xóa sạch như thế nào.
Cô nàng nhanh chóng theo dấu và phát hiện một tổ chức tà giáo đã b·ắt c·óc tất cả người trong thôn, hiến tế cho thần linh mà chúng tôn thờ.
Cứ tưởng mình sẽ gặp phải đối thủ khó nhằn như thế nào, nhưng không ngờ được, thứ mà đám tà giáo đó tôn thờ lại chỉ là một con rắn Trúc Cơ cảnh.
Quá thất vọng, Lâm Lục Dạ xông thẳng vào cứu tất cả những người còn sống sót.
Sau đó cô tát một cái, hủy diệt luôn đám tà giáo và thần linh chúng tôn thờ.
Vì ván này, toàn bộ quá trình đều do một mình Lâm Lục Dạ làm, còn Lâm Bạch ngồi chơi xơi nước, nên tỉ số là (6:5).
Có thêm 2 điểm cũng chẳng thể khiến Lâm Lục Dạ có thể vượt lên dẫn trước.