Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 9: Ngày diễn ra đại hội chi đội



Sau ngày hôm đó tôi vẫn luôn cố gắng tránh gặp thầy, tôi phát hiện ra bản thân có rất nhiều nỗi lo lắng. Sợ hãi rất nhiều thứ, vừa có tên lại vừa không tên. Tôi sợ thầy ấy sẽ tỏ ra thương hại hay thông cảm cho tôi, cũng sợ thầy sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Biết nó rất phi lý nhưng chính tôi cũng hiểu tại sao bản thân lại có nhiều nỗi lo như vậy. Nghĩ lại hành động ngày hôm đó lại thấy vừa xấu hổ vừa hối hận, tôi luôn tự trách mình thật ngu ngốc. Không biết là ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại chủ động đến nhà thầy mà không phải bất cứ nhà nào khác. Nhưng khi ở nhà thầy thì bao nhiêu nỗi lo âu buồn phiền đều giảm đi phần nào, tôi bỗng nhiên thích nơi đó còn hơn cả nhà của mình.

Hôm nay là ngày tổ chức đại hội chi đội, các lớp học đều tất bật chuẩn bị. Năm nay lớp tôi có tiến bộ hơn một chút, thấy lớp người ta đi mượn cờ ở phòng đoàn nên cũng đi mượn theo. Còn bài phát biểu trong đại hội thì trước đó thầy đã đưa một vài văn bản mẫu cho lớp trưởng rồi. Chỉ cần dựa vào đó mà viết lại là được. Nhưng trước khi diễn ra đại hội thì vẫn cần phải hoàn thành các tiết học. Tiết đầu là môn toán mà môn này lại có nhiều bài tập về nhà nên cả lớp lại đang vùi đầu vào chép của vở bài tập của nhau.

"Tuyết ơi, mày làm bài số năm chưa?" Thấy tôi ngồi đó không làm gì, Hữu Minh đoán tôi đã làm xong rồi nên lên tiếng hỏi.

"Tao làm rồi." Thực ra nếu là người khác hỏi thì tôi sẽ nói là chưa làm. Nhưng với bạn nam này thì khác, cậu ta là người duy nhất trong lớp không bắt nạt tôi. Và có một vài lần tôi quên mang đồ là cậu ta cho tôi mượn.

"Cho tao mượn chép với."

"Ừ." Tôi không nhiều lời lấy luôn vở cho cậu ta mượn, cũng xem như lời cảm ơn.

Đến giờ vào lớp, cả lớp hầu như đã làm xong hết bài tập về nhà. Vì vậy mà tiết học trôi qua một cách bình lặng. Nhưng đến môn văn lại không được như vậy. Mấy tiết trước thầy không kiểm tra bài cũ mà hôm nay lại đột nhiên nói muốn kiểm tra. Đã kiểm tra vài bạn đều không ai nhớ, kể cả lớp trưởng cũng vậy.

Sắc mặt của thầy càng ngày càng khó coi, nhìn một lượt trong sổ điểm đều không chọn được cái tên nào. Cuối cùng thầy vừa thở dài vừa đóng sổ lại, thấy vậy cả lớp đều thầm thở phào nhẹ nhõm hơn.

"Tôi nhớ lần nào kết thúc môn cũng nhắc nhở các em học thuộc những phần quan trọng. Tại sao các em lại không học?" Thầy nhìn xuống lớp đợi một lúc không thấy ai nói gì thì lại tiếp tục nói "Được rồi, nếu như các em đã không muốn học. Vậy thì không nhất thiết phải học nữa."

Chúng tôi đều ngồi im chờ đợi một màn diễn thuyết từ thầy nhưng đổi lại chỉ là khoảng không gian vắng lặng. Ngoại trừ âm thanh bấm bút bi từ một vài bạn và tiếng "tách tách" phát ra từ bàn phím laptop của thầy thì không còn một chút âm thanh nào phát ra trong lớp học. Phải mất khoảng 5 đến 10 phút cả lớp cứ im lặng ngồi nhìn nhau, cho đến khi không đợi được nữa thì mới thi nhau đùn đẩy cho lớp trưởng lựa lời nói chuyện với thầy.

Lớp trưởng bất lực đứng dậy, sau một màn thúc giục của cả lớp thì mãi mới nói được hai từ "Thưa thầy!"

"Chuyện gì?" Thầy rời mắt khỏi màn hình và nhìn lớp trưởng bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Em..." Nhìn thầy như vậy, lớp trưởng có vẻ sợ hãi không dám nói. Phải đợi một lúc để lấy lại bình tĩnh rồi mới tiếp tục nói "Em đứng lên thay mặt cả lớp xin lỗi thầy, cả lớp không biết thầy sẽ kiểm tra nên đã không chuẩn bị bài... Mong thầy bỏ qua cho lớp lần này, chúng em xin hứa lần sau sẽ học bài và chuẩn bị bài đầy đủ ạ."

"Không biết tôi sẽ kiểm tra nên không học, vậy ý em là mỗi lần tôi muốn kiểm tra lại kiến thức của các em đều bắt buộc phải thông báo trước thì mới được kiểm tra sao?"

"Dạ... không ạ." Lớp trưởng lo lắng đáp lại, sợ rằng lời nói vô ý của mình sẽ làm thầy tức giận hơn.

"Nếu các em đã thật lòng hối lỗi thì ngay bây giờ học lại bài cũ. Từ giờ đến cuối giờ những ai đã học thuộc, tự giác giơ tay lên bảng trả bài. Còn em nào không trả bài được thì tự biết hậu quả của mình." Thầy đã bỏ qua và không muốn làm khó lớp trưởng. Dù sao lớp trưởng cũng chỉ là thay cả lớp đứng lên chịu trận.

Thầy vừa nói xong cả lớp liền lật mở lại bài học cũ, không gian im ắng vừa mới xuất hiện thôi đột nhiên biến mất. Thay vào đó là những tiếng ồn ào do cố gắng đọc thuộc bài của cả lớp, vì đọc ra ngoài sẽ nhanh thuộc hơn là nghĩ trong đầu. Nên ai cũng dùng cách này nhưng như vậy rất dễ quên, có thể chỉ mất 2 phút liền quên sạch.

Sau 5 phút các bạn trong lớp đã thi nhau giơ tay lên trả bài, có một vài bạn may mắn đọc thuộc hết nhưng cũng có bạn đọc một nửa thì quên phải về chỗ học lại. Còn tôi, do mấy lần thầy dặn học thuộc bài nhưng lại không kiểm tra nên lần này tôi cũng không học. Phải ngồi ghi nhớ lại, mà tôi có thói quen nhẩm trong đầu nên chậm hơn các bạn khác rất nhiều. Trong khi cả lớp đang thi nhau trả bài thì tôi mới thuộc được một nửa. Đến tận lúc sắp hết tiết thì tôi mới may mắn thông qua.

Giờ ra chơi, như thói quen tôi lại ra sân sau chơi. Hiện tại tôi và anh Lâm Phong đã nói chuyện dễ dàng hơn. Anh ấy cũng hay tâm sự những chuyện có phần riêng tư. Không giống như lần trước, tôi mượn sách của anh xong liền im lặng ngồi đọc mà bây giờ tôi và anh ấy đang thoải mái trò chuyện với nhau như những người bạn.

"Sao hôm nay em xuống muộn thế?" Tôi vừa tới chưa kịp ngồi xuống liền bị anh hỏi trước.

Tôi vừa ngồi xuống cạnh anh vừa trả lời "Tại thầy của em đó, tự nhiên hôm nay lại bày đặt kiểm tra bài cũ."

"Kiểm tra bài cũ. Anh tưởng ngày nào cũng phải kiểm tra mà." Nghe anh nói vậy tôi thấy hơi xấu hổ, bởi vì lớp anh toàn học sinh giỏi nên kiểm tra bài cũ đối với họ là rất bình thường còn lớp tôi thì... đều học kém như nhau.

"Nhưng thầy chủ nhiệm của lớp em mấy tiết trước không kiểm tra, hôm nay đùng một cái nói kiểm tra bài cũ. Mà lớp em lại không có ai học nên phải ngồi học đến khi thuộc mới được nghỉ."

"Em cũng không học sao?"

"Thì tại thầy không kiểm tra mà." Tôi e ngại không trực tiếp nói mình không học bài mà chỉ nói lỗi tại thầy.

"Em đó, còn biết đổ lỗi cho thầy giáo nữa." Anh phì cười gõ nhẹ lên trán tôi "Nhưng thầy dạy văn của lớp em là thầy Khang à."

"Vâng, thầy ấy cũng dạy lớp anh à."

"Ừ, thầy được nhiều bạn trong lớp anh yêu thích lắm."

"Thì thầy đẹp trai mà, không thích mới lạ."

Anh nằm ngả ra đằng sau và nói "Không phải cứ đẹp trai là được yêu thích đâu, mà còn do thầy dạy giỏi nữa."

"Đừng, chỗ đó bẩn đấy." Tôi vội vàng lên tiêng nhắc nhở anh.

"Không sao, lát nữa đứng dậy phủi đi là sạch thôi."

"Vâng, mà anh có mang sách cho em mượn không?"

"Không, quyển sách anh định mang cho em bị đứa em họ hàng mượn rồi. Nên lần sau anh mang cho nha."

"Vâng." Tôi thất vọng đáp lại, thực sự mỗi lần gặp anh thì tôi đều mong được đọc các thể loại sách khác nhau. Nhưng lần này lại không được như ý nguyện.

"À đúng rồi, dạo này em còn bị bạn cùng lớp bắt nạt không?" Anh đột nhiên ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt tôi mà hỏi.

"Không, sao thế?"

"Nếu còn bị bắt nạt thì nhớ nói với anh, không được giấu đâu đấy."

Thấy anh nghiêm túc như vậy, tôi không nhịn được buông lời trêu chọc "Nói với anh thì anh có đánh nhau với họ không?"

"Có chứ, không thể nào để cho em liên tục bị bắt nạt được."

"Anh nghiêm túc đấy à?" Tôi lo lắng hỏi lại, nghe giọng điệu của anh có vẻ không giống đang đùa.

"Em đoán xem." Anh mỉm cười nhìn tôi. Biết được chỉ là lời nói đùa, tôi khẽ thở phào. Tôi không mong muốn bất kì ai vì mình mà bị luyên lụy, như vậy tôi sẽ cảm thấy vô cùng ăn năn và tội lỗi.

Đến tiết sinh hoạt là khoảng thời gian diễn ra đại hội chi đội để bầu lớp trưởng. Năm nay không có sự giúp đỡ của giáo viên chủ nhiệm nhưng các bạn cán bộ lớp cũng đã chuẩn bị khá tốt, dù không quá hoàn hảo. Lúc phát phiếu bầu cử, mọi người không nhìn liền chọn luôn tên của lớp trưởng. Vậy nên năm nay vẫn là nữ lớp trưởng cũ đảm nhiệm.

Cứ ngỡ lớp trưởng phát biểu xong liền có thể đi về nên cả lớp ai cũng đã đeo sẵn cặp sách. Nhưng sau đó thầy lại đứng lên bục giảng và nói:

"Các em chưa thể về, tiết học sáng nay vẫn chưa học. Cả lớp phải ở lại học xong mới được về."

Nghe vậy có một vài bạn không phục mà thay nhau nói.

"Thầy ơi, em đói rồi muốn về nhà ăn cơm."

"Thầy để ngày mai học được không."

"Thầy ơi, em nhớ nhà."

Thấy các bạn thay nhau than vãn, thầy không tỏ ra tức giận mà chỉ nhẹ nhàng nói "Các em có thể tùy ý ra về nhưng bước ra thì dễ còn bước vào được hay không thì tôi không chắc."

Cả lớp không giám chống lại thầy, chỉ đành ấm ức ngồi xuống và mở cặp lấy vở ra học. Hiện tại từ một lớp học về sớm nhất trường lại biến thành về muộn nhất trường, tới mức bảo vệ phải lên tận nơi để nhắc nhở. Nhưng sau khi giảng xong tiết học ngày hôm nay, thầy vẫn chưa cho lớp về mà giữ lại để nhắc nhở gì đó.

"Như các em đã biết thì tiết sau sẽ học về thơ của Nguyễn Du, để cho lớp có sự chuẩn bị tốt hơn về bài học mới. Nên tôi yêu cầu các em thành lập nhóm và tìm hiểu về một đoạn thơ được chỉ định, trước tiên sẽ là hai bàn một nhóm. Nhóm nào trình bày tốt nhất sẽ được thưởng, còn nhóm nào không chịu làm hoặc làm không ra gì thì đều phải bị phạt."

Thầy yêu cầu mỗi nhóm chọn ra một nhóm trưởng đứng lên bục giảng để bốc thăm đoạn thơ mà nhóm sẽ phải tìm hiểu. Đối với những hoạt động nhóm thì lớp luôn tỏ ra khá sôi nổi nhưng kết quả thì luôn không được như mong muốn. Thật không biết lần này có tốt hơn so với những lần trước không.
— QUẢNG CÁO —