Gia Cát Linh Ẩn

Chương 243: Nợ máu trả máu



Lưỡi đao cứa nghiêng, trên mặt Gia Cát Linh Ẩn rách một đường, có máu chảy ra.

“Hủy đi ngươi, bọn họ sẽ rất hưng phấn. Nhưng mà vẫn nên đánh gãy hai chân của ngươi trước. Các ngươi, đánh gãy chân ả cho ta, nhớ kỹ, không được đánh gãy xương ngay, mà phải gãy từ từ. Ha ha ha ha! Gia Cát Linh Ẩn, ngươi rốt cục cũng chết ở dưới tay ta!” Gia Cát Hồng Nhan cười đến chảy nước mắt, nàng kích động, hưng phấn, thống khoái, “Lục điện hạ, chẳng phải người mà điện hạ yêu thương nhung nhớ là ả hay sao? Hôm hay ta sẽ hủy ả khiến người vĩnh viễn cũng không có được ả! Đánh!”

Hai hắc y nhân cầm gậy gỗ trong tay, chậm rãi tới gần Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn trấn định nhìn chằm chằm vào bọn họ, nàng biết y nhất định sẽ đến, y nhất định sẽ tìm được nàng. Vì lo nàng gặp nguy hiểm nên y đưa cho nàng một loại hương kỳ lạ, lần theo mùi hương, y sẽ có thể tìm được nàng.

“Vút!” Tiếng gậy gỗ xé gió vang lên ở bên tai nàng.

Gia Cát Hồng Nhan cười tươi như hoa, trong lòng rít gào, đánh gãy chân của ả, đánh gãy chân tiện nhân này!

“Rầm!” Trong phút chốc, khi gậy lớn sắp nện lên đùi Gia Cát Linh Ẩn, hai bóng người phá cửa bay vào, trong đó một bóng người bay nhanh tới phía nàng, đá văng gậy gỗ sắp nện lên người nàng, nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc.

“Thất gia, chàng đến rồi!”

“Thực xin lỗi, ta tới chậm!”

“Lục điện hạ…” Một bóng người khác đi về phía Gia Cát Hồng Nhan. Nàng thấy sắc mặt Sở Lăng Hiên làm cho người ta sợ hãi, nhất thời mặt không cắt ra máu, “Ta… Ta không có phản bội người…”

Ngón tay không có độ ấm của Sở Lăng Hiên nắm lấy cằm nàng, “Ngươi muốn đánh gãy chân nàng? Ai cho ngươi lá gan đó?”

“Điện hạ… Ta… Ta không có, ta không muốn đánh gãy chân nó. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi mau nói cho điện hạ. Ta không phản bội người, đứa con kia là của người.”

Gia Cát Linh Ẩn được Sở Lăng Thiên đỡ đứng lên, “Đại tỷ, đứa nhỏ của ai, làm sao ta biết được?”

“Linh nhi, ta sai rồi! Ta sai rồi! Cầu xin muội giúp ta cầu xin Lục điện hạ, nếu không người sẽ giết chết ta!”

“Lấy ơn báo oán không phải tính cách của ta. Mới vừa rồi Đại tỷ còn muốn đánh gãy chân ta, để mấy tên ăn mày kia lăng nhục ta, ngâm ta vào rượu, vứt vào hầm rắn độc, tỷ cho rằng ta sẽ giúp tỷ cầu xin sao?”

Lời nói của Gia Cát Linh Ẩn khiến mắt hai nam nhân kia tóe lửa. Sở Lăng Thiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận được thân thể nàng đang run rẩy, lòng y giống như bị đâm nát. Những đau khổ này kiếp trước nàng đã từng chịu qua, là người phải bảo vệ nàng, vì sao mỗi khi nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, bản thân mình lại không ở bên cạnh nàng.

Sở Lăng Hiên tới gần Gia Cát Hồng Nhan, nếu như muộn một khắc, có phải nàng sẽ hành động ngay? Hắn hận Gia Cát Linh Ẩn, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn nàng. Cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay hắn. Hắn giơ tay lên, đánh hai chưởng, chỉ nghe thấy xoạch xoạch hai tiếng, chân Gia Cát Hồng Nhan liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Sắc mặt bởi vì cơn đau từ đùi truyền đến mà trở nên biến đổi, nàng thử đứng lên, nhưng vừa động lại không động đậy được: “Lục điện hạ, ngươi… Đánh gãy hai chân của ta?”

“Gia Cát Linh Ẩn, con tiện nhân này lại dám bất kính với ái phi của trẫm. Người đâu, mau đánh gãy hai chân của ả!” Những lời này quanh quẩn trong đầu Gia Cát Linh Ẩn. Thật sự là không thể tưởng tượng được, kiếp này, tự tay hủy đi hai chân của Gia Cát Hồng Nhan lại là Sở Lăng Hiên.

Sở Lăng Thiên nghiến chặt răng, y nghiêng đầu nhìn nữ nhân trong lòng, xem ra, Sở Lăng Hiên thật đúng là động tâm với nàng rồi.

“Bản vương đã từng nói, không được làm tổn thương đến nàng!”

Tiếng thống khổ rên rỉ của Gia Cát Hồng Nhan xen lẫn với tiếng cười lạnh, “Lục điện hạ, ngươi đối tốt với ả như thế thì sao? Ngươi xem xem, hiện giờ ả đang ở trong lòng ai? Cả đời ngươi cũng không có được ả! Uổng công ta thực lòng với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Con của chúng ta không còn, con của chúng ta không còn nữa rồi!”

“Tiện nhân!” Nghe nàng nhắc đến đứa con, lửa giận của hắn lại càng tăng, nhấc chân lên giẫm nát lên chỗ đùi bị gãy của nàng, dùng sức chà.

“A!” Gia Cát Hồng Nhan hét lên, mồ hôi hột toát ra trên trán, “Ta nguyền rủa các ngươi, tất cả các ngươi đều chết cũng không được tử tế!”

“Lục điện hạ, có thể giao tỷ ấy cho ta không?” Gia Cát Linh Ẩn mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Lăng Hiên.

“Đừng mà!” Chân Sở Lăng Hiên giữ chặt, Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ nói. Rơi vào trong tay Gia Cát Linh Ẩn so với ở trong tay hắn cũng không dễ chịu hơn.

Sở Lăng Hiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không nói gì, hắn trừng mắt nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sau đó tự mình rời khỏi ngôi miếu. Hắn nhận được tin tức của ảnh vệ liền đánh ngựa nhanh chóng tới đây, nghĩ đến nàng có thể bị Gia Cát Hồng Nhan làm bị thương, nơi nào đó trong lòng hắn lại đau âm ỉ. Nhìn thấy nàng ở trong lòng người khác, hắn hận không thể lập tức đoạt lấy nàng, nhưng mà, hắn có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành, không thể bởi vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự. Nàng hận hắn, hắn yêu nàng, yêu đến điên cuồng. Nhưng mà so với ham mê giang sơn thì nàng vẫn kém xa.

“Linh nhi, giao ả cho ta đi.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, dám động đến nữ nhân của y, y nhất định khiến ả phải hối hận vì mình còn sống.

“Thất gia, để tự ta xử lý.” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, nàng ngồi xổm xuống nhìn nàng ta, “Đại tỷ không cần phải nhìn ta với vẻ bất mãn như vậy, rất nhanh ta sẽ cho tỷ nếm thử mùi vị của nam nhân. Một trăm tên ăn mày đại tỷ chuẩn bị cho ta, ta không cần vậy thì… để cho tỷ dùng đi.”

“Linh nhi, để ta xử lý.” Sở Lăng Thiên không muốn để nàng phải nhớ lại những ký ức khủng khiếp kia.

“Thất gia, ta không sao, chàng không biết rằng có thể tự tay mình báo thù, ta vui vẻ biết bao nhiêu.”

“Linh nhi…” Nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của nàng, y chỉ đành để mặc nàng, chỉ canh giữ ở bên cạnh nàng, “Không phải sợ.”

“Các ngươi…” Gia Cát Linh Ẩn nói với mấy tên ăn mày đứng một bên, “Ả là của các ngươi, tận tình hưởng dụng đi. Các ngươi hãy ra sức một chút, xong việc thì ra ngoài lĩnh thưởng, mỗi người năm mươi lượng bạc.”

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi… Đúng là độc ác! Ta vừa mới sẩy thai…”

Tiếng nói của Gia Cát Hồng Nhan bị giọng của nam nhân bao phủ, một đám nam nhân vây quanh nàng, khẩn cấp giơ tay ra. Mấy tên hắc y nhân thì lén lút chạy tới cửa trước chuồn đi, muốn nhân cơ hội trốn thoát.

Sở Lăng Thiên nhặt kiếm trên mặt đất phóng một cái, trong giây lát đã kết thúc tính mạng những người đó.

“Linh nhi, chúng ta ra ngoài đi.”

Cảnh tượng nơi này quả thật không thích hợp cho người ta xem. Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cùng đi với y. Trong ngôi miếu trống trải, chỉ có tiếng gào thét thê lương của Gia Cát Hồng Nhan.

Gia Cát Hồng Nhan đã mất đi tri giác, đau đến tận cùng nên cái gì cũng đều không cảm nhận được. Gia Cát Linh Ẩn, nữ nhân độc ác này, vì sao ta vẫn luôn thua ở trong tay ngươi? Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, dường như nhìn thấy bản thân mình cả người phục sức lộng lẫy, lạnh lùng đứng ở trên phố, một nữ nhân đang bị vô số người chà đạp, nữ nhân kia, chính là Gia Cát Linh Ẩn

“Gia Cát Linh Ẩn, tỷ tỷ cho ngươi làm một con quỷ phong lưu.”

“Gia Cát Linh Ẩn, Hoàng thượng chưa từng yêu ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một công cụ có giá trị lợi dụng mà thôi.”

“Người chàng yêu chính là ta.”

Nữ nhân trên mặt đất phun ra một ngụm máu đỏ tươi, “Ta chết cũng sẽ bỏ qua cho ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu.”

Ý thức của Gia Cát Hồng Nhan bị kéo quay về thực tại. Điều nàng vừa nhìn thấy là cái gì, là mộng sao? Hay là kiếp trước? Thì ra nàng cùng Gia Cát Linh Ẩn có ân oán thâm sâu như vậy. Nhưng mà vì sao người thua lại là mình? Rõ ràng là ta thắng, kiếp trước người Lục điện hạ chân chính yêu là ta đúng hay không? Nhưng vì sao kiếp này lại đối xử với ta như vậy, còn đánh gãy hai chân của ta, cho dù tiện nhân kia chà đạp ta cũng không quản? Nhân quả tuần hoàn sao?

Sau vài ba lần ngất đi rồi tỉnh lại, sự chà đạp vẫn chưa chấm dứt. Gia Cát Linh Ẩn, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Từ ngày đến đêm, nhóm ăn mày có người chưa được phát tiết được tinh lực, có người chờ không kịp nữa, đem thứ bẩn thỉu kia nhét vào miệng nàng. Bọn họ đắc ý cười, nói những lời dâm ô.

“Tốt lắm, rất cừ!” Gia Cát Linh Ẩn tiến vào. Nếu còn tiếp tục nữa, ả sẽ không được toàn mạng, dễ dàng tiễn ả xuống suối vàng như vậy thì thật đáng tiếc.

Có tên ăn mày còn chưa thỏa mãn, không chịu rời đi.

“Ta bảo các ngươi đi ra ngoài! Không nghe thấy sao?”

Bị khí thế của nàng uy hiếp, trăm tên hành khất liền chạy nhanh ra khỏi miếu hoang. Lại nhìn nữ nhân trên mặt đất, nàng không thể nhìn thêm lần nữa, người kia vẫn còn là một con người sao?

Không đợi nàng nói chuyện, Sở Lăng Thiên nhắm mắt lại, xoạch xoạch hai tiếng chặt đứt hai tay của Gia Cát Hồng Nhan.

Miệng Gia Cát Hồng Nhan phát ra thanh âm khàn khàn, không nhúc nhích được. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, nàng phải nhớ kỹ nó, có làm ma cũng trở về tìm được.

“Linh nhi, có muốn móc mắt ả ra không?” Con vật tụ hợp theo loài, con người phân nhóm theo tính cách, sự độc ác của người này so với nàng cũng không hề kém.

“Vậy ả không nhìn được ta, chẳng phải là rất thất vọng sao.”

“Nghe lời nàng vậy.”

“Đại tỷ, tỷ không cần nhìn ta như vậy, thiện ác cuối cùng đều có báo, kiếp trước kiếp này, nhân quả tuần hoàn, tỷ có tin rằng trên đời này có báo ứng không?”

Kiếp trước kiếp này, nhân quả tuần hoàn? Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới cảnh trong mơ vừa rồi, đó không phải là mộng, đó là sự thật. Miệng nàng giật giật, cổ họng đau đến không thể nói nổi một câu. Ít nhất ở kiếp trước nàng từng là người thắng, không phải thế sao? Nàng nở nụ cười, cười đến thực thê lương, cười đến thực quỷ dị. Gia Cát Linh Ẩn, nếu còn có kiếp sau nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, không chết không ngừng!

“Linh nhi, chuẩn bị rượu cồn, có muốn khử độc cho Trắc phi hay không?”

“Đương nhiên!”

“Người đâu!” Sở Lăng Thiên ra hiệu, mấy thị vệ nâng một chum rượu tiến vào, lôi Gia Cát Hồng Nhan dậy, ném vào trong.

“Á.” Nàng phát ra tiếng khàn khàn, cổ họng như bí xé rách đến không thở nổi. Đau đớn không thể tả này nhát mắt khiến nàng ngất lịm.

Một lúc lâu sau, Gia Cát Linh Ẩn sai ngươi lôi nàng ra.

“Soạt!” Một chậu nước lạnh dội vào mặt Gia Cát Hồng Nhan, nàng cố hết sức mở to mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, nhưng hận ý trong mắt chưa hề giảm. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi không được chết tử tế! Ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi!

“Người đâu, đem ả ném vào hầm rắn độc! Mùi vị đục khoét xương cốt này, đại tỷ nhất định sẽ rất thích!” Chuyện kiếp trước ả làm, kiếp nàng nàng đều sẽ trả lại ả!

“Đừng, đừng…” Gia Cát Hồng Nhan liều mạng lắc đầu, nàng tình nguyện bị nam nhân chà đạp đến chết.

Mấy thủ vệ của vương phủ tiến lên, “Điện hạ…”

“Không nghe thấy Vương phi phân phó sao?”

“Dạ.”

Mấy người giống như tha một con chó, kéo Gia Cát Hồng Nhan đi rồi, trên mặt đất còn lại hai vệt máu! Tận mắt nhìn thấy ả bị ném xuống, hai mắt Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên tối sầm, té xỉu trong lòng Sở Lăng Thiên.