Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 17: “Có người nhìn qua giống quỷ, có quỷ nhìn qua giống người.”



“Đừng xúc động, cậu không đánh lại hắn đâu!”

Liên Hề vừa bước ra khỏi thang máy, còn chưa kịp nhìn rõ số nhà thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, Tô Kiêu cũng ngoảnh lại, vừa thấy cậu là tròn xoe hai mắt như thấy cứu tinh: “Lại đây giúp can ra đi! Liên Hề!”

Liên Hề: “…”

Nói là can ngăn nhưng thật ra chỉ có mình thanh niên cao cao gầy teo ở nhà đối diện, muốn đánh te tua Liệt Tổng thôi. Thanh niên vừa múa tay vừa đá chân, tức muốn sùi bọt mép. Còn Tô Kiêu thì không khác gì con bạch tuộc liều mạng quấn chặt thanh niên, mới có thể ngăn cậu ta không nhào lên chịu chết. Liệt Thần toàn thân bận đồ đen, một tay đút túi quần bình tĩnh đứng nhìn bọn họ. Thấy Liên Hề trở về, Liệt Tổng vẫn còn thời gian nhẹ nhàng quay lại liếc cậu.

Trong hành lang thiếu ánh sáng, chỉ thấy có hai người thanh niên đang bám víu nhau, một người đàn ông áo đen bên cạnh đang thờ ơ nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng.



Chuyện gì đang xảy ra thế này!

Liên Hề bước tới kéo bọn họ ra: “Có chuyện gì vậy?”

Thanh niên trẻ tuổi cười lạnh nói với Liên Hề: “Thế nào? Từ lâu đã nghe mấy người dưới quê nói dân thành phố các người sống phân biệt lắm, có ở kề nhà cũng không qua cửa hỏi han nhau. Nhưng các người cũng đâu cần gặp mặt là chửi người ta? Bạn cùng nhà của anh,” Thanh niên chỉ Liệt Tổng: “Gặp nhau lần đầu tiên mà hắn đã kêu tôi đi đầu thai?! Anh nghe câu này có giống tiếng người không? Hắn nói thế là có ý gì, anh nói rõ cho tôi xem nào!”

Liên Hề bó tay toàn tập, cậu liên tục xin lỗi thanh niên rồi ngoái lại hỏi Tô Kiêu: “Sao thế?”

Vẻ mặt Tô Kiêu đáng thương: “Cậu nói xem?”

Sau đó, Liên Hề nghe được đầu đuôi câu chuyện từ miệng Tô Kiêu.

Liên Hề giật giật mí mắt, cậu xoa dịu anh hàng xóm đang nổi trận lôi đình rồi bước đến bên cạnh Liệt Tổng.

Đôi lông mày lạnh lùng đang khẽ chau lại, vẻ mặt Liệt Thần bình tĩnh nhìn cậu thanh niên trước mặt. Liên Hề chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói trước, lời ít mà ý nhiều: “Cậu ta không phải người.”

Liên Hề: “…”

Tô Kiêu: “…”

Thanh niên nhà đối diện: “Mi mới không phải người, cả nhà mi đều không phải người!!!”

“Ồ?” Liệt Thần cong môi cười nhẹ. Hắn ngước lên nhìn lướt qua thanh niên trẻ tuổi đang cáu giận, hai con ngươi đen nhánh ánh lên tia sáng lạnh lẽo, hắn vừa trở bàn tay trái thì một cuốn sổ nhỏ màu vàng tím xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thanh niên nhà đối diện nhìn thấy mà sửng sốt há hốc mồm, vô thức nói: “Anh…”

Khoảnh khắc này, không khí trên hành lang vốn dĩ mát mẻ thì nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, một luồng khí lạnh từ sâu dưới Địa Ngục thổi lên, như giòi trong xương, bò lúc nhúc trên lưng, khiến da đầu người ta tê rần!

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, thoảng như có tiếng huýt gió dồn dập.

Cuốn sổ màu vàng tím lơ lửng nhẹ bay trong không trung. Khí thế lạnh lùng mạnh mẽ đáng sợ ập xuống, khiến mọi người không khỏi muốn cúi đầu.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn…”

“Thu!”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn chặt vào cuốn sổ bìa vàng.

Nhất chỉ định âm!

Thoáng như có đại chiêu nào đó được khởi động, trong phút chốc hành lang chật hẹp được lấp kín bằng luồng ánh sáng vàng rực đầy tràn, khí thế uy nghiêm không thể cưỡng lại!

Thanh niên kia ngạc nhiên mở to mắt, vẻ mặt Liên Hề và Tô Kiêu cũng nặng nề theo.

Chỉ thấy trong vầng ánh sáng vàng xuất hiện tia ánh sáng tím cao quý vững vàng xen vào, lập tức lao về phía đỉnh đầu thanh niên nhà bên. Cả đám người nín thở, thanh niên kia cũng hoảng hồn trợn trừng hai mắt, sợ đến mức muốn rách cả mí mắt! Sau đó…

Liệt Thần: “…”

Liên Hề: “…”

Tô Kiêu và thanh niên nhà đối diện: “…”

Ánh sáng vàng tỏa ra.

Tất cả khôi phục về trạng thái ban đầu.

Khoảng không im lặng kéo dài.

Liên Hề nhìn Liệt Thần: “Có khi nào trục trặc ở đâu không?”

Liệt Thần nheo mắt nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay.

Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn: “…”

Liên quan gì tới tui!

Thanh niên nhà đối diện: “Trời đất ơi! Mấy người là ai, đây là thứ đồ gì?! Chuyện gì đang xảy ra, tôi muốn báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!”

Ánh mắt Liên Hề thoáng sắc bén, bước lên cười nói: “Không có gì đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Mẹ ơi! Cuốn vở bay lên, nó bay lên đó! Anh nhìn xem bây giờ nó còn đang bay, bay cao kia kìa! Còn thứ ánh sáng kia nữa, ánh vàng tím lập lòe đó là thứ gì, tôi muốn báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát ngay lập tức!” Thanh niên vừa nói vừa rút di động trong túi quần ra.

Liên Hề giữ tay thanh niên lại: “Đã xem ảo thuật bao giờ chưa?”

Thanh niên nhà đối diện: “…À?”

Mặt mày Liên Hề chân thành nói: “David Copperfield, chính là người đã nhét diễn viên vào thùng rồi dùng cưa cắt làm đôi, cắt xong diễn viên kia vẫn còn nhảy nhót tưng bừng!”

Thanh niên nhà đối diện: “À há?”

Liên Hề hít sâu một hơi, biểu cảm không đổi: “Tất cả đều là ảo thuật!”

Tô Kiêu bên cạnh vội vàng hùa theo: “Đúng đúng đúng, tất cả đều là ảo thuật!”

Thanh niên nhà đối diện bày ra vẻ mặt “anh tưởng tôi là đồ đần sao?”.

Liên Hề: “…”

Xem ra cần phải tàn nhẫn hơn.

Cậu thanh niên đẹp trai xoay cổ tay, để lộ chiếc chuông đồng treo trên sợi dây đỏ. Liên Hề cởi chuông đồng ra rồi nói với thanh niên nhà đối diện: “Cậu nhìn bề ngoài nó chỉ là một chiếc chuông đồng.”

Thanh niên nhà đối diện nghiêm túc nhìn: “Vậy thực ra nó là…”

“Thực ra thì nó là đạo cụ ma thuật.” Liên Hề vẻ mặt bình tĩnh cởi sợi dây đỏ ra, rung chuông đồng. Chuông đồng tê liệt lặng yên không muốn động đậy chút nào. Liên Hề tập trung ánh mắt kết hợp lắc chuông một chút, lúc bấy giờ chiếc chuông mới miễn cưỡng bay lên không trung.

Liên Hề chỉ vào chiếc chuông đồng: “Nhìn này, ảo thuật điều khiển chuông bay.”

Tiếp đó cậu lại chỉ vào cuốn sổ vàng đang bay trước mặt Liệt Tổng: “Nhìn này, ảo thuật điều khiển sách bài tập bay.”

Liệt Thần: “…”

Kim Chân Ngọc Quang Tử Văn: “…”

Thanh niên nhà đối diện: “…. Tôi nghĩ mình cần yên tĩnh, đừng hỏi vì sao tôi yên tĩnh.”

Mắt chứng kiến cảnh tượng thanh niên hoảng hốt mở cửa chạy biến vô nhà, tai nghe tiếng đóng cửa rầm một cái thì cả đám mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vào trong nhà.

Tô Kiêu: “Không hầu hắn nữa, tôi không hầu đâu, tôi đi đây, đừng níu kéo tôi, tôi mặc xác!”

Liên Hề túm chặt cậu ta: “Khoan khoan, cậu chờ chút đã.”

Liên Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia: “Hắc Vô Thường đại nhân.”

Liệt Thần cụp mắt nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau khoảng dài trầm mặc thì Liệt Thần mới bình thản cất tiếng: “Cậu ta không phải người.”

Tô Kiêu: “Không phải người chỗ nào! Lúc nào ra ngoài tụi tôi cũng thấy nhà đối diện, người ta là người xịn hàng xịn đó”

Liệt Thần liếc Tô Kiêu một cái, hắn cười khẽ trong xoang mũi rồi không tiếp tục đề tài này nữa, cúi đầu nhìn phần bụng dưới của Liên Hề.

Liên Hề: “…”

Anh nhìn cái giề?

Liệt Thần: “Cậu giấu gì trong bụng?”

Lúc này Liên Hề mới nhớ, cậu rút một cục giấy ăn từ trong túi quần, sau khi mở từng lớp giấy thì lộ ra một con côn trùng nhỏ màu đen.

“Là thế này, sáng hôm nay tôi đến bệnh viện một chuyến, sau đó gặp được một ông già kỳ quái, cổ thi người phụ nữ bị mất nội tạng, còn có con sâu đen …”

Liên Hề kể lại sơ lược câu chuyện mình vô tình gặp phải sáng nay, sau khi nghe cậu kể xong thì Tô Kiêu lấy làm lạ sờ cằm: “Vậy xem ra, con sâu đen này thuộc về ông già kia?”

Liên Hề: “Chắc vậy.” Cậu ngẩng đầu nhìn Liệt Thần: “Hắc Vô Thường đại nhân, ngài biết chuyện gì xảy ra không?”

Liệt Thần nói năng hùng hồn: “Không biết.”

Liên Hề: “…”

Sao trông hắn cứ có vẻ kiêu ngạo thế nhỉ?!

Chẳng qua Liệt Thần cũng có chút tò mò, nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết người phụ nữ kia là một cổ (sâu) thi (xác)?”

Nhắc đến chuyện này, Liên Hồ lôi cuốn Vô Thường Chứng mỏng tang ra: “Là nó nói cho tôi biết.”

Một tiếng trước.

Vốn dĩ Liên Hề đã nhấn thang máy tầng một, thang máy cũng vận hành theo chiều đi lên rồi, nhưng đột nhiên cậu cảm nhận được sự ấm áp bên đùi mình. Bèn thò tay vào lôi cuốn sổ nhỏ vô tình mang theo từ trong túi quần.

Lật ra kiểm tra.

Chỉ thấy trên cuốn sổ nhỏ từ từ xuất hiện một dòng chữ…

[Phương Hiểu Lâm, 1995-2020, ốm chết]

Liên Hề nheo mắt lại.

Thế là cậu nhấn nút xuống tầng hầm thứ ba, quay lại nhà xác.

Tô Kiêu nghĩ ngợi: “Hẳn ông lão kia là người sống, nhưng tôi chưa từng nghe chuyện có người nuôi sâu ăn nội tạng… Nó ăn nội tạng của thi thể làm gì? Quái gở ghê, không hiểu được.”

Liên Hề cất con sâu kia đi: “Được rồi, trước hết cất thứ này đã. Còn chuyện căn nhà đối diện kia…” Cậu quay đầu nhìn Liệt Thần, trầm ngâm một lúc mới nói: “Ngài thật sự cảm thấy cậu ta không phải người sao? Nhưng Vô Thường Chứng không phản ứng gì với cậu ta, vừa rồi ngài thử pháp khí của Hắc Vô Thường thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.”

Tô Kiêu đứng bên cạnh hóng hớt, còn ngại chưa đủ vui nên cậu ta nhỏ giọng bơm thêm: “Người sống sờ sờ ra đấy, tự nhiên kêu người ta đi đầu thai, đừng nói cậu ta, phải tôi tôi cũng cáu.”

Liên Hề không trả lời Tô Kiêu, cậu chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt: “Ngài cảm thấy thế nào?”

Liệt Thần cười lạnh một tiếng, lơ đễnh nhắc lại: “Cậu ta không phải người.”

Liên Hề: “Được, vậy tôi tin ngài.”

Dường như không ngờ có đáp án này, đôi mắt Liệt Thần chợt loé lên sự kinh ngạc, chậm rãi cúi đầu nhìn cậu thanh niên.

Cậu thanh niên tuấn tú kia có một đôi mắt hơi xếch, ánh mắt trong veo trầm tĩnh. Rõ ràng vừa rồi hắn còn hơi cáu kỉnh, bởi vì hắn dùng pháp khí của Hắc Vô Thường đi thu phục quỷ hồn mà lại không thành công, điều này nằm ngoài nhận thức của hắn. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng kiên định của cậu thanh niên này… Đột nhiên, không hiểu sao mà nỗi buồn bực kia lại bị quét sạch sành sanh.

Hồi lâu, giọng nói lành lạnh của Liệt Thần vang lên: “Cậu tin tôi?”

Liên Hề gật đầu: “Bởi vì ngài là Hắc Vô Thường đại nhân.”

Ngón tay khẽ siết lại, Liệt Thần nhìn Liên Hề thật sâu rồi mới quay người đi về phòng ngủ.

Cho đến một giây trước khi vào phòng, người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn đó, đôi mắt cậu thanh niên đang nhìn chăm chú trên người hắn. Trong ánh mắt kia có tia sáng khiến người ta mê mang, cũng có chút nóng bỏng xa lạ, không hề nhúc nhích mà cứ thể vây chặt hắn.

Liệt Thần bỗng dưng xoay người.

Liên Hề hơi ngạc nhiên, gật đầu với hắn rồi khoe ra nụ cười ấm áp.

Bàn chân Liệt Thần dừng lại tại chỗ, mấy giây sau, rốt cuộc hắn vẫn chẳng nói gì mà đi vào phòng ngủ.

…Cậu ta đang nhìn gì?

Trong lòng nhịn không được mà đặt câu hỏi lung tung.

Đương nhiên Liệt Tổng không biết rằng…

Liên Hề đang nhìn kim quang á! Ngắm nghía một đống ánh sáng vàng rực đếm không xuể, xài mấy đời cũng không hết đó!

Lạ thật! Rõ ràng vừa rồi lúc cậu nói mình tin tưởng kim quang đại lão, thì có hai luồng sáng vàng nhúc nhích rồi mà, chúng sắp bay lại người cậu, sao bỗng dưng đình chỉ đường bay nhỉ?

Chẳng lẽ cậu nói dối bị kim quang đạo lão phát hiện à?

Không đúng, câu đó không phải hoàn toàn bốc phét đâu…

Giọng điệu Tô Kiêu cực kỳ sâu xa: “Liên Hề…”

Liên Hề ngoảnh đầu nhìn Tô Kiêu: “Hửm, cậu nhìn tôi như thế là có ý gì?”

Tô Kiêu: “Cậu thay lòng đổi dạ rồi! Trước kia cậu không thế này, tôi không hiểu nổi cậu! Sao cậu có thể trở nên chân chó như thế, cậu sợ chết đến vậy sao?”

Trong chốc lát Liên Hề không phản ứng kịp: “Cậu nói gì thế?”

Tô Kiêu bi phẫn cực kỳ: “Chẳng phải cậu sợ chết sao, cho nên cậu làm vui lòng hắn để sau này chết sẽ nhờ hắn cho đi cửa sau, kiếp sau đầu thai nhà tốt.”

“Vô Thường còn có thể giúp cậu chọn option đầu thai á?”

“Tôi đoán! Nếu không thì cậu ton hót nịnh nọt thế làm gì?”

“Anh bạn nhỏ, cậu biết cái gì…”

“Tôi lớn hơn cậu đó!”

Nói qua nói lại hai câu với cậu bạn chung nhà, Liên hề bảo: “Tôi về phòng thay quần áo đã. Tôi tin tưởng Hắc Vô Thường đại nhân thì cũng là chuyện thường, bởi vì hắn là Hắc Vô Thường, hắn nói người ở nhà đối diện không phải người thì chắc chắn có lý do của hắn.” Không biết vô tình hay cố ý mà Liên Hề điều chỉnh giọng nói không to không nhỏ, vừa vặn truyền vào phòng ngủ, rồi cậu lại chân thành nói rõ từng câu từng chữ: “Vì thế cho nên, tôi tin hắn.”

Tô Kiêu: “…”

Tôi tin cái beep cậu!

Liên Hề phất tay đi vào phòng ngủ, cảm giác mình không tài nào nói chuyện với tên nhóc này được.

Cậu tin vị Hắc Vô Thường đại nhân chỉ vì kim quang vàng rực trên người hắn à?

Cậu là kiểu người thiển cận như thế sao?

Cậu tin tưởng Liệt Thần là bởi sự khẳng định chắc chắn của người này, là khi tất cả mọi người đều không tin hắn, thậm chí sự thật cũng đã rõ rành rành trước mắt thì hắn vẫn kiên định với suy nghĩ của mình… Khiến Liên Hề nhớ lại chuyện rất nhiều năm trước.

Bởi vì rất nhiều năm trước, có một đứa trẻ, khi nó chỉ vào góc vắng người rồi liên tục nói “ở đó có người”.

Không ai tin nó.

Bởi vì rất nhiều năm trước, có một đứa trẻ, khi nó cầm một quả táo trong cô nhi viện bảo là muốn chia đôi với “người bạn duy nhất” của mình, thì những đứa trẻ khác đều nhìn nó hoảng sợ, mắng chửi nó là đồ điên.

Không ai tin nó.

Không ai nói cho đứa trẻ đó biết, đâu là người đâu là quỷ.

Bọn họ sẽ chỉ mắng mỏ, chỉ biết đánh đuổi và chán ghét, ruồng bỏ nó.

Có người nhìn qua giống quỷ, có quỷ nhìn qua giống người.

Người người quỷ quỷ, quỷ quỷ người người.

Con nít còn không phân biệt được, mà người lớn thật sự có thể phân biệt được sao?

Cho đến nay là 23 năm sau, Liên Hề vẫn không thể phân biệt được người và quỷ như trước.

Có lúc cậu nhìn thấy một con quỷ, nhưng cậu lại cảm thấy con quỷ kia tựa như người. Lại có lúc cậu thấy một người, nhưng cậu cảm giác người kia chẳng khác gì quỷ.

Liên Hề mang vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng ngủ, vốn cậu muốn hỏi Hắc Vô Thường đại nhân xem người ta muốn ở gian phòng nào, nhưng cậu vừa bước vào cửa phòng, còn chưa kịp thốt lên thì Liên Hề bỗng dưng trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mô hình Tướng game trên giá sách.

“A a a?!!!”

Liên Hề vụt cái lao tới tức khắc.

Kim quang đại lão: “?”

Hai tay Liên Hề run run nâng Đại Kiều đang cầm pháp trượng lên, cậu ngoảnh đầu lại nhìn Liệt Tổng.

Sau khi Liệt Tổng thấy rõ món đồ trong tay cậu thì khuôn mặt đẹp trai lai láng lại xuất hiện một tia thẹn thùng hiếm hoi, hắn ho khan một tiếng: “Tôi dán lại cho cậu rồi, chắc là không có dấu vết gì.”

Liên Hề: “…”

Đúng là không có dấu vết gì, nhưng mà….

“Anh đã thấy Đại Kiều cầm pháp trượng ngược bao giờ chưa!!!”

Chỉ thấy Đại Kiều với hai bím tóc đuôi ngựa và chiếc váy ngắn quyến rũ trong tay Liên Hề, lúc này đây đúng là nó được dính rất khá, không hề lộ dấu vết gì. Nhưng cuối cùng ở cây pháp trượng của cô ấy, vốn dĩ quả cầu trên đỉnh phải hướng xuống dưới, giờ phút này nó lại đâm ngược lên trời như chỉ tay vào mặt Ngọc Hoàng!

Liên Hề quá đỗi bi thương.

Ván quan tài của Newton cũng không thể nhịn được*!

(*Là một câu ngôn ngữ mạng, dùng để phàn nàn về những điều trái với lẽ thường, lỗi sai cơ bản hoặc bày tỏ sự bất bình)

Lúc này Liệt Tổng mới kịp phản ứng, hơi ngạc nhiên: “Thì ra cái này phải chúi xuống hả? Cũng không phải không được.”

Liên Hề không hiểu ý hắn: “Anh muốn làm gì?”

“Thế này là xong đúng chưa?”

Một giây sau, người đàn ông chìa tay ra, một tiếng…

Rắc rắc!

Bẻ gãy pháp trượng của mô hình.

Liên Hề: “???!!!”

Tia sáng màu đen nhảy nhót trên tay người đàn ông, chỉ thấy cây pháp trượng lại được gắn hoàn hảo như lúc ban đầu, xinh đẹp ngay ngắn. Liệt Thần thả tay ra rồi nhướng mày với Liên Hề: Cậu hài lòng chứ?

Liên Hề: “…”

Hắc Vô Thường thì ghê lắm sao!

Hắc Vô Thường thì có thể tùy ý bắt Newton đang nằm ngửa trong quan tài cũng phải bật dậy sao?

Hắc Vô Thường thì…

“Cảm ơn anh.” Cậu thanh niên đẹp trai mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, “Vừa rồi chính là pháp thuật của Hắc Vô Thường hả?”

Liệt Tổng gật đầu: “Ừm, hẳn là mỗi Hắc Vô Thường đều có.”

Liên Hề chân thành nói: “Thật tuyệt vời.”

Sự ngưỡng mộ vô cùng ton hót của cậu thanh niên khiến người đàn ông nhếch môi cười bí ẩn, ngay lập tức, hai đốm kim quang rất chi là vui vẻ bay vèo vèo quanh người Liên Hề, tan vào cơ thể cậu.

Liên Hề: “…”

…Chúng mày được lắm!HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY