Giả Trai

Chương 35: Tắm chung



Lục Dao lần mò đi tới cổng lớn, Lý Minh Châu lấy điện thoại ra, dựa vào ánh sáng xanh lờ mờ của màn hình điện thoại để soi khóa, cô xoay hai vòng, mở cửa ra.

Chủ nhà chỉ cho cô mỗi một cái chìa khóa, chính là chìa khóa cổng chính này.

Sau khi đẩy cái cửa lớn màu lam ra, bên trong tối đen như mực. Lý Minh Châu mở đèn pin điện thoại lên mới có ánh sáng tầm một mét phía trước mặt để bước đi.

Mắt Lục Dao hoạt động trong tối không tốt, chỉ mơ hồ thấy sàn nhà lát xi măng, bên cạnh để ít đồ lung tung, trên đầu một phần là bầu trời đêm, phần còn lại là mái ngói màu xanh nhạt.

Dưới cái mái ngói có một giếng nước đắp bằng những phiến đá lớn, phía trên có lắp ròng rọc kéo nước, bên cạnh có hai cái thau đỏ, chắc là ai đó giặt đồ rồi để ở đây.

Lục Dao trước giờ chưa thấy ròng rọc múc nước bao giờ, tò mò nhìn đi nhìn lại.

Lý Minh Châu đi trước, quẹo qua khu nhà vệ sinh công cộng tầng trệt, mùi hôi thối sộc ra khi đi ngang khiến một người mắc bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối như Lục Dao đúng là suýt xỉu ra đó.

Cậu nghĩ: Mình phải mang Lý Minh ra khỏi nơi này mới được.

Lý Minh Châu lại rẽ lần nữa, vòng qua mấy hộ gia đình dưới lầu, mở một cánh cửa khác, sau cánh cửa đó còn có một cái cửa chống trộm, sau khi đẩy cửa chống trộm ra thì đập vào mắt chính là cầu thang bụi bặm.

Cầu thang vừa hẹp vừa yếu, chỉ tạm chắc chắn nếu một người đi, tay vịn bằng inox bám đầy bụi bặm, đã đóng thành tảng. Vì trời mưa ẩm ướt nên mặt tường bong từng mảng lớn, chỗ tường còn nguyên vẹn thì đều có dấu chân và dấu vẽ bậy của con nít.

Mỗi cửa sổ trong hành lang đều có song sắt, cửa sổ dơ đến mức không biết nó làm bằng thủy tinh.

Lý Minh Châu nói, “Công tắc đèn tầng một hỏng rồi.”

Cô đưa tay ra, “Để tôi dẫn cậu đi.”

Lục Dao nắm lấy tay cô, sau khi nắm mới phát hiện tay Lý Minh Châu rất thon nhỏ, ngay cả khớp xương cũng mềm như bông. May mà đèn tầng một bị hỏng, nếu không Lý Minh Châu có thể thấy lỗ tai Lục Dao đang đỏ đến già nửa.

“Cậu nắm chặt thế làm gì?” Lý Minh Châu đột nhiên mở miệng.

Tay Lục Dao run lên, “Tôi sợ mà.”

Lý Minh Châu: “…….. Không thể hiểu nổi.”

Khi lên tới tầng hai, Lý Minh Châu cũng không mở đèn. Lục Dao thấy chỗ công tắc đỏ điện, toan duỗi tay chạm vào thì Lý Minh Châu đã ngăn cản.

“Công tắc này bị rò điện.”

Lục Dao nheo mắt tỉ mỉ quan sát, quả nhiên thấy vùng tiếp xúc của công tắc đã rơi lủng lẳng, lộ ra mớ dây điện chằng chịt bên trong.

Lục Dao nói, “Sao cậu sống ở nơi nguy hiểm thế!”

“Không muốn vô thì cút!” Lý Minh Châu thản nhiên đáp.

“Cậu biết tôi không có ý này mà.” Lục Dao phản bác.

Lý Minh Châu im lặng đi một lát mới mở miệng, “Nhà đã sập đâu, chuyển làm gì.”

Lục Dao thầm nghĩ: Đây là nơi cho người ở sao?

Nhưng giờ cậu đã biết thức thời không nói gì.

Lúc lên đến tầng năm, Lục Dao vừa lên thì vô thức nhìn quanh một vòng, “Đây là nhà cậu?”

Phần hành lang công cộng đã bị đổi thành phòng khách, khăn lông vắt trên tay vịn inox. Hiển nhiên, chỗ tay vịn này vừa nhìn là biết hàng ngày có người lau chùi, cả năm tầng chỉ có tay vịn của mình tầng này là sạch tới mức phản chiếu ánh sáng.

Lục Dao khoanh tay lại rùng mình một cái, bên ngoài trời vẫn mưa, không có vẻ gì là sẽ tạnh. Lý Minh Châu không dừng lại ở tầng năm mà đi về phía bên hông phòng khách, nơi đó có một cái thang lầu có tay vịn màu đỏ.

Đó là một cái thang sắt, dựng từ tấm ván sắt kê giữa tầng này và tầng kia trông lung lay như sắp đổ.

Lục Dao thoáng sửng sốt, vì cái thang này trông chả giống cho người xài: Nhưng Lý Minh Châu lại đi lên đó.

Lục Dao vội đuổi kịp cô. Ở bậc thang trên cùng, cậu thấy một cái rèm vải đơn sơ, hiển nhiên, Lý Minh Châu đã đi vào đó.

Lục Dao thầm nghĩ: Không thể nào.

Cậu ba bước thành hai đi lên, xốc rèm vải lên thì thấy hai cái thùng nước, mãi đến khi cậu quay sang trái thì mới thấy Lý Minh Châu đang đun nước.

Phòng gác mái này nhỏ phát thương, chia thành hai khu riêng biệt, cách nhau nhờ miếng mành. Tuy nó nhỏ nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, đồ vật sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, xem ra chủ nhân căn phòng là người tiết kiệm.

Sát cửa sổ có đặt một chiếc giường nhỏ, nói là giườn nhữn thật ra chỉ là một tấm lưới sắt rẻ nhất, dùng gạch lót ở dưới. Bên cạnh cái thứ gắng lắm mới xem là cửa sổ có một cánh cửa, ngoài cửa không cần phải nói, chính là khoảng sân thượng bình thường Lý Minh Châu hay nấu thuốc.

Ánh mắt Lục Dao dừng lại trên chiếc giường, phía trên chỉ lót một tầng vài mỏng, hoàn toàn không có nệm, chăn được xếp chỉnh tề. Trời đã vào đông mà cái chăn kia chẳng dày đến một lóng tay.

“Cậu ở, ở đây?” Lục Dao lắp bắp mở miệng.

Lý Minh Châu lấy ấm nước sôi dưới bàn ra, rót một ly đưa cho Lục Dao, “Uống nước đi, đợi tí tôi nấu canh gừng.”

Lục Dao cầm ly nước sôi, lòng bàn tay lạnh băng bỗng nóng hầm hập.

Lý Minh Châu không để ý tới vẻ khiếp sợ của cậu, cũng không trả lời cậu, mà kéo cái mành trong phòng ra, Lục Dao rốt cuộc cũng thấy được khung cảnh sau tấm rèm.

Đó là một cái giường hơi lớn, nằm sát cạnh một cửa sổ khác. Trên giường có một người phụ nữ đang ngủ, đệm chăn nhiều gấp ba lần Lý Minh Châu, dường như tất cả chăn trong nhà đều chất đống trên chiếc giường này.

Lục Dao để ý thấy cái giường mà người phụ nữ trung niên đang ngủ, có nệm.

Lý Minh Châu nhìn một lát, lấy tay tháo bím tóc của Tô Thiên Du ra: Bà ngay cả khi ngủ cũng muốn đẹp, không chịu tháo bím tóc ra.

Tô Thiên Du dùng phần lớn thời gian mỗi ngày để ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu. Lý Minh Châu nhẹ tay nhẹ chân, không muốn đánh thức bà. Cô làm xong xuôi hết thì dém chăn lại cho bà rồi kéo mành xuống.

Lục Dao mở miệng, “Bà ấy là ai vậy?”

Đáp án không cần nói cũng biết.

“Mẹ tôi.” Lý Minh Châu thờ ơ đáp, “Bà ấy bị cụt chân, không đi được.”

“Mình cậu chăm sóc bà ấy?” Lục Dao thì thầm hỏi.

“Ừ.” Lý Minh Châu cởi áo khoác ra, vừa mở cái rương vừa trả lời Lục Dao.

“Từ bao giờ bác gái, bác gái……..”

“Hồi tôi năm tuổi.” Lý Minh Châu lấy vài món quần áo ra, đóng nắp rương lại, “Bà ấy điên rồi chạy ra đường, bị xe tông.”

“Năm tuổi……..” Lục Dao tròn mắt nhìn, “Năm tuổi cậu………”

“Lắm chuyện.” Lý Minh Châu nhíu mày, nhét quần áo vừa lấy trong rương ra nhét vào ngực cậu, “Liền quan gì tới cậu?”

Lục Dao vội nói, “Cậu liền một mình, một mình xoay sở?”

Một đứa bé năm tuổi, nấu cơm còn phải bắc ghế, nhón chân…….

Khi Lục Dao năm tuổi được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, muốn gì được nấy, mặc đồ tây tinh xảo nhất, ăn điểm tâm ngon miệng nhất.

Mà trong khi đó, Lý Minh Châu lại đang giãy giụa để sống sót.

Trước kia Lục Dao cũng từng tự nhủ, nhà Lý Minh Châu nói không chừng rất nghèo, nếu thế cậu sẽ ra tay giúp Lý Minh Châu tìm một căn nhà rộng rãi sáng sủa, khi mặt trời mọc thì ánh nắng sẽ tràn vào phòng. Nhưng trí tưởng tượng nghèo nàn của cậu làm sao có thể ngờ hoàn cảnh của Lý Minh Châu lại gian nan tới mức ấy.

Cổ họng cậu như mắc xương cá, đau đến khó chịu, khó chịu chạy vào cả tim.

Hơn nữa, khi Lục Dao thấy vẻ mặt thản nhiên của Lý Minh Châu thì lòng lại càng thấy khó chịu hơn.

Đến khi Lý Minh Châu bưng thau rửa mặt đến, thấy Lục Dao vẫn đứng im ở đó thì nhướng mày, “Sao thế?”

Lục Dao ngập ngừng mấp máy môi, mở miệng nói, “Xin lỗi cậu.”

“Hả?” Lý Minh Châu kinh ngạc.

“Tôi nói, xin lỗi cậu.” Lục Dao nói, “Về chuyện trước kia, rất nhiều.”

Lý Minh Châu khẽ cười, “Mặt trời mọc đằng Tây.”

Lục Dao thấy cô vẫn tỉnh bơ thì lòng như bị kim chích.

Lý Minh Châu tìm cái dù bỏ vào thau rửa mặt, nói, “Chưa gặp ai ở kiểu nhà như thế này à?”

Lục Dao mở miệng, “Mai tôi mua mấy cái chăn cho cậu……”

Cô ngắt lời cậu, chỉ ra bên ngoài, “Đa số người sống khu này đều ở kiểu nhà như thế này. Lục Dao à, nếu gặp ai cậu cũng thấy đau lòng, tốt bụng quá mức như thế thì chẳng mấy chốc mà phá sản.”

Lý Minh Châu nói, “Theo hiểu biết của tôi thì cậu đâu phải người có tâm địa Bồ Tát.”

Lục Dao cả giận: Tôi mắc mớ gì phải đau lòng cho người khác!

Cậu mở miệng, “Tôi và cậu là bạn bè.”

“Cậu và tôi không phải bạn bè.” Lý Minh Châu nói, “Chúng ta chỉ bị cái thứ tên là trường học buộc lại một chỗ, khiến chúng ta thoạt nhìn như người cùng một thế giới, nhưng bản chất thì không. Sau khi tốt nghiệp sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau.”

Lục Dao sửng sốt, cậu không ngờ Lý Minh Châu cự tuyệt quyết đoán như thế.

Nhưng Lục Dao chưa kịp nổi nóng thì Lý Minh Châu lại nói, “Cùng tôi tới nhà tắm.”

Lục Dao không kịp tức giận,nghe thế vô cùng khiếp sợ hỏi lại, “Cậu nói gì thế? Đi, đi đâu cơ?”

“Nhà tắm.” Lý Minh Châu lặp lại một lần nữa, “Tôi biết cậu không thích, cố chịu một tí, nơi này không phải nhà cậu.”

“Đi đi đi đi nhà tắm làm gì!” Lục Dao kêu lên, sau khi cậu lớn tiếng gào bỗng nhớ ra mẹ Lý Minh Châu đang ngủ thì ghìm giọng xuống.

“Đương nhiên là để tắm, bằng không cậu tới đó uống nước à?” Lý Minh Châu nói như chuyện đương nhiên, “Bị mắc mưa như thế mà cậu tính để vậy ngủ luôn sao?”

Người Lục Dao vẫn cứng đơ ra.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, “Cậu…… và tôi, tới nhà tắm?”

“Nếu không thì cậu đi một mình nhé?” Lý Minh Châu nói.

“Không được! Tôi và cậu đi chung!” Lục Dao lập tức tiến tới, đoạt lấy cái thau trong tay Lý Minh Châu, “Cậu cũng mắc mưa, cậu cũng phải đi tắm.”

Lý Minh Châu nghĩ: Nói thừa!

Cô lại nghĩ: Thằng nhãi này sao nghe tới chuyện tắm rửa lại lồng lộn lên thế không biết?

Lý Minh Châu hoàn toàn không biết Lục Dao đang nghĩ gì.

Mà thứ Lục Dao nghĩ, đại khái chính là thứ mà tụi con trai đang dậy thì đứa nào cũng nghĩ.

Tuy cậu chưa tới nhà tắm công cộng bao giờ nhưng vì sinh ở phương Bắc nên lúc đi học có từng nghe qua.

Nghe nói là hơn mười người tắm chung với nhau, tất cả mọi người đều cởi hết quần áo trần như nhộng nhìn nhau.

Cởi sạch……… Lục Dao mím môi, mắt b cái cổ thon dài trắngất giác ngó sang cái cổ trắng nõn của Lý Minh Châu.

Cậu nghĩ: Lý Minh chắc giống con gà luộc, trừ trắng ra thì chẳng có gì.

Nhưng chỉ một thân hình trắng như sứ cũng khiến cho Lục Dao hễ nghĩ tới là thấy cổ họng khô không khốc.

Nhà tắm ở dưới lầu, đi ra hẻm nhỏ, nằm ở con đường nhỏ hẹp đối diện.

Lục Dao và cô che chung một chiếc dù, cậu cảm thấy nhiệt độ chỗ cánh tay cậu đụng phải Lý Minh Châu nóng hơn chỗ khác tới mấy độ, nhưng lúc này cậu hơi đâu mà để ý chuyện có nóng hay không, càng tới gần nhà tắm thì tim Lục Dao càng đập mạnh hơn, tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Mãi đến khi Lý Minh Châu đi vào phòng đơn.

Trái tim đang đập loạn của Lục Dao bỗng kêu “Ầm” một tiếng, hóa đá trong phòng thay đồ.

Cõi lòng cậu tan nát: Không, không phải nói tắm chung sao……….

Tốc độ tắm rửa của Lý Minh Châu siêu nhanh, cô thay bộ đồ khác, mọi thứ đều xong xuôi hết, chỉ có tóc còn ướt.

Cô vừa đi ra liền thấy Lục Dao đang ngồi trên sô pha mất hồn mất vía, dựa người vào cái máy sấy bên cạnh như nói “chúng ta sống trên đời làm gì nữa.”

Lục Dao gội đầu, lau qua loa, không lau khô, nãy giờ cứ hoang tưởng sẽ được tắm chung với Lý Minh Châu……. cậu thậm chí nghĩ luôn cả lời thoại để đối đáp, ai ngờ vừa tới nhà tắm Lý Minh Châu đã vào luôn phòng đơn, khóa cửa, cậu chẳng nhìn được gì hết.

Nhà tắm nam mắc gì xây phòng đơn cơ chứ! Lục Dao thống hận nghĩ, đây đúng là thiết kế tồi tệ nhất thế giới.

Lý Minh Châu đi qua, cầm lấy máy sấy chuyển sang chế độ sấy nóng, sau đó đứng cạnh Lục Dao sấy tóc cho cậu.

Lục Dao quay đầu lại thấy Lý Minh Châu, hơi bất ngờ.

Sau khi Lý Minh Châu tắm xong, cả người nóng hôi hổi, trên người cô bình thường có mùi thơm nhè nhẹ, nhưng lúc này mùi hương ấy chợt trở nên ngào ngạt, bủa vây thân thể Lục Dao.

Mặt cô do vừa tắm nước nóng nên đỏ hơn bình thường, môi ướt át, mắt đen láy, mặc áo bông trắng, trông giống như cục bột nếp đang chờ người ta xơi.

“Cậu tắm chưa?”

Lý Minh Châu hất hất tóc cậu, sấy lên, “Tắm xong không chịu sấy tóc, muốn nhập viện à?”

Lục Dao không có thói quen sấy tóc, cậu toàn tắm xong ra mở máy lạnh, ngồi trong phòng chơi game, đợi nó tự khô.

Nhưng bây giờ Lý Minh Châu sấy tóc cho cậu khiến cậu thấy sấy như thế này thoải mái hơn để tóc tự khô nhiều.

Lục Dao hưởng thụ phục vụ của người đẹp khiến gã đàn ông trung niên gần đó hâm mộ đỏ mắt, “Tình cảm anh em mấy đứa tốt quá!”

Mắt gã dừng trên người Lý Minh Châu, “Cậu là anh sao? Trông bảnh ghê!”

Lục Dao bỗng thấy không thoải mái, Lý Minh Châu dúi đầu cậu xuống, “Đừng động đậy.”

Ai ngờ Lý Minh Châu bảo Lục Dao không để ý tới gã thì lúc Lục Dao đi lấy quần áo gã lại lân la trêu chọc Lý Minh Châu.

Nhà tắm công cộng là nơi phức tạp, hạng người lưu manh cỡ nào cũng có. Ánh mắt gã trung niên không hề che giấu dục vọng, đánh giá dáng người Lý Minh Châu, cười đê tiện nói, “Người anh em, em là ấy ấy nhỉ?”

Lý Minh Châu nhìn thẳng phía trước, chỉ lo sấy tóc mình.

Gã trung niên cười hềnh hệch, sáp tới, “Tên kia không phải em trai em mà là bạn trai đúng không?”

Lý Minh Châu lơ gã.

“Nó mới bao lớn, có thể thỏa mãn em sao?” Gã trung niên nói, “Đêm nay có muốn cùng anh thử không………a!!”

Gã còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Dao đứng sau đạp cho một cái, ré lên thảm thiết lăn ra đất.

Gã trung niên kêu ai da mấy tiếng rồi trợn mắt nhìn Lục Dao đầy dữ dằn, “*** mẹ mày……”

Lục Dao nhìn gã với vẻ độc ác, “Mày muốn chết à!”

Lục Dao đi lấy quần áo, vừa về tới nơi đã thấy gã trung niên quấy rối tình dục Lý Minh Châu thì lửa giận trong mắt bùng lên.

Ông chủ nhà tắm nghe ồn ào liền chạy tới, vừa thấy hai thanh niên và một người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất thì vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Đừng đánh nhau!”

Gã trung niên bị đạp một cái, định tính sổ với Lục Dao, nhưng vóc người gã đã gầy lại nhỏ thó, có nhảy lên cũng chưa chắc cao bằng Lục Dao, hơn nữa ánh mắt Lục Dao thực sự khiến người ta sợ hãi, gã trung niên nhất thời suy sụp, liếc Lục Dao đầy âm hiểm rồi khua tay chạy trối chết.

Lý Minh Châu bỏ máy sấy xuống, Lục Dao hỏi, “Nó có làm gì cậu không?”

Lý Minh Châu nói, “Sau này bớt động tay động chân đi.”

“Không động tay động chân thì nhìn nó làm nhục cậu sao!” Lục Dao thở không ra hơi.

Gã trung niên kia nói gì cậu đều nghe thấy, Lục Dao kỳ quái nghĩ: Sao Lý Minh Châu không tức giận nhỉ?

“Loại người này tôi đã gặp nhiều rồi, giờ vẫn sống tốt đấy thôi.” Lý Minh Châu nói.

“Trước kia là trước kia, có thể giống bây giờ sao!” Lục Dao cao giọng hơn.

“Có gì mà không giống.” Lý Minh Châu đi tới trước mặt cậu.

Lục Dao nghĩ thầm: Giờ cậu là của tôi, đương nhiên không giống.

Lý Minh Châu không tính trả lời cậu, nói luôn qua chuyện khác, “Đồ đạc lấy đủ chưa, tí có khi lại mưa lớn, mau chạy về thôi.”

Lục Dao vẫn còn giận, nhưng vẫn cầm dù cố nghiêng hết sang một bên che cho Lý Minh Châu.

Sau khi về tới nhà, quả nhiên mưa lại lớn hơn, Lý Minh Châu trải giường ra, rồi hóa phép lấy đâu ra thêm một cái chăn.

“Của cậu này.” Lý Minh Châu ném lên giường, “Nằm trong hay nằm ngoài?”

Lục Dao nhìn cái giường, tuy hơi nhỏ nhưng ngủ hai người lại vẫn còn dư một khe hở ở giữa.

Cậu hơi bực mình: Sao cái giường này không nhỏ thêm chút nữa!