"Cô cứ nghe theo lời tôi, tôi nói không sai đâu!".
Lúc trên tầng khi nhìn qua khung cửa sổ Lộ Vĩ đã đọc được lời nói của cô ta,cô ta dặn tên vệ sĩ nếu như Lam Sương có ra ngoài một mình thì lái xe theo sau một khi đến nơi vắng người thì lấy xe tông chết cô.
Lam Sương chỉ gật nhẹ đầu rồi về phòng.
Cố Phi Nguyệt nhìn Lam Sương rời đi mới quay sang hỏi Lộ Vĩ.
"Anh à,anh nói thế là sao?".
Lộ Vĩ bế cô lên đùi mình rồi hôn lên gò má trắng mịn của cô :"Em hỏi nhiều lắm gì,ghen sao?".
"Hứ! em không ghen em chỉ tò mò thôi!".
Lộ Vĩ cười nhạt rồi đứng dậy bế cô ra về :"Biết nhiều không tốt đâu bảo bối à!".
Mười mấy chiếc xe đen đi xa khỏi Diễm Lệ Uyển,cảnh cổng từ từ đóng lại.
Lưu Trần Lãng bế Yên Phi Lộ về đến phòng thì vứt xuống giường quay lưng rời đi.
Yên Phi Lộ vùng dậy hôn Lưu Trần Lãng, theo phản xạ anh né tránh kịp thời nhưng bị hôn lên cổ.
Cô ta ôm chặt lấy anh,ý không muốn anh rời đi.
Sức mạnh của cô ta làm gì cản được anh,anh kéo cô ta ra đi nhanh ra khỏi phòng.
Yên Phi Lộ môi nở nụ cười đắc ý.
Lưu Trần Lãng đi nhanh về phòng Lam Sương đang thay đồ trong phòng tắm thì bất chợt anh lao vào,cô giật mình lấy khăn che người lại.
Rầm!.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, Lưu Trần Lãng cởi đồ đi tắm,Lam Sương cũng bị anh kéo vào trong bồn tắm tắm cùng.