Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 416: Bẫy 2



Mộc Như Lam vừa trở về Trung Quốc, một người nào đó đã chôn một thi thể ở sân sau nhà cô, việc này nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong giới thượng lưu. Mẹ Lục vốn dĩ muốn Lục Tử Mạnh đến đón người về Lục gia, Mặc Khiêm Nhân giống như con trai bà vậy, cho nên Mộc Như Lam cũng là con dâu bà, không ngờ chậm mất một bước, Mộc Như Lam đã tới nhà Đoạn Nghiêu.

Lục Tử Mạnh sau khi tan làm về nhà mới biết chuyện, hắn biết rằng Mộc Như Lam đã vào đồn cảnh sát còn có một công tố viên mới tên là Hạ Miểu thẩm vấn cô. Sắc mặt thay đổi liên tục, bất chấp việc mẹ Lục gọi xuống ăn cơm, vội vàng chạy lên lầu, mở túi công văn, nhanh chóng cầm điện thoại gọi điện, chết tiệt, hóa ra là Hạ Miểu! Mặc Khiêm Nhân cần phải trở lại sớm!

Nước Mỹ.

Đường núi phủ một lớp tuyết dày, mấy công nhân đang cầm dụng cụ tiến hành dọn tuyết, trên đỉnh đầu không có nắng ấm của ánh mặt trời, người ta thà mặc thật dày còn hơn phải sống chung thân mật với mùa đông. Quá lạnh.

Lục Tử Mạnh gọi điện thoại cho Mặc Khiêm Nhân, chuông reo hồi lâu vẫn không ai tiếp, vì vậy lại gọi tới văn phòng. Lần này rất nhanh đã có người bắt máy, người nghe điện thoại chính là Joy, hai bên mũi hắn bị bịt kín bởi hai tờ giấy, vừa nói vừa sụt sịt.

“Viện trưởng và ngài Ebert cùng nhau ra ngoài chạy bộ rồi, có thể ngài ấy quên không mang theo điện thoại, có chuyện gì cần tôi truyền đạt không?” Đối với người bạn thân này của viện trưởng bọn họ, Joy vẫn luôn nhớ rõ.

Lục Tử Mạnh bực bội vò vò tóc, “Anh nói với cậu ấy, cái người tên Hạ ……Ryan đã về nước, bảo cậu ấy nhanh chóng trở về, tôi cảm thấy hắn ta đang để ý Mộc Như Lam.”

Joy vẫn chưa kịp phản ứng Ryan là ai, lập tức chú ý tới lời nói của Lục Tử Mạnh lại muốn viện trưởng bọn họ rời khỏi Coen, lập tức đứng thẳng dậy: “Viện trưởng của chúng tôi rất bận, trước Tết m Lịch của mấy người cũng xử lý không xong …” Nói đùa, chắc Joy hiện tại đã được chẩn đoán mắc bệnh “Amon rời khỏi Coen Joy sẽ chết chắc”, vụ việc lần trước đã dọa cho hắn hồn bay phách lạc. Joy luôn có cảm giác chỉ cần Mặc Khiêm Nhân vừa rời khỏi Coen, Coen sẽ lập tức xảy ra chuyện, cho nên hiện tại hắn hận không thể biến Mặc Khiêm Nhân trở về con người trước kia, quanh năm suốt tháng đều ở trong này. Tuy rằng nói như vậy hắn không thể kiếm thêm khoản thu nhập khác nhờ vào việc nhận hối lộ, nhưng hắn cũng cần làm tốt trách nhiệm của một phó viện trưởng!

“Vậy anh lập tức nói với cậu ấy rằng Ryan đã trở lại là được, ok?” Lục Tử Mạnh bực bội nói, cảm thấy vô cùng bất an, đối phương là cái tên Hạ Miểu chết tiệt kia. Hắn không dám khẳng định mình sẽ thắng khi đối đầu với Hạ Miểu, sinh vật có chỉ số IQ quá đáng ghét, người bình thường như hắn nghĩ thôi cũng cảm thấy áp lực mười phần, tất nhiên là cần người có IQ cao hơn để đối phó!

“Ok … Ryan?!” Joy lúc này mới phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi: “Ý anh là cái tên Ryan ở nước Anh sao?!”

Thám tử lừng danh nhất thế giới, ngoài Amon đến từ Mỹ còn có Ryan đến từ Anh, tuy nhiên Amon lại là chuyên gia tâm lý tội phạm học chuyên ngành tâm lý, Ryan xuất thân từ một học viện cảnh sát nổi tiếng, nghe nói hắn ta có cách suy luận và phương pháp phá án cực kỳ riêng biệt. Ngoài phương pháp giải quyết vụ án, thính giác và tri giác nhạy hơn nhiều so với người bình thường. Ryan đã giải quyết rất nhiều vụ án hóc búa cho chính phủ Anh, con số còn nhiều hơn cả Amon, nhưng mọi người đều biết rằng đó là vì Amon chỉ quan tâm đến những vụ án biến thái, những vụ án khác đều bị bỏ qua.

Tóm lại, có thể coi là cần cù bù thông minh, tuy rằng đối phương không thể so với Amon theo điều kiện vốn có, nhưng thành tựu hắn đạt được cũng có thể chấp nhận được.

“Đúng vậy.” Lục Tử Mạnh đau đầu muốn chết, tên Hạ Miểu kia sau khi Mặc Khiêm Nhân rời đi thì không lâu sau cũng rời đi, hắn luôn có cảm giác tên kia không cam lòng bại bởi Mặc Khiêm Nhân cho nên mới đi theo hắn, xem, hiện tại ở trong ngành ai không biết? Tên kia đột nhiên trở về, chẳng lẽ cũng là vì Mặc Khiêm Nhân năm nay trở về thường xuyên, hoặc là bởi vì vị hôn thê Mặc Khiêm Nhân?

“Ôi! Chúa ơi! Được, tôi sẽ nói cho ngài ấy, tôi lập tức đi nói cho viện trưởng!” Dứt lời Joy lập tức cúp điện thoại chạy lên tầng, cái tên Ryan kia chính là đối thủ mạnh nhất của viện trưởng bọn họ! Tuy rằng nghề nghiệp và thân phận của bọn họ hoàn toàn bất đồng, nhưng không thể phủ nhận rằng rất nhiều người đem bọn họ đặt ở cùng một vị trí để so sánh ai lợi hại hơn trong phương diện này. Ai bảo bọn họ đều là những người phá án giỏi cơ chứ? Cho nên phản ứng đầu tiên của Joy là tìm đến tận cửa đập cho tên kia một trận! Viện trưởng của bọn họ phải nghênh chiến thật tốt, đánh cho tên kia đến mức tè ra quần cho hắn ta biết ai mới là NO.1!

Joey chạy lên lầu với tinh thần phấn chấn, đi một vòng trong phòng ngủ Mặc Khiêm Nhân mới nhớ ra rằng mình vừa nói với Lục Tử Mạnh rằng viện trưởng đã ngoài chạy bộ vào buổi sáng. Hắn đang phấn khích nên quên chuyện đó, sau khi nhớ lại thì đột nhiên trở nên hơi chán nản. Thật ra hắn rất muốn nhìn thấy cảnh viện trưởng của mình đối đầu với Ryan, đã bao năm rồi hắn không thấy hai người giao tranh với nhau. Nếu chuyện này xảy ra sẽ cực kì thú vị! Có điều hắn là phó viện trưởng, khi viện trưởng ra ngoài thì hắn phải canh giữ Coen, nếu viện trưởng không ra ngoài thì hắn vẫn phải canh giữ Coen!

……

Lục Tử Mạnh cúp điện thoại, mẹ Lục vẫn ở dưới gọi vài tiếng khiến hắn đi xuống ăn cơm, hắn đi xuống ăn đến thất thần, suýt chút nữa nhét cơm vào trong lỗ mũi, bị ba Lục nghiêm túc giáo huấn một trận rồi lại chạy lên tầng.

Lục Tử Mạnh gọi điện cho Tô Trừng Tương ở Thủ Đô, không dám chắc hỏi: “Trừng Tương, lần trước em có nói bệnh của Mộc Như Lam đã tốt hơn nhiều rồi, là chắc chắn hả?”

Lục Tử Mạnh thực sự rất lo lắng, tên Hạ Miểu kia danh tiếng và năng lực không thể khinh thường, hắn cũng là người duy nhất mà Lục Tử Mạnh cảm thấy còn có thể cùng Mặc Khiêm Nhân liều mạng so sánh cao thấp, dù sao thì sự kiện lúc còn đi học kia cũng đủ làm chứng không phải sao? Ngộ nhỡ Hạ Miểu nhìn ra Mộc Như Lam không bình thường, đưa việc này phơi ra ánh sáng thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là mượn việc này uy hiếp Mặc Khiêm Nhân làm việc gì đó thì sao? Hai người từ lúc đi học đã bắt đầu đối đầu nhau, Hạ Miểu bắt được nhược điểm còn không hung hăng đâm Mặc Khiêm Nhân mới là lạ!

“Làm sao vậy ạ?” Tô Trừng Tương đang đọc sách, nghe vậy không khỏi bất ngờ, gấp sách lại kỳ quái hỏi, trong tình huống bình thường đột nhiên hỏi vấn đề này, tất nhiên là vì vấn đề này đã kéo theo cả một số vấn đề khác có thể xảy ra.

“Em còn nhớ Hạ Miểu không?”

Tô Trừng Tương nhíu mày: “Nhớ ạ, em nghe nói hắn ta đã trở lại.”

Tô Trừng Tương đã từng thích Mặc Khiêm Nhân, tất nhiên sẽ không thích Hạ Miểu, đặc biệt là hắn ta đã làm chuyện đó khiến Mặc Khiêm Nhân bị oan uổng. Tuy rằng Mặc Khiêm Nhân đi Mỹ cũng không phải vì sự kiện và những người đã không tin tưởng hắn, nhưng đối với cô có đôi khi vẫn sẽ cho rằng là vì bọn họ ép người quá đáng nên Mặc Khiêm Nhân mới rời đi, loại cảm giác này cho đến bây giờ vẫn không thay đổi nhiều, bởi vì từ trước nay cô đều đứng về phía Mặc Khiêm Nhân, cho dù đã bị cự tuyệt hoàn toàn.

“Hiện tại cậu ta đang ở thành phố K, anh nghi ngờ hắn sẽ tìm Mộc Như Lam gây phiền phức. Có người vào buổi sáng hôm nay tới sân sau nhà Như Lam chôn một cỗ thi thể, không biết có phải là hãm hại hay không, tóm lại anh cảm giác cuộc sống sau này của cô ấy không được yên ổn.” Lục Tử Mạnh dần dần bình tĩnh trở lại, vuốt cằm cau mày nói, hiện tại hắn chỉ mong Mặc Khiêm Nhân nhanh chóng trở về. Mặc dù huynh đệ của hắn tuy rằng độc miệng, cũng từng đi qua cửa Tử Thần rất nhiều lần, nhưng hắn cảm giác dù có chuyện gì thì Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ hữu kinh vô hiểm* vượt qua.

*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Tô Trừng Tương nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy Mộc Như Lam, cảnh tượng thiếu nữ dưới ánh mặt trời chơi đùa với một đứa bé, lưng thẳng tắp, có chút nghiêm túc nói: “Hắn đang điều tra những vụ án bốc hơi khỏi nhân gian mấy năm trước ở thành phố K, nghe anh nói như vậy, em nghi ngờ có thể là vì anh Khiêm Nhân không phá mấy vụ án đó nên hắn ta mới có hứng thú. Em ở bên này gần đây không có việc gì, có thể qua đó xem thử.”

“Em muốn đến đây?” Lông mày Lục Tử Mạnh từ từ buông lỏng, nghĩ đến việc Tô Trừng Tương muốn đến đây, tâm tình cũng trở nên vui vẻ, lập tức ném việc huynh đệ ra sau đầu: “Được, anh đi đón em.”

……

Gần đây Ebert lại rảnh rỗi nên hắn ta lại bắt đầu hứng thú với tù nhân ở Coen. Sáng sớm đã chạy tới, thấy Mặc Khiêm Nhân phớt lờ mình, hắn ta liền chạy bộ theo. Có điều hắn ta không ngờ lần tới Coen này lại thật sự gặp phải chuyện vui.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, Mặc Khiêm Nhân khẽ cau mày sau khi nghe Joy báo cáo lại. Sau khi nhìn thấy Joy đi ra ngoài, Ebert lập tức ngồi xuống ghế sô pha hả hê nhìn người khác gặp họa: "Anh có được cô gái xinh đẹp nhất thế giới nhưng rất phiền toái khi lấy cô ấy làm vợ. Chúng ta đều biết, người đặc biệt sẽ hấp dẫn những người đặc biệt, không phải lúc trước anh cũng bị cô ấy hấp dẫn sao? Sẽ xuất hiện người thứ hai bị hấp hấp dẫn cũng là điều bình thường. Nhưng nếu là Ryan thì tốt nhất anh nên nhanh chóng về nước bảo vệ tiểu thiên sứ của mình đi."

Nếu Ryan chỉ đơn giản là bị đặc điểm riêng biệt của Mộc Như Lam thu hút, cho dù đó là vì phá án thì vẫn sẽ bắt cô lại. Trong lúc phá án khả năng phát sinh tình yêu giống như Amon có thể sẽ xảy ra, nhưng giữa Ryan và Amon đã xảy ra mâu thuẫn, trong lòng luôn tồn lại ý định trả thù, như vậy Ryan trong tình huống nào đó sẽ đổi trắng thay đen (ý là Ryan làm cho Mộc Như Lam yêu mình). Khi đó hắn ta sẽ tìm được chứng cứ phạm tội, Mộc Như Lam sẽ xong đời.

Mặc Khiêm Nhân không để ý đến Ebert, lấy di động ra nhắn tin cho Mộc Như Lam, có một số việc, gửi tin nhắn thích hợp hơn.

Mộc Như Lam trả lời lại rất nhanh, khái quát đơn giản tình hình phía cô, nói trọng điểm, Hạ Miểu đã nghi ngờ cô, hoặc là cho rằng cô không phải người tốt, chỉ còn thiếu chứng cứ chứng minh mà thôi.

Ngoài cửa sổ cây cối bị gió lạnh thổi đến bay phất phới, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Một lời nói dối cần phải dùng vô số lời nói dối khác phối hợp. Những lời này là chân lý. Trừ phi có người biết nhưng giấu đi không gợi lại đề tài ấy lần nào nữa, nếu không sẽ luôn có một ngày giấy không thể gói được lửa.

Mặc Khiêm Nhân vẫn luôn biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lúc trước nếu hắn kiên trì muốn phá vụ án mất tích kia, nghiêm túc một chút cẩn thận một chút, như vậy chắc chắn sẽ tìm thấy chứng cứ, chỉ là hắn đã thu lại toàn bộ trước một bước, làm cho chuyện đó cứ như vậy lắng xuống, hắn không ngờ tên kia thế nhưng lại đánh hơi tới.

Mà năng lực của Hạ Miểu, cho dù là Mặc Khiêm Nhân cũng không thể khinh thường.

“Thế nào? Về nước ư?” Ebert hứng thú ngẩng đầu, hắn chắc chắn muốn đi theo Mặc Khiêm Nhân trở về, chiến trường giữa Amon và Ryan, thể nào cũng kịch liệt tóe lửa! Hắn sao có thể bỏ lỡ một màn trò hay như vậy?

Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía Ebert, Ebert chợt lạnh sống lưng, còn chưa kịp khởi động chế độ tự vệ, Mặc Khiêm Nhân đã lạnh lùng lên tiếng, “Không có phụ đề giải thích diễn biến tình tiết, cậu xem hiểu không?”

Đây là ý nói hắn ta ngu ngốc……

Ebert yên lặng xuống sân khấu, không dám không sợ chết mà vui sướng khi người gặp họa nữa.

Mặc Khiêm Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi hơi híp lại, trở về ư? Nếu hắn trở về, ngược lại tình huống sẽ càng không ổn, nhưng nếu không quay về, một mình Lam Lam có địch nổi Hạ Miểu? Hắn ta là cái tên nghe được cả nhịp tim đập nhanh chậm, mà đối với biến thái có tâm lý khác hẳn với người thường mà nói thì đó tuyệt đối là trí mạng…… Hoặc là bọn họ phản ứng quá khích, nhịp tim thay đổi khác người bình thường cũng chưa chắc sẽ bị kết thành biến thái, các bệnh cho biểu hiện mất khả năng nhận thức cảm xúc có không ít, chỉ là biểu hiện ngày thường của Mộc Như Lam hoàn toàn không phù hợp với nội tâm…….

……

Lúc này mới coi như nguy cơ chân chính……

……

(chuyện được đăng duy nhất tại dđlqđ và wattpad)

Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, từ sâu trong đáy biển là sóng ngầm mãnh liệt quay cuồng vọt tới, mọi người hoàn toàn vô tri còn chơi đùa trên mặt biển, không hề hay biết sẽ bị cuốn vào trong đó hay không.

Không khí khô ráo kèm theo gió lạnh mãnh liệt ập vào trước mặt.

Âu Khải Thần dừng xe trước cửa biệt thự của Đoạn Nghiêu, hắn ta bước từ trên xe xuống, vẫn luôn tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng cao quý không thể đụng chạm, hắn ta gọi điện cho Mộc Như Lam báo cô hắn ta đã tới rồi, để cô xuống.

Trên bệ cửa đối diện cửa sắt tầng hai, có người đang ngồi ở đó nhìn hắn ta, mắt hoa đào mỹ lệ quyến rũ, nụ cười quyến rũ mờ nhạt không có độ ấm, đẹp nhưng làm cho da đầu người ta tê dại.

Âu Khải Thần đút tay trong túi quần, khuôn mặt vô cảm mơ hồ lộ vẻ cười nhạo như thể người thắng khinh bỉ kẻ thất bại, lúc này là Mộc Như Lam hẹn hắn ta, dưới con mắt của Âu Khải Thần, Đoạn Nghiêu luôn được đối đãi đặc biệt cũng chưa có được Mộc Như Lam, hắn không phải kẻ thất bại thì là cái gì? Thậm chí ngay cả cơ hội cạnh tranh cũng không có, bị coi là người thân mà đối đãi như em trai trong nhà!

Mộc Như Lam đi ra rất nhanh, nhìn thấy Âu Khải Thần, khóe môi mỉm cười ấm áp nhu hòa: “Làm phiền cậu rồi.”

Âu Khải Thần mở cửa xe ở ghế phụ lái: “Lên xe đi.”

“Tớ có thói quen ngồi ở ghế sau, cậu không ngại chứ?” Mộc Như Lam lắc đầu, mỉm cười nói.

Âu Khải Thần không nói gì, chỉ đóng lại cửa xe ở ghế phụ lái rồi mở cửa ở ghế sau để cô lên xe, sau đó lái xe mau chóng rời khỏi, biết mất trong tầm mắt của Đoạn Nghiêu.

“Chu tiểu thư trở về rồi sao?” giọng nói nhu hòa nhẹ nhàng của Mộc Như Lam vang lên trong khoang xe yên tĩnh.

“Không biết.” Âu Khải Thần thờ ơ trả lời, hắn ta đương nhiên biết Chu Tịnh Tịnh đã trở về hay chưa, nhưng hắn ta không muốn nhắc tới cô ta với Mộc Như Lam, cũng không muốn nghe Mộc Như Lam thản nhiên không cảm xúc nói đến bạn gái trên danh nghĩa của hắn*. (Ý là nhắc đến như người bình thường chứ k có ý ghen tuông gì mà anh Thần lại muốn MNL ghen cơ)

“Như vậy sao……” Mộc Như Lam tươi cười thâm thúy, âm cuối kéo dài có vẻ triền miên buồn chán, lại có chút ý vị không rõ. Chu Tịnh Tịnh ư? Ha ha…… Không thể không nói Âu Khải Thần vẫn là một bộ dạng như kiếp trước, chỉ là hình như cô đang ở vị trí của Bạch Tố Tình kiếp trước, người con trai này, một bên duy trì quan hệ bạn bè với một cô gái khác, một bên lại thể hiện dáng vẻ lạnh lùng cao quý như bông hoa cao ngạo với cô gái đem lòng yêu hắn hết mực ân cần, thật là dối trá, hắn ta vẫn cảm thấy hắn ta không cần nói lời nào vẫn có người mặt dày mạnh mẽ muốn hiến dâng mọi thứ cho hắn ta ư? Ha ha…… Không sao, cô sẽ giúp hắn ta hiểu giá trị của cuộc sống, giá trị tồn tại chân chính của Âu Khải Thần.

Xe đi theo chỉ đường của Mộc Như Lam mấy giờ, lúc gần giữa trưa cũng tới đích đến —— là một công xưởng nhỏ thoạt nhìn từ xa trông khá bình thường.

Mộc Như Lam xuống xe cùng Âu Khải Thần, Âu Khải Thần cau mày ghét bỏ nhìn cửa sắt lớn màu đen trước mắt và cảnh sắc hoang tàn vắng vẻ bốn phía, không rõ Mộc Như Lam đến nơi như này để làm gì.

“Đi thôi.” Mộc Như Lam cũng không giải thích, dẫn hắn đi đến cửa sắt, ấn chuông cửa, rất nhanh có người chạy ra mở cửa cho Mộc Như Lam, khuôn mặt nhìn thấy Mộc Như Lam đầy vui mừng hưng phấn, kéo tay Mộc Như Lam liên tục nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã ném Âu Khải Thần xa tận đằng sau.

Âu Khải Thần đánh giá nhà xưởng này, bất tri bất giác đi lên tầng hai, máy móc tầng hai đang vận hành, mọi người đều đang làm việc, sợi tơ trong suốt như nước được cuộn tròn lại, sau đó bỏ vào trong thùng được băng dính dán kín, cho dù Âu Khải Thần vẫn chưa được tiếp quản Âu gia, nhưng hắn ta đã là người trưởng thành rồi, cũng đã sớm tiếp xúc qua với nhà máy trong công ty, cho nên tự nhiên nhìn ra giá trị mấy loại máy móc này……

“Xin hỏi mấy thứ này dùng để làm gì?” Âu Khải Thần cầm một cuộn dây hỏi. Có người nói cho hắn ta, trong lòng hắn ta khiếp sợ, không hiểu nhà máy rõ ràng có máy móc kỹ thuật tốt như vậy mà lại vận hành ở nơi có vẻ cũ nát như này, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng lại có bàn tính xoạch xoạch tính toán.

Chờ gần một tiếng sau, Mộc Như Lam tìm tới đã nhìn thấy trên mặt Âu Khải Thần khó nén ý cười đi tới: “Cậu thật là phúc tinh của tớ!”

Mộc Như Lam nghi hoặc nghiêng đầu, kỳ quái chớp chớp mắt không rõ lời hắn ta nói có ý gì.

“Đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn cơm.”

“Được.”

Âu Khải Thần đi ở phía trước, không chú ý Mộc Như Lam đằng sau quay đầu trao đổi ánh mắt quỷ dị không rõ ý tứ với một người đàn ông phương bắc vừa đi từ văn phòng ra.

……

Sáng sớm Chu Tịnh Tịnh đã đến Âu gia tìm Âu Khải Thần, Hoắc Á Lận thấy rất không vui và mất kiên nhẫn, bà ta cảm thấy cô gái này quá bám người, bám người như vậy thì con trai bà ta theo đuổi Mộc Như Lam sao được? Nhưng dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt bà ta vẫn tươi cười từ ái nói: “Khải Thần có việc đi ra ngoài, Tịnh Tịnh lại đây nói chuyện phiếm cùng bác một lúc đi.”

Chu Tịnh Tịnh đi tới ngồi bên người Hoắc Á Lận, Hoắc Á Lận lập tức vươn tay nắm lấy một tay cô ta, dạy dỗ cô ta như thể đã coi cô ta như con dâu của mình: “Tịnh Tịnh à, Khải Thần là con trai bảo bối duy nhất của bác, tính cách bị bác chiều hư có chút xấu, về sau các con ở bên nhau có chuyện gì không vui, con nhất định phải bao dung nó nhiều chút.”

“Đâu có……”

“Bác gái nói đều là sự thật, Khải Thần nhà chúng ta từ nhỏ ghét nhất là phải giải thích, các con về sau nếu có chuyện gì hiểu lầm, đừng nóng vội cãi nhau, con cứ nói với bác, bác giải thích cho con nghe, hiểu con không ai bằng mẹ, biết không?” Hoắc Á Lận lo lắng thời điểm Âu Khải Thần và Mộc Như Lam đang làm gì bị Chu Tịnh Tịnh phát hiện rồi muốn làm loạn, vậy nên muốn dặn dò Chu Tịnh Tịnh phòng trừ trước.

Chu Tịnh Tịnh hơi gật đầu, cụp mắt che đi mảnh u ám nơi đáy mắt, tay nắm cốc nước càng thêm chặt, cô ta chợt ngẩng đầu mỉm cười nói: “Khải Thần đi ra ngoài cùng Kha tiểu thư ạ?”

Vẻ mặt Hoắc Á Lận biến đổi, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy Chu Tịnh Tịnh có chút mất mát nói: “Hình như Khải Thần rất thích cô ấy, trước kia lúc ở trường cháu còn tưởng rằng mình mới là người đặc biệt đối với anh ấy, hiện tại xem ra không phải như thế, nhưng mà nếu là Kha tiểu thư, nhất định mọi người lại càng hoan nghênh. Nếu thật sự Khải Thần thích cô ấy, như vậy cháu sẽ rời khỏi, nếu có thể, cháu hy vọng chúng cháu còn làm bạn bè.”

Hoắc Á Lận vội vàng nói: “Nói bậy gì đấy? Người Khải Thần thích là cháu, không cần chia tay vì một ít ảo giác như vậy, trăm năm mới tu được đến duyên cùng thuyền, phải trân trọng tình cảm khó có được, nếu Khải Thần không thích cháu, thì sao lại muốn qua lại với cháu? Khải Thần nhà chúng ta không phải loại người như vậy……”

Chu Tịnh Tịnh vẫn luôn cúi đầu nhìn ly nước trên tay, móng tay nhẹ nhàng vuốt ve pha lê trong suốt, nghe Hoắc Á Lận nói xong cũng không ngẩng đầu, làm Hoắc Á Lận có chút sốt ruột, Mộc Như Lam có vẻ nhất thời khó mà nắm được, nhưng thời gian hiện tại Âu gia quả thật cần có giúp đỡ, chỉ là Âu gia bọn họ nếu xin giúp đỡ từ người khác chẳng phải quá là mất mặt? Mà nếu Âu Khải Thần và Chu Tịnh Tịnh vẫn duy trì quan hệ tình nam nữ, như vậy Chu gia bên kia tự nhiên sẽ tạo quan hệ tốt với Âu gia vì con gái, mọi chuyện hợp tác này kia tất nhiên không thiếu, mà hiện tại Âu gia cần những hợp tác đó để bù vào lỗ hổng……

“Như vậy ạ, như vậy thật sự là quá tốt!” Chu Tịnh Tịnh ngẩng đầu cười nhìn Hoắc Á Lận nói, thoạt nhìn bộ dạng thật sự vui vẻ.

Hoắc Á Lận yên tâm, không để ý bàn tay Chu Tịnh Tịnh cầm chặt cốc nước đến trắng bệch như muốn bóp nát cả cốc nước.

……

Cục Công An.

Hạ Miểu ngậm thuốc lá đi vào, vẫn một vẻ lười biếng tiều tụy như cũ, hỏi người phụ trách thông tin liên quan đến vụ án bắt cóc 6 năm trước và vụ án bốc hơi khỏi nhân gian (anh em nhà họ Kim và 3 tên đồng phạm), đương nhiên còn bao gồm tài liệu liên quan đến Mộc Như Lam, đang định cầm tài liệu về văn phòng xem, Lưu Miên nhìn thấy hắn lập tức sáng mắt lên muốn sán lại gần: “Hạ tiên sinh, có cần tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, cảm ơn.” Hạ Miểu kịp thời cầm tài liệu trên tay ngăn người ả áp tới, toàn thân là mùi nước hoa, thật nghẹn mùi, làm hắn ta bất giác nhớ tới khoảng cách thiếu nữ tối hôm qua gần như vậy, mùi hương trên người cô nhàn nhạt dễ ngửi.

“Hạ tiên sinh!” Có người gọi hắn một tiếng, bước nhanh tới, đằng sau còn đi theo một cô gái cao gầy lại xinh đẹp có khí chất “Ngày hôm qua gọi cho ngài vài cuộc điện thoại đều không kết nối được, cũng không tìm thấy ngài.”

“Có chuyện gì?” Điện thoại của hắn đã rơi hỏng trong tầng hầm tối nhà Mộc Như Lam, còn có bật lửa của hắn. Nghĩ đến bật lửa của mình, Hạ Miểu lại cảm thấy đau lòng một phen.

“Vị này chính là tiến sĩ Tô Trừng Tương, vừa đến thành phố K, Tô tiểu thư cũng rất hứng thú về vụ án ngài phụ trách, ngài xem chuyện này ……” Người tới có chút khó xử, chung quy năng lực và thanh danh của Hạ Miểu xa tận phía trên Tô Trừng Tương, nhưng mà Tô lão gia chiều cháu gái, tự mình gọi điện tới, hắn cũng không thể từ chối.

Hạ Miểu nhìn Tô Trừng Tương trong chốc lát, kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, phun ra một làn khói trắng, lập tức làm Tô Trừng Tương cau mày, đúng là đáng ghét, ở nơi như này cũng không tuân thủ quy củ mà hút thuốc, đương nhiên cô cũng không muốn quản việc mà đám người bên này mặc kệ, cô chỉ muốn nhìn một chút xem người này dựa vào lý do gì lại nhắm thẳng hoài nghi đến Mộc Như Lam.

“Tùy ý.” Hạ Miểu dường như khóe miệng có chút châm chọc, dứt lời cầm tài liệu xoay người đi vào văn phòng.

Tô Trừng Tương lập tức theo vào, Lưu Miên cắn môi, có chút tức giận, cô gái vừa tới vừa trẻ tuổi khí chất hơn ả, mà địa vị nhìn qua cũng không thấp! Đáng ghét!

Thật ra trước đó văn phòng chỉ là một kho hàng, không gian không lớn, cũng rất âm u, hắn ta có vẻ không thích bật đèn lớn, ngược lại mở đèn bàn trên bàn làm việc lên.

Tô Trừng Tương đi qua nhìn thấy hắn ta đang xem tài liệu về Mộc Như Lam, nhíu mày hỏi: “Anh đang nghi ngờ cô ấy về tội gì?”

“Giết người.” Ngữ khí không chút để ý lại mười phần chắc chắn, khiến người nghe dù chỉ nghe hắn ta nói cũng không khỏi tin một nửa.