Giang Thiếu Bạch liên tục hấp thu âm khí, âm quỷ phiêu đãng trên mặt nước từ từ giảm bớt không ít. Cảm nhận được âm khí bắt đầu tiêu tan, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này nguyên khí cuồn cuộn lưu động trong người hắn, khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác cơ thể ẩn chứa một lực hồng hoang.
Hắn chợt cảm thấy tim đập manh, xuyên qua sương mù dày đặc, hắn thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ lơ lửng trên mặt nước, cô ta giống như u linh bay bay trên mặt nước, nhìn chằm chằm vào hắn. Hai mắt cô ta nhìn như không có tròng trắng, rất quỷ dị.
Giang Thiếu Bạch hít một hơi khí lạnh, nhận ra hắn từng gặp nữ quỷ này rồi, chính là tại hội đấu giá lần trước, lúc đó cô ta bị phong ấn nên nhìn rất yếu ớt vô hại.
Cách màn sương mù dày đặc, nữ quỷ cứ bay phập phù trên mặt nước, Giang Thiếu Bạch nhìn mà hết hồn. Hắn muốn nhìn cho rõ nhưng nữ quỷ đã bay đi, sau lưng còn có mấy quỷ ảnh đi theo, giống như hộ vệ của cô ta.
Hắn trợn to hai mắt, chẳng lẽ vị nữ quỷ thời cổ đại kia đã có thuộc hạ rồi?
Nữ quỷ áo đỏ vừa đi, mặt biển từ từ khôi phục yên tĩnh, âm khí cũng tiêu tan không còn.
“Đình Vân?”
Giang Thiếu Bạch thấy sắc mặt Diệp Đình Vân không đúng vội hô một tiếng. Cậu bỗng ngã xuống sàn, hắn hết hồn vội chạy tới ôm cậu vào khoang thuyền.
Giang Thiếu Bạch kiểm tra một chút tình trạng của Diệp Đình Vân, phát hiện cậu dùng linh lực quá độ, cơ thể suy yếu mà ngất đi. Hắn nhớ lại lúc đang hấp thu âm khí, có một luồng linh khí nồng đậm chảy vào người, hắn nhất thời cảm thấy ấm áp.
Cơ thể Diệp Đình Vân có thể tự động thu nạp linh khí, thế nên một lúc sau cậu tỉnh táo lại.
“Vừa rồi cậu có thấy gì không?” Diệp Đình Vân hơi nghiêng đầu hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, thành thật nói: “Thấy được, nữ quỷ đã mạnh hơn rất nhiều.”
Nét mặt Diệp Đình Vân nghiêm trọng: “Có phải cô ta biết bay không?”
Giang Thiếu Bạch căng thẳng, biết bay là dấu hiệu đã tiến vào thiên cấp. Nếu vậy thì nữ quỷ áo đỏ đã tiến vào thiên cấp, hắn không thể tưởng tượng nổi.
“Chắc không đến mức, có lẽ là thuật bay lượn gì đó, mà quỷ cũng biết bay.” Hắn khó khăn nói.
Cho dù không phải thiên cấp thì chắc cũng là hậu kỳ địa cấp hoặc là đỉnh cấp, nếu không thì vừa rồi cô ta không thể khiến hắn có cảm giác sợ hãi bất an như vậy được. Hắn từng thấy cảnh nữ quỷ chiến đấu với người từ tiểu bí cảnh, ẩn ẩn cảm thấy thực lực của nữ quỷ lúc đó thấp hơn hiện tại rất nhiều. Chẳng lẽ có cơ duyên gì đó giúp cô ta tiến bộ nhanh chóng?
Diệp Đình Vân lên tiếng: “Nghe nói gần đây có nhiều sự kiện quỷ hồn giết người, hoặc là có thứ gì đó không thể đoán được khiến đám âm quỷ trở nên mạnh mẽ.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ chuyện này có thể do liên quan đến tận thế.
Diệp Đình Vân nhìn hắn vài lần rồi nói tiếp: “Có vẻ thực lực của cậu lại tăng lên không ít?”
Hắn cười cười nói: “Ừ.” Hấp thu lực lôi điện cũng là một cách gia tăng thực lực nhanh chóng, nhưng hấp thu âm khí mới là căn cơ của hắn, Giang Thiếu Bạch vô bụng nói: “Ăn no.”
Diệp Đình Vân nặng nề nói: “Cậu tiến bộ nhanh như vậy, không chừng sau này sẽ bị thiên phạt.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Bó tay, người có tư chất như tôi, dù không tu luyện thì thực lực cũng sẽ tự động tăng lên.”
Cậu nghe thế lắc đầu cười cười: “Chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
***
Giang Thiếu Bạch không vội về lại thủ đô, hai người tiện đường tạt qua Chu Gia Câu xem tình hình một chút.
Lúc Giang Thiếu Bạch đến Chu Gia Câu, thấy trong thôn lại có thêm mấy chiếc xe tang, khắp nơi đều có người đang đốt giấy tiền vàng mã, toàn thôn như lâm vào khủng hoảng.
Giang Thiếu Bạch hoài nghi nói: “Không phải nói cách năm ngày mới chết một người sao? Nhiều xe tang hơn là sao nhỉ?”
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ nữ quỷ đổi ý rồi.”
Khắp nơi trong thôn đều đang bàn tán về chuyện nhà họ Chu, Giang Thiếu Bạch không cần hỏi thăm nhiều cũng biết được từ đầu đến cuối.
Nhà họ chết quá nhiều người khiến lòng người bàng hoàng, ai cũng sợ trở thành người tiếp theo, rốt cuộc mọi người hợp sức lại, ép Chu Đại Hà lập đàn tế, nhận lỗi với La Anh.
Tuy rằng Chu Đại Hà sợ hãi, nhưng không chống lại được ý của tộc lão và đám thân thích. Gã nghe theo ý của họ, lập đàn chiêu hồn đốt giấy tiền cho La Anh, hy vọng cô ta nhanh đi đầu thai.
Nghe nói cách ngày lập đàn tế, bóng đèn điện trong phòng bỗng nổ tung, họ thắp nến thì cây nến bị ngã, lửa nhanh chóng lan ra đồ đạc trong phòng.
Lúc đó mọi người nghe được một giọng nữ rất phẫn nộ oán hận lặp đi lặp lại mấy chữ “Nợ máu trả bằng máu”.
Có người tận mắt chứng kiến kể lại, lúc đó trong phòng gió lạnh thổi từng cơn, tiếng gào khóc thảm thiết như là luyện ngục nhân gian. Ai cũng bị dọa sợ, sự tình đi qua, nhà họ Chu bị chết năm người.
Hai anh em và ba anh em họ của Chu Đại Hà chết hết, mà gã vẫn còn sống. Người vợ sau của gã không chết, nhưng cùng ngày cử hành pháp sự trong phòng xảy ra hỏa hoạn, cô ả bị lửa đốt, cả người bỏng nặng, hiện tại đã vào phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện.
Trải qua pháp sự này, rốt cuộc người họ Chu xác nhận, trong thôn liên tiếp có người tử vong không phải là chuyện trùng hợp khỉ gió gì hết, cũng không phải virus gì mới, mà đúng là nữ quỷ trả thù.
Chu Đại Hà đắc tội nữ quỷ, hại chết anh em trong nhà, khiến họ hận gã đến thấu xương. Mấy người nhà liên hợp lại tìm đến cửa nói chuyện. Nồi chén gáo chậu trong nhà Chu Đại Hà đều bị đập bể, cửa sổ cũng bị họ hàng thân thích tức giận đập nát.
Chu Đại Hà bất đắc dĩ lấy ra tiền của tích lũy mấy năm nay, của đi thay người. Chu Đại Hà nghiễm nhiên thành đại biểu Tang Môn tinh trong thôn, người Chu gia cũng không muốn để ý đến gã nữa.
Có vài người nghĩ rằng người mà nữ quỷ ghét nhất vẫn là Chu Đại Hà, chẳng qua không muốn gã chết quá dễ dàng, muốn gã nhận hết tra tấn mà chết, có lẽ sau đó nữ quỹ sẽ không ra tay với những người khác trong thôn nữa. Mấy thôn dân bàn bạc với nhau, thế là thừa dịp đêm hôm kéo đến đánh Chu Đại Hà một trận thừa sống thiếu chết, đánh gãy hết hai chân của gã.
Giang Thiếu Bạch nghe được kết quả mà không khỏi thổn thức.
Năm đó La Anh bị Chu Đại Hà tính kế, bị thôn dân dìm chết, vậy mà lúc này thôn dân hy vọng dùng Chu Đại Hà dập tắt lửa giận của La Anh, không thể không nói, đúng là phong thủy luân lưu chuyển.
Giang Thiếu Bạch vốn không muốn quản chuyện này, ai ngờ lại gặp được nữ quỷ La Anh đang lảng vãng trong thôn, nhờ đó hắn biết được một việc từ cô ta.
La Anh kể lại cho hắn biết, cô ta có oán khí quá nặng, không thể tiêu tán, tuy muốn báo thù nhưng lại không cách nào rời khỏi nơi cô ta đã chết. Mãi cho đến mấy tháng trước, năng lực của La Anh đột nhiên không ngừng tăng lên, cuối cùng có thể rời khỏi nước.
Hiện tại cô ta nghĩ nhà họ Chu đã chết rất nhiều người, tuy Chu Đại Hà không chết những cả đời sẽ sống trong đau khổ và sợ hãi, đối với gã thì đây mới là sự trả thù đáng sợ hơn cái chết.
La Anh không muốn ở lại thế gian này nữa, cô ta muốn đi đầu thai. Cô ta nghe mấy bạn quỷ kể Giang Thiếu Bạch độ hóa thủy quỷ bèn chủ động tìm đến hắn.
Thế là Giang Thiếu Bạch độ hóa cho La Anh theo yêu cầu của cô ta.
Xong xuôi mọi việc, hai người ngồi vào xe, Giang Thiếu Bạch thở dài.
Diệp Đình Vân thấy thế hỏi: “Nghĩ gì đó?”
Hắn lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Chẳng qua hắn thấy chuyện của Chu gia thôn khó mà nói rõ được, khiến người ta thổn thức, quả nhiên làm người không nên quá hung hăng càn quấy, con người khi còn sống không cách nào trả thù, nhưng chết rồi sẽ trả thù thì sao?
Diệp Đình Vân vừa lướt Web vừa nói: “La Anh nói mấy tháng trước đột nhiên thực lực tăng mạnh, có lẽ không phải là trường hợp đặc biệt.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Rất có thể.”
“Tận thế” mà nhiều người trong tiểu bí cảnh lo lắng cũng chưa chắc là tin đồn vô căn cứ.
Diệp Đình Vân cau mày, ẩn ẩn có chút lo âu, La Anh không phải người xấu, lúc ra tay còn có chừng mực, nhưng nếu là âm quỷ hoàn toàn mất lý trí thì hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Giang Thiếu Bạch xoa trán, trong lòng hơi lo lắng. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy hắn lo lắng quá nhiều rồi, vạn vật phát triển đều có số mệnh, như nhân loại dùng quá nhiều tài nguyên, có lẽ cũng liên quan đến “tận thế”.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại lưu vực sông Hoàng Hà một tuần rời mới về thủ đô.
Lạc Kỳ thấy em trai đã về, không khỏi cao hứng nói: “Về rồi à?”
“Vâng.”
Anh cười cười nói tiếp: “Anh lại làm cho em mấy máy phát điện, đều để trong phòng thí nghiệm bên kia, em có rảnh nhớ đến xem.”
“Anh, anh bắt người ta làm việc ngay năm mới như vậy hả? Anh đúng là tư bản chủ nghĩa tồi tệ.”
Lạc Kỳ lườm hắn một cái: “Anh trả tiền công gấp ba đó.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Gấp ba? Đúng là quá lãng phí. Có điều kiếm tiền là để tiêu xài, tốn tiền vào mấy cái máy phát điện vẫn tốt hơn dâng cho nữ thi ngàn năm và bản đồ!
“Em đi lưu vực sông Hoàng Hà, có gặp chuyện gì không?” Lạc Kỳ hỏi.
“Gặp một đám quỷ, đều là tôm tép thôi.” Có điều số lượng quá nhiều, một âm quỷ thì không sao chứ tất cả âm quỷ cộng lại, âm khí còn nhiều hơn cả Xi Vưu, cũng may Diệp Đình Vân đúng lúc truyền linh khí cho hắn, nếu không có lẽ hắn bị âm khí làm nổ tung rồi.
“Không có việc gì thì tốt, gần đây chuyện quỷ quái giết người rất nhiều, thế nên giá cả thuê thiên sư cũng được nước lên thuyền. Có điều đa số thiên sư đều là lừa đảo.” Dạo này có mấy bạn làm ăn của anh tìm đến thiên sư, còn hỏi ý kiến của anh.
Nói thế nào đi nữa, một khi xảy ra chuyện thì nên mời thiên sư, dù không có ích gì nhưng ít nhất tâm lý được an ủi.
“Thù lao thiên sư tăng cao?”
“Tăng ít nhất gấp ba, vài đại sư nổi tiếng lúc này rất hot, mọi người tranh giành nhau.”
“Mấy đại gia đều sợ chết như vậy sao?” Giang Thiếu Bạch có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Lạc Kỳ cười cười: “Mấy ai không sợ chết chứ, chỉ là số ít thôi.”
Sự kiện mất trộm vừa rồi đã khiến không ít người thần hồn nát thần tính rồi, khó khăn lắm mới lắng xuống một chút thì lại bắt đầu có quỷ tác quái, mà nhiều người tuy quyền cao chức trọng nhưng lại không sạch sẽ gì. Hiện tại đột nhiên quỷ xuất hiện cả đống, tất cả đều lợi hại, không ít người lo lắng bị trả thù.
“Không sợ lắm.” Những thứ không biết rõ luôn khiến người ta sợ hãi. Nếu gặp được quỷ, có lẽ anh sẽ sợ hãi một chút, nhưng hiện tại thực lực của anh đã tăng lên, vẫn có năng lực tự vệ.