Khoác trên mình chiếc áo lông màu xám, đầu đội mũ dạ cũng màu xám, người đàn ông thoạt nhìn giống hệt một quý tộc châu Âu thời trung cổ, mái tóc vàng rực và đôi mắt xanh thẳm tựa sắc trời càng tôn lên khuôn mặt anh tuấn. Môi treo nụ cười lịch thiệp, cả người hắn tỏa ra một thứ sức hút không thể cưỡng lại, những người đi ngang, cả nam lẫn nữ, đều kiềm lòng không đặng ghét mắt nhìn hắn, người thế này thì đáng lẽ phải ngồi khoang máy bay hạng nhất mới phải, sao lại đi xe lửa giống thường dân bọn họn nhỉ?
“Ngài Elvis…” Nghe sau lưng vang lên một giọng nữ e lệ, Ive quay lại thì thấy một cô gái trẻ xinh đẹp mặt đỏ bừng đang cầm một tờ giấy trên tay, căng thẳng đến nỗi làm nhăn cả tờ giấy.
Ive mỉm cười nhìn cô ta, nụ cười của hắn chẳng những không gây ngại ngùng mà trái lại còn làm gò má cô ta thêm hồng, lá gan cũng lớn hơn một ít.
Cô ta đưa tờ giấy cho hắn, “Đây… Đây là số điện thoại của em, c-có thể giữ liên lạc với em được không?”
“Ồ, đương nhiên rồi cô bé, tới nơi anh sẽ gọi cho em nhé?” Ive thoải mái nhận lấy tờ giấy, trông thật thà tới mức khiến người ta tự thấy mình thật nhỏ nhen khi nghi ngờ hắn.
Cuối cùng, cô gái nọ rời đi cùng trái tim loạn nhịp, Ive mỉm cười nhìn theo đến tận lúc cô ta khuất hắn, miệng vẫn cười lịch thiệp, hắn tiện tay thả tờ giấy vào một chiếc thùng rác hắn thấy. Hắn chỉ có hứng thú với những cô gái ngon miệng thôi, shhh*, đừng tin lời của những kẻ biến thái, bởi trong mười câu thì đã có tám câu là nói dối rồi.
*Shhh: tiếng nhả khí, gần giống như “suỵt” nhưng êm hơn. Ive rất hay shhh kiểu này, các chương trước cũng đã có nhưng ta edit thành từ khác, từ giờ trở đi sẽ dùng từ “shhh”.
Ive vẫy một chiếc taxi ở trước cửa nhà ga, lên xe thấy tài xế có vẻ lo lắng vì không biết nói tiếng Anh, hắn mỉm cười nói một thứ tiếng trung lưu loát mang theo âm điệu đặc trưng của người ngoại quốc, “Phiền ông đưa tôi đến học viện Lưu Tư Lan.”
Tài xế thở phào, tự nhiên thấy có thiện cảm với anh chàng ngoại quốc này, vì thế ông ta bỏ qua ý định chặt tiền khách, bắt đầu lái xe tới học viện Lưu Tư Lan.
Xe đi vào đường cái, Ive ngồi vắt chân ở ghế sau, hai tay đặt trên đầu gối, tao nhã và lịch thiệp hệt như một vị quý tộc.
Sau vụ việc ở Hồng Kông, Ive đã phải vắt óc tự làm giả chứng minh thư rồi dụ một bà nhà giàu đưa hắn rời khỏi Hồng Kông, lúc tới Trung Quốc hắn định xử lý bà ta luôn nhưng thiết nghĩ mình nên im lặng một thời gian thì hơn, kẻo cảnh sát bên này lại mời ông tướng Mặc Khiêm Nhân tới thì mệt.
Thoát khỏi bà nhà giàu nọ, hắn tới sinh hoạt tại một khu dân cư, chỉ sống bình thường chứ không gây thêm án, khẩu vị của hắn dường như đã trở nên kén chọn hơn vì Mộc Như Lam, những người thuộc tầng lớp tầm thường này không đủ ngon, không thể đánh thức vị giác của hắn.
Cũng nhờ thế mà Ive cũng không biết tin Mộc Như Lam đính hôn với Mặc Khiêm Nhân, dân thường không mấy ai để tâm hay mua loại báo chí đăng kiểu tin này. Xã hội thượng lưu xã hội có cách truyền tin của xã hội thượng lưu, thêm nữa bọn họ cũng có cái kiêu hãnh riêng, không phải chuyện gì cũng đem kể cho nhân viên tầng chót.
Nhưng ít nhiều vẫn có vài thường dân biết đến Mộc Như Lam, học viện Lưu Tư Lan thì nổi khỏi bàn rồi, sau khi biết Mộc Như Lam chính là học sinh học viện Lưu Tư Lan, Ive nảy lên ý định tìm cô “chơi”.
Hiện tại các trường đều đã vào học kì mới, Mộc Như Lam hẳn phải trở về từ Hồng Kông để đi học rồi, Ive nghĩ vậy.
Ở học viện Lưu Tư Lan.
Đang là thứ bảy nhưng sự chia rẽ trong những người ủng hộ Mộc Như Lam ban đầu vẫn không vì thế mà ngơi bớt, trên diễn đàn học sinh Lưu Tư Lan bàn luận ầm cả lên, cuối cùng Thái Sử Nương Tử nhịn không nổi phải bắt loa sạt một trận thì mới tạm dừng. Mẹ nó, ồn ào chết đi được! Có phải Lam Lam đi thủ đô luôn không về đâu! Muốn tìm hàng thay thế để tự ảo tưởng thì chờ tới đêm hẵng tìm! Ồn cái gì mà ồn, ai muốn phản bội thì cút khỏi nhóm, đây không cần cái ngữ rác rưởi lấy danh nghĩa của Lam Lam để đi ủng hộ con nhỏ đó!
Một đám học sinh đang ồn ào nhất thời cúi đầu xấu hổ, hội trưởng đại nhân dĩ nhiên là quan trọng nhất, thế mà quay đi quay lại thế nào lại quên mất người mình ủng hộ bao đầu, có lẽ là vì bọn họ nhập tâm coi Phỉ Phi là Mộc Như Lam quá, còn tưởng mình đang khẩu chiến vì quyền lợi của Mộc Như Lam cơ.
“Chậc, sức ảnh hưởng ghê gớm thật.” Phỉ Phi ngồi trên ghế sau ô tô nhìn di động mà lẩm bẩm. Mỗi lần cô ta cảm thấy mình sắp thành công, chỉ cần cái tên Mộc Như Lam xuất hiện là thành công lại bị kéo ra xa, cứ như đang đùa bỡn cô ta vậy. Cơ mà cũng phải, nếu không như thế thì cô ta cần gì phải tới đây? Trò chơi có tính thử thách thì mới vui đúng không nào?
Xe đỗ trước cổng học viện Lưu Tư Lan, tuy thứ bảy được nghỉ học nhưng Phỉ Phi vẫn đến trường có việc, học sinh năm ba cao trung thứ bảy vẫn phải đi học, chỉ có chủ nhật mới được nghỉ, bởi lẽ sau học kì này sẽ là kì thi đại học, mà Lưu Tư Lan thì lại nổi tiếng là học viện quý tộc có thành tích đứng trên gia thế.
Cô ta vừa vào cổng thì một chiếc taxi trườn tới, trong thoáng chốc, Phỉ Phi ngờ ngợ cảm thấy một lực hấp dẫn kì lạ, cô ta dừng chân quay lại nhìn, bắt gặp một bóng dáng màu xám bước xuống xe, mái tóc vàng óng rực rỡ hơn cả với ánh mặt trời, đôi mắt xanh thâm thúy tựa xoáy nước biển sâu, chỉ chực nuốt chửng hồn người.
Thời khắc nhìn thấy Phỉ Phi, Ive hơi ngạc nhiên, sau đó hắn khép hờ mắt, che đi tia sáng quỷ dị vừa lướt qua, đầu lưỡi đỏ, lặng lẽ liếm lên môi…