Thân thể của Úc Thanh khỏi hẳn, Ngụy Triêm Y lại bệnh.
Đã qua ba ngày, cô một mình ở viện tường vi, một mình nằm trên giường, chỉ có dì Triệu một ngày ba bữa đưa cơm tới, những người khác căn bản không thấy được cô, Úc Thanh cũng không tới xem cô, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có.
Không thể nghi ngờ, chim hoàng yến ngàn kiều vạn sủng này bị thất sủng rồi.
Ngụy Triêm Y nằm ở trên giường cười lạnh một tiếng.
Mấy ngày nay, nhiệt độ ở Liêu Thành giảm sâu, đêm qua vừa mới có tuyết đầu mùa, cô nhìn qua ngoài cửa sổ đang đóng chặt là một tầng sương mù lạnh lẽo, quang cảnh bên ngoài là thế nào cô cũng không rõ lắm, cũng không quá muốn xem.
Phát sốt khiến ý thức của cô cứ mơ mơ hồ hồ, hỗn hỗn độn độn, ban ngày sẽ đi vào giấc mộng rồi ban đêm lại vô cùng tỉnh táo.
Nói cũng buồn cười, bởi vì đã quen có Úc Thanh ở bên cạnh, cũng quen việc mỗi đêm anh đều sẽ ôm cô đi ngủ, cho nên mấy ngày nay không có anh, cô ngủ cũng không được an ổn.
Ngụy Triêm Y bị bệnh, anh đương nhiên là biết, nhưng anh không có tới thăm, bởi vì anh không muốn tới, đại khái là muốn để cô tự mình tỉnh táo lại, như lời anh nói, muốn dạy dỗ để cô hiểu được quy củ.
Là anh nuông chiều cô thành thế này, nói cái gì mà thích nuông chiều cô, bây giờ anh lại hy vọng cô hiểu chuyện một chút, đúng là kẻ lừa đảo hư tình giả ý mà.
Chân tướng một khi đã bị vạch trần, hết thảy đáp án đều đã trồi lên khỏi mặt nước, mỗi một chuyện Úc Thanh từng làm, mỗi một câu nói nhường nhịn cô của anh, hẳn là tính kế thì nhiều mà tình cảm thì chẳng có bao nhiêu đi.
***
Dì Triệu nói cho Úc Thanh biết tất cả tình huống gần đây của Ngụy Triêm Y.
Trong căn phòng ấm áp, khác hoàn toàn với biệt thự quạnh quẽ.
Anh ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm thảm màu đen, trong tay anh cầm một quyển sách, nhíu mi lật qua một tờ, ngón tay dừng ở trên trang sách, “Bệnh nặng hơn là có ý gì?”
Dì Triệu: “Sốt cao mãi không giảm, uống thuốc cũng không có tác dụng, đồ ăn không ăn được mấy miếng đã nôn hết ra, phu nhân vẫn cứ hôn mê mơ màng như vậy, cũng không có thấy cô ấy mở miệng nói chuyện.”
“Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ cũng không có cách, nói chính phu nhân không muốn tốt lên.”
“Vậy để cô ấy đói, cho cô ấy nhớ lâu một chút.”
Thần sắc Úc Thanh vẫn hờ hững lạnh nhạt, tiếp tục lật sách.
Từ trước tới nay anh không thích bị người khác uy hiếp, chỉ cho rằng hành vi này của Ngụy Triêm Y là muốn có được sự chú ý của anh, muốn anh cúi đầu nhận sai.
Anh phải để cho cô biết, cho dù anh thích cô thì vị trí của hai người vẫn không bình đẳng, anh trước sau vẫn sẽ là người khống chế hết tất cả, anh yêu cầu chỉ có mỗi một việc đó là cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Úc Thanh đột nhiên bắt đầu nhung nhớ đoạn thời gian cô giả vờ ngoan, giữa bọn họ vô cùng ngọt ngào, dường như từ khi cô ngả bài với anh, hai người liền xuất hiện vô số vấn đề.
Trong căn phòng trống vắng vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ của anh.
Nỗi lòng Úc Thanh hỗn loạn, khép sách lại, quả nhiên, anh vẫn thích cô ngoan một chút.
Lúc Ngụy Triêm Y tỉnh lại thì trời đã tối rồi, mấy ngày nay trong phòng ngủ không hay bật đèn, cô cũng đã quen với không gian tối tăm như vậy, tóm lại là không muốn nhìn thấy từng món quà tinh xảo đắt tiền mà Úc Thanh đã chuẩn bị cho cô, nó giống như đang cười nhạo cô ngu xuẩn vậy.
Cô sờ soạng cái trán của mình một cái, vẫn rất nóng, thuốc cũng uống không ít, hạ nhiệt bằng vật lý cũng không có tác dụng, cứ tiếp tục như vậy thì mạng nhỏ này sẽ không giữ được nữa.
Ngụy Triêm Y chống tay muốn ngồi dậy, bên kia giường bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm khàn của Úc Thanh: “Tỉnh rồi?”
Anh mở đèn bàn bên cạnh lên.
Tầm mắt Ngụy Triêm Y đảo qua.
Úc Thanh không có thay đổi gì, anh vẫn mặc cái áo lông cổ cao màu đen, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng, khuỷu tay tùy ý dựa lên sofa, làn da anh tái nhợt, văn nhã nội liễm.
Thật ra cẩn thận nghĩ lại, trước đây khi anh và cô ở cùng nhau, anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn mình như vậy, cao cao tại thượng không thể với tới, là do cô quá mức tự tin, cho rằng anh thật sự thích mình.
Mạc Khả đã từng nhắc nhở cô, người có tính tình bình tĩnh nhạt nhẽo như Úc Thanh sẽ thật sự vì ai đó mà phá vỡ nguyên tắc sao?
Lúc ấy Ngụy Triêm Y nói thế nào nhỉ, cô nói muốn Úc Thanh si cuồng mê luyến cô, muốn anh khóc lóc dưới váy cô, kết quả giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, thật là nực cười.
Cô chỉ là một con hề trong trò chơi bị anh thao túng, anh chung quy vẫn biết diễn hơn cô, cũng thủ đoạn cao minh hơn cô, cô đã thua rồi.
Ngụy Triêm Y cong môi cười.
Khi cô cười rộ lên trông vô cùng xinh đẹp, cho dù làn da tái nhợt không có chút máu, nhưng vẫn như trước kia, môi hồng răng trắng, tóc đen rũ ở sau lưng, hai vai mỏng gầy, ốm yếu lại nhỏ nhắn.
Ngụy Triêm Y nhẹ dựa về sau, nhàn nhạt nói: “Úc tam gia tới rồi à.”
Sắc mặt Úc Thanh không đổi, anh thong thả đứng dậy đi tới, đem thuốc ở trên bàn đưa tới trước mặt cô, Ngụy Triêm Y rũ mắt nhìn nước ấm trong tay anh.
“Uống thuốc.” Anh nói chuyện rất ôn hòa.
Lại tới rồi đó.
Anh chính là dùng sự ôn hòa dối trá này để lừa người khác.
Rốt cuộc thì cái bộ dáng giả tạo này của anh đã lừa gạt bao nhiêu người rồi?
Ngụy Triêm Y nhận lấy cốc nước, bỏ thuốc vào trong miệng, uống một ngụm nước ấm, Úc Thanh đưa tay ra đón, cô lại không đưa cho anh, tự mình đặt lên trên bàn.
Cô dựa vào giường, nhắm hai mắt nhẹ giọng nói: “Làm phiền anh Úc tới xem tôi rồi, tôi sợ lắm, thuốc cũng đã uống, anh đi về đi.”
Ngụy Triêm Y biểu hiện vô cùng khách khí ôn hòa, căn bản là không hề ầm ĩ, nhưng chính là kiểu nhàn nhạt xa cách như vậy mới khiến lòng người rối như tơ vò.
Úc Thanh không lên tiếng, ánh mắt lại lạnh xuống.
“Còn muốn giận dỗi đến bao giờ?” Anh hỏi.
Ngụy Triêm Y không nói lời nào, giống như đã ngủ rồi, Úc Thanh nhẹ nhíu mày: “Triêm Triêm, tôi đang nói chuyện với em.”
Không có được lời đáp, trong lòng Úc Thanh càng thêm phiền loạn, anh không rõ, rõ ràng là cô đoạt mất sự yêu thương của mẹ anh, cho dù sau đó anh có lừa cô, nhưng anh cũng nuông chiều cô lâu như vậy để bồi thường rồi cơ mà, thậm chí anh còn muốn cưới cô, bây giờ chuyện này rõ ràng là cô sai, anh cũng đã nói là có thể bỏ qua chuyện cũ rồi, vì cái gì mà cô lại giận dỗi đến mức thế này?
Đại khái vẫn là không nên quá chiều cô, tối nay anh cũng không nên tới thăm cô.
Úc Thanh không có ở lại, một tuần sau cũng không thấy tới.
Trong lúc Ngụy Triêm Y dưỡng bệnh cũng không hề ầm ĩ, ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng bữa, cũng không đòi rời đi, Úc Thanh cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng một chút.
Sau đó sốt cao đã hạ, nhưng vẫn bệnh không rời giường, bác sĩ không tra ra được cô rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào, cô ăn uống cũng ngày càng kém, thân thể từ từ gầy ốm, ngay từ ban đầu còn sẽ nói mấy câu với người hầu, gần đây lại chẳng để ý tới ai nữa, thường thường hôn mê cả ngày, người hầu cũng không thể đánh thức cô được.
Úc Thanh vẫn không tới thăm cô, chỉ cảm thấy cô vẫn đang cáu kỉnh, muốn có người dỗ.
Dù sao Tống Tiệp cũng là bác sĩ, nghe qua miêu tả của dì Triệu về Ngụy Triêm Y thì tóm lại vẫn có hơi không yên tâm lắm, cho nên hắn tới xem, ai ngờ vừa nhìn thì lại ra vấn đề lớn.
Ngày hôm đó, Úc Thanh đang ở bữa tiệc rượu mừng hợp tác giữa các đối tác của Minh Tín, anh như cá gặp nước, lúc này, Triệu Diệu lại nhận được điện thoại của Tống Tiệp, cho nên liền chuyển máy cho Úc Thanh.
Úc Thanh quét mắt nhìn hắn một cái.
Triệu Diệu đánh liều nói: “Bác sĩ Tống muốn nói chuyện của cô Ngụy với ngài.”
Từ sau khi Ngụy Triêm Y bị thất sủng, Úc Thanh cũng không hề hỏi tới cô nữa, trên dưới Úc gia đều cho rằng Úc Thanh không muốn cưới cô nữa, vì thế cũng không có lại gọi cô là phu nhân, mà Úc Thanh cũng không có nói gì.
Anh trầm ngâm vài giây, sau khi hàn huyên hai câu với nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia đang ngồi bên cạnh xong mới buông ly rượu xuống, không nhanh không chậm đi ra một chỗ khác.
“Alo?” Lúc tiếng nói bình tĩnh của Úc Thanh vang lên ở đầu kia điện thoại, Tống Tiệp đang ở trong phòng ngủ của Ngụy Triêm Y.
Hắn nhìn cô gái tiều tụy u ám trên giường, ánh mắt phức tạp, “Úc Thanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ừ.”
“Là về Ngụy Triêm Y, cậu chuẩn bị tâm lý một chút.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chớp mắt, tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Nói đi.”
“Ngụy Triêm Y… cô ấy, nhiều nhất chỉ còn có hai tháng.”
Úc Thanh đứng ở tại chỗ, thân hình cứng đờ. Anh có hơi không rõ ý của Tống Tiệp, cái gì gọi là chỉ còn có hai tháng?
Tống Tiệp không đợi anh phản ứng, “Cô ấy uống thuốc loạn quá, cậu biết mà, có một số thuốc không thể uống bừa được, nhưng mà không có người trông cô ấy, cả ngày cô ấy cứ ngủ mơ mơ màng màng như vậy, ăn cái gì uống cái gì cũng không ai biết, hơn nữa tâm lý của cô ấy đang có vấn đề nghiêm trọng, thân thể đang dần suy kiệt.”
Trái tim Úc Thanh theo những lời này chìm xuống vực sâu không đáy, giống như bị đục rỗng, chỉ còn lại thể xác đứng ở đó, ánh sáng đan xen xung quanh làm cho anh choáng váng, sức lực giống như bị rút cạn, hô hấp như thể bị nghẹn lại, anh suýt chút nữa ngã xuống đất, Triệu Diệu nhanh chóng chạy lên đỡ lấy anh.
Người trong yến hội nhìn qua bên này không ít, thầm than thân thể của Úc tam gia quả nhiên vẫn không tốt lên được, dường như gió thổi là có thể ngã vậy.
Úc Thanh giơ tay đỡ mắt kính, tay phát run, run run rẩy rẩy gỡ xuống, dùng ngón tay đèn lại mi tâm, “Tống Tiệp.”
Thanh âm anh đã khàn tới khó nghe: “Cậu cứu cô ấy.”
Tống Tiệp: “Đã không thể xoay chuyển tình thế nữa rồi…”
“Tôi cầu xin cậu.” Anh gần như là gầm nhẹ, thanh âm phát run không dứt, giống như người kề sát bên vực thẳm đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, anh nơi nào còn có nửa phần khắc chế bình tĩnh như ngày thường nữa chứ.
“Cậu muốn gì tôi đều sẽ cho cậu, cậu cứu cô ấy đi.”
“Cậu có thể cứu tôi, cậu cũng có thể cứu cô ấy, có phải không?”
Tống Tiệp không trả lời, hắn nghe ra được sự hoảng loạn cùng sợ hãi chưa từng có trong giọng nói của Úc Thanh, khi anh còn niên thiếu cũng từng thiếu chút nữa bởi vì bị ốm mà vứt bỏ mạng sống của bản thân, khoảng thời gian trước vì uống bát canh có độc cũng suýt bỏ mạng, nhưng trước nay anh vẫn luôn nhẹ nhàng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho dù anh có sống hay chết thì trước giờ vẫn luôn bình tĩnh nhàn nhạt, không có thấy anh hoảng loạn sợ hãi bao giờ.
Vậy sao giờ đây anh lại sợ?
Là sợ mất đi cô sao?
Tống Tiệp nói: “Hai người không giống nhau, cậu có dục vọng sống sót, mà cô ấy đã không còn…”
Úc Thanh chống cánh tay đang phát run đứng thẳng lên: “Tôi lập tức quay lại.”
Trước khi điện thoại bị cúp, anh nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của dì Triệu: “Cô Ngụy, cô sao vậy!”
Thân thể mới vừa đứng thẳng lên của Úc Thanh lại mất hết sức lực nện thật mạnh ở trên tường, tâm thần loạn không hề có kết cấu, cơ hồ là chạy như điên rời đi.
Mọi người trong yến hội chưa từng thấy bộ dáng thất hồn lạc phách như thế này của Úc tam gia, nghe ban nãy anh gọi điện, suy đoán hẳn là bình hoa anh nuôi đã xảy ra chuyện rồi, trước kia còn nghe nói cô gái đó bị thất sủng, nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của Úc Thanh, nào có thất sủng chỗ nào chứ, đây là đã đi vào trong lòng anh, trở thành bảo bối trên đầu quả tim của anh rồi mới đúng.
Triệu Diệu đi theo Úc Thanh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn lái xe nhanh tới thế.
Sắc mặt Úc Thanh trắng bệch, tâm loạn như ma đã không thể khống chế được biểu tình của mình, bộ dáng thấp thỏm lo âu như vậy, đây là lần đầu Triệu Diệu thấy.
“Tiên sinh, ngài sao rồi?”
“Lái xe, đừng quan tâm tôi!”
***
Ngụy Triêm Y cũng chỉ là muốn xuống giường một lát, thế nhưng thân thể lại mất hết sức lực ngã từ trên giường xuống, dì Triệu đúng lúc hô lên một tiếng.
Bây giờ cô không muốn tin tưởng bất cứ người nào trong nhà họ Úc hết, cũng không muốn để dì Triệu hay Tống Tiệp chạm vào.
Cô tàn ác hất tay bọn họ ra, muốn tự mình chống bàn đứng lên, nhưng thân thể này hoàn toàn không có sức lực, nỗ lực một lúc lâu vẫn không có tác dụng, mệt tới mức cô cũng thở hổn hển.
Lúc Tống Tiệp gọi điện thoại cho Úc Thanh, cô cũng nghe thấy, cô biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian, nhưng cũng không muốn nhận sự đồng tình dối trá của bọn họ.
Lúc Úc Thanh chạy về, Ngụy Triêm Y đang ngồi trên mặt đất, cánh tay mảnh khảnh gác ở trên ghế đẩu, nhẹ thở dốc.
Anh cứng đờ đứng ở đó.
Bọn họ đã rất lâu không gặp, Ngụy Triêm Y đã gầy đi nhiều, quần áo mặc trên người cũng rộng thùng thình, thân thể vốn mảnh khảnh yếu ớt nay lại gầy tới mức giống như một tờ giấy, đáy lòng anh vô cớ nổi giận, lạnh lùng nhìn hai người trong phòng: “Tại sao lại để cô ấy ngồi ở đó!?”
Anh vội vàng đi qua ôm cô lên, đồng tử Ngụy Triêm Y không có tiêu cự, vươn tay đẩy anh, vừa vặn chống tay ở trên ngực Úc Thanh, nhưng mà một chút lực cũng không có.
Úc Thanh kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, anh không cảm giác được chút sức lực nào của người trong lòng, cô rõ ràng muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có một tý sức nào, cô giống như đang nhìn anh, nhưng hai mắt không hề có tiêu cự, không chút thần thái, cho tới khi ôm cô vào trong ngực, Úc Thanh mới biết được cô rốt cuộc đã gầy đến thế nào.
Dì Triệu: “Tiên sinh, chúng tôi muốn đỡ tiểu thư lên, nhưng mà cô ấy không chịu.”
Tống Tiệp: “Cậu tới là tốt rồi, cậu nhìn bộ dáng này của cô ấy đi, nào có…”
“Đừng có nói mấy lời đó trước mặt cô ấy.”
Úc Thanh nhẹ nhàng che hai tai Ngụy Triêm Y lại: “Cô ấy sẽ không sao hết, cậu nghĩ cách cứu cô ấy là được rồi.”
Anh bế cô lên, nhẹ tới mức khiến anh đau lòng, “Các người ra ngoài đi.”
Tống Tiệp với dì Triệu ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Úc Thanh ngồi trên giường, ôm Ngụy Triêm Y vào lòng, dùng chăn bọc lấy cơ thể cô.
Tầm mắt không có tiêu cự của cô rốt cuộc cũng dừng trên mặt anh, nhìn thấy là anh thì lại nhắm mắt lại.
Úc Thanh chăm chú nhìn khuôn mặt cô hồi lâu, biết cô đang giả vờ ngủ, cũng biết cô còn đang cáu kỉnh, nhưng anh lại không dám tiếp tục lăn lộn cô.
Anh hối hận, hối hận bản thân vì cái gì lại không sớm tới thăm cô, có lẽ nếu anh tới sớm, mọi chuyện sẽ không tới bước đường này.
Úc Thanh nâng mặt cô lên, ở bên tai cô ôn nhu nói: “Anh sai rồi, anh nhận sai, anh không nên nặng lời với em, em chăm sóc thân thể cho tốt, sau khi tốt lên rồi, chúng ta lập tức kết hôn, được không?”
Ngụy Triêm Y không trả lời.
“Triêm Triêm, anh biết em đang nghe, cũng biết em giận dỗi, như thế nào cũng được, em dưỡng thân thể tốt lên trước, được không em?”
Ngụy Triêm Y thậm chí còn quay đầu đi không dựa vào ngực anh, vẫn không nói lời nào.
Nếu như cô thích một người, cô có thể vì anh mà buông hết kiêu ngạo xắn tay áo đi nấu canh cho anh, cái gì cũng không quan tâm tới, nhưng nếu cô đã không thích ai, cô sẽ lạnh nhạt thờ ơ với người đó, đến nói cũng lười nói chuyện với anh.
Úc Thanh lại rất có kiên nhẫn, giống như trở lại bộ dáng che chở cô như lúc đầu.
Anh nói với cô rất nhiều thứ, muốn gợi lên dục vọng cầu sinh của cô, nhưng trong lòng Ngụy Triêm Y lại không chút gợn sóng, chỉ coi anh là không khí.
Úc Thanh thở dài: “Được, chỉ cần em tốt lên, anh cam tâm tình nguyện lại uống canh em làm, có độc cũng uống, sẽ không oán giận một câu. Sau này em nguyện ý phát cáu như thế nào cũng được, anh sẽ không mắng em nữa.”
“Triêm Triêm, thân thể của em là quan trọng nhất, em phải nỗ lực tốt lên, sau này chuyện gì anh cũng nghe em.”
“Chuyện này là anh sai, không nên không tới thăm em, từ hôm nay trở đi, anh một tấc cũng không rời, ở bên cạnh em, có được không?”
Trong lòng Ngụy Triêm Y lạnh lùng trào phúng.
Chuyện tới nước này rồi mà anh vẫn cảm thấy là cô muốn hại anh, là bởi vì quá tự phụ rằng người bên cạnh sẽ không phản bội mình, anh thậm chí còn không có bất cứ lòng nghi ngờ nào, cũng không có ý định đi điều tra, đối với việc thuê Ngụy Triêm Y tiếp cận anh, anh cũng không có một câu giải thích nào.
Anh vẫn cảm thấy là cô có lỗi với anh, đoạt tình yêu của mẹ, nhưng điều này có liên quan gì tới Ngụy Triêm Y? Cô cũng chỉ là một cô nhi bị người ta vứt bỏ mà thôi.
Sau khi cô biết được thân thế của mình, cô chưa từng nghĩ sẽ độc chiếm gia sản của nhà họ Ngụy, làm thám tử tư đi khắp trời nam đất bắc chỉ vì muốn tìm được người gọi là anh trai này, muốn đưa anh về nhà.
Úc Thanh đã biết cô từ sớm, nhưng anh lại đối xử với cô thế nào? Tính kế giữ cô lại bên cạnh, xem cô diễn kịch như thú vui giải sầu, tính toán cảm xúc lẫn trái tim cô, ngay cả sự áy náy sau khi có tình cảm với anh của cô cũng bị anh lợi dụng một cách hoàn hảo, để cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh.
Anh là người ngu xuẩn nhất, cũng chính là người xảo trá nhất!
Mà người như vậy, Ngụy Triêm Y thật sự không muốn lại có chút liên quan nào tới anh nữa, giữa bọn họ có thể đi tới bước đường này chính là do Úc Thanh luôn tự cho là đúng.
Mặc kệ Úc Thanh có nói gì đi nữa thì cũng không nhận được lời đáp nào của Ngụy Triêm Y.
Ngụy Triêm Y nằm trong ngực anh, hô hấp rất nhạt.
Anh nhìn cô, nhịn không được lại ôm cô chặt hơn.
Rõ ràng là gần ngay trước mắt, anh lại lần nữa sinh ra cái cảm giác này, anh không chiếm được cô, cũng không nắm bắt được cô.
Rõ ràng là đã hao hết tâm cơ, không từ thủ đoạn, nhưng vì sao mọi chuyện vẫn vậy chứ, rốt cuộc là sai ở bước nào?
Anh chỉ có thể ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh biết sai rồi.”
Anh lại lần nữa xin lỗi: “Là anh sai, anh xin lỗi, em có thể không nói lời nào, nhưng em phải sống sót.”
Nói tới nửa đêm, thanh âm anh đã khàn đi, mà Ngụy Triêm Y ngay cả mở mắt ra nhìn anh cũng không muốn.
Dì Triệu đưa đồ ăn vào rồi lại rời đi.
Úc Thanh đỡ cô dựa lên giường, đem đồ ăn đưa tới trước mặt, thử độ ấm, sau đó liền múc một thìa đưa tới bên miệng cô.
“Triêm Triêm, ăn chút gì đi.”
Ngụy Triêm Y đờ đẫn, vẫn không nhúc nhích.
“Anh nói dì Triệu làm món em thích, em nếm thử.”
“Phải ăn gì đó mới khỏe lên được.”
“Sau khi em khỏe lên, bảo anh làm gì, anh đều sẽ đáp ứng em.”
Cô không ăn cơm, nhưng thuốc vẫn phải uống.
Tống Tiệp kê cho cô đơn thuốc đông y trấn an tinh thần, anh nếm thử một ngụm, rất đắng, cô hẳn là sẽ không thích.
Úc Thanh mở cửa đi ra ngoài, cho người lấy kẹo tới.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bát đũa nện xuống mặt đất, Úc Thanh quay đầu lại, Ngụy Triêm Y dùng hết sức lực toàn thân hết đổ mâm đồ ăn cùng thuốc xuống đất. Cô mệt tới mức nằm ở mép giường khẽ thở dốc, ngước mắt lạnh lùng liếc Úc Thanh một cái.
Úc Thanh đứng ở tại chỗ.
Sau khi nhìn cô một lúc lâu, anh mới nói với người hầu ở bên ngoài: “Lại chuẩn bị bát thuốc khác, đừng quên lấy kẹo.”
Đóng cửa lại, Úc Thanh nhanh chóng bước trở về, đem cô ôm vào trong ngực một lần nữa, “Còn nguyện ý phát giận là tốt rồi, không sao hết, đợi một chút là thuốc sẽ tới, uống xong anh ngủ với em, Triêm Triêm của anh nhất định sẽ khá lên.”
Ngụy Triêm Y thật sự muốn bảo anh cút xa ra chút, nhưng lười dong dài với anh, cho nên nhắm mắt vào, giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng chút sức lực này của cô sao có thể làm được gì chứ.
Úc Thanh bị cô lạnh nhạt lâu như vậy, bây giờ cô nguyện ý cáu giận với anh, anh ngược lại còn rất vui sướng.
Thuốc rất nhanh được đưa tới, cả kẹo Úc Thanh cần cũng có.
Ngụy Triêm Y dứt khoát dúi đầu vào ngực anh, Úc Thanh cười xoa xoa tóc cô: “Biết em sợ đắng, anh giúp em uống.”
Ngụy Triêm Y:?
Cô còn đang suy nghĩ xem anh giúp cô uống kiểu gì.
Bàn tay Úc Thanh nhẹ nâng cằm cô lên, nhẹ niết hai má cô, môi phủ lên, vị thuốc chua xót ấm áp từ trong miệng anh chảy vào miệng cô.
Đôi môi khô khốc của cô bị anh hôn mút, bên tai vang lên tiếng than thở đầy thỏa mãn của anh.
Ngụy Triêm Y giãy giụa lung tung, anh để ý tới thân thể cô suy yếu, cũng không có ép buộc cô, hơi tiếc nuối lui ra sau.
Anh cúi đầu qua, giống như trấn an nhẹ hôn lên má cô: “Xin lỗi em, chỉ có thể đút em như vậy.”
Một ngụm lại một ngụm, cho dù Ngụy Triêm Y không muốn anh chạm vào mình, thế nhưng cô chẳng còn sức đẩy anh ra nữa, chỉ có thể bị anh ép uống hết một bát thuốc, sắc mặt cũng tức giận tới xanh mét. Cô cho rằng đã kết thúc rồi, anh lại đột nhiên hôn tới, đem một viên kẹo đút vào trong miệng cô.
Úc Thanh dần dần hôn càng nặng nề hơn.
Ngụy Triêm Y trợn tròn mắt nhìn anh.
Lúc cô cố tình tiếp cận Úc Thanh còn thường xuyên bổ não ra đủ thứ kịch bản ngược luyến tình thâm, hiện tại nó thực sự đã xảy ra rồi, chỉ là tình thâm đâu chả thấy, chỉ toàn là ngược luyến.
Cô cũng mệt mỏi, lười đẩy cũng lười giãy giụa với anh, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, tóm lại hôm nay anh gieo nhân nào thì sau này sẽ gặp quả đó thôi.
Ngụy Triêm Y nhắm mắt lại, Úc Thanh lại mở mắt ra.
Chờ sau khi cô ngủ, anh mới rời khỏi phòng, đi tới một góc hút thuốc.
Điếu thuốc lá cũng không cầm ổn, tay anh vẫn luôn run run, từ khi biết tình huống thân thể của Ngụy Triêm Y, tâm trạng anh thật ra chưa từng ổn định một giây nào.
Chỉ là ở trước mặt cô, anh thu hồi tất cả cảm xúc của mình, giả vờ nhẹ tựa mây bay, chỉ sợ cô sẽ bị ảnh hưởng, cảm thấy bản thân thật sự sắp chết.
Cô gái nhỏ sợ chết tới mức nào chứ, trước kia anh chỉ tùy tiện dọa cô một cái thôi mà cô đã sợ thành như vậy, bây giờ lại càng không thể dọa cô được.
Úc Thanh lấy bật lửa ra muốn châm thuốc, nhưng thử mấy lần cũng không châm được.
Lúc Tống Tiệp tới thấy anh như vậy, Úc Thanh đang cúi đầu, cau mày lại, lần lượt thử châm điếu thuốc trong tay, nhưng hai tay đều phát run, ngọt lửa lay động trong lòng bàn tay tái nhợt của anh, bị hô hấp dồn dập của anh dập tắt, anh lại châm một điếu khác, cứ thế lặp đi lặp lại, cả người nhìn qua có chút hoảng hốt.
Tống Tiệp cũng không nhìn nổi nữa, đi qua cầm lấy bật lửa trong tay anh, giúp anh châm thuốc.
“Cảm ơn.”
Tống Tiệp biết anh cảm ơn không phải vì chuyện này, “Ngụy Triêm Y không cứu được.”
“Trước kia cậu cũng nói tôi không cứu được.”
Tống Tiệp đột nhiên cảm thấy anh rất bướng bỉnh, Úc Thanh nên là người thản nhiên đối mặt với mọi thứ mới đúng.
“Hà tất phải thế, cậu cũng nhìn thấy bộ dáng của cô ấy rồi, này…”
Úc Thanh ngước mắt, ánh mắt u tĩnh liếc qua đây, Tống Tiệp cũng không dám nói thêm gì nữa.
Úc Thanh hút xong điếu thuốc, “Sắp xếp bệnh viện tốt nhất, cô ấy sẽ không có chuyện gì hết, tôi không muốn nghe được mấy lời này từ các người, giống như trù ẻo cô ấy vậy.”
Anh nhẹ nhăn mi: “Triêm Triêm sợ đau, lại sợ chết, tôi sẽ không để cô ấy chết.”
Úc Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời trụ trì trên chùa đã tính một quẻ cho anh và Ngụy Triêm Y, quẻ tượng biểu hiện anh với cô sẽ không thể sống tới già.
Sao có thể chứ.
Nhiều năm như vậy, anh chép rất nhiều kinh Phật, làm rất nhiều việc thiện, dù cho anh không phải người lương thiện đi nữa thì cũng chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý.
Anh đã sống không dễ dàng như vậy rồi, vì cái gì mà người con gái anh yêu nhất cũng không chịu để lại cho anh?
Anh đứng ở trong gió cho xua hết đi mùi thuốc lá, trở về phòng, chỉ mở cái đèn nhỏ ngồi trước giường nhìn cô.
Khi ngủ, Ngụy Triêm Y an tĩnh lại ngoan ngoãn, cằm cô càng thêm thon gầy, chăn đắp trên người cô khiến cô nhỏ hơn trông thấy.
Úc Thanh nhẹ xốc chăn lên, Ngụy Triêm Y vẫn cuộn tròn người để ngủ, cô vẫn luôn ngủ như vậy, trước kia có anh ngủ chung, nửa đêm cũng có thể chui từ trong lòng anh ra ngoài, một mình rúc ở bên mép giường, khi đó anh đều phải kéo cô ôm trở về.
Úc Thanh nằm bên cạnh cô, nâng đầu cô lên, để cô gối lên vai mình, đem cánh tay cô vòng ở trên eo anh, cánh tay đặt dưới người cô hơi thu lại, cô liền bị anh ôm vào trong ngực.
Anh nghiêng người, bàn tay đặt ở sau đầu cô, nhỏ giọng nỉ non: “Em hỏi anh có phải đã biết em từ sớm hay không.”
“Đúng vậy.”
“Lúc em niên thiếu, thiếu niên ngồi xe lăn ở ngoài cổng trường của em, người được em bố thí cho cây bút máy kia, em hẳn là đã quên hắn rồi.”
Khi đó anh vừa mới biết chuyện mẹ mình nhận nuôi một cô bé, đã nuôi rất nhiều năm, cho nên liền muốn đi xem một chút. Năm lần bảy lượt ở ngoài trưởng học chờ cô, cũng từng trộm theo sau cô.
Ngày bọn họ nói chuyện, cô gái nhỏ vừa tan học lớp viết thư pháp, trên tay còn dính đầy mực nước chưa được rửa sạch, đeo balo đứng ở dưới tàng cây bên ngoài trường học, dùng bút máy chọc chọc vào tường, nũng nịu oán giận tiết thư pháp quá nhàm chán, không chút thú vị, tài xế của cô đứng ở bên cạnh đang cong eo cẩn thận dỗ dành cô.
Cô bé phát hiện ra tầm mắt anh đang nhìn mình, nhíu mi đi tới, đánh giá hai chân cùng cái xe lăn của anh, hỏi anh vì sao lại nhìn lén mình.
Thiếu niên chỉ nhìn bút máy trong tay cô, đắt tiền tới mức anh căn bản không thể mua nổi, đại khái là ánh mắt anh quá trắng trợn, cô bé liền ném bút máy vào trong ngực anh: “Cho anh đó, em không thèm học thư pháp nữa đâu, chẳng vui tí nào.”
Khi cô nói mấy lời này, cằm nhỏ khẽ nâng lên, giống như công chúa nhìn từ trên cao xuống để ban thưởng.
Thật ra anh đúng là không biết xấu hổ, cứ như vậy mà nhớ thương cô rất nhiều năm.