Từ lúc Úc Thanh đưa cô về viện tường vi rồi rời đi đã hơn nửa tiếng, trong hơn nửa tiếng này, trái tim Ngụy Triêm Y đập kịch liệt chưa từng có.
Lời anh nói vẫn quanh quẩn ở trong đầu, làm cho Ngụy Triêm Y ít nhiều gì cũng có chút hoảng hốt, cho dù cô không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận rằng, cô thích Úc Thanh.
Lần đầu thích một người, lại còn là ở trong hoàn cảnh như thế này, Ngụy Triêm Y khó tránh khỏi có chút ngẩn ngơ.
Thời niên thiếu, cô cũng từng ôm cuốn tiểu thuyết ngôn tình nằm trong chăn ảo tưởng về một tình yêu chân thành và thắm thiết.
Cô cảm thấy, người mình thích hẳn là sẽ đẹp trai rạng ngời như ánh mặt trời, hoặc sẽ là người kiêu ngạo khó thuần, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích một người như Úc Thanh, nhìn qua nho nhã ổn trọng nhưng thật ra lại là người có tâm tư thâm trầm hơn ai hết.
Ngụy Triêm Y là người thông minh, cô cũng tự nhận bản thân không có tâm cơ như Úc Thanh, cô đối với anh hoàn toàn là mù tịt, không biết một cái gì hết, cho dù ở bên nhau đã lâu như vậy, cô vẫn như cũ cảm thấy đằng sau anh là một mảnh sương mù mờ mịt, cô không có cách nào có thể nhìn rõ được.
Đoạn tình cảm này của hai người, mới đầu là bình đẳng, hiện tại Úc Thanh lại chiếm cứ hoàn toàn thế chủ đạo, anh không thường xuyên nói yêu cô, ánh mắt anh nhìn cô đa phần đều là bình tĩnh chiếm nhiều hơn.
Tuy Ngụy Triêm Y mắng anh là tên cuồng yêu, nhưng trên thực tế, anh chỉ là đem mọi thứ thuộc quyền sở hữu của mình sắp xếp thỏa đáng, khống chế hết tất cả mọi thứ trong tay mà thôi.
Đây là nguyên nhân mà Nguỵ Triêm Y không dám tiến thêm một bước, ba mẹ mất sớm cùng thân thế của chính mình khiến cô đã quen tự mình bảo vệ lấy mình, cho dù là thích, ở trong xã hội mà vật chất quyết định tất cả như thế này, người như bọn họ cũng phải cân đo đong đếm rất nhiều thứ mới có thể đưa ra đáp án cuối cùng.
Nhưng những lời Úc Thanh nói với cô lúc nãy, giống như có một sức mạnh vô hình đẩy cô bước về phía trước, càng tới gần anh hơn.
Cô hạ quyết tâm, đưa ra một quyết định khó khăn.
Cô muốn thử ở bên Úc Thanh.
Khi Ngụy Triêm Y liên hệ với Mạc Khả, ba người bọn họ đang đi ăn lẩu.
Mạc Khả: “Gần đây cô chủ gọi nhiều ghê.”
Dương Hi: “Cô nhớ bọn tôi đúng không.”
Tô Lăng: “Lâu như vậy rồi không gặp nhau, nhất định là rất nhớ rồi, tôi cũng rất nhớ cô chủ đó. Còn nữa, nếu nói nhớ thì cũng là nhớ tôi với Mạc Khả, nhớ cô làm cái gì?”
Dương Hi: “Thịt ba chỉ còn không chặn được miệng của cậu à!”
Mạc Khả: “Hai người các cậu ngày nào cũng cãi nhau, có thể nghỉ một ngày được không hả.”
Dương Hi: “Là cậu ta nói tôi trước.”
Tô Lăng: “Bởi vì cô xấu xa, không nói cô thì nói ai?”
Dương Di: “Mẹ nó, cậu mới xấu! Cả nhà cậu đều xấu!”
Mạc Khả: “Hai người các cậu đúng là đồ điên, phiền quá đi.”
Ngụy Triêm Y an tĩnh nghe bọn họ ầm ĩ, hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Tôi muốn ở bên Úc Thanh.”
Thanh âm này xen kẽ trong tiếng cãi vã qua lại của Dương Hi và Tô Lăng, rất dễ bị người ta phớt lờ, ba người kia mới đầu cũng chưa quá chú ý tới, lúc sau lại không hẹn mà cùng ngẩn ra, trăm miệng một lời: “Cái gì cơ!?”
Ngụy Triêm Y: “Tôi…”
Cô khẩy khẩy móng tay: “Tôi biết thích đối tượng công việc là trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng!”
Mạc Khả cắt lời cô: “Thích thì ở bên nhau thôi, nói nhiều như vậy làm gì, sảng khoái đi!”
Tô Lăng: “Đúng thế! Cô chủ với Úc tam gia mà yêu nhau thì sau này cô chính là thím ba của Úc Kỳ, cô phải thay tôi dạy dỗ thằng nhãi kia đấy, bây giờ trên người tôi vẫn còn lưu lại vết sẹo do thằng nhãi đó tra tấn đây này.”
Dương Hi: “Cô chủ, đừng ngại, gả cho Úc tam gia, đệ nhất phu nhân nhà giàu ở Liêu Thành chính là cô đó!”
Ngụy Triêm Y kinh ngạc: “Mọi người không tức giận? Không thấy bất ngờ sao?”
Trước kia Mạc Khả cũng từng thử hỏi cô, lúc đó Ngụy Triêm Y còn kiên quyết không thừa nhận, lúc này mới qua bao lâu đâu chứ, thế mà đã bị vả mặt rồi, cô vốn dĩ đã chuẩn bị trước lý do thoái thác để khuyên bọn họ hiểu cho mình, không nghĩ tới bọn họ tới ngay cả một câu chất vấn cũng không có.
Mạc Khả cười nói: “Triêm Triêm, chúng tôi mãi mãi sẽ đứng ở phía cô, bất luận cô có muốn làm gì đi nữa, chúng tôi đều sẽ ủng hộ cô, lập trường này sẽ không thay đổi đâu.”
Lúc trước Ngụy Triêm Y lựa chọn làm thám tử tư là vì ngành này ít được chú ý tới, thế nhưng Mạc Khả với Tô Lăng vẫn kiên quyết đi cùng cô cho tới bây giờ.
Cuối cùng, giữa biển rộng chìm nổi này, cô cũng có thể tìm được vài tấm gỗ mộc để chống đỡ bản thân, lúc đó cô mới nhận ra bản thân không chỉ có một mình.
Ngụy Triêm Y trấn định lại: “Được.”
Tương lai sẽ thế nào không ai biết, cô lựa chọn sống cho hiện tại, nghe theo con tim của chính mình.
***
Tống Tiệp vẫn còn đang ở phòng khách chờ Úc Thanh, anh đi một lúc lâu mới trở về.
Tống Tiệp nhớ tới một màn vừa gặp mặt Ngụy Triêm Y ban nãy: “Cô ấy chính là nguyên nhân cậu gọi tôi về?”
“Ừ.”
“Xinh đẹp thật đấy, so với đám phụ nữ trước kia nhào vào lấy lòng cậu thì tốt hơn nhiều, khó trách cậu lại để bụng như thế.”
Úc Thanh không thích người đàn ông khác đánh giá Ngụy Triêm Y, cho dù là bạn bè mình tín nhiệm cũng không được.
“Lần này thuốc phải uống bao lâu?” Anh nhíu mi nói sang chuyện khác.
Tống Tiệp hiểu anh, cảm thấy một lời khó nói hết, anh đối với đồ vật của bản thân lại có dục vọng khống chế không bình thường, càng không muốn người khác nhớ thương tới cô.
“Một tháng là được, nhiều năm như vậy, tôi vất vả lắm mới cướp được cậu từ tay Diêm Vương về, sau này cậu liệu mà sống cho tốt, phải sống tới trăm tuổi có biết chưa.”
Úc Thanh cười cười: “Cảm ơn.”
“Đúng là hiếm thấy, là bởi vì sắp kết hôn nên mới dễ tính như thế hả? Hôn lễ có mời tôi không?”
Úc Thanh bình tĩnh nói: “Không tính mời.”
Tống Tiệp: “…?”
Nói trắng trợn tới thế sao.
“Tại sao? Tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng cậu đó.”
“Cô dâu chỉ mình tôi xem là được rồi.”
Tống Tiệp: “…”
Hắn đột nhiên bắt đầu đồng cảm với Ngụy Triêm Y, dục vọng khống chế của Úc Thanh quá mạnh, không có mấy người có thể chấp nhận được.
Tống Tiệp ở lại nhà họ Úc, Ngụy Triêm Y có gặp mặt hắn vài lần, có điều chỉ là tùy tiện gật đầu chào hỏi qua, hai người cũng không có nói với nhau được mấy câu.
Ngụy Triêm Y suy nghĩ mấy ngày liền, chuẩn bị thành khẩn thẳng thắn tâm ý của mình với Úc Thanh, Ngụy đại tiểu thư độc thân từ trong bụng mẹ quyết định dò hỏi bạn tốt, ba người mồm năm miệng mười nói bậy một hồi, cũng chẳng đưa ra được đề nghị gì có ích.
Ngụy Triêm Y đành phải lên mạng tìm kiếm, kết quả lại thấy một câu thế này: Muốn nắm được trái tim của người đàn ông thì đầu tiên phải nắm được dạ dày của hắn trước.
Ngụy tiểu thư cười lạnh: Nấu cơm?
Cô còn lâu mới làm!
Ngày hôm sau, cô đứng ở bên ngoài phòng bếp.
Đời này Ngụy Triêm Y chưa từng một lần vào bếp, duy nhất có mấy lần Mạc Khả với Tô Lăng không ở bên cạnh, đêm khuya cô tự bò dậy úp mì gói ăn mà thôi.
Lúc đó cô còn cố ý chụp 9 bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè lúc 2 giờ sáng tự thổi phồng trù nghệ bản thân xuất sắc tới mức nào, mỗi một lần như thế đều có thể thu hoạch được lời khen ngợi không hề giả trân tới từ vị trí của Mạc Khả và Tô Lăng.
Hiện tại đứng ở bên ngoài phòng bếp, cô lại có chút sợ sệt, nhưng nghĩ tới Úc Thanh, Ngụy đại tiểu thư trong nháy mắt đã lấy lại được khí thế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, không phải chỉ là xuống bếp làm cơm cho người mình thích thôi à, bữa sáng này, một giây thôi là sẽ bị cô hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn!
Nửa tiếng sau, cô suýt nữa làm nổ tung cả phòng bếp.
Nhóm đầu bếp đều đang đứng chờ ở bên ngoài, không có sự phân phó của cô thì không thể đi vào, nhưng mà lại sợ Ngụy Triêm Y thật sự xảy ra chuyện cho nên liền nhanh chân đi gọi dì Triệu tới.
Dì Triệu vào bếp, nhìn Ngụy Triêm Y đang đầu tóc lộn xộn cầm một quyển sách dạy nấu ăn, sắc mặt âm trầm nghiên cứu, nồi canh trước mặt cô đang hầm thứ gì đó đủ màu sắc.
Ngụy Triêm Y cầm mấy loại dược liệu ở cái bát bên cạnh bỏ vào trong canh.
Dì Triệu: “… Phu nhân, cô đang làm gì thế?”
“Hầm canh nha, không phải thân thể của Úc Thanh không tốt sao, tôi hầm canh đại bổ toàn thân cho anh ấy nè.”
“Vậy ban nãy cô bỏ cái gì vào thế?”
“Thuốc bổ đó.”
“Lấy đâu ra vậy?”
Thuốc này là thuốc tốt, trước khi mẹ cô chết vì bệnh thì đều uống loại thuốc này, cũng chính vì thế mới kéo dài được một khoảng thời gian, sống lâu thêm mấy năm, thuốc này thuộc hàng trân phẩm, cô đương nhiên là không thể mua được, có điều may mà Dương Hi đầu cơ trục lợi dược phẩm, cô ta tìm được thuốc xong liền mua chuộc người hầu đưa vào đây cho cô.
Ngụy Triêm Y cũng không nói nhiều với dì Triệu nữa.
“Phu nhân ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, để tôi canh cho.”
“Không sao, tôi làm được.”
“Phu nhân đừng nói vậy, cô mệt nhọc cả nửa ngày rồi, tiên sinh mà thấy thì sẽ đau lòng chết mất, cô ra ngoài ngồi đi, hầm xong tôi sẽ gọi cô.”
Ngụy Triêm Y gật gật đầu.
Úc Thanh 8 giờ tối sẽ về, Ngụy Triêm Y ôm canh mình nấu chờ anh.
Anh vừa vào nhà liền nhìn thấy một màn như vậy, hơi ngẩn ra một lúc.
Ngụy Triêm Y mệt mỏi không chút sức lực nằm bò ra bàn, hai mắt không chớp không dời nhìn chằm chằm nồi canh trước mặt, thấy anh về, cô lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng người lên cười với anh: “Anh về rồi.”
Khóe môi Úc Thanh cong lên.
Ngụy Triêm Y lon ton chạy tới, ôm lấy cánh tay anh: “Hôm nay em xuống bếp.”
Úc Thanh kinh ngạc nhướng mày, không lên tiếng.
“Anh ăn thử nhé.”
“Được.”
Ngụy Triêm Y mở nắp nồi ra, một nồi canh đủ màu sắc kỳ dị hiện ra, cô cười cười nhìn anh, bộ dáng rất mong chờ.
Úc Thanh giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Vất vả rồi.”
“Không vất vả, em cảm thấy nó sẽ rất dễ uống.”
“Được.”
Ngụy Triêm Y kéo anh ngồi xuống, múc cho anh một bát, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh, vô cùng mong chờ anh sẽ ăn thử một miếng.
Úc Thanh cười cười bất đắc dĩ, uống lên bát canh của cô.
“Sao rồi, sao rồi?” Cô mở to mắt hạnh tròn tròn, hai tay khẩn trương nắm chặt, vô cùng chờ mong.
Úc Thanh buông bát, cười nhẹ: “Ngon lắm.”
“Thật sao!” Ngụy Triêm Y hớn hở, cũng muốn múc cho mình một bát.
Úc Thanh đè lại tay của cô: “Không phải đặc biệt chuẩn bị cho anh sao?”
“Đúng rồi.”
“Vậy chỉ anh mới có thể uống.”
“…”
Hừ, đồ ki bo.
Ngụy Triêm Y bĩu môi: “Được rồi được rồi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, sâu xa nói: “Triêm Triêm, hai ngày nay em rất lạ.”
Sẽ chủ động thân mật với anh, còn làm nũng, rất ngoan ngoãn, Úc Thanh tuy có chút suy đoán nhưng vẫn không thể xác định được, cho nên anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.
“… Em có lời muốn nói với anh.”
Bộ dáng rối rắm lại có chút thẹn thùng khẩn trương này của cô làm cho Úc Thanh có thể đại khái xác định được tâm ý của cô, tuy rằng hết thảy kế hoạch đều đang đi theo đúng hướng, nhưng khi chuẩn bị nghe được lời khẳng định của cô, trong lòng anh lại có cảm giác nhảy nhót vui sướng khó kiềm chế được.
“Không vội.” Anh vẫn văn nhã nội liễm như cũ, vô cùng trân quý nhìn cô: “Em về phòng trước đi, anh sẽ tới sau, có chuyện gì, chúng ta chậm rãi nói.”
Ngụy Triêm Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự không thể không biết xấu hổ tỏ tình ngay bây giờ được, cho nên liền gật đầu nhanh chóng chạy mất.
Trở về phòng, nằm trên giường của mình, cô càng thêm khẩn trương, sau khi tỏ tình, Úc Thanh nếu muốn tiến thêm một bước, cô dường như cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt anh cả, tóm lại thì vẫn phải đi tới bước đó.
***
Úc Thanh ngồi ở bàn ăn nhìn nồi canh trước mặt, lắc đầu cười.
Dì Triệu đi tới hỏi: “Tiên sinh, canh này…”
“Vừa đắng vừa chát, không cần đổ đi, rốt cuộc thì cũng là tâm ý của cô gái nhỏ.”
“Phu nhân ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa ạ, cả ngày nay đều bận rộn ở trong bếp.”
“Làm chút đồ ăn cho cô ấy, để tôi mang qua.”
Dì Triệu gật đầu rời đi.
Úc Thanh tính đi tìm Tống Tiệp, tên này lắm mồm lắm miệng, phải tới cảnh cáo hắn tốt nhất là không được nói chuyện quá khứ của anh cho Ngụy Triêm Y nghe, miễn cho cô sợ hãi.
Đi được hai bước, cảm giác hít thở không thông đột nhiên khiến anh đầu váng mắt hoa, Úc Thanh hơi lảo đảo, tầm mắt trở nên mờ ảo hỗn loạn.
Anh duỗi tay muốn chống lên cái bàn bên cạnh, tay lại run rẩy không chút sức lực, trong lồng ngực quay cuồng đau đớn, làm anh không thể nhịn được vị tanh mặn trong cổ họng, ho ra máu.
Cả người giống như không còn sức lực, ngã mạnh xuống nền đất.
Dì Triệu từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy một màn này, gấp giọng gọi người tới.
***
Ngụy Triêm Y tắm xong thì lăn lên giường chờ đợi, tự hỏi xem mình nên nói ra ba chữ “em thích anh” thế nào mà phải vừa ưu nhã nhưng vẫn không mất đi nét thẹn thùng được, cô nhàm chán xoay người, dứt khoát ôm gương diễn đi diễn lại vài lần.
Ngay lúc cô đã nghĩ xong kịch bản, cảm thấy Úc Thanh nhất định sẽ quỳ gối trước váy cô thì lại nghe được tin Úc Thanh hộc máu ngất xỉu.
Trước kia Ngụy Triêm Y xem TV, phàm là vai chính bị thương, một người khác mà nghe tới tin dữ này thì trong tay luôn sẽ bưng một tách trà hoặc là một cây trâm gì đó, sau đó sẽ bất ngờ tới nỗi làm rơi tách trà hoặc cây trâm xuống đất, lại phối hợp với biểu tình kinh hoàng bất lực, biểu đạt được tình cảm trực quan của mình.
Vì thế Ngụy Triêm Y cũng từng không ít lần tưởng tượng ra cảnh này, xem xem mình nên diễn thế nào mới cảm động nhất?
Nhưng châm chọc nhất chính là, hiện tại cô thật sự nghe được tin này rồi, thế nhưng cả người lại cảm thấy rét run, giống như bị rút cạn sức lực, gương trên tay cũng không cầm chắc, cứ như vậy rơi xuống mặt đất, nát nhừ.
Cô ngẩn ra nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên mặt đất, nhíu mi hoảng hốt hỏi: “… Cô nói cái gì?”
Hầu gái vội vàng nói: “Tiên sinh hộc máu té xỉu, bác sĩ Tống đang cấp cứu!”
Trong đầu Ngụy Triêm Y rối như tơ vò, lúc xuống giường suýt chút nữa còn ngã ra đất.
Cô đỡ lấy góc bàn đứng vững lại, sau đó liền bước nhanh ra ngoài, càng đi càng nhanh, cuối cùng lại biến thành chạy: “Sao lại hộc máu té xỉu? Tại sao không tới bệnh viện?”
Hầu gái chạy theo phía sau: “Không biết vì lí do gì nữa, đã liên hệ với bên bệnh viện rồi, nhưng xe cứu thương vẫn chưa tới.”
Ngụy Triêm Y chạy tới biệt thự chính, chạy thẳng vào phòng ngủ của Úc Thanh.
Tống Tiệp đi từ bên trong ra, dùng khăn lau máu ở trên tay.
Ngụy Triêm Y thoáng chốc đã bị đình chỉ ở tại chỗ, nhìn chằm chằm máu trên tay hắn: “Úc Thanh sao rồi?”
Tống Tiệp lãnh đạm nói: “Cấp cứu được rồi, cũng không cần đưa vào viện nữa, đỡ phải đi tới đi lui, cũng không tốt cho thân thể của cậu ta.”
Ngụy Triêm Y ngẩn ra một lúc lâu mới gật đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt, nói lời cảm ơn với hắn, Tống Tiệp lại không đáp lại cô, Ngụy Triêm Y cũng không để ý tới sự lạnh nhạt của hắn.
Cô muốn đi vào, nhưng lại bị Tống Tiệp cản lại: “Bây giờ cậu ta đang rất yếu, cô đi vào khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì.”
Ngụy Triêm Y quay đầu nhìn hắn: “Tôi giống người đi vào chỉ biết khóc lắm à?”
Tống Tiệp liếc cô một cái, cũng không thoái nhượng: “Cô đừng vào vội, chờ cậu ta tốt lên rồi tính.”
Thần sắc Ngụy Triêm Y cũng lạnh lại: “Hình như anh sợ tôi hại anh ấy?”
Tống Tiệp buông tay: “Tôi đi với cô.”
Quả nhiên là đang phòng bị cô.
Ngụy Triêm Y chỉ muốn biết Úc Thanh có ổn hay không mà thôi, tạm thời cũng không đi so đo thái độ của Tống Tiệp, cho nên tùy hắn cùng vào với mình.
Cô vội vàng nhìn người nằm trên giường.
Úc Thanh an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, quần áo dính máu trên người đã được thay ra.
Ngụy Triêm Y thất thần đứng trước giường nhìn anh chăm chú, cái loại cảm giác không thể khống chế lại quay lại, làm cho trái tim cô đau đớn không thôi.
Cô đã trải qua hai lần đau đớn như sắp chết như vậy, một lần là mẹ cô, một lần là ba cô. Khi cô vẫn còn là một đứa nhỏ đã phải tiễn cả hai người thân nhất của mình rời đi.
Ngụy Triêm Y vẫn nhớ rõ những ngày tháng tăm tối không có ánh mặt trời đó, cô cảm thấy bản thân như bị thế giới vứt bỏ, cảm thấy trời cao bất công, cảm thấy chán ghét hết thảy mọi thứ trên thế gian, cô cũng muốn chết đi cho xong.
Khi đó, cô đứng ở trước quan tài của ba mẹ nhìn bọn họ, trên mặt không có lấy một chút biểu tình nào, khóc không được, cả người giống như đã chết lặng.
Người bên cạnh thì thầm nói cô bất hiếu, đến một giọt nước mắt cũng không rơi vì ba mẹ mình, hiện tại cô cũng không muốn nhớ lại khoảng thời gian sau đó, vào vô số đêm khuya khóc tới tê tâm liệt phế, không có người nào hỏi tới.
Ba mẹ rời đi khiến cô nhanh chóng trưởng thành lên, mặt ngoài cô vẫn nhẹ nhàng phong đạm như cũ, vẫn duy trì những tác phong của một Ngụy đại tiểu thư được nuông chiều, tận lực chôn cất vết sẹo của bản thân ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, không để người nào thấy, không để người nào có cơ hội vạch trần vết thương khiến cô đau đớn.
Cô cho rằng bản thân sẽ không sợ hãi vì bất cứ ai nữa, sẽ không lại sinh ra cảm giác bị vứt bỏ nữa, bởi vì cô vốn đã là một đứa trẻ bị vứt bỏ rồi, ngay cả ba mẹ nuôi cũng rời bỏ cô, còn có cái gì mãi mãi không đổi chứ?
Tin dữ đột nhiên tới tối nay lại khiến cô hiểu ra, trong thân thể cô lại một lần nữa mọc ra một uy hiếp.
Ngụy Triêm Y không khóc, biểu tình bình tĩnh, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn Úc Thanh, thậm chí cũng không có đi lên quấy rầy anh.
Tống Tiệp nhìn cô một cái, có hơi ngạc nhiên, vốn tưởng là cô gái này gặp được chuyện như vậy nhất định sẽ nhào lên người người bệnh khóc sướt mướt không dứt mới đúng, nhưng cô thế mà lại không có biểu cảm gì cả.
“Xem đủ rồi thì ra ngoài đi.” Tống Tiệp nói.
Ngụy Triêm Y gật đầu, nhìn Tống Tiệp: “Cảm ơn anh, bác sĩ Tống, khi nào tôi lại có thể tới thăm anh ấy?”
Cô khó có khi đặt mình ở thế yếu như thế này, người được nuông chiều như cô, người kiêu ngạo như cô, từ trước tới nay đều làm theo ý mình, bình thường ở nhà họ Úc cũng là muốn làm gì thì làm đó, muốn đi đâu thì đi, bây giờ chỉ đơn giản là gặp Úc Thanh thôi cũng phải bày ra tư thái của kẻ yếu thế hơn thế này.
Tống Tiệp suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Giờ này ngày mai.”
“Được, cảm ơn.”
Thần sắc Ngụy Triêm Y không đổi, bình tĩnh đi xuống lầu.
Người hầu trên dưới nhà họ Úc rất nhiều, đều biết rõ thân thể của ông chủ Úc Thanh có bệnh nhẹ, cho nên bọn họ tụ tập lại thành tốp ba tốp năm, ánh mắt trộm liếc Ngụy Triêm Y, khe khẽ nói nhỏ.
Ngụy Triêm Y đã quá quen thuộc với loại ánh mắt giống như trách cứ mình như thế này rồi, phảng phất như đang nghi hoặc lại phẫn uất vì sao cô có thể trấn tĩnh như vậy, lại cảm thấy không đáng thay Úc Thanh, nghi hoặc cô vì cái gì mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Dì Triệu dù có nhiều quyền lợi đến thế nào cũng không thể quản được mọi người 24/24, huống chi giờ Úc Thanh đang đổ bệnh, người hầu trong nhà họ Úc ai ai cũng cảm thấy bất an.
Ngụy Triêm Y về phòng ngủ, nằm bò lên giường, trong mắt lấp lánh ánh nước, cái mũi cay cay chua xót, cô liều mạng dúi đầu vào gối.
Mấy ngày sau đó, Ngụy Triêm Y đúng giờ hẹn đi thăm Úc Thanh, Tống Tiệp thấy cô không có làm ra chuyện gì khả nghi thì cũng chấp nhận cho cô ở lại lâu hơn một chút.
Ngụy Triêm Y ngồi trước giường, dùng khăn lông lau tay cho Úc Thanh.
Mỗi lần Tống Tiệp đều sẽ đứng ở một bên quan sát cô, dường như chỉ cần không nhìn một giây thôi, cô sẽ hại Úc Thanh vậy.
Ngụy Triêm Y rất buồn cười, không rõ vì sao Tống Tiệp lại nghĩ thế, chẳng lẽ bác sĩ nào cũng đa nghi như vậy sao?
Cô muốn sờ mặt Úc Thanh mà cũng không cho nữa.
Ngụy Triêm Y chống cằm nhìn Úc Thanh, bỗng dưng phát hiện bên dưới gối đầu của anh có gì đó.
Cô vươn tay.
Tống Tiệp đột nhiên đứng lên: “Cô làm gì đấy!”
Ngụy Triêm Y không để ý tới hắn, dùng sức giật lấy thứ bên dưới gối đầu của Úc Thanh ra.
Lúc Tống Tiệp lạnh mặt bước nhanh tới, Ngụy Triêm Y cũng đã rút được đồ ra, là một tấm ảnh chụp, một tấm ảnh chụp của cô và mẹ nuôi.
“Ngụy Triêm Y, cô muốn làm gì Úc Thanh!” Tống Tiệp duỗi tay muốn đoạt đồ trong tay cô.
Ngụy Triêm Y giấu ảnh chụp đi, đột nhiên ngoái đầu nhìn hắn, “Anh câm miệng cho tôi!”
Mấy ngày qua cô đều an tĩnh rũ mi mắt, Tống Tiệp cũng cho rằng bình hoa nhỏ mà Úc Thanh nuôi là một cô gái yếu đuối không biết giận, còn từng thầm cười nhạo khẩu vị của anh kém cỏi.
Thế nên một tiếng gầm nhẹ đầy áp lực của của cô khiến hắn hơi ngẩn ra một lúc.
Ngụy Triêm Y cầm ảnh chụp đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng.
Tống Tiệp có chút không thể hiểu nổi.
Ngụy Triêm Y nhanh chóng trở lại viện tường vi.
Vì sao Úc Thanh lại có ảnh chụp khi còn nhỏ của cô và mẹ?
Đã có ảnh chụp của cô, hẳn là đã sớm biết cô mới đúng, nhưng vì sao ngay từ đầu lại giả bộ không quen cô? Hơn nữa vì sao trên ảnh còn có cả mẹ cô?
Đáp án dường như đang hiển thị sinh động ngay trước mặt.
Ngụy Triêm Y đột nhiên nghĩ tới một khả năng…
***
Úc Thanh tỉnh lại sau một tuần hôn mê.
Trong phòng vang lên tiếng nói của Tống Tiệp: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh, không chết là tốt rồi.”
Tầm mắt Úc Thanh có hơi mơ hồ, sờ lấy mắt kính trên bàn mang lên, lúc này mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
“Mấy giờ rồi?” Thanh âm anh khàn khàn.
“7 rưỡi, trời sắp tối rồi, gần đây nhiệt độ đang giảm.” Tống Tiệp thở dài, “May mà cơ thể cậu đã dưỡng tốt lên rồi đấy, không thì cái loại độc kia mà ăn vào người là đã sớm mất mạng rồi.”
Úc Thanh nhẹ nhíu mày: “Độc?”
Trước khi anh ngất đi, đồ ăn cuối cùng mà anh động vào là nồi canh Ngụy Triêm Y hầm.
Thần sắc Úc Thanh khó lường, “Kêu dì Triệu tới đây.”
Tống Tiệp gật đầu đi ra ngoài.
Dì Triệu rất nhanh đã đi vào, nhìn thấy anh tỉnh lại rồi thì vui sướng rơi nước mắt: “Tiên sinh tỉnh lại là tốt rồi! Cảm ơn trời đất! Thật sự là cảm ơn trời đất mà!”
Úc Thanh được Tống Tiệp nâng dậy dựa vào trên giường.
Anh thấp giọng hỏi: “Dì Triệu, hôm mà phu nhân hầm canh, dì cũng ở trong bếp?”
Dì Triệu: “Đúng vậy, tôi có ở đó.”
Úc Thanh: “Cô ấy có cho thứ gì vào không?”
Dì Triệu nói: “Không có, phu nhân không cho gì hết.”
Úc Thanh hơi nheo mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Ra ngoài đi.”
Dì Triệu đáp một tiếng, lại dặn dò anh phải chăm sóc thân thể thật tốt, Úc Thanh nghe thấy thế thì nhíu mày, dì Triệu biết anh không có kiên nhẫn nghe, cho nên liền nhanh chóng rời đi, bảo hầu gái đi báo cho Ngụy Triêm Y biết Úc Thanh đã tỉnh rồi.
Trong phòng, Úc Thanh híp mắt hỏi: “Thứ kia là thuốc độc?”
Anh hiểu rõ dì Triệu, cũng biết bà đang nói dối, đến nỗi nguyên nhân là vì sao thì đương nhiên chính là vì muốn bảo vệ Ngụy Triêm Y rồi, vậy thì chỉ có thể nói, đây là do Ngụy Triêm Y làm ra.
Tống Tiệp: “Không thì vì sao cậu lại hộc máu được? May mà tôi cứu được cậu về. Có điều nói lại, cậu tính xử lý Ngụy Triêm Y thế nào?”
Úc Thanh cười nhạt.
Tống Tiệp có chút hãi hùng khiếp vía, cảm thấy nụ cười này của anh có chút quỷ quái.
Úc Thanh vuốt ve cái vòng trên cổ tay, “Hẳn là nên dạy dỗ một chút, nếu không cô ấy lại thật sự cho rằng tôi dung túng nuông chiều, chuyện vô pháp vô thiên gì cũng đều dám làm ra.” Ngay cả mạng của anh mà cũng dám lấy.
Ánh mắt Úc Thanh trầm xuống.
Sau khi trò chuyện với Tống Tiệp chưa được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Cả hai người trong phòng đều biết, lúc này tới chỉ có Ngụy Triêm Y mà thôi.
Tống Tiệp cười đứng lên: “Chuyện của các cậu vẫn nên tự giải quyết đi, tôi ra ngoài trước.”
Hắn mở cửa ra, Ngụy Triêm Y không nhìn hắn, lập tức bước vào, đụng phải bả vai của Tống Tiệp, Tống Tiệp đau tới mức xoa xoa vai.
Không khí trong phòng lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ sát đất là màn đêm dày đặc.
Cô đứng ở trước cửa, anh dựa ở trên giường.
Hai người yên lặng đối diện nhau.
“Úc Thanh, anh đã sớm biết tôi đúng không?” Ngụy Triêm Y bình tĩnh nói.
Úc Thanh cũng nhàn nhạt đáp: “Đúng thế.”
“Anh chính là cố chủ của tôi?”
“Phải.”
Cho dù trong lòng sớm đã đoán ra, nhưng khi nghe thấy anh trả lời nhẹ nhàng như vậy, Ngụy Triêm Y vẫn vô cùng tức giận, giọng điệu còn hơi phập phồng: “Anh chính là đứa con trai thất lạc bên ngoài của mẹ tôi có đúng không?”
Đây là suy đoán lớn mật của cô, về lý do vì cái gì mà Úc Thanh đã sớm biết cô, vì cái gì mà muốn thuê cô tiếp cận chính mình, lại vì cái gì mà cất giữ ảnh chụp khi còn nhỏ của cô và mẹ ở nơi riêng tư như phòng ngủ, cô đã suy nghĩ rất lâu, cho nên lúc này mới đưa ra một kết luận như vậy.
Úc Thanh yên lặng nhìn cô một lúc lâu: “Phải.”
“Vì sao lại thuê tôi, để tôi tiếp cận anh?”
Úc Thanh không có vội vã trả lời, anh đánh giá cô gái trước mặt, mấy ngày qua cô gầy đi rất nhiều, nhưng lại không giảm bớt vẻ xinh đẹp đi tý nào, giờ phút này bộ dáng ra vẻ bình tĩnh của cô thế nhưng còn động lòng người hơn cả bộ dáng giả vờ nhu nhược đáng thương trước đây.
Úc Thanh đã biết cô từ rất sớm, ngược thời gian quay lại về hồi ức xa xưa, là một câu chuyện rất dài.
Ba anh không được tính là người tốt gì, đi yêu vợ của người khác, sau khi cường đoạt thì khiến bà mang thai, đứa nhỏ này từ trước khi sinh ra đã được chú định là một sự sỉ nhục lớn, cho dù là đối với nhà họ Ngụy hay nhà họ Úc thì đều như vậy.
Mẹ anh lựa chọn đưa đứa trẻ ốm yếu là anh về Úc gia, gia chủ của Úc gia nhìn thấy anh liền nhớ tới người phụ nữ kia giờ đã là vợ của người khác, chính vì thế đương nhiên ông ta cũng không hề thích đứa con trai này, liền ném anh ở một bên tự sinh tự diệt.
Từ nhỏ, Úc Thanh đã phải nhận vô số ánh mắt lạnh lẽo, anh phải giành giật từng giây từng phút để được sống, cùng ông trời tranh đấu tới tận bây giờ để giữ được mạng sống, khi anh mười mấy tuổi, anh biết được nhà họ Ngụy lại nhận nuôi một bé gái, mẹ anh vô cùng yêu thương chiều chuộng cô bé đó.
Úc Thanh không rõ vì sao mẹ mình có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trai ruột mới được vài tuổi của mình đi, rồi lại yêu thương nuông chiều một đứa trẻ bị người khác vứt bỏ như vậy.
Lúc anh sống một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ ở nhà họ Úc, Ngụy Triêm Y lại có thể nhận hết mọi sự sủng ái, anh thật sự là muốn đem con nhóc như làm bằng thủy tinh kia quăng ngã, xem xem cô khóc lên thì sẽ trông thế nào, cô sẽ xin tha ra sao, cũng muốn để cô nếm trải những đau khổ mà anh đã phải chịu.
Rất nhiều năm qua, anh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Anh đứng bên ngoài chứng kiến cô được người nhà họ Ngụy nâng niu trong lòng bàn tay, chứng kiến ba mẹ cô qua đời, chứng kiến cô bị cướp đoạt gia sản, cũng chứng kiến cô lớn lên từng ngày, trổ mã ngày càng duyên dáng yêu kiều, khiến bao người chú ý tới.
Úc Thanh nghĩ tới một cách, không bằng đem cô đặt ở bên người mình, nuôi cô như con chó con mèo mà trêu đùa, xem cô tự hào sung sướng, lại xem cô vì mình mà bối rối bận trước bận sau, thưởng thức bộ dáng vụng về ngu xuẩn của cô.
Mới đầu, đúng là rất có hiệu quả, cô bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay mà còn tự cho là mình thắng.
Điều duy nhất khiến Úc Thanh không dự đoán trước được là, anh không hề thỏa mãn với việc trêu đùa cô, anh muốn có được cô, chân chính có được, vì thế anh thay đổi kế hoạch, thuận theo con tim của mình.
Nhiều năm thói quen làm chủ cục diện như vậy, lại vì muốn có được trái tim của Ngụy Triêm Y, anh thận trọng từng bước, công hãm từng chút từng chút một, tất cả sự nuông chiều anh dành cho cô đều là vì mục đích này, đương nhiên cũng có những lúc khó lòng kìm lại, nhưng đại đa số thời điểm đều là bình tĩnh lạnh nhạt.
Không nghĩ tới công chúa nhỏ lại quá mức tùy hứng, anh có thể sủng cô tới vô pháp vô thiên, nhưng cũng không bao gồm cả việc nuông chiều cô làm hại tính mạng của anh.
Đối với câu hỏi của Ngụy Triêm Y, anh có thể lựa chọn lời giải thích tương đối ôn hòa, thế nhưng giờ phút này, anh lại không mấy nguyện ý.
Dạy dỗ cô một trận, cũng để cho cô biết rằng, không nên quá mức cậy sủng sinh kiêu.
“Không phải em biết rõ nhất hay sao?” Úc Thanh cười khẽ.
Ngụy Triêm Y thậm chí còn muốn nhào tới xé nát cái nụ cười dối trá kia của anh.
Đúng thế, cô biết rất rõ.
Rất rõ rằng, anh muốn chà đạp cô, muốn trêu đùa cô, muốn chơi cô xoay mòng mòng, buồn cười nhất chính là cô lại ngoan ngoãn nhảy vào bẫy rập, tự cho là đúng muốn chinh phục anh, nhưng thì ra cô mới là người bị chinh phục.
“Tô Lăng là ai, anh cũng biết đúng không?”
Úc Thanh cười gật đầu: “Biết, là con chó của em.”
Ngụy Triêm Y với Tô Lăng trước kia từng diễn kịch giả vờ làm người yêu, anh đương nhiên biết cô muốn làm gì, khi đó sở dĩ sinh ra nỗi tức giận chính là vì ghen ghét, cho dù biết rõ giữa bọn họ không có gì, anh vẫn không thể kiềm chế được.
Không chỉ như vậy, ngay cả việc Dương Hi được thuê một nhiệm vụ tương tự cũng là bút tích của Úc Thanh, anh sẽ không để cô rời khỏi mình quá lâu, lợi dụng Dương Hi để cô có cảm giác cạnh tranh, khi đó mới khiến cô càng nhanh nhảy vào cái bẫy của mình.
Hết thảy đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Ngụy Triêm Y gầm nhẹ: “Cậu ấy là bạn của tôi!”
“Anh biết tôi và cậu ấy cố ý diễn kịch lừa anh, cho nên cố ý khiến Úc Kỳ biết chân tướng, còn cố ý xuất hiện ở ngày tôi đi cứu cậu ấy, mang tôi đi, thuận thế để tôi ở lại bên cạnh anh? Có phải không!”
Úc Thanh dựa đến càng thoải mái hơn chút, nhàn nhạt cười: “Công chúa, hôm nay em rất thông minh.”
Là đang trào phúng cô trước nay luôn ngu dốt sao?
Cũng đúng là ngu thật, thế mà chẳng biết gì bị anh lừa lâu như vậy, còn nghĩ muốn ở bên anh nữa chứ, lại còn từng cười nhạo Úc Thanh là tên cuồng yêu, có thể thấy được chính cô mới là đứa cuồng yêu, bị một gã đàn ông dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ đến không biết trời Nam đất Bắc là gì, gia sản kếch xù cũng không cần, bạn bè cũng tạm thời bị gạt sang một bên, tương lai như thế nào cũng mặc kệ, chỉ muốn ở bên cạnh anh, thậm chí còn nỗ lực xắn tay áo làm canh thuốc cho anh, mỗi ngày đều chìm trong áy náy hối hận vì đã lừa anh, nghĩ xem nên bồi thường cho anh thế nào.
Thì ra tất cả, đều là anh đang lừa cô.
Ngụy Triêm Y cười ra tiếng, nước mắt theo đó lăn xuống, cô giơ tay chặn lại hai mắt, có chút vô lực dựa vào trên tường.
Úc Thanh nhẹ nhíu mày, “Khóc cái gì, chỉ cần em nhận sai, tôi vẫn có thể nuông chiều em, cưới em.”
Cô vừa khóc vừa cười, thân thể cũng run rẩy lên.
Nghe xem, tình yêu này của anh giống như ban ân vậy, giống như đang bố thí cho mèo hoang lưu lạc ven đường.
Cô không muốn để Úc Thanh nhìn thấy nước mắt của mình, rất nhanh đã lau đi, “Tôi sai chỗ nào?”
Úc Thanh biết cô sẽ không thừa nhận, khi cô phạm sai lầm thì sẽ luôn thích giảo biện, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt vậy, trước nay anh đều dung túng cô, nhưng hôm nay anh nhất định phải dạy dỗ lại cô.
Anh nhẫn nại tính tình, nói: “Canh em nấu cho anh có bỏ thuốc độc.”
“Tôi không có!”
“Triêm Triêm, thừa nhận là được, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.”
“Tôi nói tôi không có làm!”
Thuốc kia đúng là thuốc tốt, Dương Hi sẽ không hại cô, người bên cạnh cô, chỉ mình Úc Thanh khẩu phật tâm xà là đủ lắm rồi.
Ngụy Triêm Y hỏi anh: “Anh dựa vào cái gì nói tôi hại anh?”
“Nếu không phải em bỏ vào, vậy bát canh kia vì sao lại xuất hiện loại thuốc này?”
“Sao tôi biết được! Có thể là người bên cạnh anh.”
Cô đột nhiên nhớ tới dì Triệu ngày đó đã bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi, “Là dì Triệu!”
Úc Thanh đã có chút mất kiên nhẫn: “Không phải dì ấy, một nhà dì Triệu đã theo tôi mười mấy năm, mà em mới chỉ có mấy tháng.”
Ngụy Triêm Y dại ra.
Cô đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, “Úc Thanh, anh có từng nghiêm túc thích tôi sao?”
Không phải là chưa từ bỏ ý định, chỉ là muốn một đáp án.
Trên chùa miếu, bọn họ ở chung rất vui vẻ.
Khi mang nhẫn cho cô, anh còn nói tới chuyện tương lai.
Khi bảo vệ cô sau lưng trước người nhà họ Úc, bóng dáng che mưa chắn gió của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
Đây… đều là lừa cô sao?
Úc Thanh không có trả lời cô, thích, đương nhiên là thật, cho dù cô muốn giết anh, anh có giận dữ thế nào đi nữa thì vẫn rất thích cô, nhưng nguyên nhân chính anh giận là vì cô tùy hứng, chỉ giờ phút này là không muốn nuông chiều cô, không muốn nói ra câu thích này, vì thế ở trong lòng Ngụy Triêm Y liền biến thành anh chưa từng nghiêm túc với cô.
Cô gật đầu: “Anh tin tưởng người theo bên anh mười mấy năm, lại không tin tôi, tôi có nói gì cũng như nhau.”
Ngụy Triêm Y nâng mắt lên, nhìn anh: “Úc Thanh, anh hẳn là biết, lần trước tôi hầm canh cho anh là muốn nói điều gì với anh, hôm nay tôi chính thức nói cho anh biết…”
“Tôi thích anh.”
Úc Thanh nghe thấy câu này lại không có vui sướng như trong tưởng tượng, ngược lại lại có chút hoảng hốt.
Cô tiếp tục nói: “Anh nói muốn tôi cho anh cảm giác an toàn, lại không muốn cho tôi một chút tín nhiệm nào. Giữa chúng ta, từ lúc gặp mặt tới giờ, mỗi một bước đi đều bị anh sắp xếp ngay ngắn trật tự, ngay cả việc tôi động tâm anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Úc Thanh, tôi không thích anh.”
——
Tác giả có lời muốn nói: Được được được, tôi xin lỗi, rất xin lỗi mà!! Chương sau sẽ ngược nam chính nhé.
Yêu là thật sự yêu, dàn xếp mọi chuyện cũng là sự thật, trêu đùa cũng đúng là từng trêu đùa, lừa cũng là thật, Úc Thanh sai là sai chỗ hắn tự cho rằng bản thân có thể khống chế hết tất cả, tự phụ cảm thấy người bên cạnh sẽ không phản bội mình, tự phụ đến mức chỉ tin tưởng thứ mà mình muốn tin, hắn không có nghĩ tới chuyện sẽ vì chuyện này mà không cưới Triêm Triêm, chỉ cảm thấy cô là đang gây sự, lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn, thế nên mới muốn dạy dỗ lại cô, dùng sai phương pháp, thái độ cũng sai rồi.
Vì sao hắn lại dùng loại thái độ này? Bởi vì hắn cảm thấy sau này lại dỗ cô là được rồi, nhưng thật ra Triêm Triêm để ý nhất là cái gì chứ? Hắn lừa cô, không có lấy một lời giải thích tử tế, còn có thái độ tất cả đều là hiển nhiên, hắn không tin cô, thái độ còn cao cao tại thượng như vậy.
Triêm Triêm bị hắn lừa lâu như thế, Úc Thanh đáng giá theo đuổi lại vợ tới chết mới thôi.
Ps: Bộ truyện này có nhiều yếu tố quá kỳ lạ đúng không, cái gì mà thám tử tư, hạ dược, thuốc độc, công chúa và ác long đều xuất hiện, ngẫm lại thì những yếu tố này chỉ có ở thời xưa mà thôi. Tuy là vậy nhưng Dư Dư vẫn muốn viết một câu chuyện xưa ở trong lòng, sức sáng tạo trên Tấn Giang vốn là trăm hoa đua nở, tính bao dung rất lớn, cũng không có quy định không thể viết mấy tình tiết này ở truyện hiện đại, những ý kiến hợp lý của các bạn tôi đều sẽ tiếp thu, nhưng đừng mắng tui nhé QAQ, tui cãi không thắng nổi đâu ~
Vô cùng vô cùng cảm ơn sự yêu mến của các bạn, ngày mai bắt đầu theo đuổi vợ tới ngược lên bờ xuống ruộng, ngược xong sẽ lại ngọt ngào ngay ấy mà ~
Shmily: Chuẩn bị tâm lý, nam chính bị ngược đến mức muốn tự sát, tâm lý vặn vẹo cái gì cũng dám làm, theo đuổi nữ chính tới hèn mọn không tiếc bất cứ giá nào để lại có được trái tim của cô. Những ngày tháng đường trộn thủy tinh bắt đầu, ai yếu tim hay đang trong thời kỳ cho con bú thì nên cân nhắc ~