Lý Minh Châu thầm nghĩ: Đương nhiên là giặt luôn lúc đi tắm rồi.
Lục Dao là loại thiếu gia chẳng biết tới khó khăn của người thường, không biết lợi dụng lúc đi tắm giặt quần áo luôn để tiết kiệm nước, được nuông chiều đã quen.
Lý Minh Châu hiển nhiên không trông mong Lục Dao học được chuyện này.
Quần áo bây giờ cậu đang mặt chính là quần áo của Lý Văn Lâm năm xưa, Lục Dao mặc trông hơi ngắn khiến mắt cá chân cậu lộ ra một tí. Cửa vừa mở ra thì gió lạnh thốc vào người cậu, Lục Dao lạnh đến phát run.
Lý Minh Châu nói, “Cút về giường đi.”
Lục Dao mở miệng, “Không được, bên ngoài mưa to như thế, lại không có dù……”
Lý Minh Châu mở miệng, “Đây là nhà cậu hay nhà tôi?”
Lục Dao ú ớ đáp, “Nhà cậu.”
Lý Minh Châu nói, “Vậy thì câm miệng.”
Tuy bên ngoài gió thổi vù vù nhưng Lý Minh Châu lại cầm quần áo đi tới chỗ khuất gió.
Lục Dao không yên tâm về cô nên đi theo, giờ cậu mới phát hiện ngoài sân thượng có một chỗ được che bởi miếng ni lông, chỗ đó để vài cái thùng, bên trong đựng đầy nước.
Quần áo bẩn của Lục Dao chỉ có vài món, Lý Minh Châu giặt tí đã xong.
Còn Lục Dao thì……. mặt mày đỏ bừng, thần người ra đó nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, lòng như có bão tố quét ngang, cậu không ngờ một thằng con trai có thể…….. đảm đang như thế!
Quan trọng hơn là, thường ngày Lý Minh Châu lúc nào cũng xụ mặt, như thể ai cũng nợ cô một tỷ, là thần học mặt than nổi tiếng xa gần của trường Trung học Số Một, là đóa hoa trên núi cao. Lại do chẳng có ai từng thấy Lý Minh Châu đến căn tin giờ nghỉ trưa nên liền có tin đồn thần học không giống người phàm, thần học đứng trên bệ thờ hút một miếng tiên khí là no, không cần ăn cơm.
Tóm lại đủ loại tin đồn đều không cái nào nghĩ cô là người bình thường.
Bàn tay dùng để viết chữ của Lý Minh Châu giờ đang chìm trong bọt bong bóng trắng xóa, vẻ mặt khác hẳn khi cô đi học, tương phản vô cùng rõ ràng! Nếu kể cho Cố Tiểu Phi nghe thì chắc tròng mắt cậu ta sẽ rớt xuống đất lăn lông lốc mười vòng mới chịu dừng mất.
Nên khi cô xắn tay áo lên cao, đứng dậy vắt quần áo liền thấy mặt Lục Dao như vừa mới bị sét đánh.
Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên trời, buồn bực nói: Đâu có sét đâu nhỉ?
Cô đi vòng qua người cậu vào phòng, Lục Dao lấy lại tinh thần, đi theo sau, liền thấy Lý Minh Châu lấy một cá lò sưởi nhỏ ra.
Thứ này có lẽ là chuẩn bị cho Tô Thiên Du xài mùa đông, bình thường ít khi động đến. Hôm nay Lục Dao tới, cô mới lấy nó ra từ dưới gầm giường Tô Thiên Du, vừa cắm điện thì không gian gần cửa liền ấm lên hẳn.
Trong phòng chỉ có một chỗ duy nhất để cắm điện, chính là mép giường của Lý Minh Châu, cũng là chỗ sát cửa. Lò sưởi tản ra hơi nóng, khiến mặt Lý Minh Châu đỏ lên, trông có sức sống hơn.
Lục Dao ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh cô, ngơ ngác hỏi, “Cậu làm gì thế?”
“Cậu hy vọng gió hong khô quần áo trong ngày mưa chắc?”Lý Minh Châu bình thản nói.
Lục Dao nhìn mưa gió ngoài trời, nghĩ bụng, quần áo này nó đâu dự doán được thời tiết.
Lý Minh Châu hong quần áo cậu một lát, lật tới lật lui liên tục.
Lục Dao yên lặng ngồi cạnh cô, nhàm chán đợi một lúc thì lấy điện thoại ra xem, thấy đã mười giờ tối.
Lý Minh Châu chú ý tới hành động này của cậu, tưởng cậu đã mệt liền nói, “Nếu mệt thì đi ngủ đi.”
Lục Dao nói, “Thế còn cậu?”
“Cậu cho rằng quần áo chúng nó tự hong được à?” Lý Minh Châu đáp một cách thờ ơ.
Lục Dao nghĩ: Vậy sao tôi đi ngủ được.
“Để tôi làm cho, cậu đi ngủ đi.”
Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn cậu, rõ ràng là không tin vào tay nghề của Lục Dao, “Tôi sợ cậu đốt luôn nhà tôi.”
Lục Dao nghe vậy thì không phục, “Tôi có phải thằng ngu đâu, cậu tránh ra!”
Cậu không nói hai lời, giơ tay giật lấy mớ quần áo ướt. Lý Minh Châu tuy đã hong nãy giờ nhưng quần áo vẫn còn rất ẩm, Lục Dao bắt được liền cảm thấy lạnh thấu xương.
Lục Dao hối hận nghĩ: Cậu ấy giặt đồ bằng nước lạnh.
Vừa rồi cậu không nên ngẩn người, không nên để cô giặt đồ bằng nước lạnh.
Lục Dao quyết đoán ném quần áo sang một bên, làm chuyện mà mình nghĩ là quan trọng hơn.
Cậu dễ dàng túm được tay Lý Minh Châu…….. Tay cô lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Lý Minh Châu bị dọa sợ, cho rằng hành động này của Lục Dao có phần quá phận, vì thế giãy giụa muốn gỡ tay cậu ra.
Lục Dao khỏe hơn cô nhiều, Lý Minh Châu chẳng gỡ ra nổi, bị Lục Dao ấn tới gần lò sưởi.
Cậu học theo giọng điệu của Lý Minh Châu mà dạy dỗ cô, “Cậu còn dám nói tôi, chính cậu không phải cũng “không muốn sống” sao!”
Tay Lý Minh Châu bị cậu nắm, không bao lâu liền nói, “Được rồi.”
Lục Dao lẩm bẩm, “Vẫn còn lạnh.”
Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói, “Hết lạnh rồi, cậu bỏ tay ra, quần áo còn chưa hong khô, cậu muốn thức trắng cả đêm sao?”
Lục Dao lập tức muốn đá quần áo sang một bên, cậu nghĩ sao làm vậy, “Tôi vứt luôn, cậu đừng hong nữa.”
Lý Minh Châu: …………
Quần áo mấy nghìn đồng nói ném là ném, chỉ có Lục Dao mới thế.
Lục Dao kiên quyết hong ấm tay cho cô, Lý Minh Châu trừ lúc đầu thấy không ổn thì về sau cũng không từ chối nữa.
Cô không thích đụng chạm người khác, nhưng sự đụng chạm của Lục Dao quá đơn thuần, cậu ta thấy tay bạn lạnh thì nắm lấy tay bạn để ủ ấm mà thôi.
Lý Minh Châu vì quen biết Lục Tri nên lúc nào cũng coi Lục Dao như con nít. Nên khi Lục Dao làm chuyện kỳ lạ gì với cô, người khác nhìn thấy sẽ thấy mờ ám nhưng chính cô lại không cảm thấy thế, có lẽ phần lớn là vì lý do này.
Lục Dao không cho cô hong quần áo, hong tay Lý Minh Châu ấm tới mức cậu vừa lòng rồi tiện tay rút phích cắm lò sưởi ra.
Cậu đẩy Lý Minh Châu lên giường, “Ngủ đi.”
Lý Minh Châu không lay chuyển được cậu, đành cầm hai cái móc áo treo đồ lên mang ra ngoài.
Khi cô lên giường, Lục Dao đã nằm nghiêng phía bên ngoài. Cô giũ chăn ra, bọc kín hết người, dựa vào tường nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Lục Dao và cô đưa lưng về phía nhau nằm chung trên một cái giường……. một cái giường nhỏ như vậy mà ở giữa lại trống một khoảng lớn, cho một người nữa nằm giữa họ vẫn lọt.
Lục Dao chú ý tới, bất kể lúc nào Lý Minh Châu cũng mặc bao nhiêu lớp quần áo, bọc cả người lại như đòn bánh tét, dường như không biết trên đời này có một thứ tên là đồ ngủ.
Cậu nói trong bóng đêm, “Cậu ngủ cũng mặc nhiều đồ vậy sao?”
Lý Minh Châu không trả lời.
Lục Dao không nhận được hồi đáp lại kiên trì hỏi tiếp, “Cậu ngủ rồi à?”
Lý Minh Châu vẫn im lặng như cũ.
Lục Dao đợi một lúc thì trở mình, đối mặt với lưng Lý Minh Châu, cậu vươn ngón tay chọt chọt lên chăn Lý Minh Châu.
“Này, cậu ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi, im đi.” Giọng Lý Minh Châu rầu rĩ vang lên trong chăn.
Lục Dao cười một tiếng, mở miệng nói, “Rất nhiều năm rồi tôi không ngủ chung với người khác.”
Cậu nói, “Lần gần nhất là ngủ chung với anh tôi.”
Lý Minh Châu nghe Lục Dao nhắc tới anh cậu thì đờ người ra.
Cô mất tự nhiên nói, “Mau ngủ đi!”
Đôi mắt Lục Dao sáng lấp lánh trong bóng tối, Lý Minh Châu bảo cậu ngủ nhưng cậu lại không ngủ được.
Cậu nằm cạnh Lý Minh Châu, tim chẳng thể bình tĩnh nổi, một mặt cậu cảnh cáo chính mình đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, mặt khác tuyệt vọng gào thét: Vì sao ngủ chung với một thằng con trai mà mình lại căng thẳng như vậy!
Bóng đêm giấu đi những thứ thuộc về vật chất, nhưng lại khiến cho những cảm xúc hiện lên rõ nét hơn.
Cảm xúc của Lục Dao bây giờ đang la lối khóc lóc điên cuồng. Cậu nhắm mắt lại song lỗ tai lại chú ý tới mọi tiếng động xung quanh, Lý Minh Châu chỉ hơi động đậy là cậu đã cảm nhận được.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một to, gió thổi mưa quất vào cửa kính hết giọt này tới giọt khác nghe rào rào.
Lục Dao nhớ lại lần đầu gặp mặt của cậu và Lý Minh Châu.
Hồi đó, Lý Minh Châu khó chơi hơn bây giờ nhiều, hai người như nước với lửa, cô thấy cậu nếu không xị mặt ra thì cũng lên lớp dạy bảo cậu.
Lúc đó Lục Dao cực kỳ ghét Lý Minh Châu, hận không thể lấy bao tải trùm cô lại ném vào Hồ Tây, khuất mắt đi cho đỡ phiền.
Nếu hồi đó mà ai nói cho Lục Dao sau này cậu sẽ vì được ngủ chung giường với Lý Minh Châu mà vui tới quên trời đất thì Lục Dao sẽ đánh người đó ra bã luôn.
Nhưng bây giờ sự thật là, cậu quả thực vì được xài chung chăn gối với Lý Minh Châu mà căng thẳng tới độ da gà toàn thân đều dựng đứng hết lên như đang tổ chức đêm diễn.
Lục Dao nghĩ thầm: Không ổn rồi, hơn nữa càng ngày càng không ổn!
Thường ngày Lý Minh Châu ngủ rất trễ, giờ này không phải giờ ngủ của cô, nhưng hôm nay vì muốn Lục Dao ngủ sớm nên giờ này cô đã lên giường.
Lục Dao bên kia không ngủ được thì thật ra cô nằm bên này cũng chẳng khá hơn là bao.
Từ nhỏ tới giờ Lý Minh Châu đều ngủ một mình, vì giả trai nên trước giờ cô không thân thiết với bất cứ ai, mà Lục Dao lại năm lần bảy lượt vượt qua tường thành cô xây dựng.
Giờ còn để cậu đi vào nhà mình, ngủ trên giường mình!
Một thằng con trai, ngủ trên giường mình!
Lý Minh Châu nghĩ tới đây thì mày nhíu lại, thầm nói: Mình điên thật rồi!
Nếu không phải cô bị điên thì sao lại ngủ chung với Lục Dao trên một cái giường chứ?
Tiếc là bây giờ Lý Minh Châu có hối hận cũng vô dụng, tiếng hít thở của Lục Dao vang lên bên tai cô, cô càng nghe càng thấy phiền muộn. Cô đành dịch vào trong thêm tí nữa, thầm nghĩ: Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Cô nghĩ bụng như vậy, nhưng lại không tránh khỏi thấy an ủi trong lòng.
Sự tồn tại của Lục Dao khiến cuộc sống buồn tẻ vô vị của cô vui vẻ lên nhiều, người này suốt ngày quấy rầy cô nhưng đồng thời cũng khiến cô thấy được an ủi, Lý Minh Châu đã từng ghét mưa đêm vô cùng…….
Lý Văn Lâm trong một đêm mưa to bỏ rơi Tô Thiên Du. Tô Thiên Du trong một đêm mưa to mất đi hai chân. Lục Tri cũng ra đi vào một đêm mưa to, tới tận bây giờ cô vẫn nhớ rõ âm thanh chói tai phát ra từ chiếc máy dò sự sống, âm thanh kéo linh hồn cô xuống địa ngục.
Mà giờ có Lục Dao ở cạnh, cô không cảm thấy sợ hãi như thế nữa.
Lý Minh Châu vốn định thức trắng cả đêm, trong lòng cô giấu một bí mật quá lớn, sao dám ngủ như chết cạnh Lục Dao cơ chứ, nếu lỡ bị phát hiện thì cô sẽ tiêu đời.
Nhưng Lục Dao chẳng khác gì thuốc an thần khiến tâm trạng lo lắng đề phòng của Lý Minh Châu từ từ lắng xuống, mí mắt cô đánh nhau túi bụi, cố mở cỡ nào cũng không được, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mãi tới khi cô ngủ, Lục Dao vẫn mở mắt thao láo, nhìn chằm chằm vào khoảng không trong bóng tối, đột nhiên nhớ tới mấy chuyện cười bậy mà Vương Miểu và Lâm Quân Huy hay nói với nhau.
Hai tên nhãi đó rất to gan, còn dám mang cả loại tạp chí cấm tới trường ngồi xem ngon lành trong giờ học.
Quan trọng là mấy hình ảnh trong tạp chí còn sống động như thật, Lục Dao có đôi lần vô tình nhìn trúng mà mắt trợn tròn lên, hết cả hồn.
Cậu là một tên nhóc lạnh lùng bị bệnh sĩ diện đầy ngây thơ, đối với mấy loại tạp chí XX và phim XX chẳng thấy hứng thú gì, chỉ nghe sơ sơ mấy truyện cười bậy, so với nam sinh cùng tuổi thì kiến thức về mảng này của cậu chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng vì chỉ biết có tí muối bỏ biển như thế nên giờ đây trong đầu Lục Dao chỉ có lèo tèo vài đoạn phim để ảo tưởng, chẳng qua tất cả nữ chính đều biến thành Lý Minh Châu.
Cậu không khống chế nổi suy nghĩ của mình, lý trí kêu dừng lại nhưng bản năng cứ không ngừng nghĩ ngợi về mấy động tác trong những đoạn phim đó.
Lục Dao tuyệt vọng nhắc nhở bản thân: Mình không phải gay!
Cậu nghĩ, nhất định là do lúc nghĩ bậy thì não mình đã mông má cho Lý Minh Châu đẹp hơn, chứ một thằng con trai như Lý Minh Châu thì có gì để nghĩ bậy chứ!
Lục Dao cảnh cáo chính mình: Mau nghĩ tới những khuyết điểm của Lý Minh Châu, có khi cậu ta có lông chân! Có khi còn có râu! Có khi người còn hôi hám! Người cứng đơ! Độc miệng!
Đáng tiếc Lý Minh Châu không có mấy thứ đó, Lục Dao biết rõ chân cô mảnh khảnh xinh đẹp, trắng như ngọc Dương Chi, trên người thoang thoảng hương thơm, thậm chí cái mùi ấy giờ còn đang vấn vít quanh mũi Lục Dao.
Lục Dao nhắm mắt lại, tự sa ngã mà nghĩ: Hay là mình nhìn cậu ta một cái, nếu cậu ta là nam thì chắc mình không có mấy ý nghĩ đáng sợ như vậy nữa.
Cậu nghĩ: Chắc mình không đến mức thấy cậu ta là nam mà còn….. còn nghĩ thế chứ!
Cậu nói là làm, lặng lẽ ngồi dậy, sau đó nhìn sang.
Vì ngủ say nên Lý Minh Châu buông lỏng cảnh giác, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa. Tuy ngoài trời tối om, nhưng nhờ có ánh sáng từ tòa nhà xa xa chiếu xuyên quá cửa sổ nên Lục Dao thấy loáng thoáng khuôn mặt Lý Minh Châu.
Lục Dao vừa nhìn thấy khuôn mặt Lý Minh Châu thì bất giác nhớ tới lúc mình tô son cho cô: Cô cũng hít thở hệt như bây giờ, ở gần cậu đến thế.
Lục Dao nhìn chằm chằm một lát, nhìn đến mức hóa ngốc, hoàn toàn quên mất cái lý thuyết chó má lúc nãy cậu nghĩ ra. Không những không có “không nghĩ nữa” mà ngược lại càng ngày càng mơ tưởng nhiều hơn, thậm chí ý niệm mất cả buổi chiều mới đè xuống được thì giờ cũng không cách nào khống chế nổi.
Cậu muốn hôn cô.
Ý tưởng này vừa bén rễ đã như ngọn lửa lan tràn khắp cõi lòng Lục Dao.
Yết hầu Lục Dao giật giật, không ngừng cảnh báo bản thân: Mày làm vậy là trộm cắp!
Nhưng một giọng nói khác lại khuyên cậu nên chơi tới đi: Hay là hôn một tí đi, hôn một tí thì sẽ không nghĩ bậy nữa, hai người đều là con trai, đâu ai lợi dụng ai chứ!
Cậu thậm chí nghĩ, biết đâu hôn một tí sẽ thấy ghê tởm, nếu thấy ghê tởm thì chứng minh là mình không cong!
Lục Dao càng nghĩ càng thấy ổn thỏa, dường như cuối cùng cũng tìm thấy một lý do chính đáng để hôn cô, cậu nghĩ bụng: Mình chỉ hôn một tí thôi, nhất định sẽ thấy ghê tởm, cậu ấy đang ngủ say thể chắc là không biết gì đâu.
Những suy nghĩ trong đầu Lục Dao đấu tranh quyết liệt, hơn mười giọng nói cãi cọ trong đầu cậu, như thể cả trăm con chim sẻ đang líu ríu bên tai.
Nhưng động tác của cậu lại nhẹ nhàng hơn trước, đồng thời cũng hơi run rẩy vì sự hưng phấn thầm kín.
Lý Minh Châu hít thở đều đặn, khi Lục Dao cúi đầu xuống thì toàn bộ hơi thở của cô phả vào môi cậu. Lục Dao giống như một tên trộm mà từ từ áp môi mình vào môi Lý Minh Châu.
Mềm quá.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cậu.
Vào thời khắc này, trong đầu Lục Dao nổ ầm một tiếng, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Cậu đột nhiên không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, những tiếng nói lúc nãy trong đầu như “hôn một tí rồi thôi” “hôn một tí sẽ thấy tởm” “cậu ấy sẽ không biết đâu” đều biến mất theo lý trí cậu.
Hương vị trên môi Lý Minh Châu tốt hơn cậu mơ tưởng quá nhiều, cậu chưa bao giờ biết hôn môi là chuyện tuyệt vời đến thế, song chỉ áp vào thôi không còn đủ nữa, Lục Dao bất giác áp chặt hơn. Lúc nãy cậu vốn chỉ nghiêng đầu sang thì giờ đã đè cả nửa người lên.
Cậu không cam lòng chỉ dừng ở đó, không ai dạy cũng tự biết vươn đầu lưỡi ra, liếm môi dưới của cô, dọc theo đường môi cô, vô cùng xâm lược mà vừa từ tốn vừa kiên định mở môi cô ra.
Lục Dao dường như không biết mình đang làm gì, đầu óc cậu là một mớ hỗn độn, chỉ biết hành động theo bản năng. Ánh mắt cậu u ám đáng sợ, tay lần theo bả vai Lý Minh Châu mò vào cổ áo cô, muốn cởi nút áo cô ngay lập tức.
Có lẽ bị chặn miệng nên Lý Minh Châu thấy hơi khó thở, ngủ không yên giấc, trong lúc ngủ thì cau mày hừ một tiếng, tiếng hừ này tuy nhỏ nhưng lại như tiếng sấm đánh tỉnh đầu óc Lục Dao.
Cậu lập tức mở mắt ra nhìn, lấy lại tinh thần, suýt nữa thì té đè lên người Lý Minh Châu.