“Tỉnh rồi?” Trong mắt nam nhân bên giường giăng kín tơ máu, y canh giữ bên cạnh nàng suốt mười canh giờ không chợp mắt, thấy nàng tỉnh lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Chỉ một đêm thôi. Tốt lắm, không sao rồi.” Y cúi người hôn lên trán nàng, “Đều đã qua rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn ăn sạch hai chén cháo, dạ dày thoải mái hơn nhiều. Nàng tựa như có chút không thể tin, Gia Cát Hồng Nhan đã không còn. Đấu lâu như vậy, rốt cục không cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia nữa.
Thấy nàng ngẩn ngơ, Sở Lăng Thiên nhéo mũi nàng, “Nghĩ ngợi gì đó? Đã qua hết rồi.”
“Chỉ là cảm thấy có chút xúc động mà thôi. Khi một con ruồi thường xuyên vo ve bên cạnh đột nhiên lại không còn, nên có chút không quen. Sở Lăng Thiên, ta vẫn còn buồn ngủ.”
“Vậy nghỉ ngơi thêm chốc lát đi.”
“Chàng nghỉ cùng ta nhé.”
“Ừm.”
Bế nàng lên, đi vào trong phòng ngủ, nàng quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi thêm một lát.
Lục vương phủ truyền ra tin tức, Trắc phi bị đau ốm nên chết bất đắc kỳ tử, vội vàng hạ táng. Kỳ thực, ngay cả hài cốt của nàng ở nơi nào Sở Lăng Hiên cũng chẳng thèm quan tâm, nữ nhân không liên quan đến hắn, hắn không cần để ý.
Ngày đó Chu Tuyết Tranh chỉ biết Gia Cát Hồng Nhan thất bại, có thể nào Gia Cát Linh Ẩn là thần linh chuyển thế, vậy mà không chết được?
“Lục điện hạ, Trắc phi nương nương chết ở trong tay của Thất vương phi à?” Chu Tuyết Tranh hái một đóa hoa cúc, bứt cánh hoa, bỏ nhụy hoa xuống chân, hỏi Sở Lăng Hiên đang đứng trước mặt nàng.
“Ả tổn thương người không nên tổn thương, còn có, Thần phi hẳn đã biết, bản vương không thích xưng hô Thất vương phi này.”
“À, ta quên mất, Lục điện hạ không giải quyết tang sự của Trắc phi, đến tìm ta có chuyện gì?’
“Bản vương muốn biết, chuyện này có liên quan gì đến Thần phi hay không? Gia Cát Hồng Nhan không thể tìm được đám cao thủ đó. Ngày ấy, Thần phi nương nương vội vàng chạy đến Lục vương phủ, có phải có chuyện tìm Trắc phi không?”
“Điện hạ, nếu ta có tham dự vào, cần gì nói với người Trắc phi định làm gì chứ? Nàng ấy có tìm đến ta, nhưng ta không đáp ứng. Ta hận Gia Cát Linh Ẩn, nhưng biết địa vị của nàng ấy trong lòng Lục điện hạ, ta sẽ không vì lòng riêng tư mà phá hỏng đại sự.”
“Vậy là tốt, Thần phi nương nương tốt nhất phải hiểu, nền móng để chúng ta thiết lập liên minh này là gì? Nếu Thần phi nương nương vi phạm quy tắc, bản vương không dám khẳng định, có thể sơ ý lấy mạng của Sở Lăng Thiên hay không.”
Trong mắt Chu Tuyết Tranh lộ vẻ mất tự nhiên: “Đương nhiên, cho nên Lục điện hạ đừng nên lo lắng.” Những hắc y nhân kia đều là người của Chu gia, nếu hắn muốn tra, thì sẽ nhanh chóng tra ra được, chỉ là hắn không dụng tâm tra mà thôi.
Cuối cùng, trước khi Sở Lăng Hiên đi, lại bỏ lại một câu: “Thần phi nương nương, bản vương đã nói qua, nàng chết, cũng phải chết ở trong tay của bản vương.”
Sở Lăng Hiên vừa đi khỏi, thị nữ liền đến thông báo, Thất vương gia cầu kiến. Chu Tuyết Tranh vẻ mặt kinh hỉ, Thiên ca ca, huynh ấy chủ động đến tìm ta.
“Hạ Vũ, mau nhìn mặt ta có nhợt nhạt không?”
“Không có, nương nương, nương nương là người xinh đẹp nhất.”
Lo lắng, Chu Tuyết Tranh vẫn nhanh chóng nhìn gương sửa soạng một hồi, mới vui sướng đi ra, nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia, nàng không nhịn được bèn gọi: “Thiên ca ca!”
“Thiên ca ca.” Tim nàng chìm xuống đáy cốc, muốn giữ tay y, lại bị y tránh đi, “Giữa chúng ta nhất định phải xa cách thế sao?”
“Thần phi nương nương, xin tự trọng.”
Chu Tuyết Tranh thu lại vẻ ai oán, thẳng lưng ưỡn ngực, “Thất điện hạ tìm bản cung có chuyện gì? Chỗ hậu cung, Thất điện hạ tự tiện xông vào, không sợ bản cung nói với Hoàng thượng à?”
“Ta chỉ muốn xác nhận một chuyện với nương nương, người ngày ấy giúp đỡ cho Gia Cát Hồng Nhan, có phải do người tìm hay không?”
“Giúp đỡ cái gì? Bản cung chẳng biết gì cả.”
“Che giấu không tệ, chỉ là, bản vương phát hiện ra thứ này ở trên người họ.” Sở Lăng Thiên lấy ra một lệnh bài, “Đây là dấu hiệu của Chu gia nhỉ?”
“Cái này… Ta cũng không biết sao lại như vậy.”
“Không sao, toàn bộ bọn chúng đã bị ta giết hết.”
“Thiên… Thất… Họ có ý đồ mưu sát Thất vương phi, chết chưa hết tội.”
Sở Lăng Thiên tới gần, “Bản vương vẫn chưa nói là chuyện gì, sao người lại biết chúng mưu sát Linh nhi?”
“Ta…” Chu Tuyết Tranh lui về sau theo bản năng, “Trước đó Gia Cát Hồng Nhan có đến tìm ta, muốn ta giúp đỡ, nhưng ta từ chối!”
“Bản vương không biết, Thần phi nương nương từ lúc nào lại tốt như vậy.”
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, chuyện này không liên quan đến ta.”
“Nếu bản vương tra được vẫn có kẻ liên quan đến chuyện này, kết cục của kẻ đó, cũng giống như bọn chúng!”
“Bản cung và chuyện này, quả thật một chút quan hệ cũng không có.”
“Hy vọng là vậy, ta sẽ tra rõ chuyện này, mong là đến lúc đó, nương nương vẫn còn bình tĩnh tự nhiên như vậy.”
“Tùy Thất điện hạ.”
Nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Thiên, sắc mặt Chu Tuyết Tranh khó coi đến cực điểm, nữ nhân thối tha kia có cái gì đáng để hai nam nhân ấy ra mặt cho ả? Đáng giận chính là, hai nam nhân đều làm nàng khó xử, chỉ vì nữ nhân đó! Gia Cát Hồng Nhan, ả ngu xuẩn, bản cung cho ngươi nhiều người như vậy, ngươi cũng làm không xong chuyện, xứng đáng đi tìm chết. Kẻ ngu thì không xứng sống trên đời.
Tiết trời đã vào thu, Lục Quốc Đại Điển năm nay tổ chức ở nước Nam Chiếu, Nam Chiếu ở cực nam, cho dù đến mùa đông, cũng ấm áp như xuân. Lục Quốc Đại Điển định cử hành vào tháng mười hai, không biết có phải cố ý nhắm vào Gia Cát Linh Ẩn hay không, mà quy định của đại điển năm nay, nam nữ đã thành thân thì không được tham gia nữa.
Kinh Phong và Phá Trận lần trước đi tiếp ứng Như Phong vẫn chưa trở về. Tin tức Như Phong gặp nạn, có thể xác định là tin đồn do Gia Cát Hồng Nhan truyền ra, nhưng vì sao Kinh Phong và Phá Trận lại bặt vô âm tín? Gia Cát Linh Ẩn âm thầm cảm thấy có chút bất an, tựa như sắp có chuyện xảy ra.
Ban đêm, Sở Lăng Thiên vẫn chưa về, nàng trằn trọc, trong lòng rối bời, làm sao cũng không ngủ được. Cũng đã một thời gian, Như Phong không có thư từ gì, có phải đã xảy ra chuyện không?
“Thùng thùng thùng!” Bỗng nhiên, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa dồn dập, “Nương nương, nương nương!”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cả kinh, nhanh chóng mặc xiêm y, đi ra mở cửa. Người gõ cửa chính là Ưng tổng quản, theo sau ông là ba người mình đầy máu.
“Ưng tổng quản, chuyện gì xảy ra?”
“Nương nương, là Kinh Phong và Phá Trận mang Như Phong tướng quân trở về.”
“Mau gọi đại phu!”
Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng sai người đưa ba người vào phòng, ba người đều bị thương rất nghiêm trọng. Ngực Như Phong cắm một mũi tên nhọn, toàn thân là vết thương, đã bất tỉnh. Một cánh tay Kinh Phong thõng xuống, chắc là đã bị chặt. Một chân của Phá Trận lại khập khiễng.
“Tiểu thư, mau để đại phu trị liệu cho tướng quân, trong tên có độc!”
“Ta biết. Các ngươi đều bị trọng thương? Mau ngồi xuống.”
“Tiểu thư, cuối cùng chúng thuộc hạ cũng không phụ sự kỳ vọng của người.” Cánh tay buông thõng của Kinh Phong còn đang nhỏ máu.
“Kinh Phong, Phá Trận, cám ơn các ngươi.”
“Tiểu thư, mạng của chúng thuộc hạ đều là của gia, những chuyện này đều là chúng thuộc hạ nên làm. Để cho tướng quân bị thương, xin tiểu thư trách phạt.”
“Các ngươi đã tận lực rồi! Đa tạ các ngươi đã đưa huynh ấy về. Rốt cục sao lại vậy?”
Có thể đả thương Kinh Phong và Phá Trận ra nông nỗi này, thực lực của đối phương mạnh bao nhiêu? Gia Cát Linh Ẩn nghĩ tới Sở Lăng Hiên, Như Phong trở về, là uy hiếp lớn nhất đối với Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này, vậy chỉ có Sở Lăng Hiên.
Đại phu của vương phủ vội vàng đến, nhìn thấy vết thương của ba người đều khiếp sợ không thôi. Độc trong tên đã xâm nhập vào bên trong cơ thể Như Phong, trước tiên phải xẻo bỏ nơi trúng độc trước ngực.
“Xẻo đi!” Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt lại, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống.
Lúc này, Sở Lăng Thiên cũng đã về, nhìn thấy thương tích của ba người, ánh mắt y vô cùng u ám, “Lâm Dạ đâu? Tại sao không bảo vệ tướng quân?”
“Gia, tướng quân khởi hành trước hạn, nên không gặp Lâm Dạ. May mắn là thuộc hạ và Phá Trận đúng lúc đuổi tới Vinh Thành, nhưng thực lực đối phương quá mạnh, thuộc hạ vô năng, xin gia trách phạt.”
“Đừng trách họ.” Gia Cát Linh Ẩn giữ tay Sở Lăng Thiên lại, “Nếu không phải họ, chỉ e đại ca đã…” Không ngờ tin tức giả của Gia Cát Hồng Nhan lại chó táp phải ruồi, để Kinh Phong và Phá Trận bất ngờ cứu được Như Phong.
“Đối phương là ai?”
“Là người của Thánh Điện, ít nhất hai điện cùng ra tay, tân điện chủ điện Hắc Ám và điện chủ điện Lăng Tiêu cùng ở đó. Đối phương có chuẩn bị chu toàn. Khi ở bên ngoài không cầm cự được, Lâm Dạ mang người của Cửu Thiên Cung đuổi theo. Bằng không…”
“Điện Hắc Ám, điện Lăng Tiêu.”
“Ái da, Tiểu Bạch à, tay ngươi làm sao vậy?” Một giọng nói không hợp thời vang lên ngoài phòng, rồi một bóng người vụt bay vào.
Không cần nhìn, xưng hô Kinh Phong như vậy thì chỉ có một người. Kinh Phong liếc Thanh Y một cái, không thèm để ý đến hắn.
“Tiểu Bạch à, ngươi không nhớ ta sao? Tốt xấu gì cũng ta cũng đã từng đồng giường chung gối mà. Ngươi đúng là kẻ bội bạc! Ngươi xem, ông trời trừng phạt tên bội bạc nhà ngươi, để tay ngươi cũng bị chặt đứt.”
Kinh Phong hung tợn, cái gì mà đồng giường chung gối, chỉ cùng ngươi đứng chung trên một cái cây mà thôi.
Theo sau Thanh Y còn có một người. Vừa thấy phong thái ăn mặc cùng cặp mắt hoa đào kia, ngoại trừ Thương Y còn có thể là ai?
“Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Linh Nhi, hy vọng ta không đến muộn.” Y nhìn mấy người bị thương, “Ái da, ta vẫn là tới chậm rồi.”
“Ngươi biết tin?” Sở Lăng Thiên nhìn Thương Y.
“Ngươi nghĩ rằng trong khoảng thời gian này vì chịu đựng nỗi nhớ nhung Tiểu Linh Nhi mà ta đi du sơn ngoạn thủy sao? Ta đi tra xét tình hình của Thánh Điện, căn cứ của điện Hắc ám và điện Lăng Tiêu đều đặt tại nước Lăng Nguyệt. Không ngờ, họ lại động thủ với tướng quân.”
Nhìn đến đại phu đang chuẩn bị xẻo đi nơi bị trúng độc trên cơ thể của Như Phong, Thương Y lập tức ngăn lại, “Tên lang băm nhà ngươi, chẳng qua chỉ trúng tí độc thôi mà, không cần phải xẻo thịt!” Y lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng của Như Phong.
“Đó là gì?”
“Tiểu Linh Nhi yên tâm, tướng quân uống thuốc này vào, độc sẽ nhanh chóng bị loại bỏ, ta vừa nhìn là biết đám Thánh Điện khốn kiếp đó làm. Cùng Thánh Điện quần nhau nhiều năm như vậy, độc của chúng, ta nắm trong lòng bàn tay, đây là thuốc giải được nghiên cứu chế ra chuyên nhắm vào độc dược của Thánh Điện. Tiểu Linh Nhi, ta lợi hại lắm đúng không?”
“Khụ!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Thương Y một cái, “Môn chủ Thương Y, mời gọi nàng là Thất vương phi!”
“Tiểu Thiên Thiên à, đừng có nhỏ mọn vậy chứ, ta đang cứu anh vợ của ngươi đó.”
Thanh Y hé miệng cười trộm, môn chủ uy vũ, trên phương diện đấu võ mồm, ngoại trừ Tam tiểu thư, không có người nào thắng được y.