Giả Làm Người Chơi

Chương 2: Nhà hát Opera sụp đổ [2]



Chương 2: Di cốt

Họ ôm chặt lấy nhau, cùng rơi xuống nhân gian.

Editor: Hannie

𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼

Loa trên tàu vang lên.

【 Thông báo phát thanh —— Thông báo phát thanh —— Còn 3 giờ nữa trò chơi kết thúc】

【 Số người chơi còn sống hiện tại: 1 người】

【 Phát hiện dấu hiệu sinh mệnh người chơi đang suy giảm nhanh chóng, đang tính toán...】

Từ đêm hôm kia, trên tàu chỉ còn mỗi Trần Huyền Vũ là người chơi "sống sót".

Những người khác, kẻ chết thì chết, kẻ chạy thì chạy, kẻ biến thành xác sống thì biến thành xác sống, Trần Huyền Vũ đã gắng gượng suốt một ngày hai đêm, đạn hết lương cạn, không thể cứu vãn.

Cậu đã từng có cơ hội để trốn thoát nhưng cậu không đi.

Điều đã hứa cậu sẽ làm được, nếu thực sự không làm được thì cũng đã cố gắng hết sức.

Vòng vây của bầy xác sống càng lúc càng thu hẹp, chúng còn liên tục đánh thức những xác sống trên mặt đất.

Trần Huyền Vũ né được đòn tấn công của hai xác sống to lớn, lại xoay người lăn sang một bên, để cho đám xác sống lao về phía cậu vồ hụt, chúng không kìm được đà, lần lượt ngã qua lan can gãy, rơi xuống từ độ cao vạn mét, nhưng vẫn còn vô số xác sống, chúng không sợ lửa, không sợ độc, không sợ bất kỳ đòn tấn công nào, chúng bò, chạy, nhảy... ùa về phía boong tàu này.

Những xác sống biến dị này, chỉ cần một tên cũng có thể xé một người thành từng mảnh, trước cả một đám đông xác sống vô tận, cũng chỉ có Trần Huyền Vũ mới có thể dựa vào thân thủ năm xưa khi làm "Trần Bạch Y" ở "Bắc Thập Tự" mà miễn cưỡng cầm cự.

Con người không thể đấu lại sức mạnh của thần.

Cậu thua rồi, nhưng cũng không thua, mới bắt đầu trò chơi chưa đầy hai ngày cậu đã quét sạch tất cả những kẻ phản bội loài người trên tàu, cậu không hề thua, đến giờ cậu vẫn không biết mình đã thua như thế nào, nhưng cậu quả thực đã thua.

Kể từ khi xác của kẻ phản bội đầu tiên âm thầm biến đổi, cậu đã thua rồi.

Đây là sức mạnh mà loài người không thể có được, thần đã gian lận.

Nhưng trong quy tắc trò chơi đã quy định rõ rằng thần không thể can thiệp vào trò chơi, cậu không thể nghĩ ra đối phương đã gian lận như thế nào, cậu đã nghiên cứu kỹ từng quy tắc, cũng đã hỏi qua tất cả nhận thức mà Vương Tê Xuyên với tư cách là đồng loại của thần có thể cung cấp, trong phạm vi nhận thức, lquy tắc không có kẽ hở để lợi dụng, trò chơi nhất định là công bằng.

Thần thệ vẫn còn treo cao, quy tắc quả thực không bị phá vỡ.

Trần Huyền Vũ thở dài.

Có lẽ cậu đã thua vị thần chủ quản trí tuệ trong sáu vị thần, chỉ có vị thần sở hữu trí tuệ cao nhất vũ trụ mới có thể tìm ra cách gian lận mà không phá vỡ thần thệ.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bầy xác sống cách cậu chưa đầy một trượng, Trần Huyền Vũ cười khổ một tiếng, cây cung vẫn còn bên cạnh, nhưng cậu không thể cầm lên được nữa, tay thì gãy, bụng có hai vết thương chí mạng, lồng ngực thủng một lỗ, xương sườn gãy bảy tám cái, bây giờ cậu với người chết chắc cũng chẳng khác gì nhau.

Cậu vẫn không cảm thấy mình đã thua.

Khi nhắm mắt lại cậu vẫn nghĩ, nếu ngay từ đầu ai đó cho cậu biết về việc "sẽ có xác sống biến dị", cho dù đối phương được thần trợ giúp, cậu cũng có thể thắng được.

Thực ra cậu đã thua chính những kiến thức mà mình chưa có.

Đó là thứ mà ngay cả Vương Tê Xuyên cũng không có, nhận thức về thần.

Hắn sẽ không trách cậu chứ? Sẽ không vì thế mà không cho cậu thực hiện ước nguyện chứ? Trần Huyền Vũ nghĩ, cậu đau quá, cậu ghét nhất là cảm giác đau đớn, cậu thật sự đã cố hết sức rồi.

【 Số người chơi còn sống hiện tại: Trần Bạch Y. Người có chịu nhận thua không?】

【 Số người chơi sắp chết hiện tại: Trần Bạch Y. Ngươi có chịu nhận thua không?】

【 Phát hiện sinh mạng của người chơi sắp cạn, ngươi có chịu nhận thua không?】

Loa lại vang lên.

Ba lần liên tiếp, cố tình đâm vào tim.

Trong vòng vây của bầy xác sống, Trần Huyền Vũ dựa lưng vào khe hở của boong tàu đã bị gãy, nhận thua — đó là một từ mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nói ra, dù sao cũng chỉ là một cái chết, chết, đối với cậu mà nói thực ra là một điều may mắn, cuộc đời phù du chớp nhoáng này của cậu, cuối cùng cũng có thể giải thoát.

Trần Huyền Vũ nghĩ ngợi một chút, lòng vừa buồn vừa vui, may mắn thay, khi xác sống xuất hiện, những người già làng mà cậu mang theo từ Vô Danh Hương, đều đã được cậu tự tay đưa lên thuyền cứu sinh rời khỏi trò chơi.

Cậu ghét loài người, nhưng cậu thích Vô Danh Hương, dân làng ở đó chất phác và thiện lương, đối xử với cậu người đầy ô danh bị lưu đày như người thân, như bạn bè, cậu rất thích họ, nên cậu đã dẫn dắt dân làng vượt đường xa đến thiên thuyền, liên tiếp giành chiến thắng, họ đã đánh cho mặt mũi của những tinh anh Liên Hợp Quốc sưng húp lên, mà không tổn thất một ai.

Vào lúc nguy hiểm nhất, cậu cũng kịp thời đưa họ về.

Vậy là tốt rồi, cậu không đến nỗi không còn mặt mũi đối diện với làng xóm, kiếp sau, cậu sẽ đến bên hồ của làng, làm một cọng cỏ không lo không nghĩ...

Ầm!

Rầm Rầm Rầm!

Đột nhiên, từ trên trời truyền đến âm thanh vỡ vụn của thứ gì đó, rồi từ xung quanh, từ bốn phương tám hướng, từ mỗi góc đang cháy, những vệt sáng vô hình như tuyết lở, như chén vỡ, nổ tung trong gió cuồng —— kết giới trò chơi đã bị phá vỡ.

Trần Huyền Vũ bừng mở mắt, không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt ——

Những xúc tu vàng khổng lồ quét qua boong tàu, từng cái một, từng cột một, như ngày xưa, như ngày tận thế, bầy xác sống chưa kịp phản ứng, đã bị quét xuống khỏi chiếc Thiên Thuyền không sót một tên, chiếc Thiên Thuyền đã rơi từ kết giới trò chơi về thực tại.

Kết giới trò chơi bị phá vỡ, đây là điều không được phép trong quy tắc.

Thần thệ tự nhiên cũng bị phá vỡ.

【 Phát hiện vi phạm —— Phát hiện vi phạm ——】

【 Bên vi phạm tự động thất bại —— Nhân loại thất bại —— Nhân loại thất ——】

Loa trên tàu phát ra tiếng báo động chói tai, sau đó ba lần thông báo thất bại, nhưng ngay lập tức, một xúc tu lớn quét qua, đập nát chiếc loa.

Xúc tu vung ra nhưng không thể rút lại.

Dường như đã cạn kiệt sức lực, những xúc tu bắt đầu co rút, chúng thu lại, biến mất, cuối cùng hợp lại thành hình người.

Trần Huyền Vũ nhìn quái vật hình người chạy về phía cậu, loạng choạng, toàn thân đẫm máu —— Vương Tê Xuyên với tư cách là một vị thần, hắn đã can thiệp vào trò chơi bằng cách thô bạo nhất rồi bị thần thệ phản phệ.

Trần Huyền Vũ vừa nhìn đã hiểu rõ, nhưng cũng không hiểu, cậu thua trò chơi, không làm được điều đã hứa, vậy mà hắn không trách cậu, ngược lại còn tới cứu cậu?

"Cậu chết, trò chơi cũng thua, tôi phá vỡ quy tắc, trò chơi cũng thua, đằng nào cũng thua, đương nhiên tôi phải giữ lại cậu."

"... Không ngờ." Trần Huyền Vũ hơi không lời nào để nói, "Anh còn có logic đấy?"

"Tôi biết bọn họ gian lận thế nào rồi, tên Hoàng Đạo Thần chết tiệt." Giọng Vương Tê Xuyên trầm xuống, "Xin lỗi, là tôi đã hại cậu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, bọn họ sẽ đến ngay thôi, thế giới này sắp sụp đổ, cậu đừng chết, tôi đưa cậu đi, mau đứng lên."

Trần Huyền Vũ không chịu đứng lên, cậu nặn ra một nụ cười yếu ớt: "Nhưng tôi muốn làm cỏ nhỏ mà."

"Không được."

"Thần không phải là không thể rút lại lời hứa sao?"

"Đúng, nhưng mà không được, tôi lấy danh nghĩa của thần, không cho phép cậu làm cỏ nhỏ."

"Sao anh... lại gian lận thế..." Trần Huyền Vũ bị chọc cười, cậu nuốt xuống một ngụm máu, đưa tay ôm lấy lồng ngực, định dùng chút sức lực còn lại để cố gắng nói lý với đối phương.

Nhưng cậu không thể nói lý được nữa.

Miệng cậu đã bị bịt lại.

Cậu thoáng sững sờ trong giây lát rồi lập tức quay mặt đi để kháng cự nhưng thân thể cậu bị lôi lên, một đôi tay to lớn khóa lấy eo cậu, đẩy cậu dựa vào lan can tàu.

Tên súc thở hổn hển, hơi thở nóng hổi, hung bạo vẫn đang cố gắng dùng cách trực tiếp nhất để khiến cậu không thể nói ra một chữ nào.

Trần Huyền Vũ giãy giụa mãi không thoát, đau đớn đến mức cậu chỉ muốn được chết quách đi cho xong, cậu tức đến ho ra máu, máu văng đầy người, bàn tay mạnh bạo kia mới chịu buông cậu ra.

Rồi Trần Huyền Vũ vừa ngẩng mắt lên đã thấy gương mặt trước mắt.

Vẻ ngu ngốc trên gương mặt này không phải giả, quyết tâm cũng không phải giả.

Phá vỡ thần thệ đã phải trả giá quá đắt, chủ nhân của khuôn mặt này đang mất đi sinh khí với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vương Tê Xuyên giống như một ngọn nến đang cháy hết với tốc độ nhanh chóng, mái tóc xõa ra như tuyết rơi, xương cốt vỡ thành những mảnh vụn, vị thần này sắp chết rồi.

"Cậu xem này, thời gian của tôi có hạn, tôi vốn sắp chết rồi!" Vương Tê Xuyên mặt đỏ lên, cơ mặt co giật, hơn cả sự cấp bách là nỗi sợ hãi, là nỗi sợ mà Trần Huyền Vũ chưa từng thấy trên một vị thần.

Giọng nói trong gió càng lúc càng vỡ vụn, Vương Tê ừa gào vừa van nài, trong khoảnh khắc cuối cùng để nói ——

"Tôi đến để thực hiện lời hứa đây, nhưng không phải cỏ nhỏ, mà là chính tôi!"

"Giá mà sớm biết được kế hoạch của sáu tên ngu ngốc đó, tôi đã không nên mời cậu ra khỏi núi, không nên trêu chọc cậu, không nên để cậu bị thương thế này!"

"Là tôi có lỗi với cậu, coi như bồi thường cho cậu, cậu... cậu đợi tôi chết đi, cậu lấy thần cách của ta, tùy ý mà sống tự tại...."

"Sau này cậu muốn làm thần thì làm thần, muốn làm người thì làm người, muốn làm bạch tuộc khổng lồ cũng được!"

"Nhưng cậu đừng làm cỏ nhỏ được không..."

Tôi sợ tôi không tìm thấy cậu.

Câu nói cuối cùng cũng tan biến trong gió.

Thân thể oai vệ cao lớn của cựu thần, như một ngọn nến bị đốt đến tàn, ầm ầm đổ xuống, vỡ vụn thành những mảnh xác, Ở giữa đống xác vụn, nơi lẽ ra là trái tim lại có một vầng hào quang màu vàng rực rỡ tỏa sáng như một ngọn lửa le lói trong tro tàn, dịu dàng kêu gọi một chủ nhân mới.

Trần Huyền Vũ một bụng lời muốn mắng không thốt ra được, há miệng mấy lần, nghìn lời vạn lẽ, đến bên môi chỉ còn lại hai chữ: "... Đồ ngốc."

Cậu không động đậy.

Cậu chỉ đứng nhìn chăm chú, tuyết phủ lên đống xác chết, gió thổi qua, xói mòn những mảnh vỡ, rất nhanh, đống xương cốt cũng tan biến, chỉ còn lại những tia sáng vàng lấp lánh, bị gió thổi bay khỏi mạn tàu vỡ, lơ lửng trong không khí, rồi cùng với những bông tuyết rơi xuống nhân gian cách đó vạn mét.

Đó là thần cách của cựu thần... Cũng có thể bảo vệ được một hai nơi chứ.

Cuộc cá cược đã thất bại, vị thần mới đã đến, quyền lực thay đổi, trật tự sụp đổ, món quà cuối cùng của quá khứ này nên có một chỗ cho riêng mình.

Dù sao, tên đó cũng luôn miệng tự xưng là thần bảo hộ nhân loại mà phải không?

Còn về bản thân cậu...

"Vậy tôi không làm cỏ nhỏ nữa."

"Thật là..."

"Tôi thực sự rất ghét anh đấy."

Trần Huyền Vũ bất lực thở dài, rồi xoay người, đưa ra một quyết định.

Ngay sau đó, cậu chống người dậy, dùng hết toàn bộ sức lực, không chút do dự nhảy khỏi mạn tàu vỡ.

Trong màn tuyết trắng xóa, cậu đưa tay nắm lấy mảnh xương cuối cùng của cựu thần bị gió thổi bay.

Mảnh xương xuyên qua lồng ngực, trong cơn đau lạnh lẽo kéo dài, họ ôm chặt lấy nhau, cùng rơi xuống nhân gian.

Mảnh đất dưới bầu trời kia, núi dời biển đổi, sao trời xoay chuyển, mưa đắng gió tanh, vinh nhục thịnh suy, bất kể ai làm chủ, thứ vô tình nhất cuối cùng vẫn là thời gian.

Chớp mắt một cái, đã là ba năm sau.

====

1. Một trượng: khoảng 4.7m