Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 37: Sự thật bất ngờ.



Đến tối thầy mới gửi ảnh cho tôi, nghe nói là vào buổi chiều các thầy cô cũng tổ chức đi ăn liên hoan ở nhà hàng. Thầy ấy có vẻ mệt nên chỉ gửi ảnh cho tôi xong thì thầy không trả lời tin nhắn của tôi nữa.

Và sáng hôm sau, tôi sang nhà thầy từ sớm. Nhưng khi mới ra đến cổng nhà mình tôi bỗng thấy đầu ngõ có một đám người đi xe đạp và cười đùa với nhau, nhìn ra thấy là những bạn trong lớp của mình.

Hôm nay mới là ngày 20/11, nhà trường luôn tổ chức sớm một hôm để có ngày nghỉ cho giáo viên và để cho học sinh thuận tiện đến thăm nhà thầy cô chủ nhiệm. Lớp tôi cũng đến thăm nhà thầy, chỉ là như mọi năm tôi vẫn không được ai gọi đi cùng.

Cả nhóm dừng xe trước cổng nhà tôi, đúng hơn là cổng nhà thầy. Vì số lượng hơi đông nên mới dàn tới cổng nhà tôi.

"Ớ, con Tuyết cũng đi à?" Một người trong đám nhìn thấy tôi nên hỏi thật lớn như sợ tôi không nghe thấy.

Tôi mất kiên nhẫn trả lời "Nhà tao ở đây."

"Nhà mày ở đây à? Sao tao không biết nhỉ?" Một người nữa lại trả lời rất thông minh, không lẽ tôi còn phải đi loan tin cho cả lớp biết nhà mình ở đâu.

Thầy ở trong nhà cũng phải đi ra khi nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cổng. Nếu thầy không ra có lẽ tôi đã chạy thẳng vào nhà mà không quay lại rồi, bởi tôi không còn thân với ai trong lớp nữa. Không muốn ở lại làm bù nhìn. Nhưng bị thầy nhìn thấy nên tôi đành phải đi theo vào trong nhà.

Lượng người khá đông, thầy ấy mang hết ghế trong nhà ra mà vẫn có nhiều bạn phải đứng. Mọi người mang vẻ tò mò nhìn ngắm xung quanh nhà của thầy. Hỏi hết cái này rồi lại hỏi đến cái kia, đứng nhìn thầy trả lời mà tôi cũng thấy mệt thay. Đến lúc không còn gì để hỏi thì mỗi người chia ra làm nhóm nhỏ đi thăm quan ngôi nhà, tất nhiên chỗ nào vào được thì họ mới vào. Như phòng ngủ hay nhà vệ sinh không có ai tùy tiện vào trong. Đặc biệt còn có sân thượng, nơi thích hợp cho tất cả chụp ảnh rồi ngắm cảnh, ngắm cỏ cây hoa lá.

Thăm quan xong, mọi người mang mấy món quà đã chuẩn bị sẵn ra tặng cho thầy. Có cả quà mua chung lẫn quà mua riêng, chúng đều được gói trong giấy gói quà nên không biết được bên trong là gì. Riêng tôi không có món quà nào trên tay nên chỉ biết đứng nhìn mà ngượng ngùng. Có lẽ hôm nay không phải là một ngày tốt đối với tôi.

Tất cả ngồi ở nhà thầy trò chuyện một lúc, chụp vài bức ảnh rồi cũng phải đi về. Không gian nhộn nhịp, sau khi mọi người ra về cũng yên ắng hẳn.

Thầy đi tiễn cả lớp quay lại thấy tôi còn ở lại nên hỏi "Em chưa về à?"

"Em chưa, em đang tính làm một việc nên chưa về."

"Là việc gì?" Thầy ấy vừa nói vừa đến bên bàn uống nước, dọn dẹp số cốc chén mà thầy ấy mang ra mời học sinh trong lớp.

"Đây ạ." Tôi mở điện thoại ra cho thầy xem xong cũng cúi xuống cầm phụ thầy mang vào bếp rửa.

Hình ảnh trong điện thoại khi tôi đưa cho thầy xem là video hướng dẫn làm bánh ngô. Tôi nghĩ mình lần đầu làm nên chọn loại nào có công thức đơn giản nhất. Vả lại nguyên liệu cũng không có nhiều, nhà tôi chỉ có bột mì và bột chiên giòn. Còn ngô, tôi thấy trong tủ lạnh nhà thầy có khá nhiều. Không hiểu tại sao thầy lại mua nhiều ngô như vậy, rõ ràng khi ăn chung thầy thường không ăn ngô. Có ăn thì cũng không ăn nhiều.

"Thầy ơi, em có thể mua lại một ít ngô của thầy được không ạ?" Tôi do dự mất một lúc mới dám ngỏ lời, nếu nói xin thì lại thấy không được hợp lý nên mới đổi sang là xin mua lại.

"Em nghĩ tôi sẽ bán sao?"

"Dạ?"

"Tôi không bán, bởi vì nó được mua là cho em mà."

"Hả? Sao thầy lại mua cho em?" Tôi suýt nữa đã đánh rơi chiếc cốc đang cầm trên tay, lời này không thể nói đùa được. Và lý do thầy mua cho tôi dù nghĩ theo hướng nào cũng thấy không hợp lý.

"Em rất thích ăn ngô mà, đúng chứ? Tôi nghĩ đôi khi em sẽ ăn cơm ở đây nên có sẵn sẽ tốt hơn."

Nghe xong, tôi chỉ muốn nói với thầy rằng đừng nghĩ cho tôi nhiều như vậy, tôi lo mình sẽ ỷ nại vào thầy. Có lẽ sẽ có lúc nào đó tôi không còn gặp thầy nữa, thế nên tôi không muốn ỷ nại thầy như vậy. Điều đó chỉ làm cho tôi càng thêm lười biếng.

Trong khi thầy vừa rửa xong cốc chén thì tôi chạy ào về nhà lấy bột mì và bột chiên giòn. Tôi thích ăn giòn nên có thêm bột chiên giòn thì bánh sẽ nhanh giòn hơn. Mang sang là tôi bắt tay vào làm luôn, trước tiên là trộn bột. Tôi dựa theo công thức trên video mà đong đếm từng chút một, phải tìm một cái bát giống y đúc như video để múc bột vào đó cho dễ chia tỷ lệ hơn.

"Em không cần phải làm giống như trên đó đâu." Thầy đứng bên cạnh xem tôi làm mà cũng không nhìn được phải lên tiếng "Em nên định lượng bột phù hợp sở thích của mình, em làm theo video mà không đúng sở thích thì rất khó để em thấy nó ngon đấy. Bột mì khi chiên qua dầu dễ gây ngán, nên em phải trộn cẩn thận."

"Nói thật với thầy là em cũng không biết mình thích ăn kiểu nào đâu. Thầy bảo trộn thì em cũng trộn theo quán tính thôi à." Tôi mang vẻ mặt nghiêm túc đứng đối diện với thầy ấy, thầy đừng nói điều này với người lần đầu làm bánh. Vì nói tôi cũng không biết phải làm thế nào, lỡ trộn không đúng làm hỏng bánh. Đặc biệt là ngô có trong đó.

"Để tôi xem."

Thầy lấy một cái bát to hơn rồi đổ bột vào trong, thầy ấy còn cho thêm một vài gia vị không có trong video. Sau đó thầy để cho tôi đứng trộn, thầy ấy nói phải trộn thật đều tay như vậy gia vị mới hòa đều vào bột. Nghe thầy nói mà tôi không dám lơ là, cẩn thận từng chút một trộn đều bột có trong bát.

Trộn xong bột thì tôi lấy ngô và đổ ra rổ cho ráo nước. Một lúc sau thì đổ ngô vào bát bột để trộn chung.

Bây giờ mới là công đoạn quan trọng nhất. Quyết định thành bại lúc bấy giờ.

Tôi chọn một cái chảo chống dính và đặt lên bếp. Đổ dầu vào, bật bếp đứng chờ nó nóng lên, đến khi dầu vừa mới nóng lên tôi lấy thìa múc bột bánh cho vào trong. Vừa mới thả xuống thì dầu ăn đã bắn lên tung tóe, tôi theo phản xạ tự nhiên vội rụt tay lại để tránh né. Thầy vội vặn lửa nhỏ lại, lúc này dầu ăn mới ít bắn lên. Tôi dễ dàng chờ để lật bánh, tuy rằng thời gian bánh chín có hơi chậm. Với tốc độ như thế này mà ở nhà của tôi thì mẹ chắc chắn sẽ kêu ca tôi làm lãng phí gas, mẹ tôi lúc nào rán cũng phải nhanh để không gây lãng phí.

Cuối cùng sau khoảng 15 phút thì tôi đã làm xong, cũng không lâu lắm nhỉ. Tôi để hết bánh ra đĩa, lúc tôi đứng rán bánh thì thầy đã ra ngoài từ lâu. Thầy có công việc phải làm, trước khi ra ngoài không quên căn dặn nếu cần hỏi gì thì cứ gọi thầy ấy. Thế nhưng may mắn là tôi không cần hỏi gì.

Hài lòng đứng ngắm nhìn thành quả của mình, sắp xếp một hồi ngó ngược ngó xuôi xong thì tôi tiếp tục quay ra pha thêm hai cốc nước chanh. Đổ thêm nước thu được từ hoa đậu biếc vào hai cốc nước chanh, ngay lập tức nó chuyển từ màu xanh lam sang màu tím ánh hồng. Xem trên mạng thấy hay nên tôi làm thử, uống vào thì có vị thanh mát và hơi chua của chanh. Ngoài ra không thấy vị nào khác, rất dễ uống.

Tôi cẩn thận bê ra ngoài phòng khách mời thầy ăn thử rồi cho ý kiến. Lúc này thầy ấy đang ngồi trên sofa và làm việc bằng laptop.

Thầy thử ăn một miếng rồi mới nói "Cũng được nhưng hơi cháy."

Tôi đã lật úp miếng bánh bị cháy lại và cố tình để xa tầm với của thầy thế mà vẫn bị thầy ấy chọn trúng.

Để dễ lấy bánh nên tôi ngồi xuống bên cạnh thầy, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ tìm chuyện gì đó để nói. Chứ với cái không khí ngượng ngùng này, người thì cặm cụi ngồi ăn người thì lại tập trung vào chiếc laptop trước mặt. Làm cho tôi dù ăn bao nhiêu cũng không thấy ngon.
"Thầy ơi, em hỏi thầy cái này được không?"

"Hỏi đi."

"Thầy với cô Khả Hân làm lành rồi ạ?" Tôi đã thắc mắc từ lâu rồi nhưng không có dịp nào tốt để hỏi, bây giờ mới chợt nhớ ra.

"Ừ, sau hôm trung thu. Tôi quên không kể với em." Bảo sao sau hôm đó trông thầy lại có phần vui vẻ như vậy.

Mắt của tôi lúc này sáng rực lên, tôi tò mò muốn biết là ai chủ động trước "Là thầy xin lỗi cô ý à?"

"Không, cô ấy chủ động nhắn tin với tôi. Sau đó thì tôi xin lỗi cô ấy." Thầy trả lời tôi với dáng vẻ điềm nhiên, đây có phải người ngày trước vì thấy có lỗi với cô Hân mà ngồi tâm sự với tôi hay không.

"Thầy cũng hay thật, lại để người ta nhắn tin trước. Thế mà cô ý vẫn quan tâm thầy nhiều lắm."

"Thật sao?" Thầy bỗng gập laptop lại, trò chuyện với tôi thầy ấy còn không nhìn lên một cái. Thế mà khi nghe đến cô Khả Hân quan tâm mình lại có vẻ rất để ý.

"Dạ, sau hôm thầy về nhà cô Khả Hân đến hỏi có phải em thuyết phục thầy hay không? Còn nói cảm ơn em nữa."

"Có lẽ tôi nên nói rõ với cô ấy." Đang trò chuyện vui vẻ thì thầy ấy bỗng rơi vào trạng thái trầm tư.

Thấy vậy tôi bất giác lo lắng, sợ mình lại nói sai điều gì "Nói rõ gì ạ? Em không hiểu."

"Nói cô ấy đừng thích tôi nữa."

Tôi đang ăn bánh suýt bị cắn vào lưỡi, dường như tôi đã nghe nhầm. Thầy nói thích hay đừng thích vậy? Nhưng mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thầy không giống đang nói thích ai đó.

Không giấu nổi sự kinh ngạc tôi vội vã hỏi lại thầy "Thầy nói cô ấy đừng thích thầy nữa là sao ạ?"

"Sao trông em có vẻ ngạc nhiên? Tôi nói cô ấy đừng thích tôi bởi vì tôi không thể nào yêu cô ấy được."

"Hả? Em tưởng từ đầu thầy cũng thích cô Khả Hân nên mới nói nhớ cô ấy." Tôi nuốt vội miếng bánh đang ăn trong miệng, hiểu lầm này thực sự quá lớn rồi.

"Không phải tôi nói nhớ cô ấy. Mà những hiểu lầm, những lỗi lầm tôi gây ra cho cô ấy làm tôi nhớ mãi không thể quên. Em nghĩ đi đâu thế."

Vậy sao ngay từ đầu thầy không nói rõ như vậy đi, chính tôi còn hiểu lầm chứ đừng nói là cô Khả Hân.

"Vậy ra ngay từ đầu thầy không thích cô ấy?" Cảm giác khi biết được thông tin này, tôi không biết phải diễn tả ra làm sao. Giống như vừa có gánh nặng nào đó được buông xuống cũng vừa có chút luyến tiếc.

"Đúng vậy, Hân khá thân thiết với mẹ của tôi nên tôi cũng xem cô ấy như người thân trong nhà. Xin lỗi vì làm em hiểu lầm."

Nghe thầy nói, tôi bỗng nhớ đến anh Lâm Phong và Minh Nguyệt. Không lẽ tôi cũng hiểu lầm họ là người yêu của nhau, đợt trước còn vô tình nhìn thấy hai người cãi nhau vì hai chữ "hứa hôn" nữa. Dường như tôi vẫn quá trẻ con nên mới không hiểu được tình yêu là thế nào? Nó có vẻ phức tạp hơn tôi tưởng.

"Dạ không, là do em không hỏi rõ."

"Khả Hân đúng là thích tôi và còn tỏ tình với tôi nhưng lúc đó tôi đã từ chối. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khẩn thiết cầu xin tôi thử hẹn hò, tôi không muốn gieo rắc cho cô ấy thêm bất cứ hy vọng gì nên đã từ chối. Tôi không xin lỗi bởi vì tôi lo lắng lại gây ra hiểu lầm cho cô ấy. Gần đây Hân nhắn tin với tôi về chuyện mẹ của tôi nên tôi mới nhân đó nói lời xin lỗi, cô ấy cũng nói là đã hiểu nhưng... ."

"Có lẽ cô Khả Hân vẫn hy vọng được thầy chấp nhận tình yêu của cô ấy." Tôi thấy buồn thay cho cô ấy, cô phải yêu thầy nhiều đến mức nào mới từ bỏ tôn nghiêm để cầu xin thầy.

"Tôi không mong cô ấy vì tôi mà lãng phí thời gian của mình."

"Vậy còn ngày cô Khả Hân đến nhà thầy, thầy đã nói gì mà em thấy cô ấy không được vui."

"Tôi nói cô ấy đừng bận tâm đến mẹ của tôi nữa. Chuyện nhà tôi không liên quan đến cô ấy."

"Thầy quá vô tình rồi."

"Tôi biết nhưng tôi không còn cách nào khác."

Không hiểu sao ngay lúc này tôi lại thấy khó chịu đến lạ thường, tôi nghĩ đến cảnh cô Khả Hân lúc đó đã đau lòng nhiều như thế nào? Tuy rằng thầy không sai khi từ chối người mình không yêu, thế nhưng cô Khả Hân với lòng si tình mãnh liệt như vậy cũng không lay động được trái tim thầy. Thầy ấy thật kiên định, tới mức làm tôi thấy ngột ngạt trong đôi mắt kiên định đó của thầy. Một người như cô Khả Hân một người luôn hướng về thầy mà lại không được thầy mở lòng.

"Em... không sao chứ." Thầy nhận thấy sự bất thường của tôi nên lấy cốc nước trên bàn đưa cho tôi "Tôi biết em đau lòng cho Khả Hân. Nhiều khi nhìn thấy cô ấy vì tôi mà đau khổ, tôi cũng chỉ muốn mình có thể đồng ý cho xong. Thế nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể yêu cô ấy, cô ấy không nằm trong trái tim của tôi."

"Em thắc mắc phải là một người như thế nào mới được thầy yêu."

"Có lẽ..." Thầy trầm mặc nhìn tôi, rất lâu mới nói tiếp "Có lẽ sẽ không có ai."

Tôi hiểu mà, một người có trái tim kiên định như thầy rất khó để dành tình cảm cho ai đó. Nhưng tôi có niềm tin rằng khi thầy thật sự yêu một ai đó thì thầy sẽ hết lòng vì người đó, yêu người đó bằng cả trái tim bằng cả sinh mệnh. Bởi vì thầy ấy không phải là một người vô cảm.