Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 233: Tiểu hài tử Dực Phi



Edit: OnlyU

Chuyện Giang Thiếu Bạch có kim võ hồn nhanh chóng truyền khắp bộ lạc, chỉ cần trả công bằng thịt thú hoặc máu thú là có thể sửa chữa binh khí đã hỏng. Nhất thời toàn bộ Hổ Nha Trại bàn tán sôi nổi.

Tuy tin tức đã truyền đi, nhưng Giang Thiếu Bạch lại không có người khách nào.

Hắn suy nghĩ một chút, cho rằng mọi người chưa xác định rõ năng lực của hắn, cũng có thể không biết phải trả thù lao bao nhiêu.

Giang Thiếu Bạch từng sửa binh khí cho Thương Sơn, thu được một con trâu dữ, trong tộc, không có mấy người trả công được như vậy.

Hai ngày sau, Giang Thiếu Bạch tiếp vị khách đầu tiên.

Hắn không ngờ vị khách chính thức đầu tiên của hắn lại là một đứa trẻ.

Giang Thiếu Bạch nhịn không được oán thầm, người lớn trong bộ lạc này có lá gan quá nhỏ, còn không có dũng khí bằng một đứa con nít.

Mấy đứa trẻ xếp thành hàng đứng trước mặt Giang Thiếu Bạch. Đám nhóc này khá hống hách, cả đám ngẩng cao đầu, khiến Giang Thiếu Bạch thầm hoài nghi không biết cần cổ bọn nhỏ có vấn đề gì không.

Cầm đầu là một cậu bé tên là Dực Phi, sau lưng cậu bé có hai cánh nhỏ, hẳn là thức tỉnh võ hồn chim ưng.

Hai mắt cậu bé sáng quắc, ưỡn ngực, thần thái hết sức cao ngạo.

Giang Thiếu Bạch nhìn hai cái cánh sau lưng Dực Phi, lại nhìn cái bụng tròn vo của cậu bé, thầm nghĩ cậu bé này béo tròn, vừa nhìn là biết nhiều mỡ rồi. Béo như vậy dù có thể bay, phỏng chừng cũng bay không nhanh.

Dực Phi thấy Giang Thiếu Bạch nhìn cánh của bé, lập tức kiêu ngạo vỗ cánh hai cái.

Võ hồn thường thức tỉnh trước năm 18 tuổi, thức tỉnh càng sớm thì chứng minh tư chất càng tốt. Dực Phi chưa đến 10 tuổi đã thức tỉnh võ hồn, trong mấy tiểu bối ở bộ lạc, cậu bé không là số một thì cũng là số hai.

“Ngươi chính là người có kim võ hồn từ bên ngoài đến sao?” Dực Phi ngạo nghễ hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Cậu bé nhìn hắn, ngờ vực hỏi: “Ngươi thật sự có thể sửa binh khí?”

“Đương nhiên.”

Dực Phi ra hiệu cho mấy tiểu đệ phía sau, mấy đứa nhỏ lập tức khiêng một cái sọt lên phía trước. Đám nhóc mở nắp sọt, Giang Thiếu Bạch thấy rõ đó là một sọt trứng.

Hắn không biết đây là trứng gì, nhưng hai mắt hắn sáng lên. Đến đây mấy ngày rồi, cơ bản đều là ăn thịt, hắn vẫn chưa được ăn trứng.

Hắn thầm nghĩ trẻ con ở dị giới biết lo liệu việc nhà từ sớm. Còn nhỏ thì có thể đi lấy trứng chim, phụ giúp gia đình, đúng là giỏi giang.

“Nhóc muốn sửa cái gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Dực Phi lấy một cung tên bị gãy làm hai ra, còn có mấy mũi tên bằng sắt.

Ánh mắt Giang Thiếu Bạch dao động, mấy ngày nay hắn đã tìm hiểu rõ, trong bộ lạc không có thợ rèn, vũ khí của bộ lạc phải dùng các bộ phận của mãnh thú mài ra mà dùng, đồ vật bằng sắt căn bản phải đổi từ thương đội. Mà đồ sắt của thương đội rất quý, hàng năm vì đổi vũ khí mà bộ lạc phải chuẩn bị không ít da thú, răng thú, còn có thú hạch.

Dực Phi còn nhỏ như vậy đã có cung tên sắt, có thể thấy được cậu bé rất được người nhà coi trọng, nhưng không biết chuyện gì đã làm cây cung bị gãy làm hai.

Cung tên của Dực Phi rất tinh xảo, Giang Thiếu Bạch dùng dị năng kim loại khôi phục cung tên như cũ, còn khôi phục độ sắc bén của mũi tên.

Mấy đứa nhỏ chứng kiến một màn này, không khỏi trầm trồ cảm thấy mới lạ.

Dực Phi nhận lấy cung tên đã sửa xong, cậu bé hưng phấn không thôi. Mấy đứa nhỏ cùng nhào lên trước, ríu rít hò reo.

Bọn nhóc cùng chạy lên trước, đứa nào cũng sờ soạng một cái, tựa hồ muốn xác định cung tên đã nối liền lại thật hay không.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy đứa nhỏ, thầm nghĩ con nít đúng là con nít, giả bộ ngầu làm gì, sơ ý một chút là lộ hết.

Dực Phi cúi nửa người vái chào Giang Thiếu Bạch, sau đó xoay người rời đi, mấy đứa nhóc cũng đi theo cậu bé. Có một đứa bé bụ bẫm cứ lưu luyến nhìn sọt trứng, cậu bé nuốt nước bọt một cái rồi lạch bạch chạy theo mấy nhóc kia.

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn Diệp Đình Vân, cười nói: “Tốt quá rồi, tối nay chúng ta có trứng chưng, thay đổi khẩu vị một chút.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đây chính là tài sản của mấy nhóc đó.”

Hắn chắp tay sau lưng nói: “Trẻ con đến sửa vũ khí cũng phải trả thù lao, không thể khiến bọn nhỏ có quan niệm tuổi còn nhỏ là có thể không làm mà hưởng.”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.”

Có câu “ba tuổi nhìn người lớn”, khi còn bé đã bỏ mặc phóng túng thì khi trưởng thành khó tránh khỏi bị người khác chán ghét.

“Đám nhóc này từng nhiều chuyện về ta không ít đâu.” Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng.

Diệp Đình Vân biết hắn thích đi đến sân huấn luyện của Hổ Nha Trại, xem mấy đứa nhỏ luyện tập. Mấy đứa nhóc cho rằng Giang Thiếu Bạch nghe không hiểu chúng nói gì nên không hề kiêng dè gì mà thảo luận về hắn. Giang Thiếu Bạch bị chọc tức không ít.

***

Đến chạng vạng, Thương Thạch đến nhà Giang Thiếu Bạch.

“A Bạch, hôm nay có đám nhóc đến tìm ngươi hả?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, Dực Phi tìm ta nhờ sửa cung tên.”

Thương Thạch gật đầu nói: “Cung tên đó là Dực Bằng đại ca đưa cho thằng nhóc Dực Phi làm quà sinh thần, tuy nhìn hơi nhỏ nhưng uy lực kinh người.”

Giang Thiếu Bạch chú ý thấy hai mắt Thương Thạch sáng lên, giống như rất hâm mộ. Dực Phi lên sáu tuổi đã thức tỉnh võ hồn, bộ lạc rất xem trọng cậu nhóc, nếu so sánh thì địa vị của Thương Thạch khá lúng túng.

Thương Thạch nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Thằng nhóc đưa cho ngươi mấy quả trứng?”

“Ừ. Nhóc đó không tồi.”

“Dực Phi không có bản lĩnh gì khác, nhưng leo cây lấy trứng chim thì giỏi lắm.”

Lúc này Diệp Đình Vân bưng một nồi gốm đựng trứng chưng lên, Thương Thạch sáp tới gần nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì vậy?”

“Trứng đó.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Cậu ta ngơ ngác: “Ta chưa từng ăn trứng như vậy bao giờ.”

Hắn cười nói: “Vậy ngươi nếm thử chút đi…” Không cần Giang Thiếu Bạch mời, Thương Thạch lập tức giành một cái nồi gốm, ăn hết sạch nồi trứng chưng, sau đó cậu ta nói “Hình như không no lắm” rồi rời đi.

Nấu trứng chưng không phiền phức, sau khi Thương Thạch rời đi, Giang Thiếu Bạch lại nấu một nồi khác.

Hắn ăn trứng chưng mà hai mắt sáng lên: “Mùi vị trứng này rất ngon!”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.” Hơn nữa dinh dưỡng rất phong phú, trong trứng có chứa linh khí dồi dào.

Mấy ngày nay Diệp Đình Vân quan sát trẻ con trong bộ lạc, phát hiện sức lực những đứa trẻ ở đây rất lớn.

Trên sân luyện võ của Hổ Nha Trại có hơn mười khối đá lớn nhỏ khác nhau, sau khi mấy thiếu niên trong bộ lạc luyện tập xong, họ sẽ nhấc tảng đá so sức mạnh.

Diệp Đình Vân từng thấy một đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi nhấc được tảng đá nặng chừng một hai trăm kg. Nếu ở Trung Quốc là được lên tít báo rồi.

***

Sau lần vị khách nhỏ Dực Phi ghé qua, lục tục có người đến sửa vũ khí, không ít người đưa thịt thú và máu thú.

Có người đưa máu và thịt dị thú, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn không cần phải lo lắng vấn đề thức ăn trong thời gian dài nữa rồi. Hắn còn phát hiện máu thú có linh lực vô cùng dồi dào, nhưng mùi rất tanh, không thể uống được.

Giang Thiếu Bạch nhìn bầu hồ lô trong nhà, mỗi bầu hồ lô đều cao đến bảy tám chục cm, một bầu có thể đựng chừng năm mươi lít máu. Bầu hồ lô là vật dụng chủ yếu dùng để đựng máu trong tộc, máu thú vừa có thể chắc bụng, vừa có thể nâng cao thể năng. Hổ Nha Trại rất coi trọng máu thú.

Giang Thiếu Bạch chú ý thấy mỗi khi có khách đến, họ luôn nhìn chằm chằm đánh giá mấy bầu hồ lô trong nhà hắn, ánh mắt đầy hâm mộ.

Bỗng có tiếng kèn vang lên, Giang Thiếu Bạch híp mắt, hào hứng nhìn ra ngoài hóng chuyện.

Diệp Đình Vân thấy thế nói: “Là tiếng kèn triệu tập của bộ lạc, chúng ta cũng nhanh chân đến xem đi.”

Hắn gật gật đầu tán thành: “Ừ.”

Lúc hai người đi đến quảng trường, đã có rất đông người tụ tập ở đây.

Mấy người lớn tuổi và phụ nữ nhìn lên đàn tế, ánh mắt vô cùng chờ mong. Thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện, không ít người gật đầu chào hỏi họ, thái độ có phần cung kính.

Muốn được mọi người tôn trọng thường phải nhờ vào thực lực bản thân. Sau khi tin tức Giang Thiếu Bạch có kim võ hồn lan truyền khắp Hổ Nha Trại, địa vị của hắn trong cảm nhận của mọi người tăng vọt.

Hắn nhìn thấy giữa quảng trường có đặt một cái nồi lớn, không biết cái nồi được làm bằng vật liệu gì mà thoạt nhìn có vẻ rất nặng.

Mấy tộc nhân cầm từng chậu máu dị thú đổ vào trong nồi. Tư Tế cẩn thận lấy ra một ít thảo dược cho vào trong nồi. Thảo dược vừa được thả vào nồi đã bị máu loãng nuốt chửng.

Diệp Đình Vân có cảm giác sau khi thảo dược tiến vào nồi thì nhanh chóng bị phân giải. Thảo dược và máu thú hòa vào nhau, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, Giang Thiếu Bạch cảm thấy linh khí sôi trào.

“Vào!”

Mấy thiếu niên đang đứng cạnh nồi chuẩn bị sẵn sàng, họ hét lớn một tiếng rồi lần lượt nhảy vào trong nồi.

Giang Thiếu Bạch chứng kiến một màn này, chợt liên tưởng đến cảnh thả sủi cảo vào nồi.

Trong những người nhảy vào nồi có cả một đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi, vừa nhảy vào nồi bị sặc mà uống mấy ngụm máu, cậu bé vuốt máu trên mặt, bì bõm kêu lên.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ không hổ là trẻ con ở dị giới, tố chất cơ thể đạt tiêu chuẩn nhất định, nếu là trẻ con ở trái đất bọn họ thì sắp bị nấu chín luôn rồi.

Hắn thấy từng tia máu dung nhập vào cơ thể mấy đứa trẻ, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, quanh quẩn trên bầu trời ở quảng trường.

Giang Thiếu Bạch lướt mắt nhìn một vòng, mấy đứa trẻ trong nồi kêu thảm như vậy nhưng người thân đứng chờ bên ngoài không ai là đau lòng, ngược lại còn hưng phấn không thôi.

Hắn biết phương thức tắm này gọi là tắm máu, tắm máu càng lâu thì sau này mấy đứa nhỏ lớn lên sẽ càng có thể chất tốt, còn có thể tăng tỷ lệ thức tỉnh võ hồn. Nhưng tắm máu dị thú và dược thảo có yêu cầu cực cao, nên cơ hội được tắm máu không nhiều.

Ngâm trong nồi lớn một thời gian dài sẽ có được nhiều lợi ích.

Hắn từng nghe người trong tộc kể về nghi thức tắm máu nên rất mong chờ. Theo hiểu biết của hắn, tắm máu cũng có hiệu quả đối với người trưởng thành, chẳng qua hiệu quả rất nhỏ, thế nên Hổ Nha Trại chỉ dùng để bồi dưỡng trẻ em trong tộc. Nếu có thể lấy được một ít máu tươi của man thú trong động cảnh thì mới đến lượt người trưởng thành tắm.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy đứa nhỏ trong nồi đang chịu đựng đau đớn mà vận chuyển pháp quyết hấp thu năng lượng trong máu loãng.

Tắm máu dị thú không phải là chuyện thoải mái gì, còn rất đau đớn, đứa bé nhỏ tuổi nhất đã được người lớn bế ra. Mấy đứa trẻ sáu bảy tám tuổi cũng lần lượt đi ra, chỉ còn lại mấy thiếu niên chừng mười lăm tuổi là vẫn còn ở trong nồi cắn răng chịu khổ.

Giang Thiếu Bạch nhận ra sau khi năng lượng trong máu bị hấp thu, máu loãng từ từ trở nên trong suốt, giống như bị tinh lọc thành nước vậy.

Bỗng một tiếng gầm vang lên, hắn trông thấy thiếu niên trong nồi chợt mọc ra tai báo, đám đông thấy thế lập tức phấn khởi hò reo.

“Thức tỉnh võ hồn rồi kìa!” Diệp Đình Vân cảm thấy mới lạ.

Sau khi mấy đứa nhỏ tắm máu xong, đứa nào cũng khỏe như vâm, nhất là thiếu niên vừa thức tỉnh võ hồn, mọi người sôi nổi tiến lên chúc mừng thiếu niên.

Lát sau mọi người lục tục ra về, chỉ có vài người ở lại dọn dẹp quảng trường.

Giang Thiếu Bạch thấy mọi người đã giải tán, hắn nhìn Diệp Đình Vân nói: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”

Diệp Đình Vân gật gật đầu, cậu đi bên cạnh hắn, như đang nghĩ đến chuyện gì đó bèn nói: “Tư Tế ném dược thảo gì đó khá đặc biệt vào nồi.”

“Mấy linh thảo kia có linh khí rất nồng, nhưng ông ta ném nhanh quá, ta không thể thấy rõ.” Giang Thiếu Bạch tiếc nuối nói.

“Ta thì thấy rõ.” Chẳng qua cậu không biết đó là linh thảo gì và phải đi tìm ở đâu mới có.

Tư Tế ném dược thảo vào nồi, giúp máu dị thú kích phát linh khí, còn khiến máu dị thú thay đổi dễ dàng hấp thu hơn, vô cùng thần kỳ. Diệp Đình Vân nghĩ đây chính là trí tuệ của người ở thế giới này.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ngươi ghi nhớ?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Nếu gặp lại, ta sẽ nhận ra nó.”

Hắn vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, ta cũng muốn tắm máu.”

“Nếu vậy thì ngươi phải thu thập máu dị thú nhiều một chút. Pha trộn máu dị thú phải tinh tế, không phải qua loa hòa lẫn vào nhau.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

Có thể tìm Tư Tế trong tộc hỏi thăm một chút, nhưng có khả năng đây là bí mật của bộ lạc, tùy tiện nghe ngóng không tốt lắm. Tốt nhất chờ một thời gian nữa rồi tính.

Ở đây một thời gian dài, dù Tư Tế không nói thì cậu cũng tìm hiểu được.

“Ta biết, có điều chỉ cần là máu dị thú thì hẳn là sẽ có ích, chẳng qua hiệu quả kém một chút.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng đúng.”

Hắn cười cười nói tiếp: “Dù sao thời gian còn dài, từ từ sẽ đến.”

***

Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài một vòng, lúc quay về nhà đá thì phía trước nhà có hai đứa nhỏ, một đứa đang nấu muối, một đứa thì đang thu thập thực vật.

Mấy ngày nay hắn nhận được không ít dị thú, thế là hắn chọn hai đứa nhỏ trong tộc làm trợ thủ. Hai đứa trẻ này đều là cô nhi, tuổi tác tầm mười hai mười ba tuổi. Một đứa tên là A Ba, bị cà lăm. Đứa nhỏ còn lại tên là Đồ Dã, đừng thấy cái tên có vẻ khí phách, thật ra cậu bé khá nhát gan, rất ít nói, phản ứng còn hơn chậm chạp.

Đội săn bắn khi đi săn về, phân nửa chia cho trong tộc, đa số sẽ dùng chia lại cho người già và cô nhi không có năng lực mưu sinh trong tộc. Vì người thì đông mà thịt thì ít, thế nên cơ bản họ ăn không đủ no, chỉ không chết đói thôi.

Cô nhi và con cái của dũng sĩ trong bộ lạc có điều kiện sống khác biệt rất lớn, đa số cô nhi thường gầy yếu hơn mấy đứa nhỏ khác.

Mấy ngày nay Giang Thiếu Bạch giúp người ta sửa chữa binh khí, nhận được không ít thịt thú, hắn nghĩ xử lý đống thịt này quá phiền phức, bèn chọn hai đứa trẻ làm trợ thủ, mỗi ngày trả một chút thịt làm thù lao là được.

Giang Thiếu Bạch vốn lo lắng hắn là một người từ bên ngoài vào, lại tìm người làm việc cho hắn thì sẽ không có ai sẵn lòng, không ngờ hắn vừa thả tin tức liền có rất đông người tìm đến. Người trong tộc nghĩ rằng làm việc cho Giang Thiếu Bạch là một công việc béo bở. Hơn nữa hiện tại hắn trở thành đại nhân vật được bộ tộc kính ngưỡng, nhiều người cảm thấy được làm việc cho hắn là vinh dự.

Thậm chí thằng nhóc thối Dực Phi cũng đến, còn dẫn theo một nhóm đàn em.

Giang Thiếu Bạch nghĩ Dực Phi còn nhỏ tuổi, lại là tinh anh trong tộc, để cậu bé phụ việc cho hắn thì hơi lúng túng. Thế là hắn không chọn cậu bé. Dực Phi vô cùng phẫn nộ bản thân không được chọn, còn ầm ĩ trước nhà hắn một trận. Diệp Đình Vân bèn làm súp trứng ngọt chia cho mấy đứa nhỏ ăn. Dực Phi ăn một bát lớn, cuối cùng hài lòng dẫn đàn em rời đi.

Hết chương 233