Hè năm nay đến sớm hơn mọi khi. Dù vậy, tiết trời không quá nóng. Ngày nào cũng có mưa phùn giữa nắng. Ngồi bên trong nhìn qua cửa sổ sẽ thấy bờ tường góc sân lóng lánh dưới ánh vàng. Đến lúc bước ra ngoài rồi mới hay bụi nước tung bay như mật hoa, phủ lên y phục, nhoà cả tầm nhìn, ướt mềm mấy con ngõ quanh co từ học phủ về nhà.
Vì mấy năm chiến tranh chậm trễ mà năm nay không có nghỉ hè. Trong tiếng ve rả rích, hàng ngày Hàn Quân Tường vẫn đều đặn đến học phủ. Hôm nay, trên đường về nhà sau giờ học, nó có ghé qua chợ, mua một ít nguyên liệu nấu ăn cùng vài thứ quà vặt. Lúc về tới cổng, trời lại mưa.
Trên hành lang gỗ lấm tấm ướt, Chu Minh Kiều đang bưng chén cháo nhỏ, đơn độc ngồi ăn, khuôn mặt ngơ ngác. Bụi mưa mỏng manh, che mờ thân hình mũm mĩm. Nhóc con này, gần đây quên cả việc làm nũng, quên cả việc vui đùa, lo lắng âu sầu, như một ông cụ non. Hàn Quân Tường bước qua sân gạch, đến ngồi cạnh nhóc. "Ăn bánh không?"
Mang quà vặt mình mua ra khoe, nó vui vẻ thấy khuôn mặt nhóc tươi lên, tay đặt chén cháo xuống, lon ton bám lấy vai nó, nhìn vào túi quà vặt. "Đại ca mua cho Tiểu Kiều hả? Mua cái gì vậy?"
Nói tên mấy loại bánh, nó đảo mắt vào trong nhà, thấy vắng vẻ thì khó nén được ủ rũ hỏi nhỏ. "Phụ thân ngủ rồi?"
Mân mê bánh trên tay, Chu Minh Kiều ngồi xuống, cặp má nhỏ hơi phụng phịu. "Tiểu Kiều không thèm ăn cua mà phụ thân cứ làm, bàn tay nóng ran. Tiểu Kiều nói mãi phụ thân mới chịu đi nằm, có lén nhìn thử thì vẫn chưa ngủ đâu. Đại ca, có phải phụ thân sắp chết rồi không?"
Hơi thảng thốt, Hàn Quân Tường cố làm vẻ tức giận như mọi khi. "Lại nói tầm phào gì vậy? Muốn ăn đấm hả?"
Thế nhưng Chu Minh Kiều lại vì thế mà mừng rỡ. "Tại con chó con của Tiểu Minh trong lớp đệ cũng ỉu xìu nhiều ngày, còn liên tục phát sốt, xong chết mất. Đệ cứ tưởng... Vậy là phụ thân không chết à? Mừng quá!"
Muốn trấn an nhóc thêm mấy câu, Hàn Quân Tường định nói thì lại bị ngắt lời. "Quân Tường về rồi à? Lại ghé chợ sao? Tên nhóc này, lo xa lắm thế. Ta tự đi được mà."
Chu Hàm chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ở sau lưng huynh đệ Hàn Quân Tường. Nó quay đầu nhìn, trong lòng không khỏi khó chịu. Nó biết, Chu Hàm đã rất cố gắng tươi tỉnh, chấn chỉnh lại tinh thần, có ngày trong người bớt uể oải còn đến học phủ giúp việc giấy tờ cho lớp Kiếm Pháp. Tất cả đều là vì nghĩ cho huynh đệ nó, sợ cả hai lo lắng. Nhưng thể hiện là một chuyện, tâm trạng lại không phải là thứ cứ cố thì có thể phấn chấn lên được. Chu Hàm ăn uống không ngon miệng, giấc ngủ cũng không tốt, từ dạo Hàn Quân Cát mất tích đến nay, liên tục phát sốt, sức khoẻ suy giảm trông thấy, ngay cả Chu Minh Kiều chỉ là một ấu long cũng nhận ra y gầy yếu suy sụp thì đủ hiểu hiện tại thân thể y đã tệ hại đến mức nào.
Nhìn y đứng trước mặt mình tỏ vẻ không sao nhưng mặt mũi đỏ bừng, dáng người lung lay, Hàn Quân Tường không thể không nổi nóng. Hầm hầm bỏ vào bếp, nó nói như ra lệnh. "Ta thích đi chợ. Thế thôi! Cơm tối nay, ta cũng muốn tự nấu. Phụ thân đi nằm đi, đừng ở đây vướng chân ta."
Biết nó giận, Chu Hàm không dám cậy mạnh thêm, lẳng lặng bỏ vào trong, lên giường nằm.
Có đại ca về, Chu Minh Kiều bớt ngơ ngác phần nào, lon ton bám theo sau, lại liến thoắng nói chuyện tầm phào. Nhóc con này gần đây tuy cũng phải đến học phủ nhưng dẫu sao vẫn đang học Nhập Môn, rảnh rỗi hơn Hàn Quân Tường nhiều. Nếu không phải Chu Hàm trở bệnh nặng, nhóc chắc chắn sẽ phá phách nghịch ngợm hết cỡ. Giờ thì lại chỉ có thể vui vẻ lúc đại ca ở nhà, luôn phải âu sầu lo lắng bệnh tình của phụ thân, thật sự khiến cho Hàn Quân Tường chạnh lòng.
Bởi thế, nên nó mặc kệ nhóc phá phách, không thường nổi nóng như xưa nữa. Hai huynh đệ học bài cho hôm sau xong thì cùng nhau vào bếp. Để Chu Minh Kiều thoải mái chơi đùa với mấy con sâu nhỏ trong bó rau, nó hầm cua hỏi lớn. "Nhóc con, ăn miến cua không?"
Nhóc cầm sâu trên tay, do dự. "Miến cua làm khó lắm, phụ thân đang mệt."
Ban sáng phụ thân đã định làm nhưng bị nhóc cản lại. Miến cua đúng là rất ngon nhưng nếu để phụ thân làm rồi bệnh nặng hơn thì nhóc không thèm nữa. Hiểu tâm tình của nhóc, Hàn Quân Tường cầm càng cua lên vung vẫy. "Thế ta làm, ngươi có ăn không?"
Đại ca chưa làm miến cua bao giờ. Nhưng được ăn miến do đại ca làm, ngày mai có thể khoe với bạn trong lớp. Chỉ nghĩ thế thôi làm nhóc thích lắm, ném sâu đi chạy tới gần ôm tay đại ca. "Ăn, đại ca làm miến chắn chắn sẽ ngon. Tiểu Kiều ăn ba con cua luôn."
"Đồ nhóc heo tham ăn!"
Vừa cãi nhau vừa đùa giỡn, rốt cuộc Hàn Quân Tường cũng nấu được ba đĩa miến cua to. Đưa hai đĩa cho Chu Minh Kiều, nó dặn dò. "Mang vào ăn cùng phụ thân đi. Làm nũng để phụ thân ăn hết, được không?"
So với Hàn Quân Tường có nổi nóng bao nhiêu, Chu Hàm vẫn dễ xiêu lòng trước một Tiểu Kiều ồn ào làm nũng hơn. Nó biết, nếu không có nhóc suốt ngày bò quanh y lo lắng mếu máo, có khi y đã sớm không thể ăn uống được gì. Bản thân nhóc được đại ca tin tưởng giao nhiệm vụ cũng thấy mình có trách nhiệm hẳn, ưỡn ngực nhỏ bảo đảm. "Tuân lệnh!"
Dứt lời liền lập tức lẫm chẫm vất vả ôm hai đĩa miến cua chạy vào phòng ngủ. Dáng vẻ đó khiến Hàn Quân Tường không khỏi nhếch môi.
- --
Đêm, trời trong, không mây, sao tỏ cả khoảnh vườn. Gió hực nóng mang theo hương ẩm ướt của mùa hè. Côn trùng lại kêu vang. Bụi hoa quế nở từng cụm nụ trắng muốt, he hé toả chút mùi thơm e ấp, khi gần khi xa, như có như không. Hàn Quân Tường vụng về giặt đồ trong thau, không dám mạnh tay sợ sờn vải bộ đồng phục nhỏ mỏng manh của Chu Minh Kiều. Ánh sao lóng lánh tràn trên mặt thau ngập nước. "Mai còn đi học, quần áo cứ để đó ta giặt cho."
Hàn Quân Tường quay đầu nhìn. Chu Hàm đứng trên thềm nhà, tay cầm hai cái đĩa, một đĩa chỉ mới vơi hơn nửa số miến bên trên. Nó lẩm bẩm. "Miến không ngon à?"
Chu Hàm cúi đầu nhìn đĩa rồi khẽ cười ngao ngán. "Tại ta không đói thôi chứ ngon lắm. Tiểu Kiều ăn mà cứ khen mãi. Thiên Diễm đúng là cái gì cũng giỏi ha!"
Không đáp, Hàn Quân Tường tiếp tục vò quần áo. Miến cua nó làm đúng là phải truyền mật âm nhờ Từ Thiên Diễm chỉ dẫn từ đầu tới cuối, bằng không đừng nói tới Chu Hàm đang bệnh, sợ rằng Tiểu Kiều cũng nuốt không trôi. Không nghe nó đáp, Chu Hàm không cản nữa, chỉ quay người nói. "Giặt nhanh rồi vào ngủ đi. Tiểu Kiều đợi ngươi không được nên ngủ trước rồi. Bếp núc để ta dọn dẹp chùi rửa cho. Cứ bị huynh đệ ngươi nhốt trên giường, ta cũng cần hoạt động một chút."
Lời y nói có phần hợp lý nên Hàn Quân Tường đành thôi. Đến khi giặt quần áo xong quay vào thì thấy y đang cúi mặt rửa chén, khuôn cằm nhìn nghiêng gầy gò như một vết dao cắt. Nó dựa tường, nhíu mày. Đã bao lâu rồi chưa thấy y cười, dù là lúc ở cạnh Tiểu Kiều? Nó quay người, đi thẳng về phòng, đáy mắt buồn, không thể xoá đi.
- --
Nửa đêm, trời đổ cơn mưa. Cửa sổ mở toang, đón hơi lạnh và bụi nước mịt mù bắn vào sàn gỗ. Màn mưa phủ kín khung cửa, lóng lánh chảy dài. Tiếng chớp đì đùng từ xa vọng lại không ngừng.
Hàn Quân Tường trở mình thức giấc, kéo mền đắp cho Chu Minh Kiều trước khi bước tới cửa sổ, vươn tay khép lại. Nhẹ chân hơn, nó rón rén đến cạnh bình phong, ló đầu sang bên kia quan sát. Phụ thân đã ngủ. Nó thầm thở phào, yên tâm chép chép miệng, cảm thấy hơi khát nước.
Trong bóng xanh của đêm cùng tiếng mưa trải dài thăm thẳm, nó quen thuộc đi trên hành lang về phía bếp, mắt có khi gần như nhắm tịt. Bếp tối đen, gai gai lạnh. Nó cầm lấy bình trà, rót tới miệng ly. Hớp được nửa ngụm trà thơm, nó chợt khựng người. Tiếng mưa và gió vẫn không át được tiếng cổng gỗ bị đẩy mở.
Chạy chân trần, Hàn Quân Tường lao ra khỏi bếp, đạp hành lang gỗ ướt lạnh, tay cầm cung, đuổi tới trước mặt kẻ đã vượt qua sân, vạt áo lấm bùn, vai áo loang nước, và suối tóc bạc trắng bết lại dưới mưa. Đối diện nhau rồi, nó thả rơi cung tiễn, suýt thì bật khóc. Vuốt nước trên khuôn mặt đã có đôi phần gầy gò, Hàn Quân Cát vậy mà lại nhìn chằm chằm đỉnh đầu nó, thản nhiên nhận xét. "Hình như ngươi lại cao lên rồi này!"
Nó ngây ra, không nói được gì. Hắn cúi xuống nhặt cung tiễn lên đưa qua. "Tưởng ta là ai? Muốn bắn à? Cảnh giác tốt đấy! Nhưng dù thế nào cũng không nên vứt vũ khí xuống chân như vậy!"
Lại càu nhàu! Hàn Quân Tường thở hắt ra. Nó cứ ngỡ sẽ không bao giờ được nghe giọng điệu càu nhàu này nữa. Không ngờ rằng hôm nay, ngay lúc này, lại nghe thấy.
Lại nghe thấy! Một lần nữa...
Hàn Quân Tường cúi mặt, oà khóc. Tiếng khóc hoà trong mưa. Hàn Quân Cát ngỡ ngàng, rồi vươn tay, xoa xoa đầu đứa nhỏ trước mặt, trong lòng vô vàn áy náy.
Đối với Hàn Quân Tường, khóc trước mặt cha, thật xấu hổ. Nên rất nhanh, nó đã nín. Mang khăn khô ra, nó nói rất nhỏ. "Hàn tiên sinh đợi một lát, ta dọn phòng cho người nghỉ ngơi."
Thật ra, nó có rất nhiều điều muốn hỏi cha nhưng nó thấy được hắn mang một thân mệt mỏi, Ma khí trên người vẫn còn thấp thoáng, y phục toàn là bụi đất. Chiến tranh đã kết thúc từ lâu nhưng hắn lại như thế, e rằng từ ấy đến nay, chưa từng nghỉ ngơi, một mực tìm đường quay về.
Nhưng trái với thái độ bình tĩnh mọi khi, hắn lúc này có phần bồn chồn, đảo mắt nhìn quanh, nói rất nhỏ. "Biết rằng đã khuya rồi, nhưng ta vẫn muốn nhìn Tiểu Kiều một chút, cả... phụ thân ngươi nữa."
Đương nhiên Hàn Quân Tường không định cản, nên lẳng lặng nắm khăn trên tay, quay về giường. Nó biết, Hàn Quân Cát đang theo sau. Trong ánh xanh của đêm mưa, hắn sợ y phục bản thân ướt chăn màn nên chỉ đứng xa xa bên giường, lẳng lặng nhìn Chu Minh Kiều lộ ra khuôn mặt tròn chìm sâu trong mộng đẹp. Đáy mắt mệt mỏi của hắn chậm rãi tràn ra sự mãn nguyện cùng yêu thương.
Hàn Quân Tường nằm xuống giường, quay lưng về phía cha, nói khẽ. "Huynh đệ ta vẫn khoẻ mạnh. Chỉ có phụ thân..."
Nó nói giữa chừng lại thôi. Nhưng Hàn Quân Cát thì hiểu rất rõ. Thở một hơi dài, hắn xoay người, đến bên bình phong, bước chân mừng rỡ nhưng vẫn khó tránh được vài phần sợ hãi. Cố về thật nhanh lại rất buồn vì bản thân quá chậm trễ. Người chờ đợi, luôn có cái khổ của người chờ đợi. Nếu có thể, hắn vốn muốn làm gì đó để khiến mọi người cho rằng hắn đã chết. Nếu biết hắn chết, Chu Hàm sẽ chỉ tuyệt vọng một lần. Chứ như hiện tại, hắn rõ lắm, y đang bị hi vọng mong manh cùng chờ đợi mỏi mòn khiến cho đau đớn. Nhớ nhung của hắn dành cho y, nào sá gì so với lo lắng cùng mỏi mòn của y dành cho hắn.
Người luôn mong nhớ, cuối cùng đã hiện ra trước mắt. Hàn Quân Cát đưa tay, lại thu vào, hà hơi xua bớt cái lạnh của mưa, đợi tới lúc khô nóng mới dám lần nữa vươn ra. Chu Hàm dù ngủ nhưng đầu mày vẫn nhăn, góc cằm khắc khổ. Hàn Quân Cát chạm nhẹ khuôn mặt ấy. Chạnh lòng giận mình. Nếu hắn giỏi giang hơn, đã không để y phải khổ sầu vì chờ đợi thế này.
Giấc ngủ dường như mỏng manh, chỉ một chạm nhẹ thế thôi, Chu Hàm khẽ cựa quậy, tỉnh lại. Hàn Quân Cát vội rụt tay, vốn muốn chỉnh lại mền cho y, dỗ y một chút, nào ngờ tay bất ngờ bị bắt lấy. Đôi mắt ửng đỏ đầy tơ máu, y khẽ cười. "Hàn tiên sinh, người cuối cùng cũng về rồi!"
Dứt lời, đuôi mắt y rỉ nước, chảy xuống tóc mai, thấm ra mặt gối, một giọt lại một giọt. Hàn Quân Cát nghe trong mũi chua xót, hối hận khẽ khàng giúp y chùi đi, nhỏ giọng dỗ dành. "Đừng khóc, xin lỗi Hàm Nhi, xin lỗi Hàm Nhi! Ta về muộn, là ta sai rồi! Xin lỗi Hàm Nhi!"
Vươn tay vòng lấy cổ hắn, y thì thào. "Hàn tiên sinh, học trò muốn hôn người!"
Lời y nói cùng nhiệt độ thân thể y làm Hàn Quân Cát chấn động. Từ sau khi thành hôn, y đã bỏ hẳn không tự xưng học trò với hắn, hiện giờ lại nói vậy, cộng thêm thân thể nóng ran như thiêu, đoán chừng đã sốt đến mê sảng rồi. Hấp tấp vòng tay nâng đỡ y, hắn cũng không quên hong khô quần áo chính mình, sợ khiến y dính nước rồi bệnh nặng thêm. Không hề nói suông, môi cả hai vừa chạm nhau, y lập tức hôn tới, cuồng nhiệt nóng vội. Chẳng dừng lại ở đó, hôn còn chưa thoả, tay y luồn vào hạ thân Hàn Quân Cát, nóng nảy gạt bỏ y phục, chà sát mân mê. Hắn dù bị y chủ động cũng trở nên mơ hồ nhưng vẫn sót lại được một chút ít lí trí. Bên kia bình phong, là hài tử của cả hai đấy! Bỏ qua Tiểu Kiều say ngủ, vẫn còn Hàn Quân Tường đang tỉnh táo. Đánh chết hắn cũng không tin rằng nó ngây thơ đến mức thấy cảnh này mà không hiểu gì.
Không muốn hài tử thấy điều không nên thấy, Hàn Quân Cát dứt khoát bế xốc Chu Hàm vào lòng, thi pháp che mắt, ôm y chạy thẳng sang phòng riêng bên cạnh, còn không quên thiết lập kết giới ở cửa. Rốt cuộc cũng có thể riêng tư, hắn lúc này đã chẳng còn lo lắng gì nữa, ôm ấp Chu Hàm lăn mạnh lên giường. Nhìn y vội vàng, hắn vừa vui lại vừa đau lòng, thì thầm trấn an. "Hàm Nhi ngoan, đừng vội, để Hàn tiên sinh chậm rãi yêu thương ngươi!"
Lật người ngồi lên bụng hắn, y thế nhưng đã vội nhấp nhô, nói trong nước mắt. "Không, học trò không muốn chậm rãi đâu. Sẽ giống những đêm trước, Hàn tiên sinh sẽ biến mất rất nhanh. Những giấc mơ có người, lúc nào cũng ngắn."
Hàn Quân Cát che miệng giấu một tiếng nấc. Chính hắn cũng không rõ mình hiện tại rên lên như vậy là do hành động của Chu Hàm quá mãnh liệt hay vì lời nói của y quá đáng thương. Y vẫn chưa nhận ra được trước mắt bản thân chính là hiện thực. Cho rằng là một giấc mơ có hắn thôi, y cũng cố sức mà níu kéo. Đều là do hắn, hắn vô dụng, mới khiến y phải khổ sở như vậy.
Ôm chặt lấy Chu Hàm, Hàn Quân Cát không suy nghĩ nhiều nữa, muốn dùng hết sinh mạng của mình bù đắp cho y. Đẩy mạnh hông, hắn cắn vành tai y thổ lộ. "Chu Hàm, ta nhớ ngươi, ta yêu ngươi! Cảm ơn đã chờ ta! Cảm ơn đã sinh hài tử cho ta! Cảm ơn đã yêu ta!"
Không đáp lại, y chỉ thở dồn đón nhận mọi thứ của hắn. Nhưng vòng tay thì ôm chặt lấy hắn, để hắn hiểu rõ, người này, còn yêu hắn nhiều hơn chính bản thân mình.
Ngoài trời, mưa đã tạnh. Giọt nước đọng trên mái ngói tuôn rơi lên cánh hoa quế bên thềm. Tí tách, ướt sũng.
- --
Bên tai có tiếng chim sẻ lích chích, và khi cựa mình, toàn thân vừa thoải mái vừa uể oải. Chu Hàm mở mắt, còn chưa tỉnh ngủ thì đã co người ôm chặt mền vào lòng, thở dài thất vọng. Cơn mơ đêm qua, chân thật đến đáng ghét.
Dạo gần đây dù rất khó ngủ nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, y đều mơ thấy Hàn Quân Cát. Đêm qua, là giấc mơ dài, chân thật, ướt át, và đau lòng. Bây giờ, đến sống chết của hắn y còn chưa rõ, làm sao dễ dàng có được hắn trong vòng tay như vậy?
Dù được người thân khuyên bảo lẫn bị Long binh cảnh cáo nhưng Chu Hàm luôn định kỳ lén lút đến chiến trường nơi Hàn Quân Cát gặp chuyện không ít lần. Y tìm kiếm, thăm dò, hoặc chỉ đơn giản là làm việc vô ích như ngồi thần người chờ đợi. Nhưng quả nhiên là chẳng được tích sự gì. Hàn Quân Cát vẫn biệt vô âm tính.
Hiện tại, Chu Hàm chỉ còn biết mong mỏi được nhìn thấy Hàn Quân Cát trong mơ mà thôi.
Trở người, đưa tay chùi nước mắt, Chu Hàm chợt ngẩn ngơ. Trên trán y, từ lúc nào có thêm một chiếc khăn ướt thơm nóng mùi dược liệu? Và làm y càng thêm chấn động chính là trên người bản thân không phải y phục trước lúc ngủ mà chỉ có nội y mỏng manh. Hoảng hốt ngồi bật dậy, y suýt nữa phải bật kêu thành tiếng. Cảm giác dưới hạ thân kia, là mới làm chuyện ân ái mà! Chẳng phải mọi thứ chỉ là mơ sao?
"Thức rồi hả? Thuốc ta để bên giường đó, uống đi, giúp ngươi mau hết bệnh."
Chu Hàm ngây người. Từ bên ngoài tiến vào, Hàn Quân Cát để trần nửa thân trên, nghiêng người lau tóc, nước còn theo dấu chân in xuống sàn gỗ, mang hơi lạnh của ngày mới đến tận lên giường. Treo khăn ngay ngắn ở giá đồng, hắn ngồi lại gần Chu Hàm, bàn tay mát lạnh, có mùi thơm hoa cỏ xoa từ trán xuống má rồi vuốt ve cổ y, giọng nói nhỏ nhẹ. "Ta có xông dược liệu hạ sốt cho ngươi rồi nhưng vẫn cần uống thêm thuốc mới hết bệnh hẳn được. Sợ ngươi lạnh nên ta chỉ lau người qua loa rồi thay nội y mới cho ngươi. Có chỗ nào dính mồ hôi làm ngươi khó chịu không?"
Não bắt đầu kêu ong ong, Chu Hàm chẳng thể đáp lại gì, chỉ ngu ngơ lắc lắc đầu. Có lẽ cho rằng y vẫn mơ hồ vì bệnh, Hàn Quân Cát không nói nhiều, bưng thuốc đến gần, từng muỗng từng muỗng đút cho y uống hết. Thuốc đắng nghét nhưng y chẳng quan tâm, uống một mạch hết sạch, tâm trí theo đó cũng dần dần tỉnh táo lại. Cuối cùng, khi Hàn Quân Cát cất chén thuốc quay về, làm y nhìn thấy ngay vùng vai hắn có một vết móng tay cào thì y đã hoàn toàn sáng suốt, nhỏ giọng do dự hỏi. "Đêm qua, chúng ta ngủ với nhau à?"
Đang chải tóc, Hàn Quân Cát nghe câu hỏi này thì phì cười, quay sang vuốt nhẹ mũi Chu Hàm. "Phải. Có gì không hài lòng à?"
Né người tránh đi, y chà chà đầu mũi hơi nóng lên của mình, lẩm bẩm. "Không, không phải là mơ sao?"
Nét cười trên mặt Hàn Quân Cát có chút héo đi, nhích tới nắm tay Chu Hàm, hắn nén tiếng thở dài đáp. "Không phải mơ. Ta về rồi đây, Hàm Nhi! Ta ở đây rồi!"
Cuối cùng cũng thật sự hiểu được người mình mong nhớ lo lắng đã về bên cạnh, bao nhiêu nghi ngờ lẫn sợ hãi tan biến hết, thay vào đó chính là ấm ức tủi thân ùa tới, Chu Hàm chưa bao giờ thấy mệt mỏi như vậy, cũng chưa bao giờ thấy bản thân đáng thương như vậy, cúi mặt bật khóc. Trong nước mắt, y oán trách. "Vì sao bây giờ mới về? Vì sao tới bây giờ mới về? Ngươi định thật sự bỏ ta sao? Bỏ cả hài tử sao? Không phải chỉ là hoà ly thôi sao? Ghét tới mức không muốn nhìn thấy ta cùng hài tử sao? Không liên lạc chút nào cũng được sao? Ta chỉ muốn biết ngươi còn sống là đã mãn nguyện rồi cũng là đòi hỏi quá nhiều hả? Hàn Quân Cát, ngươi thật sự không còn yêu ta sao? Một chút cũng không còn sao?"
Ôm chặt lấy Chu Hàm, Hàn Quân Cát vừa bực mình lại vừa miễn cưỡng. Hắn sợ nhất là nước mắt của y cùng những lời oán trách ồn ào này. Nhưng hắn không rõ mình bực mình y hay bực mình bản thân. Muốn nổi nóng cũng là không nỡ. Vì để y trở nên phiền phức ồn ào thế này, chẳng phải là do chính hắn chẳng mang tới được cho y sự an toàn yên tâm hay sao? Siết lấy vai y, hắn nhấn giọng. "Nói bậy!"
Ngước nhìn hắn, y không nói nữa nhưng nước mắt vẫn rơi, rõ ràng trên mặt nào có trách cứ, chỉ có uất ức cùng tủi thân. Hắn càng thêm mềm lòng, cẩn thận thấm đi nước mắt giúp y, an ủi. "Đừng khóc nữa! Đêm qua đã khóc nhiều lắm rồi. Hại mắt!"
Y thở dài, nhắm mắt lại, chắc chỉ có duy nhất cách đó để ngăn bản thân tiếp tục rơi lệ. Tựa cằm lên trán y, hắn thành thật. "Khi Ma đầu đó chết, ta ở gần nhất nên phát hiện ra có ảo cảnh theo thân thể hắn phát nổ mà bị mở ra. Nếu ta không chắn lại, không biết còn bao người bị liên lụy. Tiếc rằng ta quá chủ quan, cứ nghĩ sẽ chỉ bị thương nặng một chút. Nào ngờ, bị kéo vào ảo cảnh đó. Giữ được hơi tàn, ta cố tìm cách thanh tẩy ảo cảnh mở ra đường về. Có những lúc mệt mỏi đau đớn, muốn buông xuôi thì lại nghĩ tới ngươi còn nợ ta một thứ, nên vội vàng vực dậy tinh thần. Cuối cùng mới về được."
Xoa xoa đầu y, hắn khẽ cười. "Một gia đình. Chẳng phải chính miệng ngươi nói lần này ta quay về thì chúng ta tái hợp hay sao?"
Vươn tay ôm chặt lấy hắn, y kéo dài giọng, như nhõng nhẽo lại như mừng vui. "Nhớ, nhớ mà!"
Phì cười, vuốt ve tấm lưng đã chớm gầy yếu của y, hắn nói nhỏ. "Nhớ là tốt. Từ mai, phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng lại, không được để bản thân sa sút bệnh tật như thế này nữa, biết chưa?"
Là tại ai cơ chứ? Dù nghĩ vậy nhưng Chu Hàm không phản bác, chưa bao giờ y cảm thấy nghe mấy lời dạy dỗ càu nhàu của Hàn Quân Cát lại êm tai như lúc này. Hồi lâu, y mới khẽ khàng gọi. "Quân Cát?"
"Hả?"
"Quân Cát!"
"Đây!"
Tiếng đáp đã xen lẫn tiếng cười. Chu Hàm cũng khẽ nhếch môi. "Quân Cát!"
Không thèm đáp, hắn trực tiếp cúi đầu cắn nhẹ lên môi Chu Hàm. Đợi hắn cắn chán, y lúc này khẽ cười, hai tay ôm chặt má hắn. "Cảm ơn đã trở về!"
Gật gù, hắn đáp lại với nụ cười trên môi nhưng vành mắt lần đầu tiên hơi chớm đỏ. "Ừ, ta đã về rồi!"
Ngày mới ùa tới bên ngoài cửa sổ sau một đêm mưa. Nắng mai trong vắt, xua hết mây đen.