Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 415: Bẫy



Đôi mắt Hạ Miểu híp lại, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Trong màn đêm tăm tối, đầu thuốc cháy lên ánh đỏ nhìn vô cùng chói mắt. Hắn ta xoay người đi về phía cổng, cổng bị khóa lại, vì thế hắn xoay người đi tới sườn nhà, ở đó có một cái cây, có thể thông qua nó để trèo lên cửa sổ tầng hai.

Chiếc áo khoác da màu nâu dài đến bắp chân cản trở việc hành động của hắn ta, nên hắn ta cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo mùa thu màu đen bó sát và quần da màu đen bó sát bên trong, để khoác áo lên vai, dễ dàng trèo lên cây. Với một cú đá chân, hắn ta đá tung cửa sổ tầng 2. Căn phòng tối đen, ánh trăng không chiếu được tới, hắn ta nhích mũi như thể đang đánh hơi không khí bên trong, rồi lắng tai nghe sau đó mới nhảy vào trong.

“Rầm!” Hắn ta mới tiếp đất, nhưng lại đạp phải thứ gì đó, trong chốc lát mu bàn chân giống như bị đâm thủng một lỗ, cảm giác đau đớn xông đến tận da đầu.

Trong bóng tối một ánh sáng đỏ với làn khói trắng đung đưa, suýt nữa rơi xuống đất, nhưng lại di chuyển trong giây tiếp theo. Khi Hạ Miểu vừa bước đi, có thứ gì đó va chạm với mặt đất. Dường như có thứ gì đó trong bóng tối mà hắn ta làm rơi. Hắn ta lần mò quanh tường, sau đó chạm vào công tắc rồi ấn xuống, đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, đèn sáng lên.

Ánh sáng lập tức chiếu sáng cả căn phòng, Hạ Miểu cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong căn phòng, đó là một căn phòng rất trống trải, chỉ có một cái tủ màu đỏ sẫm dựa vào tường chiếm hết cả bức tường, với những họa tiết hoa văn lộng lẫy, có chút kỳ quái, giống như đồ cổ của hoàng tộc. Hắn ta cúi đầu liền nhìn thấy một cái bẫy chuột kiểu cũ kẹp ở chân trái, khi hắn ta vừa nhảy vào căn phòng liền dẫm trúng nó. Một chiếc đinh theo đó xuyên qua giày đâm vào mu bàn chân hắn ta một cách dứt khoát.

Mặt đất còn có gần mười mấy loại bẫy như vậy, có điều chỉ cần tính toán kỹ càng thì có thể dễ dàng xử lý, vậy nên nhiều cũng vô dụng, hắn ta đạp hết sang một bên.

Hắn ta lại nhìn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi, trong công tắc có một cây kim nhỏ.

Có vẻ như căn nhà này không dễ vào.

Hạ Miểu nhả ra một làn khói, đôi mắt hơi híp lại, mái tóc hơi dài và xoăn áp sát vào da, trông vẫn tiều tuỵ và xuống sắc.

Hắn ta cúi người xuống rút đinh và bẫy chuột ra khỏi chân, máu nhanh chóng thấm ướt đôi tất, hắn ta lấy đinh ra khỏi bẫy chuột, cho vào túi áo khoác trên vai. Sau đó hơi có chút mất tự nhiên đi về phía tủ quần áo màu đỏ sẫm.

Cái tủ quần áo đó dường như luôn khiến người ta muốn mở ra, nhưng cũng có cảm giác nguy hiểm và đáng sợ như mở một chiếc hộp Pandora*, biết nguy hiểm nhưng bạn vẫn không thể chịu đựng được và muốn mở nó ra.

* Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… Theo như nhiều phiên bản của truyền thuyết, chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho loài người để có thể tiếp tục sống.

Vào thế kỉ 16, học giả Erasmus khi dịch sự tích sang tiếng Latinh đã dịch sai từ chiếc bình (tiếng Hy Lạp: pithos) thành pyxis (chiếc hộp), dẫn đến cách nói "Chiếc hộp Pandora" như ngày nay

Hạ Miểu vươn tay, từ từ mở một cánh cửa ra, kẽo kẹt ——

Nhịp tim từ từ tăng.

Tuy nhiên, cái tủ hoàn toàn trống không.

Tủ quần áo trống không, không có gì. Hắn ta mở tất cả các cánh cửa và chúng đều trống rỗng, có chút bất ngờ, hắn ta luôn cảm thấy rằng bên trong cất giáu thứ gì đó cấm kỵ, nhưng đó là thứ gì thì hắn ta không biết.

Khi Hạ Miểu bước ra khỏi căn phòng này, hành lang hoàn toàn tối om, đây là căn phòng sâu nhất trong hành lang, sau khi tắt điện, hắn ta lấy điện thoại di động ra làm đèn chiếu sáng, để tránh cho nhân viên an ninh tuần tra phát hiện.

Trên một quãng đường an toàn, Hạ Miểu đi đến tầng một, ánh sáng điện thoại di động trong tay quét khắp nơi theo tầm nhìn của hắn ta, bước đi chậm rãi, khi bước đến lò sưởi, hắn ta dừng lại nhìn đôi chân đang giẫm lên tấm thảm. hắn ta giẫm lên tấm thảm hình bầu dục hai lần, nghe tiếng động thì mới biết, bên dưới hoàn toàn trống rỗng.

Nâng tấm thảm lên, để lộ tấm ván gỗ chắn lối vào, Hạ Miểu dễ dàng kéo nó lên, một mùi ẩm mốc và có phần hôi thối xông lên mặt. Hạ Miểu đứng trên mép nhìn xuống một lúc rồi nhếch miệng. Điếu thuốc đang hút được lấy, xuống kẹp vào giữa hai ngón tay, sau đó hắn ta cúi người đi xuống.

Mộc Như Lam vừa mới đi đến lối vào khu biệt thự Thanh Hòa, chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người đi về hắc ốc…

Có nhiều nước đọng trên lối đi dưới tầng hầm tràn đến chân Hạ Miểu, lâu lâu có thể đá mấy con chuột béo đã chết, một số con đã thối rữa. Có lẽ mùi hôi bốc ra từ những thứ này, và tiếng động cũng theo anh. Trong bóng tối im lặng đến đáng sợ có thể nghe rõ tiếng bước chân.

Hắn ta đi đến căn phòng duy nhất dưới tầng hầm, cánh cửa sắt rỉ sét, góc cửa vênh lên, trông có vẻ đã cũ lắm rồi. Hạ Miểu dùng mũi chân đẩy cửa ra, bỗng có thứ gì đó rơi xuống từ cánh cửa đang mở, dừng ở giữa không trung, sợi tơ trong suốt khống chế tay chân, môi đỏ như máu, con rối chú hề cười quỷ dị, phát ra âm thanh chói tai, "Tiêu diệt kẻ xâm lược! Hì hì hì hì!"

Trên tay con rối ôm một khẩu súng, nhìn qua giống như một khẩu súng đồ chơi, nhưng đúng vào lúc này lại bắn ra những chiếc đinh bạc nhỏ.

Đinh đóng thẳng vào tường, những mảnh vôi rơi ra từ bức tường ẩm mốc loang lổ, Hạ Miểu đứng ngoài phạm vi tấn công, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống nước, một lúc sau đèn tắt, bóng tối vô hình lập tức bao trùm lấy hắn ta.

Hắn ta sờ sờ mu bàn tay, một chiếc đinh bạc đâm vào mu bàn tay và cánh tay. Những thứ này hoàn toàn tấn công một cách đột ngột khiến hắn ta phản ứng không kịp. Chúng có vẻ không gây chết người, giống như chúng đang cảnh báo kẻ xâm nhập thì đúng hơn. Đây là thứ mà Mộc Như Lam cố tình làm ra để đối phó với hắn ta hoặc là nó đã tồn tại rồi, nhưng Hạ Miểu nghĩ rằng Mộc Như Lam chưa phát hiện ra mình, cho nên những cái bẫy này vẫn luôn tồn tại ... Đúng không?

Cuộc tấn công của con búp bê dường như đã kết thúc, Hạ Miểu treo nó lên khe cửa. Hắn ta lấy ra một chiếc bật lửa rồi đánh lửa lên, sau đó đưa tay xé con búp bê ra, nhìn vào phía sau đầu của nó lập tức thấy thanh kéo và công tắc. Đúng là thứ đồ chơi dọa người.

Cánh cửa bị đẩy ra, nước trên mặt đất gợn sóng, nước xô nước tạo ra tiếng vang.

Trong phòng có hai cái giá sắt kê hai bên tường, trên đó đặt nhiều chai lọ và hộp sắt, gỗ lớn nhỏ khác nhau, ở giữa có bệ đá đóng đinh vào tường. Vài tấm ảnh tạp chí và những thứ khác, hắn ta định bước tới xem những tấm ảnh đó, nhưng đột nhiên phát hiện bệ đá hình như có gì đó không ổn, bên cạnh dường như có một đường may, giống như thể ngăn kéo có thể mở ra được.

Bệ đá rỗng. Nó giống như một chiếc quan tài mở nắp ở phía trên.

Hắn ta vươn tay muốn mở nắp, không thể để bật lửa đứng thẳng trên giá sắt được, dùng sức một chút. Bệ đá mềm như bong bóng vậy dùng sức một chút là có thể mở ra. Nhưng Hạ Miểu lại đụng phải công tắc bên trong, một thứ gì đó bên trong đột nhiên bật ra và bắn thẳng vào người hắn ta. Lần này không phải là chiếc đinh bạc nữa mà là một con giải phẫu sắc bén chết người!

Bật lửa rơi xuống, nước bắn tung tóe trên mặt đất, rồi ngọn lửa vụt tắt.

Một lần nữa xung quanh lại chìm vào bóng tối, không thể nhìn thấy năm ngón tay.

"A ..." Tiếng rên nhẹ không đáng kể vang lên trong bóng tối.

Hạ Miểu bị một con dao đâm vào vai trái, lẽ ra nó sẽ đâm vào tim hoặc các bộ phận nội tạng gây tử vong khác, hắn ta nhanh chóng né tránh nhưng không thể hoàn toàn tránh được. Còn có một con dao bị găm vào đùi, cách động mạch đùi không xa, chỉ có một cái là hắn ta hoàn toàn tránh được, đâm thẳng vào giá sắt đằng sau, giống như muốn đánh đổ thứ gì đó.

Lần đầu tiên trở về nước sau nhiều năm như vậy đã lật thuyền trong mương*, là hắn ta xui xẻo, hay là kẻ địch nhanh hơn hắn ta một bước?

* Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.

"Xoẹt..." Hạ Miểu rút dao giải phẫu và bỏ vào túi áo khoác, sau đó chậm rãi bước ra ngoài, xung quanh tối đen, hiện tại tình huống này dường như không thể tiếp tục. Chà, cái bẫy là để che giấu điều gì đó, hoặc cố tình giả vờ đối phó với một số người, hắn ta sẽ tìm ra, người phụ nữ bí ẩn đó, người phụ nữ của Mặc Khiêm Nhân.

Tiếng nước chảy và không có chút ánh sáng, Hạ Miểu lúng túng chạm vào bức tường và từ từ khập khiễng đi về phía lối ra vào.

Một lúc sau, ngón chân của hắn ta chạm xuống bậc thang, nhưng chưa kịp nâng chân lên thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lối vào đen xì hình vuông phía trên, đột nhiên có tiếng tim đập…

Ai đó đang ngồi xổm ở cửa ra vào và nhìn xuống, nhìn Hạ Miểu. Hắn ta khó có thể nghe thấy nếu không có âm thanh và hơi thở nông, nếu không nhạy cảm với nhịp tim, hắn ta sẽ không thể biết rằng có ai đó đang ở đó, giống như một bóng ma ...

Da đầu đột nhiên tê dại, Hạ Miểu sờ về phía sau eo, chạm vào súng của mình.

Mộc Như Lam ngồi xổm ở cửa ra vào, nhìn theo bóng đen mờ mờ cô có thể cảm nhận được phía dưới, trên tay cầm một con dao giải phẫu. Cô vốn tưởng rằng các loại bẫy ở dưới đó đã đủ để giết Hạ Miểu rồi sau đó cô có thể xử lý thi thể, chẳng hạn như phanh thay, nhưng cô không ngờ rằng hắn ta vẫn còn sống. Trong trường hợp này ...

Mộc Như Lam đang định làm gì đó, cô đột nhiên dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nghe thấy tiếng sột soạt của người đi bên cửa sổ, thậm chí không có ý định rời đi. Lông mày cau lại, ngọn đèn trong tay Mộc Như Lam đột nhiên sáng lên, "Ai?!"

Họng súng đen nhắm vào Mộc Như Lam, ánh sáng đột nhiên sáng lên khiến Hạ Miểu một tay che mắt, nhanh chóng điều chỉnh tiêu điểm từ trong khe hở nhìn người trước mặc, một tay cầm súng cực kỳ cảnh giác.

Mộc Như Lam giật mình, kinh ngạc nói, “Là ngài công tố viên sao?”

Mọi thứ dường như xảy ra là điều hiển nhiên.

Căn phòng sáng sủa, bộ sô pha hoa văn màu đỏ sẫm mềm mại và sạch sẽ, công tố viên tự ý xông vào nhà dân đang được chủ nhà quan tâm bôi thuốc..

"Từ năm ngoái đến nay, nhà tôi bị đột nhập mấy lần mà không thể giải thích được. Tôi tức giận không chịu được. Cứ tưởng sau bao nhiêu lần cảnh báo trước, tên trộm nên sợ hãi và bỏ chạy. Không ngờ ngài không sợ chết lao vào như vậy.” Giọng điệu nhẹ nhàng rất bất lực, cô đang đứng trước mặt người đàn ông ngồi trên sô pha, cúi người giúp hắn ta khử trùng vết thương ở vai bằng thuốc. Chiếc tăm bông màu trắng đã nhuốm máu, lạnh buốt. Mái tóc mảnh mai rũ xuống hai bên theo cử động của cô, mỏng manh như tấm lụa đen, vừa nói chuyện cô vừa giúp Hạ Miểu xử lý vết thương một cách cẩn thận, thỉnh thoảng thổi thổi, làm như vậy hắn ta sẽ không cảm thấy đau.

Hạ Miểu không nói mà chỉ nhìn Mộc Như Lam, dưới ánh đèn, cô gái ấy dường như rất xinh đẹp 360 độ không góc chết, nhưng hắn ta cũng không phải người dễ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt mà quên mất mục đích của mình.

“Nếu là ăn trộm, có lẽ hiện tại đã chết rồi.” Hạ Miểu nhìn Mộc Như Lam nói.

“Nếu anh phớt lờ cảnh báo về đống bẫy và đi đến điểm sâu trong cùng, thì điều đó chứng tỏ anh không phải là một tên trộm bình thường, đúng không?” Mộc Như Lam vừa nói vừa băng bó vết thương trên vai.

“Nói cách khác, cô cho rằng họ chết cũng xứng đáng?” Hạ Miểu hơi nheo mắt, nhìn Mộc Như Lam. Cô gái này không phải là một Thiên Sứ tốt bụng như bao người khác vẫn nghĩ ...

"Nói thế nào đây nhỉ?" Mộc Như Lam suy nghĩ một chút, bình tĩnh nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ mọi người đều không màng tất cả để bào vệ thứ đồ quan trọng, không phải sao? Tôi cũng có một thứ để bảo vệ."

Ánh mắt Hạ Miểu lóe lên, lười biếng nhưng lại che dấu cái nhìn sắc bén nhìn Mộc Như Lam. Thấy môi cô cong lên ý cười nhẹ nhàng, khóe mắt khẽ cong, khóe mắt chứng tỏ đúng là cô đang cười thật lòng, không hề giả vờ, nhịp tim đập rất nhịp nhàng, không tăng hay chậm lại mà rất ổn định.

“Vết thương trên đùi…”

“Sau khi trở về tôi sẽ tự xử lý.” Hạ Miểu đứng lên, dáng người cao lớn lập tức mang theo rất nhiều áp chế. Yêu cầu cô ấy giúp xử lý vết thương chỉ là để kiểm tra mà thôi và bây giờ có vẻ như mọi thứ cần được kiểm tra đã kiểm tra xong.

"Tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra. Đinh có thể bị gỉ một chút, nếu bị uốn ván thì không tốt đâu. Sau này cũng đừng vào nhà dân, cho dù là công tố viên thì tôi cũng sẽ kiện đó nha "

“… Cảm ơn.” Hạ Miểu nhìn Mộc Như Lam một lúc lâu, quay người bước đi, liếc nhìn con búp bê hề treo lủng lẳng trên chiếc xích đu ngoài sân rồi hơi nheo mắt lại. Có cảm giác đối phương còn đầy sơ hở, nhưng thực tế không dễ dàng tìm ra như vậy.

Nhìn Hạ Miểu rời đi, ánh mắt của Mộc Như Lam quét qua một vòng, trống rỗng, như thể người vừa ngăn cô giết Hạ Miểu chỉ là ảo giác

Là ảo giác sao?

Mộc Như Lam đóng cửa lại, cũng chậm rãi đi ra ngoài, lặng lẽ chú ý phía sau, có người đi theo nàng…

Thái Sử Nương Tử đã gọi điện thoại tới giục rất nhiều lần, nói Mộc Như Lam đáp ứng với cô là trước 5 giờ sẽ tới nhà Đoạn Nghiêu, kết quả hiện tại đã 7 giờ mà không thấy người đâu. Mộc Như Lam đành phải vội vàng bắt taxi, phía sau có một chiếc xe chậm rãi đi theo.

Mộc Như Lam nguyên tưởng rằng là giết hại Lưu Bùi lực hoặc là những người khác, nhưng là đương nhìn đến đối phương lại là như vậy trắng trợn táo bạo đi theo nàng đem xe khai vào Đoạn Nghiêu địa bàn sau mới bừng tỉnh đại ngộ, đó là Đoạn Nghiêu người, phái đi bảo hộ nàng, làm cái đại ô long, bất quá cũng may mắn bởi vì bọn họ làm nàng ngừng tay, bằng không bảo không chuẩn nàng đã bị Hạ Miểu cấp thưởng mấy cái viên đạn chết mất.

Mộc Như Lam nghĩ rằng kẻ giết Lưu Bùi Lực hoặc những kẻ thù khác của mình, nhưng khi thấy người bên kia theo mình vào địa bàn của Đoạn Nghiêu một cách trắng trợn như vậy, cô mới nhận ra đó là người của Đoạn Nghiêu phái đi theo bảo vệ cô. Những vệ sĩ áo đen, may mà họ khiến cô dừng lại, nếu không cô có thể đã được Hạ Miểu ban thưởng vài viên đạn.