Anh im lặng không trả lời,Lam Sương hai tay vuốt ve khuôn mặt điển trai của Lưu Trần Lãng rồi cười nhạt.
"Đừng tức giận như thế em đâu có làm gì anh".
Lưu Trần Lãng lấy tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Cả hai thân thể trần trụi đi ra khỏi phòng, Lưu Trần Lãng bá đạo cỡ nào thì cũng rất nhẹ nhàng, đặt cô lên giường một cách nhẹ nhàng rồi sau đó leo lên giường ôm cô ngủ.
Nhìn thấy cảnh chồng mình ôm cô gái khác về phòng đúng là một cảm xúc không thể tả nổi, nhưng cô vẫn tin anh yêu riêng cô,chỉ yêu riêng mình cô mà thôi.
Lam Sương xoay người nhìn vẻ mặt khó chịu của Lưu Trần Lãng,cô dụi người vào lòng anh.
"Ông xã, anh bị cô ta cưỡng hiếp hả,sao mặt anh khó chịu thế!".
Anh từ từ mở mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình:"Không muốn ngủ thì nói một câu, anh chiều em...".
Lam Sương nhìn vẻ mặt cau có của anh mà tức giận, cũng tại con hồ ly tinh Yên Phi Lộ đó xuất hiện mà anh giận đến như vậy, Lưu Trần Lãng có tật hay thức khuya dậy sớm nên thân thể khá gầy lúc trước bị trúng độc nên cơ thể có phần suy nhược phải ngủ ngon, mấy ngày anh anh ngủ ngon lành vẻ mặt không chút muộn phiền, vậy mà Yên Phi Lộ xuất hiện một hôm đã làm anh mệt mỏi tới mức này,Lam Sương vừa buồn vừa tức.
Lam Sương vùng lên hôn nhẹ lên môi Lưu Trần Lãng.
"Đừng có mà tức giận như thế nữa ảnh hưởng tới sức khỏe đó, Lưu Lão Đại!".
Lưu Trần Lãng ôm chặt lấy cô hai mắt lạnh lùng rồi sau đó hôn lên má cô:"Được rồi,đi ngủ mai anh còn có cuộc họp sớm".
Cô nhắm hai mắt lại ngủ, Lưu Trần Lãng cười nhạt.
Sáng hôm sau.
Đúng như lời anh nói, mới sáng sớm tinh mơ anh đã ra khỏi giường từ lúc nào, mặt trời vẫn chưa dậy,cô thay đồ xuống dưới lầu.
Mới ra khỏi cửa đã gặp Yên Phi Lộ,Lam Sương chẳng thèm để ý tới, nhưng cô ta cứ không biết điều khiêu khích cô.
Lam Sương im lặng bỏ ngoài tai những gì cô ta nói.
Yên Phi Lộ nhìn Lam Sương rời đi thì tức giận :"Hừ! chẳng mấy chốc chị sẽ biết thế nào là giật người đàn ông của tôi".
Cô xuống dưới lầu ăn sáng, người hầu đặt tổng cộng 17 món ăn chính phụ trên bàn, làm người phụ nữ của một Lão Đại quả nhiên sung sướng nhưng Lam Sương cứ lo lắng trong lòng.
Khi định bỏ thức ăn vào miệng thì cơn buồn nôn ập đến,cô lao ra ngoài cửa, người hầu nhìn thấy cũng lo lắng đến xem.
"Phu nhân....phu nhân cô bị làm sao thế!".
Dạo gần đây cô ăn uống không cảm thấy ngon nữa,chỉ thích đi ngủ mà mấy đêm nay Lưu Trần Lãng cứ không tha cho cô, cộng thêm bị thương ở cánh tay trái nữa,quả thực rất mệt mỏi.
"Không sao đâu, chắc là bị cảm thôi,mọi người đi làm việc đi".
Nhìn nụ cười tươi trên môi cô người hầu cũng không nghi ngờ gì nhiều,mọi người quay trở lại làm việc như cũ.
Hầu nữ trưởng đã quan sát cô từ sáng hôm qua đến hôm nay,bà nghi ngờ cô đã có thai rồi.
Để chắc chắn sau khi ăn sáng xong Lam Sương đi đến bệnh viện khám sức khỏe, bước lên xe cô lại nhớ đến lời dặn dò của Lộ Vĩ hôm qua.
Lộ Vĩ là một ông trùm buôn lậu nổi tiếng làm ăn uy tín nhất giới Hắc Đạo nên lời hắn ta nói ra chắc chắn không phải là đùa cợt gì.
Lam Sương bèn nhờ hai tên vệ sĩ đi cùng đến bệnh viện.