Mộc Như Lam vừa ăn trưa ở Mặc gia xong thì nhận được điện thoại của Tô Trừng Tương, đối phương muốn gặp cô tại một quán cà phê cao cấp. Không biết có phải là do đã ở chung với Mặc Khiêm Nhân một thời gian hay không mà nay cô không còn kiêng kị các nhà tâm lý học nữa, Mặc Khiêm Nhân cũng từng nói là trên đời này, nếu cô cứ hành xử như bình thường thì sẽ không có quá ba người nhìn thấu được cô.
Còn Tô Trừng Tương là do vô tình bắt gặp mặt khác thường của cô nên mới sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn còn may, cô ta hình như chỉ biết tâm lý của cô có vấn đề chứ không rõ cô là rối loạn nhân cách chống xã hội hay là thái nhân cách, và cũng không biết cô đã từng giết người phạm pháp nhiều lần.
Thế nên đối với việc điều trị lần này, Mộc Như Lam chẳng những không bài xích hay sợ hãi mà trái lại còn hào hứng vô cùng.
Xe bon bon trên đường, Mặc Khiêm Nhân ngồi trước lái xe, Mộc Như Lam ngồi sau.
Giọng nói bình thản của Mặc Khiêm Nhân vang lên lạnh nhạt, “Không cần phải nói cho cô ta biết những chuyện em đã làm.”
Chuyện cô đã làm… Kỳ thật Mặc Khiêm Nhân cũng không biết Mộc Như Lam đã làm những chuyện gì, Mộc Như Lam chưa kể, Mặc Khiêm Nhân cũng không hỏi, tựa như một sự ăn ý cân bằng được duy trì trong im lặng. Kẻ biến thái rất kị việc có đồng minh, kể cả khi người đồng minh đó đáng tin cậy. Biến thái là những sinh vật luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, chúng thích cảm giác một mình tận hưởng, thay vì kết bạn, chúng chuộng săn giết đồng loại hơn.
Mộc Như Lam thôi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cô mỉm cười rồi nhìn Mặc Khiêm Nhân qua kính chiếu hậu, “Bệnh nhân tâm thần phải kể hết cho bác sĩ tâm lý thì mới được trị liệu một cách tốt nhất chứ?” Tuy rằng cô vốn không định làm thế.
“Chỉ cần nói cho cô ta một chút về tâm tình của em là đủ rồi.” Không ai quy định bệnh nhân tâm thần phải kể hết mọi chuyện cho bác sĩ tâm lý cả, tuy rằng làm vậy quả thật sẽ giúp việc điều trị trở nên hiệu quả hơn. Chỉ cần Mộc Như Lam không nói, Tô Trừng Tương sẽ không biết Mộc Như Lam đã làm gì.
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, “Khiêm Nhân có vẻ không mấy tin tưởng đợt điều trị của Tô tiểu thư nhỉ.” Vậy thì sao lại muốn cô đồng ý? Xem ra Khiêm Nhân của cô bắt đầu có tính toán riêng rồi đây.
“Bác sĩ tâm lý tối kị nảy sinh tình cảm với bệnh nhân.” Ngữ điệu của Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản như trước, thế nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm nhận được một sự mỉa mai.
Mộc Như Lam ngay tức khắc hiểu ý hắn, Mặc Khiêm Nhân không thích hợp để làm bác sĩ tâm lý của cô. Có điều, Tô Trừng Tương tạm thời cũng không thích hợp. Mặc dù cô ta bỏ cuộc chuyện Mặc Khiêm Nhân rồi nhưng chưa được bao lâu đã muốn mặt đối mặt giải quyết công việc với cô thì cũng chẳng dễ dàng gì, vậy sao Mặc Khiêm Nhân còn muốn cô tiếp xúc với Tô Trừng Tương chứ?
Dường như biết được nỗi băn khoăn của Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân nói, “Sau này em sẽ hiểu.”
“Ừ.” Mộc Như Lam mỉm cười tin tưởng rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cũng không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì, dù chỉ là một gốc cây ngọn cỏ vút qua trong chớp mắt.
Mặc Khiêm Nhân liếc nhìn Mộc Như Lam qua kính chiếu hậu, đoạn tiếp tục tập trung lái xe, trong đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ lướt qua chút u tối.
Xe dừng cách một quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố không xa, Mộc Như Lam vừa xuống xe thì Mặc Khiêm Nhân liền nhận được điện thoại của Lục Tử Mạnh.
Lục Tử Mạnh điên mất thôi, tối hôm qua Tô Trừng Tương đã tìm gặp anh sau khi rời khỏi tứ hợp viện, bằng giọng điệu bình tĩnh đến mức làm anh ớn lạnh, cô hỏi có phải anh cũng biết Mộc Như Lam có vấn đề về tâm lý không. Lúc đó Lục Tử Mạnh sợ suýt ngất, luống cuống không biết nên phủ nhận anh biết chuyện này, hay là phủ nhận việc Mộc Như Lam có bệnh về tâm lý, cuối cùng anh đành im lặng, Tô Trừng Tương thì không để ý đến anh nữa. Sau một đêm mất ngủ, Lục Tử Mạnh nghe mẹ Lục – người vẫn chưa trở về thành phố K vì phải giúp cô sắp xếp phòng ở – vô tình nói Mộc Như Lam và Tô Trừng Tương hẹn nhau đi đâu đó, anh hãi hùng thiếu điều tè ra quần.
Lục Tử Mạnh nghĩ, quen Mặc Khiêm Nhân đúng là tổn thọ, từ nhỏ tới lớn hắn luôn là một vấn đề khó hiểu, cả chuyện tìm phụ nữ cho hắn nan giải không kém, làm thằng bạn duy nhất của Mặc Khiêm Nhân tại Trung Quốc, Lục Tử Mạnh thấy số mình thật đen.
“Cậu bị khùng hả?! Sao cậu lại để Trừng Tương gặp mặt… Không… Điều trị cho Mộc Như Lam… Mẹ kiếp! Cậu đúng là… Điên rồi!” Lục Tử Mạnh kích động nói năng lộn xộn, Mặc Khiêm Nhân biết Tô Trừng Tương thích hắn mà sao còn đồng ý để hai người phụ nữ đó gặp nhau? Từng là một tên sát gái trước khi Tô Trường Tương về, Lục Tử Mạnh hiểu rõ chiến tranh giữa phụ nữ đáng sợ đến mức nào, nhìn thì có vẻ hòa thuận nhưng sau lưng lại đấu đá nhau đến một mất một còn, quá kinh điển! Lục Tử Mạnh vừa lo lắng Tô Trừng Tương vô tình kích Mộc Như Lam, lại vừa lo Mộc Như Lam sẽ làm hại Tô Trừng Tương, kiểu gì anh cũng khó xử cả.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam đi vào quán cà phê rồi mới mở cửa xe ngồi vào, trên gương mặt vô cảm, đôi mắt hắn đạm mạc như đôi mắt một đế vương cao cao tại thượng kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay.
“Thay vì ngồi đây lo lắng chuyện của người khác, chi bằng cậu đi rèn lại cái lá gan nhỏ hơn gan rệp của cậu đi.” Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng mỉa.
Sắc mặt Lục Tử Mạnh thúi hoắc, mẹ nó, gan rệp?! Con rệp nó có gan hả Mặc Khiêm Nhân?!!
Quán cà phê được trang hoàng rất tao nhã lịch sự, trong này không quá đông người, khoảng cách giữa bàn với bàn cũng vừa đủ xa.
Mộc Như Lam thấy Tô Trừng Tương mặc đồ công sở ngồi tựa vào một góc sáng sủa trên tầng hai, bộ tây trang màu đen ôm sát người mà vẫn không làm mất đi sự nghiêm chỉnh, mái tóc xoăn được buộc lên gọn gàng, để lộ chiếc cổ trắng nõn tao nhã, cô khép hờ mắt uống cà phê, động tác đơn giản mà đẹp say lòng, trông không giống một người phụ nữ quá mạnh mẽ mà lại có dáng vẻ của một cô gái tốt tính nghiêm túc trong công việc.
Cách đó hai cái bàn, có một anh chàng mê mẩn thần hồn điên đảo.
Mộc Như Lam mỉm cười lại gần và cũng thu hút không ít sự chú ý, khí chất đặc hữu ấm áp tựa thiên sứ khiến người ta khó thể nào dời mắt.
Tô Trừng Tương ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, trong mắt xẹt qua một tia sáng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này trong rừng trúc, cô tưởng như mình đã bước vào tiên cảnh nên mới gặp được sinh vật phi phàm này, nếu không vì Mặc Khiêm Nhân, cô muốn trở thành bạn tri kỷ của Mộc Như Lam biết mấy…
“Cô đợi lâu chưa?” Mộc Như Lam cười hỏi, cùng lúc đó một nhân viên tạp vụ kéo ghế giúp cô, Mộc Như Lam cười với anh ta, “Cảm ơn, cho tôi một ly cappuccino.”
Anh nhân viên nọ thụ sủng nhược kinh, gặp đầu rồi rời đi ngay, trái tim thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, thình thịch thình thịch, thiên sứ cười với mình, thiên sứ cảm ơn mình, thiên sứ gọi cà phê…
Mộc Như Lam luôn dễ dàng khiến người ta phải thụ sủng nhược kinh, cũng như khi một người mà ngươi tưởng như không cùng chung thế giới với ngươi bỗng cười với ngươi, ngươi hiển nhiên sẽ thấy thụ sủng nhược kinh, bởi vì tất cả những gì ngươi dám khao khát xưa nay chỉ là một cái nhìn từ cô ấy mà thôi.
Vì quá khao khát, nên mới thấy thụ sủng nhược kinh, bằng không sẽ không có cảm giác gì, hoặc sẽ thấy bồn chồn lo lắng, như chuyện một vị tổng giám đốc cao ngạo lãnh khốc đột nhiên quay ra đối xử dịu dàng với cấp dưới chẳng hạn.
Tô Trừng Tương lẳng lặng nhìn Mộc Như Lam, trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tinh thần. Đã từ bỏ hy vọng với Mặc Khiêm Nhân rồi, cô sẽ coi Mộc Như Lam như một bệnh nhân mà đối đãi. Không phải vì xúc động nhất thời mà cô muốn điều trị cho Mộc Như Lam, tất cả đều đã qua cân nhắc kĩ càng. Cố chấp mười năm trời, mặc dù cuối cùng không thành người yêu nhưng cô cũng không thể ngồi im được, ít nhất hãy để cô giúp đỡ chuyện bệnh tình của Mộc Như Lam, coi như là vì sự chăm sóc Mặc gia dành cho cô năm xưa.
Hai người im lặng một cách ăn ý, mãi đến khi bồi bàn bưng ly cà phê Mộc Như Lam yêu cầu lên rồi rời đi thì cả hai mới bắt đầu vào chuyện chính.
“Lúc nhìn thấy cảnh tượng dưới chân cầu trong rừng trúc, cô có cảm giác gì?”
“Tôi hơi kinh ngạc đâu, bởi vì tôi cảm thấy như có người chào hỏi tôi.”
“Cô có thấy thú vị không?” Tô Trừng Tương chẳng mấy ngạc nhiên, giữa đồng loại với nhau luôn tồn tại những sợi liên kết đặc thù, có thứ người khác nhìn không hiểu nhưng đồng loại chỉ cần liếc một cái là đã tường tận.
“Không.”
“Trước đây đã bao giờ gặp chuyện tương tự chưa?”
“Hồi còn ở Hồng Kông, Ive từng suýt ăn thịt tôi.”
“Cô có cảm giác thế nào?”
“Tôi khá sợ, tôi nghĩ mình phải giết hắn trước khi hắn ăn tôi.”
“…”
Trong suốt quá trình hỏi đáp, Tô Trừng Tương luôn quan sát Mộc Như Lam nhưng không phát hiện ra gì bất thường. Mộc Như Lam rất thành thật, rất biết phối hợp, trả lời câu hỏi cũng rất thoải mái, có vài câu cô trả lời giống hệt một kẻ thái nhân cách. Cô ấy biết sợ, khi nghe nhắc tới Mặc Khiêm Nhân thì cười vô cùng hạnh phúc, có thể chắc chắn rằng Mộc Như Lam không phải thái nhân cách mà là rối loạn nhân cách chống xã hội.
Kết luận này làm Tô Trừng Tương nhẹ cả người, so với căn bệnh thái nhân cách không thể nào chữa khỏi, rối loạn nhân cách chống xã hội xem ra vẫn còn nhẹ chán.
Bắt được bệnh rồi, việc điều trị tâm lý thuận lợi hơn hẳn.
Mộc Như Lam tỏ ra hết sức phối hợp, thoạt nhìn nhu thuận như một chú mèo ngồi trên ghế ngoan ngoãn nghe chủ dạy bảo, mềm mại và rất đỗi đáng yêu, cho dù nó mới làm vỡ một cái bình cổ quý báu thì cũng chẳng ai nỡ đi quát mắng.
Tô Trừng Tương thất thần trong chốc lát, sau đó đột ngột cau mày đứng dậy, cô bảo Mộc Như Lam, “Hôm nay chúng ta tới đây thôi.” Nói đoạn bỏ đi với một sắc mặt không thể gọi là tốt. Hỏng rồi, cô tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng không ngờ vẫn chưa đủ, trong tiềm thức cô vẫn để ý mối quan hệ giữa Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, tệ quá, tệ quá…
Mộc Như Lam mỉm cười ngồi nhìn bóng dáng vội vàng của Tô Trừng Tương, đôi mắt cong như trăng khuyết mà ấm áp tựa mặt trời. Ôi, đừng quá tin lời một kẻ biến thái, bởi mười phần thì hết tám chín phần là nói dối rồi.
Ngoài trời nắng chiếu rực rỡ, một tia nắng nghịch ngợm băng qua ô cửa để rồi đậu lên người Mộc Như Lam, càng làm rõ lớp sương trắng mờ ảo quanh cô, thong thả và ung dung tựa như một đám mây trôi theo làn gió.
Rời khỏi quán cà phê, Mộc Như Lam tới bệnh viện, chân Đoạn Nghiêu bị thương nên phải nằm viện nghỉ dưỡng một thời gian.
Nhẹ nhàng gõ cửa rồi mở ra, Mộc Như Lam thấy cậu thiếu niên đẹp yêu nghiệt đang dựa vào đầu giường đọc sách, trên người mặc đồng phục bệnh nhân in sọc xanh trắng, mí mắt hơi hạ xuống, trông lặng lẽ và yếu ớt biết mấy, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến không ít người đau nát cõi lòng.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng lên thì thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, một nỗi lo lắng dâng lên từ đáy lòng, lãn trong đó là vài giọt đớn đau.
“Có thấy khó chịu chỗ nào không?” Mộc Như Lam đặt hoa quả lên đầu giường đoạn cười hỏi.
“Nếu thấy khó chịu thì cũng đừng chịu đựng, người khác không có phép đọc suy nghĩ đâu, làm sao mà biết cậu cần được khám chứ?” Mộc Như Lam hơi cúi xuống đặt tay lên trán hắn xem thử nhiệt độ thế nào. Trước đây Đoạn Nghiêu từng có lần sốt cao ngất xỉu trên bàn học mà nhóm Lễ Thân lại tưởng hắn chỉ đang ngủ, đến khi Mộc Như Lam sang Lớp F chơi thì mới phát hiện hắn đổ bệnh.
Đoạn Nghiêu im lặng cảm nhận cái ấm trên trán, hắn hơi khép mắt che đi vực thẳm bên trong. Phải, đã khó chịu mà lại còn nín nhịn thì người khác làm sao mà biết mi khó chịu? Người khác làm sao mà biết lần sau không nên làm vậy hay nói vậy trước mặt mi nữa vì như thế sẽ khiến mi khó chịu? Đã chọn tự mình chịu đựng mà còn trách người ta không nhận thấy mình khó chịu, quá là ngớ ngẩn đi…
Nếu thấy khó chịu, thì phải diệt trừ thứ làm mình khó chịu, đúng không nào?
“Ừm, không phát sốt, có đau đầu không?” Mộc Như Lam rút tay về.
“Nếu cậu giúp mình gọt một quả táo và ngồi chơi với mình một buổi chiều, mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Mộc Như Lam không nói gì mà chỉ cầm một quả táo lên từ từ gọt vỏ, những ngón tay trắng nõn kề vào cán dao, từng vòng đỏ mỏng tang nối nhau thành một dây dài, làm Đoạn Nghiêu nhìn không dứt mắt.
“Bây giờ mình mới biết Lam Lam dùng dao tốt vậy đấy.” Gọt vỏ trái cây không khó, khó ở chỗ, Mộc Như Lam gọt rất mỏng, hơn nữa còn đều cực kì.
Mộc Như Lam cười, đương nhiên rồi, nếu đây là một con dao phẫu thuật thì cô sẽ còn dùng tốt hơn nữa, cô dư sức lột ra một lớp da mặt hoàn chỉnh như Jack Tay Quỷ ấy chứ, chỉ có điều không nhuần nhuyễn bằng gã mà thôi.