Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 1



Show này mời mười mấy đôi yêu nhau tham gia, khán giả sẽ quan sát cuộc sống thường ngày của họ, sau đó sẽ đoán xem đôi nào là giả, chương trình này còn có tên khác là Ship CP.

Chương trình vừa phát sóng đã đạt tỷ lệ xem rất cao, hot nhất chính là cặp đôi mangaka tự do và tổng giám đốc tự mình gầy dựng sự nghiệp.

Cả hai đều cao hơn một mét tám, nhìn bề ngoài không biết được ai 1 ai 0, bởi vậy vừa đến cảnh có hai người bọn họ thì tất cả bình luận đều đoán đôi này là thật.

Thật ra hôm ghi hình đầu tiên cũng là lần thứ nhất hai người gặp nhau.

Phòng ở cũng do chương trình chuẩn bị, lúc tổng giám đốc đến là lúc hoạ sĩ đang nấu cơm.

Da mặt anh dày cộp, vờ như rất thân quen và như đã sống chung với nhau rất nhiều năm, anh đến gần rồi ôm hoạ sĩ từ phía sau, "Anh về rồi đây."

Hoạ sĩ lập tức đỏ mặt, tim cũng đập thình thịch, cậu xấu hổ ừ một tiếng.

Tổng giám đốc áp má vào mặt cậu rồi thì thầm, giống như đang nói lời đường mật mà người ngoài không được nghe vậy, "Người anh em, lát nữa có thể tìm cơ hội tuyên truyền sản phẩm mới của công ty giúp tôi được không?"

Hoạ sĩ: "..."

Trước khi đến đây hoạ sĩ đã tìm hiểu rồi nên biết việc kinh doanh của tổng giám đốc rất ổn định, nhưng vẫn hạ giọng, kỳ quái hỏi, "Anh quan tâm chút view này à?"

Má cậu vẫn ửng đỏ, camera quay được cậu đang khẽ hỏi gì đó nhưng không nghe được gì.

Tổng giám đốc ôm lấy cậu rồi lay qua lay lại, trông rất thân mật, sau đó còn nói với âm lượng đủ để microphone có thể thu được rằng, "Quan tâm chứ, Bảo Bảo."

Bởi vì hai chữ cuối cùng nên hoạ sĩ càng thêm mất bình tĩnh, lại nhớ đến việc giả thành cp, cậu nghĩ mình cũng nên chủ động một chút, nhưng chưa kịp làm gì thì tổng giám đốc đã buông cậu ra và đi thay quần áo rồi.

Thật ra khung cảnh này rất có không khí, nhan sắc của hai người đều đỉnh, đến mức khi chương trình phát sóng thì ai xem cũng ship điên ship cuồng: ngọt quá trời! Chắc chắn đôi này là thật!!

Mà đoạn thầm thì không nghe được, cũng bị tưởng tượng thành các hint, chuyện này sẽ được bàn sau.

Sau bữa ăn, hoạ sĩ ngồi trên ghế sa lon, đổi chỗ ở mới nên cậu chẳng có linh cảm gì, thế là vẽ loạn trên tập giấy phác thảo.

Vẽ vẽ một hồi thì ánh mắt bay đến thân ảnh đang đứng rửa chén trong phòng bếp.

Cậu cảm thấy, nếu như không phải đang quay chương trình mà đang đi trên đường gặp phải kiểu người giống anh thì cậu vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào người ấy.

Ngày đầu tiên không cần quay quá nhiều, chỉ cần làm quen với nhau một chút. Ban đêm đi ngủ là có thể tắt micro và máy quay rồi trở về phòng của mình.

Tổng giám đốc chúc cậu ngủ ngon, vô tình liếc thấy bản phác hoạ trên bàn của hoạ sĩ nhỏ thì có chút ngạc nhiên hỏi: "Đây là tôi hả?"

Hoạ sĩ vừa định khép tập giấy lại, tổng giám đốc đã cười rồi cầm nó lên, "Cậu khéo tay thật đấy, vẽ tôi đẹp quá."

Cậu rất vui vì được khen, nhưng bản thân ăn nói vụng về, còn chưa nghĩ ra câu gì để đáp thì tổng giám đốc lại hỏi, "Đạo diễn bảo cậu vẽ à? Ông ấy nói rằng chúng ta phải diễn cho thật giống, chi tiết nhỏ này của cậu tuyệt lắm đó."

Hoạ sĩ ngẩn người, đôi mắt tổng giám đốc không phải camera nên không thể tinh tế bắt được vẻ mặt phức tạp trong vòng một nốt nhạc của cậu.

Hoạ sĩ vội vàng gật đầu ngay: "Ừm."

"Ngại quá." Tổng giám đốc bỗng nhiên xin lỗi, "Hôm nay tôi ôm cậu..." Hoạ sĩ vội vàng khoát tay nói không có gì, trước khi đến đây quay đạo diễn đã dặn rồi, nếu giả thành cp thì những điều này là cần thiết.

"Có điều chắc sau này sẽ thường xuyên như thế, cho nên tôi muốn hỏi cậu trực tiếp luôn, đâu là giới hạn chịu đựng cao nhất của cậu?"

Vấn đề này đạo diễn cũng đã từng hỏi, hoạ sĩ nói là giới hạn chịu đựng cao nhất của mình là hôn mặt, từ chối hôn môi.

Nhưng khi tổng giám đốc hỏi thì cậu lại trả lời là, "Tôi sao cũng được, cứ thuận...Thuận theo tự nhiên đi..." Sau đó dừng một chút rồi bổ sung thêm, "Show cần mà... Còn anh?"

Tổng giám đốc tỏ ra hào phóng hơn cậu nhiều, "Tôi sao cũng được hết."

"Nhưng trông tính cậu có vẻ dễ ngượng ngùng nhỉ. Cho nên," Tổng giám đốc rất hiểu lòng người, nói, "Cứ đợi tôi chủ động là được."

Hoạ sĩ không muốn trở thành một kẻ luôn được chăm sóc và cảm thông khắp nơi nên vội đáp, "Chẳng qua tôi vừa mới đến chưa thích nghi kịp thời chứ tôi cũng chủ động được thôi."

"Ồ?" Tổng giám đốc nhíu mày, sau đó nở nụ cười, "Vậy tôi chờ đấy nhé."