Gia Đình Nhỏ

Chương 29: Mất tích



Thu non mềm phủ khắp đất trời. Thành Long Tích dần chuyển sắc vàng. Tin báo chiến thắng trong trận đánh đầu tiên làm dân chúng khấp khởi hân hoan, nơi nơi tổ chức không ít hội chợ vui chơi ăn mừng.

Chu Minh Kiều được cha mẹ Hàn Quân Cát dẫn đi chơi từ sáng sớm, để lại một mình Chu Hàm ở nhà luyện kiếm. Luyện kiếm đến mệt, y pha trà ra sân, ngồi bên hồ cá vừa uống vừa nghe tiếng người đi lại huyên náo ở đường quanh nhà. Ngoài biên giới đang có chiến tranh nhưng trong thành vẫn còn tươi vui yên ấm thế này, âu cũng là nhờ Long binh tài ba. Nếu tình hình cứ tiếp tục khả quan như thế, biết đâu, chẳng mấy chốc Chu Hàm sẽ nhanh chóng được gặp lại cha con Hàn Quân Cát.

Tự huyễn hoặc rồi tự thấy mình viễn vông, Chu Hàm xoay xoay ly trà trong tay, hơi nhếch môi cười khi nhìn mấy chú cá vàng trong hồ vì tiếng một tiểu cô nương nào đó kêu to gọi bằng hữu ngoài hè làm giật mình phải núp vội xuống lá bèo xanh mướt. Hội chợ xem chừng rất vui. Nếu chiến tranh kết thúc, Hàn Quân Cát trở về, cùng hắn hàn gắn rồi, y cũng muốn được đi theo hắn tới hội chợ tận hưởng sự huyên náo.

Sau khi hoà ly không lâu, cũng có lần Chu Hàm đi hội chợ vô tình chạm mặt Hàn Quân Cát. Nghĩ cũng buồn cười, bây giờ vì chiến tranh không thể ở cạnh thì mong được cùng đi hội chợ, ấy thế mà lúc đó trông thấy nhau lại bực dọc vô cùng.

Hôm ấy có tiết trời mát mẻ, nắng nhẹ gió mơn man. Nơi nơi đều là hoa thắm lá xanh. Chu Hàm mới sinh Chu Minh Kiều chưa lâu, đến hội chợ chỉ chăm chăm nhìn mấy gian hàng đồ chơi dễ thương, muốn mua quà về chọc vui tiểu hài tử.

Đến một gian hàng thú bông nhỏ, vừa mắt một tiểu hổ lém lỉnh, Chu Hàm thò tay muốn lấy, ngờ đâu chạm phải một bàn tay khác, cũng là muốn cầm vào tiểu hổ đáng yêu kia. Giật mình, y thu tay, ngoảnh sang, lập tức nổi giận. Hàn Quân Cát dường như cũng bị bất ngờ, hấp tấp bước lùi, chọc cho y càng thêm điên tiết. Khi ấy, y vẫn chưa hết tức thói gia trưởng của hắn, và càng tức việc hắn thế mà thật sự đồng ý hoà ly. Mang theo tâm tình trẻ con như vậy, y phát tiết ngay. "Đừng nói là Hàn tiên sinh đang bám đuôi ta nhé!"

Cau mày, Hàn Quân Cát lạnh lùng đáp trả. "Nói năng hợp lý một chút đi!"

Thái độ luôn luôn cho mình là đúng đó của Hàn Quân Cát chính là thứ Chu Hàm chướng mắt nhất. Y hậm hực quay đầu bỏ đi, còn không quên càu nhàu. "Đúng là xúi quẩy! Biết thế không đến đây, gặp ôn thần!"

Đi xa rồi, ngoảnh lại phát hiện Hàn Quân Cát còn nhăn nhó nhìn theo, Chu Hàm càng thêm khó chịu. Hắn nhăn nhó cái gì, người nhăn nhó phải là y mới đúng.

Chuyện tủn mủn như thế, giờ nghĩ lại, khiến Chu Hàm không khỏi vừa buồn cười vừa tiếc nuối. Lúc còn nhìn thấy nhau, cớ gì cứ cau có tránh né? Để bây giờ, dù muốn nhìn thấy chút thôi, cũng chỉ đành cậy nhờ vào hoài niệm.

- --

Sớm nay thức giấc, Chu Hàm rửa mặt cho Chu Minh Kiều thì nghe nhóc than thở nhõng nhẽo. "Nước lạnh quá, Tiểu Kiều không muốn rửa mặt đâu!"

Khi ấy, y mới nhận ra, thu đã tàn. Cha con Hàn Quân Cát đã ra trận hơn ba tháng. Tình hình chiến sự phức tạp, y thôi không còn mơ mộng được sớm đoàn tụ gia đình nữa.

Trời trở lạnh, Chu Minh Kiều sáng nay luyện kiếm cùng gia gia phải mặc thêm áo bông. Thân hình nhỏ xíu béo thêm một chút, nhảy nhót trong vườn mờ sương cũng khiến cho không khí bớt tịch mịch đi phần nào. Để ông bà cùng cháu so chiêu với nhau, Chu Hàm vào kho, tìm thêm chăn bông, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Kho tối tăm, nhưng sạch sẽ, may nhờ Hàn Quân Tường chăm chỉ dăm bữa nửa tháng lại vào quét tước dọn dẹp. Mở toang cửa sổ cho hơi lạnh sớm mai tràn vào, Chu Hàm chợt nhận ra ngăn tủ đựng áo bông của Hàn Quân Cát vậy mà vẫn còn sót không ít đồ.

Sờ soạng hoài niệm một hồi, y khẽ cười, quay đi tìm chăn bông. Chăn bông cho phụ mẫu Hàn Quân Cát, cho Tiểu Kiều, cho y, và cho... Dừng trước chăn bông của Hàn Quân Tường, y khẽ thở dài, đưa tay mân mê. Giờ này, không biết đứa nhỏ đó đang làm gì? Có gặp khó khăn nào không? Đánh trận có nhiều nguy hiểm không? Mỗi ngày, mỗi đêm, có được no ấm không?

Trong mắt Chu Hàm, Hàn Quân Tường là một đứa nhỏ rất trưởng thành. Từ khi hoà ly, nó không nói ra nhưng luôn gồng mình muốn thành chỗ dựa cho y. Thật khiến người ta thương, thật khiến người ta chạnh lòng.

Có đệ đệ nhỏ hơn, dù chẳng bày tỏ tình cảm hay ngoài mặt không cưng nựng, nhưng Hàn Quân Tường vì không muốn Chu Hàm thêm phiền lòng mà luôn nhường nhịn ưu tiên cho Chu Minh Kiều, quên luôn rằng mình cũng vẫn là trẻ con, vẫn cần được yêu thương chăm sóc.

Mùa đông năm trước, cả nhà đi mua y phục mới. Chu Minh Kiều vòi vĩnh nào áo nào giầy, lại thêm mũ vớ, phải lớn tiếng ngăn cản mới không lôi thêm đủ thứ đồ chơi lạ lùng. Hàn Quân Tường lại chẳng muốn thứ gì, Chu Hàm mua gì cầm nấy, dáng vẻ còn không mấy hào hứng. Nhưng y biết, nó thích một đôi găng tay mới bằng da hồ yêu, là kiểu dáng đang rất được học trò lớp Bắn Cung ưa chuộng. Hỏi ý thì nó cứ lạnh giọng bảo không cần. Y mặc kệ, quá rõ tính nó nên mua về. Đến đêm, thấy nó luyện bắn cung thật khuya, tay đeo găng mới, hào hứng đến hai mắt phát sáng, Chu Hàm vui lắm, vì cho rằng bản thân đoán trúng ý hài tử.

Giờ ngẫm lại, y chợt chớm buồn. Lần ấy đoán trúng thì sao? Một lần đoán trúng, còn bao lần đã bỏ qua? Chẳng lẽ cả đời, Hàn Quân Tường chỉ thích vỏn vẹn một đôi găng tay? Phải chăng, y đã để nó chịu rất nhiều thiệt thòi? Vì nó trưởng thành mà y thì vô tâm, nên cứ mãi quan tâm mỗi Chu Minh Kiều thôi, cho rằng nó không cần gì cả.

Hàn Quân Tường hiện tại đã xa nhà, khiến Chu Hàm chợt nhận ra mình làm phụ thân tệ bạc đến mức nào. Phải chi ngày trước y quan tâm nó nhiều hơn thì tốt rồi! Phải chi ngày trước y làm nhiều đồ ăn ngon hơn cho nó thì tốt rồi! Phải chi ngày trước y ít càu nhàu nó hơn thì tốt rồi! Phải chi ngày trước y cho nó nhiều tiền tiêu vặt hơn thì tốt rồi! Phải chi nó đừng ra trận, thì tốt rồi!

Ôm chặt chiếc chăn bông của Hàn Quân Tường vào lòng, Chu Hàm cố tìm mùi hương của nó còn sót lại, cố tìm một chút hơi ấm cho sớm lạnh hôm nay. Nhưng, không thấy. Ngoài trời, gió rít, mây xám, cây cối cúi đầu chịu rét. Buồn thiu!

- --

Xuân sang, chim ca, hoa nở. Ngồi trên hành lang gỗ hưởng nắng ban mai ấm hồng, Chu Hàm vừa làm bánh vừa nhìn ông cháu Chu Minh Kiều phơi lá thuốc ở cuối vườn, tiếng nói thấp thoáng xa xa. Từ bếp đưa ra là mùi thức ăn béo ngậy, chuẩn bị cho bữa cúng Thánh Long đêm nay để mừng năm mới. Tay nghề nấu ăn của mẹ Hàn Quân Cát vẫn luôn tuyệt hảo như thế. Dù rằng, năm nay, thiếu thốn rất nhiều. Những gì tốt nhất, đều ưu tiên gửi đi phục vụ Long binh đánh giặc. Cuộc sống của dân trong thành chật vật hơn xưa không ít.

Chiến tranh đã kéo dài ba năm. Xuân nay là xuân thứ ba Chu Hàm chưa được gặp cha con Hàn Quân Cát. Hiếm hoi lắm mới có thư gửi về, cũng chỉ là dăm ba chữ ngắn ngủi khô khan. Không nói đến Hàn Quân Cát ít bày tỏ tình cảm ra mặt, Hàn Quân Tường là một tên nhóc lầm lì, có thể biết gửi thư về đã là may mắn lắm rồi. "Tiểu Hàm, bánh sắp xong chưa?"

Nghe giọng Lôi Ngọc vang lên bên cạnh, Chu Hàm nhanh nhẹn đổ đường ra khay giải thích. "Chỉ còn lăn bánh qua một lớp đường nữa là xong."

Hít hít mũi, Lôi Ngọc ngồi xuống đối diện, tấm tắc khen. "Mùi thơm quá! Ta cùng lão già ngốc kia lớn tuổi rồi không còn thích ăn ngọt nữa, lâu lắm mới nhìn thấy lại món bánh này. Mà, ngươi dùng nhiều đường hơn cả ngoài chợ nhỉ? Không phải như vậy sẽ quá ngọt sao?"

Chu Hàm khẽ cười, tay vẫn không ngừng. "Quân Cát lẫn Tiểu Kiều đều thích ngọt như vậy đó. Ít đường hơn sẽ chê cho xem."

Chu Minh Kiều là một ấu long hảo ngọt còn có thể hiểu được. Nhưng Hàn Quân Cát lại hảo ngọt, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của hắn lúc ăn bánh ngọt là khiến Chu Hàm buồn cười.

Nhớ năm nào đó chẳng quá lâu sau khi thành hôn, vào sinh thần của hắn, Chu Hàm đã nói rằng. "Quân Cát Quân Cát, hôm nay sinh thần ngươi, chúng ta đi đâu chơi đi!"

Đang đút Hàn Quân Tường ăn cháo, hắn nghiêm túc lắc đầu. "Không được. Tiểu Tường còn nhỏ lắm, ta không muốn để nó ra ngoài nhọc mệt."

Bám lấy hắn không buông, Chu Hàm quấy nhiễu. "Thế thì chán chết. Bằng không ta làm nhiều món ngon cho ngươi ăn nha."

Nghiêng đầu như suy nghĩ, rốt cuộc hắn nói ra đáp án Chu Hàm sớm đã đoán được. "Bánh ngọt là đủ rồi!"

Mỗi lần ăn bánh ngọt là Hàn Quân Cát rất vui vẻ. Hôm đó cũng vậy, trông cách hắn ăn, Chu Hàm không nhịn được tò mò hỏi. "Ngon thế sao?"

Hàn Quân Cát gật gù. Nằm gối đầu lên đùi hắn, Chu Hàm cố tình gây sự. "Vậy chỉ cần có người làm bánh ngọt cho ngươi là ngươi thích người ta luôn à?"

Hạ bánh xuống, Hàn Quân Cát cau mày. "Trước mặt hài tử ăn nói kiểu gì vậy?"

Bịt tai Hàn Quân Tường vốn cũng đã ngủ lơ mơ bên cạnh, Chu Hàm biết mình làm hắn cáu nên không dám nói thêm nhưng vẫn ấm ức trề môi. Thưở ấy, tính tình y vẫn còn bồng bột hơn bây giờ rất nhiều. Thản nhiên ăn sạch dĩa bánh y làm rồi hắn mới chịu mở miệng nói tiếp. "Ta chỉ thích bánh ngọt Hàm Nhi làm thôi. Của Hàm Nhi làm là ngon nhất. Của người khác thì không cần."

Nghe được những lời này, Chu Hàm lập tức nhảy dựng lên, bám lấy vai Hàn Quân Cát mà rung lắc. "A, không biết xấu hổ không biết xấu hổ, ai cần Hàn tiên sinh khen chứ. Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!"

Phì cười ôm chặt lấy y không cho phá phách nữa, Hàn Quân Cát thì thầm khe khẽ. "Năm sau, sinh thần của ta, mong tiếp tục được ăn bánh ngọt ngươi làm, rồi cùng hài tử vui đùa thế này nữa nhé."

"Đương nhiên rồi!"

Nhớ lại ký ức cũ đó làm Chu Hàm vừa vui vừa hoài niệm, phải để Lôi Ngọc hắng giọng rõ to mới hồi tỉnh lại. "Này này, Quân Cát hiện tại vắng nhà, chỉ có Tiểu Kiều ăn bánh ngọt, ngươi làm nhiều như thế coi chừng..."

Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại. Là một vụ nổ do pháp lực. Chu Hàm theo bản năng muốn lao về phía Chu Minh Kiều nhưng nhóc đã được gia gia mang tới cho Lôi Ngọc ẵm. Ông nghiêm khắc nhắc nhở. "Ta đi nghe ngóng một chút. Cả ba mau vào trong đi. Tiểu Hàm nhớ giăng kết giới."

Nghĩ tới tuổi tác của ông, Chu Hàm phản đối. "Không, để ta đi, phụ thân..."

Gạt phắt, ông chỉ Tiểu Kiều ngơ ngác được Lôi Ngọc ẵm nhưng hai tay nhỏ lại níu chặt ngực áo Chu Hàm. "Đừng có cãi! Lúc thế này Tiểu Kiều không muốn xa ngươi đâu."

Dứt lời, ông bẹo má cháu yêu một cái rồi chạy nhanh ra cổng. Chu Hàm bị thuyết phục, cố làm mình bình tĩnh lại trong lúc đẩy hai bà cháu vào trong nhà.

Tình hình sau đó vô cùng nhốn nháo, liên tục có những tiếng nổ lớn cùng từng đợt rung chuyển. Đều là ảnh hưởng của chấn động pháp lực, nói rõ chiến sự đã có sự biến hoá khôn lường. Ở yên trong nhà cùng bà cháu Tiểu Kiều, Chu Hàm vừa lo vừa hoảng. Rốt cuộc, ngoài chiến trường, phần thắng đã nghiêng về ai?

Cả một ngày ồn ào, đến đêm, mưa như trút nước rồi rất nhanh tạnh đi. Trên đường trước nhà bỗng đông đúc lạ kỳ. Chu Hàm bắt đầu bồn chồn. Y nghe được có tiếng người hát vang vọng ngày một lớn. Cùng lúc đó thì cha Hàn Quân Cát trở về, khuôn mặt ông sáng bừng bởi sự hân hoan và cũng bởi ánh đuốc của đoàn người đông đúc nối đuôi nhau bên ngoài cổng. "Chiến tranh kết thúc rồi! Chúng ta thắng rồi! Long binh đang hành quân, nếu không có gì thay đổi, chắc hai ngày nữa sẽ trở về."

Chu Hàm ngẩn ngơ. Rồi bật cười. Cuối cùng, y cũng đã chờ được ngày này. Nam nhân của y, hài tử của y, sẽ quay về với y.

- --

Ngày Hàn Quân Tường trở về, Chu Hàm nhìn mà ngỡ ngàng. Nó cao hơn xưa không ít, đen đi, trên má còn xuất hiện một vết sẹo dài. So với y chấn động bất ngờ, Chu Minh Kiều ngây thơ khiến cho ai nấy phải bật cười. Nấp phía sau y, nhóc rụt rè hỏi. "Đại ca... đó hả?"

Chặc lưỡi, Hàn Quân Tường bước tới vung tay cú vào giữa trán nhóc một cái thật mạnh. "Nhóc con ngu ngốc! Không phải đại ca của ngươi thì là ai?"

Oà ra khóc, chẳng biết nhóc vui hay đau nhưng rốt cuộc không còn rụt rè nữa, lao tới ôm chân Hàn Quân Tường, kêu thét inh ỏi. "Là đại ca, là đại ca thật này. Đại ca đã về với Tiểu Kiều rồi!"

Nhìn khung cảnh này, cha mẹ Hàn Quân Cát không nhịn được phải lén lút chùi nước mắt. Chu Hàm vốn không muốn phá hỏng không khí nhưng nhịn không được, vẫn phải hỏi nhỏ. "Quân Tường, Hàn tiên sinh không cùng về với ngươi sao?"

Vẻ mặt Hàn Quân Tường cứng lại. Chu Hàm chợt sợ những điều mình sắp phải nghe.

- --

Trong gió ấm của mùa xuân, màn đêm thoang thoảng mùi hoa quế. Sao trên trời li ti, ít hơn rất nhiều so với vùng biên giới. Ba năm xa nhà, hiện tại lần nữa được quay về, Hàn Quân Tường vui buồn lẫn lộn. Có tiếng cá quẫy đuôi trong hồ xen cùng tiếng bước chân. Nó quay đầu, thấy Chu Hàm từ gian trong bước ra, nét mặt tăm tối. Ngăn nó dợm đứng lên, y xua tay. "Bà không sao, vừa uống thuốc an thần rồi. Tiểu Kiều ôm bà ngủ. Còn có ông trông giữ nữa. Ngươi cũng nên đi nghỉ đi, vừa về mà."

Hàn Quân Tường ngồi lại. Nó liếc nhìn Chu Hàm, rồi hỏi nhỏ. "Phụ thân, còn người thì sao, có ổn không?"

Y mím môi, cúi mặt. Đèn lồng ngoài vườn hắt ánh sáng vàng lên hai tay y, run nhè nhẹ.

Ban nãy, khi nghe tin Hàn Quân Cát bị cuốn vào vụ nổ cuối cùng khi tấn công Ma Quân rồi cứ vậy biến mất, tay y bắt đầu run mãi. Nhưng Lôi Ngọc ngất đi, Hàn Du cũng chấn động, chính y nào có còn tâm trí để đau buồn nữa. Giờ bị hỏi trực tiếp, y mới có thể thật sự cảm nhận được đau đớn cùng khó chịu dâng lên trong lòng. Ngẩn ngơ quay sang nhìn Hàn Quân Tường, y hỏi nhỏ. "Theo ngươi, cha còn sống không?"

Một vệt tối lướt qua đáy mắt nó nhưng Chu Hàm không muốn hỏi rõ. Nó chứng kiến khoảnh khắc Hàn Quân Cát gặp nạn, bắt nó thuật lại lần nữa, thì quá tàn nhẫn. Nắm chặt hai tay vào nhau, nó thì thào. "Ta tin là còn."

Cúi mặt, Chu Hàm đáp mà tưởng rằng đó không phải là giọng của mình. "Ta tin ngươi!"

- --

Chiến tranh kết thúc, cuộc sống thành Long Tích trở về bình thường. Học phủ cũng mở cửa trở lại. Nhưng Chu Hàm vẫn chưa thể lần nữa đi dạy như xưa. Người đầu tiên khuyên y tiếp tục nghỉ ngơi là Quách Niên. "Trông ngươi có vẻ mệt. Nghỉ ngơi thêm đi!"

Tiếp đó là Lôi Ngọc. "Này, khoan đến học phủ đã, việc nhà cũng để ta làm luôn cho, ngươi nghỉ ngơi đi, đừng cố sức quá!"

Đáng sợ nhất là đến cả Chu Minh Kiều cũng không muốn y làm việc. "Phụ thân phụ thân, Tiểu Kiều bây giờ biết nấu cháo đấy, sẽ nấu cho phụ thân ăn, phụ thân chỉ cần nằm nghỉ thôi nha."

Chẳng rõ vì sao mình trở nên vô dụng như vậy trong mắt mọi người, y quyết định đi hỏi ý kiến Hàn Quân Tường. Chỉ có tên nhóc này mới nói lời thẳng thắn thôi. Đáp lại y, nó hỏi ngược. "Dạo này người có ngủ được không?"

Chu Hàm lặng người. Hàn Quân Tường không nói thêm gì. Nó làm sao có thể không nhận ra, và có lẽ mọi người cũng giống nó. Dù không đề cập tới hay than thở nửa lời, nhưng Chu Hàm không chấp nhận nổi việc Hàn Quân Cát sống chết không rõ. Trong bữa không ăn, tối đến không ngủ, dù có là Long tộc có thể dùng pháp lực để duy trì sự sống cũng không chịu nổi dày vò như vậy. Nhưng y chịu chủ động hỏi, nó nghĩ bản thân y đã muốn bước tiếp. Thế nên, nó sẽ làm chỗ dựa cuối cùng cho y. Dù rằng, chính nó vẫn có chút không nỡ. "Phụ thân, ta và Tiểu Kiều, hiện giờ chỉ còn người mà thôi."

Chu Hàm bất chợt níu lấy áo Hàn Quân Tường, và cúi mặt. Nó lẳng lặng nhìn nước nhỏ trên mu bàn tay y, tí tách. Rồi nó bật khóc. Đêm ấy, mưa rào. Trời không sao. Tối mịt.