Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 232: Biến thành khách quý



Edit: OnlyU

Thương Thạch đi một lúc, sau đó dẫn theo một nam tử cao to cường tráng cùng quay về.

Nam tử hành động mạnh mẽ, khiêng một con trâu dữ cao đến 2m mà vẫn bước đi như bay. Nam tử đặt con trâu xuống, nghiêm túc hành lễ ấn ngực đối với Giang Thiếu Bạch.

Sau khi đến đây vài ngày, hắn biết được hành lễ ấn ngực là một lễ tiết tương đối nghiêm túc, thường là hậu bối hành lễ với trưởng bối mới làm lễ này.

Giang Thiếu Bạch lập tức đáp lễ lại, nam tử chính là Thương Sơn, y gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Hắn nhìn con trâu dưới đất, lại nhìn lên Thương Thạch, không khỏi hưng phấn hỏi đối phương: “Con trâu này thuộc về ta sao?”

Thương Thạch gật đầu, hâm mộ nói: “Đúng vậy, ngươi phát tài rồi. Thịt con trâu dữ này ăn ngon lắm.”

Mặc dù Thương Thạch là con trai tộc trưởng, nhưng bộ tộc theo chủ trưởng bồi dưỡng con cháu trong tộc có năng lực tự tập, muốn ăn gì thì phải tự tranh thủ. Mặc dù hai người anh của cậu ta thỉnh thoảng sẽ trợ cấp cho em trai một chút, nhưng không nhiều lắm. Thịt trâu dữ này chứa huyết khí dồi dào, vả lại chúng luôn hành động theo đàn, rất khó bắt được. Lần gần nhất Thương Thạch được ăn đã là mấy tháng trước.

Giang Thiếu Bạch mượn Thương Thạch mấy hũ sành đựng máu trâu.

Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân, cộng thêm Thương Thạch, cả ba người mất một đêm mới xử lý xong hết nguyên con trâu.

***

Trong căn nhà bằng đá của tộc trưởng, có mấy người đang tụ tập.

Thương Nhai kiểm tra binh khí một chút rồi nói: “Không khác khi vừa mua về, ngươi dùng thấy thế nào?”

Tuy Thương Sơn khá kiềm chế nhưng vẫn không che giấu được nét mặt vui sướng: “Cực kỳ tốt, rất thuận tay.”

Thương Sơn vốn đang nghĩ qua mấy tháng phải bắt thêm mấy con thú nữa đổi vũ khí mới, nhưng giờ Trảm Long Đao đã có thể sử dụng, không cần phải phí tâm nữa. Đội săn bắt được thú vật, một nửa chia theo sức lao động, và thường phải giao lại cho tộc. Không dễ thu thập tích trữ đến mấy con dị thú. Thương Sơn nhìn vũ khí trong tay, cảm thấy hơi xấu hổ, binh khí vốn đã đưa cho tam đệ, kết quả…

“Binh khí này là do người tùy tùng của Thương Thạch sửa chữa sao?” Thương Nhai hỏi.

Thương Vân giành lên tiếng trước: “Vâng đúng vậy.”

Ngay từ đầu tam đệ cắn chặt răng, chỉ nói binh khí là do bản thân tự mài bén, nhưng lý do này quá hoang đường, rất nhanh bị moi ra, Thương Thạch nói là người tùy tùng của cậu ta có kim võ hồn, có thể rèn binh khí.

Dường như Thương Thạch sợ bị bọn họ đào góc tường nên ngay từ đầu không muốn nói. Chuyện quan trọng như vậy mà tam đệ muốn giấu, khiến Thương Vân rất muốn tát em trai một cái. Hắn vốn nghĩ tam đệ mang hai tên ăn không ngồi rồi về, không ngờ người ta lại lợi hại như vậy.

Thương Nhai nhìn Bạch Miểu hói: “Tư tế đại nhân thấy thế nào?”

Bạch Miểu nghiêm túc nói: “Kim võ hồn là loại võ hồn vô cùng quý giá, người có kim võ hồn được các đại bộ lạc vô cùng coi trọng.”

Thời còn trẻ, Bạch Miểu từng rời khỏi bộ lạc tung hoành bên ngoài, đến khi bị thương mới quay về bộ lạc. Tuy Bạch Miểu bị thương nhưng thực lực vẫn là số một số hai trong tộc, chẳng những ông ta có thực lực mạnh mẽ mà còn có kiến thức rộng rãi, cộng thêm biết điều chế ít dược thảo, giúp người trong tộc trị thương, đề cao thực lực. Vì thế địa vị của Bạch Miểu trong tộc rất cao, nếu Hổ Nha Trại có vấn đề gì sẽ hỏi ý kiến của ông ta trước.

Thương Sơn hơi hiếu kỳ hỏi: “Kim võ hồn lợi hại như vậy sao? So với liệt hổ võ hồn còn lợi hại hơn?”

Bạch Miểu nhìn Thương Sơn, bình thản nói: “Kim võ hồn rất đặc biệt.”

Ông ta thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ mấy người trẻ tuổi trong tộc không đi ra ngoài mở mang tầm mắt nên chỉ biết thức tỉnh võ hồn là rất lợi hại, lại không biết trong các bộ lạc lớn, thú võ hồn không có gì là đặc biệt. Trong vài bộ lạc lớn có rất nhiều võ hồn đặc thù, ví dụ như liệt diễm võ hồn, người có võ hồn này có thể tìm dị hỏa của trời đất để dung nhập vào cơ thể, sở hữu ngọn lửa thiêu đốt bầu trời.

Lại ví dụ như linh mộc võ hồn, người có võ hồn này có thể thúc giục linh dược nhanh chóng trưởng thành, tăng tốc độ trưởng thành của linh thảo quý hiếm. Lại ví dụ như thuấn di võ hồn, người có võ hồn này đặc biệt thích hợp làm ám sát, đến vô ảnh, đi vô tung… Bên ngoài trời đất rộng lớn, các loại võ hồn kỳ dị nhiều không đếm xuể.

Mặc dù Bạch Miểu hiểu biết nhiều, nhưng sợ ảnh hưởng đến sự tự tin của thanh niên trong tộc nên rất ít khi đề cập đến. Năm đó lúc ông ra ngoài lăn lộn cũng rất hăm hở, chẳng qua càng thấy nhiều càng hiểu rõ bản thân nhỏ bé đến cỡ nào, cuối cùng vì đắc tội người ta mà bị thương nghiêm trọng, đành quay về Hổ Nha Trại.

“Vậy Tư Tế đại nhân, ngài xem chúng ta phải đối đãi với hai người từ bên ngoài đến thế nào đây?” Thương Vân hỏi Bạch Miểu.

Ông ta nghiêm túc nói: “Nếu người có kim võ hồn bằng lòng ở lại Hổ Nha Trại thì chính là phúc của tộc chúng ta. Chúng ta phải coi họ là khách quý.”

Thương Nhai gật gật đầu: “Tư Tế đại nhân nói không sai, ta cũng hiểu phải đối đãi lễ độ.”

Trong tộc có rất nhiều binh khí đã vứt đi không dùng được nữa, hàng năm phải tốn không ít dị thú đổi binh khí mới, nếu người mà Thương Thạch mang về có thể liên tục sửa chữa binh khí thì bọn họ có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí, có thể giữ lại dị thú, trẻ con trong tộc cũng có thể được tắm máu thú nhiều hơn, đặt nền móng vững chắc. Luyện khí sư có tiềm lực rất lớn, các bộ tộc lớn vì có luyện khí sư mới phát triển nhanh chóng.

Thương Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng hai người kia có lai lịch không rõ.” Hắn từng hỏi Thương Thạch, nhưng tam đệ cũng không biết rõ, chỉ nói là nhặt được ở khu săn bắn.

Bạch Miểu gật gật đầu, phỏng chừng cũng biết Thương Vân băn khoăn điều gì bèn nói: “Chỉ cần không phải gian tế là được, người có kim võ hồn rất đặc biệt, dù là bộ lạc lớn cũng sẽ không nỡ để người đó đi làm gian tế.” Mà Hổ Nha Trại bọn họ không phải là bộ lạc lớn gì, căn bản không đáng giá.

***

Giang Thiếu Bạch ăn một bữa thịt bò nướng ngon lành, gia vị chỉ có muối nhưng trong thịt bò chứa năng lượng vô cùng phong phú, có thể nhanh chóng bổ sung nguyên khí thiếu hụt của hắn, cũng không khó ăn.

Hắn vừa ăn thịt bò, vừa nghĩ mãnh thú ở dị giới đúng là không bình thường. Một con trâu bình thường đã có năng lượng dồi dào như vậy rồi, thậm chí còn hơn con cá kim đỉnh ngân văn mà hắn từng ăn. Hắn không khỏi cảm thán, hoàn cảnh ở đâu nuôi người ở đó.

Thương Thạch nhìn Giang Thiếu Bạch ăn sạch gần nửa con trâu, khó hiểu hỏi: “Ngươi có thể ăn nhiều như vậy sao? Tại sao còn gầy như thế?”

Thương Thạch vốn tưởng Giang Thiếu Bạch gầy yếu là do ăn không nhiều, thực tế thì mấy ngày nay hắn ăn không nhiều thật, nhưng hiện tại cậu ta bị sức ăn của Giang Thiếu Bạch làm giật mình. Thương Thạch cho rằng bản thân ăn nhiều lắm rồi, kết quả…

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương nói: “Vì không đủ ăn!” Hắn gãi đầu một cái, mấy ngày qua hắn ăn uống tiết kiệm như vậy cũng rất bực bội, cảm giác được ăn no thỏa thích vẫn tốt hơn!

Thương Thạch gật đầu nói: “Thì ra là thế, ngươi ăn cũng mạnh lắm. Nhưng ngươi có cảm thấy không thoải mái không?”

Lúc đầu Thương Thạch không chú ý lắm, nhưng sau đó nhớ ra không được ăn nhiều thịt mãnh thú một lúc, nếu không sẽ không tiêu hóa nổi, có khi còn no căng đến chết. Vừa rồi cậu ta không để ý lắm, thoáng cái Giang Thiếu Bạch đã ăn gần nửa con trâu, Thương Thạch chợt phản ứng mới phát hiện không đúng.

Giang Thiếu Bạch đáp: “Tôi cảm thấy rất tốt.” Hắn hấp thu năng lượng từ con trâu, lập tức cảm giác khí lực dồi dào, nội thương khi xuyên qua đường hầm thời không cũng khôi phục không ít.

Hắn lên tiếng: “Ngươi cầm cây giáo dài kia đến đi.”

Thương Thạch nghe Giang Thiếu Bạch nói thế, lập tức vui vẻ: “Ngươi đã khôi phục rồi?”

Hắn gật đầu: “Ừ, tạm ổn rồi.”

Thịt ăn vào được chuyển hóa thành nguyên khí, hắn có cảm giác dị năng tiêu hao đã khôi phục hoàn toàn.

Thương Thạch hào hứng cầm cây giáo dài đưa cho Giang Thiếu Bạch, hắn điều động dị năng kim loại, biến đổi hình dạng mũi giáo. Lần trước khi khôi phục Trảm Long Đao, Giang Thiếu Bạch bị rút hết dị năng kim loại, nhưng lần này chỉ cần dùng một chút dị năng là đã khôi phục được mũi giáo.

Hắn đoán có lẽ vì kim loại khác nhau nên tiêu hao dị năng cũng khác nhau.

Thương Thạch quơ quơ cây giáo, nét mặt lại hào hứng như cũ, dường như cậu ta muốn cầm vũ khí mới ra ngoài chơi một vòng, nhưng nhớ lại chuyện gì đó bèn không đi nữa.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ đúng là con nít, cao hứng một chút là cứ muốn khoe ra.

***

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa, hỏi Diệp Đình Vân: “Nó vẫn chưa tỉnh sao?”

Cậu đáp: “Đa Đa tỉnh rồi, sáng nay có mở mắt.”

Sau khi Diệp Đình Vân khôi phục một chút, cậu bèn truyền linh khí cho Đa Đa. Mộc linh khí của cậu có tác dụng cực tốt đối với việc chữa trị vết thương.

Giang Thiếu Bạch phát hiện hơi thở của Diệp Đình Vân vững vàng hơn không ít, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn hơi mong ngóng nói: “Hi vọng nó mau khôi phục lại, tiêu đen ta mang theo còn để trong bụng của nó.”

Diệp Đình Vân cười cười, lúc biết phải đi đến một thế giới xa lạ, cậu đã chuẩn bị trước rất nhiều, mang theo nhiều hạt giống thực vật, trong đó không thiếu hạt giống gia vị, dù nơi này không có đồ gia vị thì có thể tự trồng.

Ngoài ra hai người còn mang theo di động và máy tính bảng chứa nhiều tài liệu kiến thức các loại, họ còn chọn loại máy tính bảng có dung lượng lớn. Có dị năng sấm sét của Giang Thiếu Bạch, hai người không lo di động dùng xong hết pin, chỉ cần sạc pin là được.

Diệp Đình Vân xốc tấm da thú lên, lộ ra con chuột nhỏ lông xù bên dưới. Giang Thiếu Bạch đi đến nhìn thoáng qua: “Hình như lông bắt đầu mọc dài ra rồi, không còn trụi lủi như trước nữa.”

***

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, Giang Thiếu Bạch chào đón ánh ban mai, vươn mình một cái rồi từ từ ngồi dậy trên giường.

Vài nam tử cao to cường tráng được mọi người vây xung quanh đi tới căn nhà đá của hắn, ở giữa có một lão nhân mặc trường bào cổ quái. Giang Thiếu Bạch nghĩ người này hẳn là Tư Tế. Thương Thạch cũng đi theo đến.

Giang Thiếu Bạch chú ý thấy, ánh mắt Thương Thạch nhìn hắn hơi kỳ quái, có chút không cam lòng, lại có chút buồn bực.

Trước đó vì ngôn ngữ không thông mà Thương Thạch “thuyết phục” được Giang Thiếu Bạch làm tùy tùng của cậu ta, nhưng vừa rồi người trong tộc tìm đến Thương Thạch, nói rằng dị năng kim loại của Giang Thiếu Bạch vô cùng quan trọng, bộ lạc phải cố hết sức giữ hắn lại. Biết kiện tướng đắc lực của mình cũng bị người ta lấy đi, mà sau này còn giỏi hơn mình, Thương Thạch buồn bực không thôi.

Đám con nít trong tộc cũng chạy theo người lớn đến đây hóng chuyện.

Mấy nam tử nói một hơi, đáng tiếc Giang Thiếu Bạch nghe không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn hiểu được sơ sơ cái gì mà nhà ở, con mồi, hình như đối phương đang mời chào hắn.

Lần trước sơ ý một chút mà thành tùy tùng của Thương Thạch, lần này Giang Thiếu Bạch thận trọng hơn. Hắn dùng ngôn ngữ không thạo trao đổi với đối phương, cuối cùng Giang Thiếu Bạch đồng ý sửa binh khí cho bộ lạc, đổi lại họ cung cấp thức ăn và nơi ở cho hai người.

Rốt cuộc Giang Thiếu Bạch dời đến một căn nhà đá mới ở trung tâm.

Hắn vốn ở trong nhà đá của Thương Thạch, mà cậu ta vừa mới ra ở riêng, xây nhà đá tương đối đơn sơ, còn căn nhà đá mà hắn mới được cấp thì chỉ dùng để cấp cho người có công lớn trong tộc.

Có một căn nhà mới, Giang Thiếu Bạch rất hưng phấn. Ở nhà của Thương Thạch, hắn luôn có cảm giác khó bảo toàn.

Hết chương 232