Sau khi bốc thăm, những bạn trong nhóm tôi bắt đầu phân công cho nhau. Bởi vì ngày mai là ngày đại hội liên đoàn nên cả trường được nghỉ, chỉ có những bạn được chỉ định tham gia đại hội thì mới phải đi. Mà mọi người lại không biết nhà nhau nên phân công mỗi người làm một phần, đợi đến thứ hai đi học thì nhóm trưởng sẽ tổng hợp lại. Mà như vậy cũng tốt, tôi không thích đến nhà người khác học nhóm.
Chiều nay không đi học nên có lẽ thầy sẽ nhắn sang nhà để dạy học. Nhưng tôi vẫn còn e ngại, nửa muốn được thầy gọi nửa lại không muốn đi. Hiện tại trong nhà cũng không vui vẻ gì, bố mẹ vẫn tức giận và không nói chuyện với nhau. Ở nhà của mình mà tôi lại thấy ngột ngạt hơn ở trường, tuy ở trong phòng một mình nhưng mỗi lần nghe thấy bước chân đi qua phòng thì tôi lại không nén nổi sự lo lắng. Nếu mẹ tôi đi vào thì không sao nhưng mỗi lần bố mở cửa phòng là lại có chuyện không hay, không phải trách mắng tôi suốt ngày ở trong phòng thì cũng là sai bảo này kia.
Ngay sau đó tôi cũng nhận được tin nhắn của thầy. Thấy tin nhắn, tôi vừa mừng vừa lo. Chỉ hy vọng thầy đã quên chuyện ngày hôm đó.
Ra ngoài phòng khách, thấy bố tôi vẫn ngồi đó. Đang đi thì bố hỏi.
"Lại sang nhà thầy học à?"
"Vâng."
"Thầy dạy có dễ hiểu không?"
"Cũng được ạ."
"Ừ, đi đi"
Cuộc nói chuyện cứ như vậy kết thúc trong vô vị, dường như đối với bố thì tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định. Không thể nói chuyện một cách tự nhiên, mỗi câu mà tôi nói ra đều vô cùng dè dặt.
Sang đến nhà thầy, tôi không còn e ngại mà đi thẳng vào trong. Nhưng đi vào trong nhà lại không thấy thầy đâu.
Tôi đứng giữa phòng khách liên tục gọi thầy nhưng không thấy ai trả lời, đang bối rối không biết nên ở lại hay đi về thì bỗng nhiên ở nơi nào đó lại vang lên giọng của thầy.
"Tôi nghe thấy rồi, đừng gọi nữa." Nếu tôi không nhầm thì có vẻ trong câu nói của thầy xen lẫn sự khó chịu và bực tức. Nhưng tôi có làm gì sai đâu, không lẽ sang nhà không thấy thầy thì đi về luôn à.
"Dạ." Tôi tủi thân đáp lại, biết thầy ở nhà nên tôi cũng yên tâm ra ghế ngồi.
Trong lúc tôi chán nản nhìn ra ngoài rồi lại nhìn trần nhà thì thầy bỗng nhiên nói "Em lên đây đi."
"Dạ, thầy ở đâu ạ?"
"Tôi đang ở trên sân thượng."
"Vâng."
Tôi rất sợ lên sân thượng, vì cầu thang không có lan can lại bám nhiều rong rêu. Chỉ không cẩn thận một chút liền bị trượt chân ngã. Nhưng lại không dám từ chối thầy.
Ra ngoài sân, tôi rẽ sang trái cũng là bên phải của căn nhà. Do cầu thang xây bên cạnh ngôi nhà hơi khó nhìn nên tôi ít để ý đến nhưng bây giờ nhìn chính điện mới không khỏi bất ngờ. Cầu thang có dạng chữ nhật và các bậc thang được dọn dẹp sạch sẽ, cả hai bên đều có lan can bằng kim loại vô cùng an toàn và chắc chắn. Ngay cả sân thượng trước không có lan can mà bây giờ cũng được lắp đặt.
Vừa lên đến nơi, ngay lập tức đập vào mắt tôi là hình ảnh thầy ấy đang cặm cụi trồng thứ gì đó. Hình như là trồng rau.
"Em chào thầy." Tôi đi đến đứng bên cạnh thầy.
"Ừm, em đợi tôi một lát."
"Vâng."
Tôi âm thầm đánh giá khu vườn nhỏ của thầy, thầy ấy trồng cây trong ba thùng gỗ hình chữ nhật cỡ lớn thiên về chiều dài và cao khoảng hai gang tay. Mỗi thùng đều có những loại cây khác nhau nhưng do mới mọc mầm nên tôi vẫn chưa thể biết tên gọi của chúng, mà sự thật là cho dù nó đã lớn lên thì chưa chắc đã phân biệt được. Nhìn xung quanh tôi thấy có một cây hoa khá quen mắt, bên cạnh còn cắm thêm cái cột để cây có thể leo lên. Cánh hoa có màu xanh lam đậm, hình như là...
Tôi không kiềm được nỗi phấn khích mà tò mò hỏi "Cây này là hoa đậu biếc đúng không ạ?"
"Ừ, em cũng biết sao? Tôi trồng cây này chủ yếu là để pha trà."
"Dạ, em thấy trên mạng người ta hay dùng hoa đậu biệc để pha chế đồ uống. Nó còn có thể thay đổi màu sắc nếu cho thêm nước chanh hay một số loại khác nữa."
"Em có vẻ rất thích loại hoa này."
"Vâng, em xem người ta làm nên cũng muốn làm thử một lần."
"Vậy à."
Tôi không nhịn được ngồi xuống mân mê cánh hoa đậu biếc, trong đầu lại đang nghĩ xem làm sao để xin thầy một ít về dùng.
"Em muốn nói gì với tôi không?"
"Dạ!" Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên thầy lại lên tiếng làm tôi giật mình mà không hiểu thầy đang nói gì.
"Tôi thấy em giống như đang muốn nói gì đó với tôi, không phải sao?"
Thầy ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?
"Dạ, em... em muốn hỏi khi nào cây mọc nhiều hoa thì thầy cho em xin một ít được không ạ?"
Đợi thầy tưới nước cho cây xong thì mới bắt đầu dạy học. Tôi đi xuống trước chuẩn bị sẵn sách vở và chờ thầy xuống. Trong vài tíc tắc tôi lại trợt nhớ ra nỗi lo trước khi đến nhà thầy nhưng có vẻ việc đó đã không còn quan trọng, tôi không tiếp tục lo lắng hay sợ hãi mà lại vui vẻ chấp nhận. Dù sao có lo lắng bao nhiêu thì không thể thay đổi được gì cả.
Ngồi đợi có hơi lâu, tôi buồn chán nhìn ngắm số tài liệu của thầy. Tiện tay lấy ra một quyển sổ lại không ngờ lấy trúng sổ điểm của lớp, tôi tò mò mở ra lại thấy có bạn đã có điểm kiểm tra 15 phút có bạn lại chưa. Có lẽ đây là điểm kiểm tra đợt trước. Nhưng mà, điểm kiểm tra 15 phút tại sao đều thấp đến tệ hại như vậy. Tôi quan sát thấy gần ba mươi người thì chỉ có một bạn được bốn điểm, còn lại toàn hai với ba điểm. Thật không ngờ ngay cả trên lớp học mà thầy cũng chấm thẳng tay không tha một ai.
"Em đã học bài cũ chưa?" Thầy bất ngờ đi vào trong làm tôi giật mình vội cất quyến sổ về chỗ cũ.
Tôi cố tỏ ra không có gì mà mỉm cười đáp lại "Dạ, em học rồi."
"Đang xem sổ điểm sao?" Thầy ấy vậy mà lại nhìn thấy rồi.
Tôi gật đầu xem như đáp lại.
Tuy rằng xem sổ điểm cũng phải một việc gì quá sai trái nhưng hành động lén lút của tôi vừa xảy ra thì nó lại chuyển theo một chiều hướng khác. Nếu là một giáo viên nghiêm khắc chắc chắn sẽ nói một vài câu khó nghe, còn nếu là giáo viên dễ tính sẽ không nói gì có thể còn mở ra cho xem. Nhưng không biết thầy chủ nhiệm thuộc dạng nào.
Thầy đứng sau tôi một tay vịn vào lưng ghế một tay với lấy quyển sổ khác đặt xuống bàn "Vậy em đã xem quyển này chưa?"
"Em chưa xem." Đây là sổ điểm môn Hóa, không nhìn cũng biết điểm Hóa cũng thấp đến đáng thương.
Vì nhà trường mới đổi giáo viên dạy môn Hóa nên cô vừa vào lớp đã cho cả lớp làm bài kiểm tra để xem thực lực của lớp đến đâu.
Tôi mở ra xem và thấy kết quả không ngoài dự liệu. Toàn không phẩy đến hai điểm, cao nhất cũng chỉ có ba điểm.
"Giáo viên môn Hóa đang yêu cầu nhà trường triệu tập cuộc họp phụ huynh cho cả lớp. Vì với thành tích này của các em rất khó để tốt nghiệp, chứ đừng nói là thi vào cấp ba."
"Vâng."
"Em không có ý kiến gì sao?"
Ý kiến? Tôi cũng không biết mình phải có ý kiến như thế nào. Chỉ biết mỗi lắc đầu im lặng mà thôi.
"Tuy môn Hóa không phải môn chính nhưng các em cũng không nên dựa vào đó mà lơ là học tập, như vậy thật không nên."
"Chỉ tại em xem không hiểu." Giọng nói của tôi phát ra vừa nhỏ vừa không có chút âm lượng nào như đang thủ thỉ với chính mình.
Nhưng thầy vẫn nghe thấy "Tôi đã xem qua đề bài đều là những câu hỏi vô cùng đơn giản, đến cả học sinh lớp tám cũng có thể giải một cách dễ dàng. Vậy mà em lại nói là xem không hiểu."
"Em..." Tôi không suy nghĩ ra phải trả lời như thế nào nhưng tôi vốn là không biết làm.
"Em thực sự là xem không hiểu?" Thấy tôi im lặng, thầy lại hỏi lại.
"Vâng." Tôi gật đầu khẳng định chắc nịch. Mà cũng thật buồn cười, chuyện này không có gì đang tự hào nhưng hành động này của tôi có gì đó... Uhm, phải nói làm sao đây. Nó giống như muốn khẳng định sự ngu ngốc của bản thân vậy.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, thầy chỉ có thể thở dài mà nói "Nhà trường thống nhất cho cả lớp làm thêm một bài kiểm tra nữa, lần này những ai không đạt điểm trung bình trở lên thì đều bị mời phụ huynh. Nên tôi thông báo trước để cho em có thời gian mà chuẩn bị."
"Vâng." Tôi ỉu xìu đáp lại, lần này có lẽ mẹ tôi lại phải lên trường rồi.
"Lãng phí thời gian hơi nhiều, bây giờ học bài mới trước. Nếu học xong còn thời gian thì tôi sẽ kiểm tra bài cũ sau."
"Dạ, vâng."
Hôm nay mất khá nhiều thời gian nên tôi phải học đến 7 giờ tối mới được về. Ngồi học từ lúc hơn 3 giờ lại không được nghỉ giải lao như mấy đợt trước, cả người tôi đều uể oải vô cùng. Trong lòng không ngừng oán thán, nếu bố không bắt tôi đi học thêm có khi giờ này tôi đã làm xong bài về nhà và nằm chơi điện thoại rồi. Bây giờ về nhà ăn cơm xong là phải làm bài về nhà. Hoàn toàn không còn chút thời gian nào để chơi nữa.