Giác Ngộ

Chương 45: Yêu hồ bị tính kế.





Các thú tộc ở dưới trướng Cửu Vĩ Yêu Hồ, tuy nói là nhận được phúc lợi rất lớn. Nhưng cũng có tộc này tộc kia âm thầm gây loạn, dẫn đến những cuộc chiến nội bộ không đáng có.

Xung quanh quả núi Linh Sơn được Tiểu Cửu dùng Yêu Thạch tạo ra một cái kết giới vững chắc, cho dù là cao nhân lợi hại đến đâu cũng khó mà xông vào.

Nếu Miêu tộc bị kẻ gian hạ độc, vậy thì kẻ đó chắc chắn cũng phục tùng dưới tay Cửu Vĩ Yêu Hồ, chỉ có điều, thực lực không thể nói là thấp.

Tiểu Cửu không thích dài dòng vòng vo, là một loại người ngoài lạnh trong nóng. Bây giờ, tộc nhân của mình gặp nguy hiểm, y không thể khoanh tay đứng nhìn. Tộc nhân gây chiến nội bộ, y lại càng không thể không dẹp loạn.

Tiểu Cửu cùng hai vị hắc bạch nữ tử đi đến địa bàn của Miêu tộc, nơi này cũng là một động phủ.


Bên trong, có rất nhiều người..., à nhầm, có rất nhiều con linh miêu tu luyện thành nhân hình. Người nào người nấy đều quằn quại nằm trên mặt đất lạnh lẽo, những tiếng kêu khóc thống khổ không ngừng vang lên, dội vào vách đá, rồi vọng lại.

Trên mặt ai cũng có chung một biểu cảm, đau đớn, hoảng sợ.

Tiếng kêu gào không biết mang theo bao nhiêu tuyệt vọng, tựa như... mạng sống của họ chỉ có thể tồn tại thêm một chung trà nữa. Cũng tựa như, lưu luyến thế gian ác độc tàn nhẫn này.

Có người hét đến khàn giọng, cổ họng đau rát khó chịu, nuốt một ngụm nước bọt cũng khó khăn. Có người chỉ còn chút hơi thở mỏng manh, sức kêu gào cũng cạn kiệt, chỉ có thể nằm dưới đất, mặc cho mạng sống dần dần bị cắn nuốt, sói mòn.

Một khắc khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả thâm tâm Tiểu Cửu cũng dấy lên một tia hoảng hốt. Trong đáy mắt tràn ra sát khí nồng đậm, kẻ nào lại ra tay độc ác như vậy? Người của y mà cũng dám động đến? Đúng là chán sống rồi!

Lúc này, hai vị hắc bạch nữ tử vừa về đến, liền chạy lại quan sát tình trạng những người yếu hơn.

Chỉ thấy, sắc mặt của họ càng lúc càng tái đi. Những tộc nhân này, vừa rồi còn không đến nỗi như vậy, nhưng bây giờ, những người có thể cứu vãn được, cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tiểu Cửu bất động thanh sắc, chỉ có sát khí là không thu hồi. Y bước tới gần một người, kiểm tra một phen. Sau đó, sắc mặt cũng tối đi, tình hình... khó nghĩ lại tệ như vậy.

Độc mà bọn họ trúng, y cũng chưa từng thấy, chưa từng nghe qua bao giờ. Nhưng tác dụng của nó tuyệt không hề yếu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ lục phủ ngũ tạng của họ đều bị ăn mòn gần hết.

"Vương, cầu xin ngài hãy cứu tộc nhân của thần, cho dù có phải trả giá cao như thế nào, thần... thần nguyện dùng tính mạng của mình..."

Tiểu Cửu nghe ra ý nữ tử sắp nói ra, liền phất tay một cái, khí thế cường hãn áp bức khiến nàng không thể mở miệng.


Những người này, căn bản không còn thuốc cứu chữa rồi. Độc tính ăn mòn quá nhanh, một lát nữa thôi, từng sinh mạng sẽ lần lượt biến mất.

"Hết cách rồi!" Tiểu Cửu nói ra lời này, tựa như phóng ra một con dao sắc bén. Triệt để đem hi vọng của họ cắt đứt trong nháy mắt, hắc bạch nữ tử nghe xong ngồi thụp xuống đất, bất lực dựa vào nhau khóc than.

Vương của họ, họ hiểu hơn ai hết! Lời ít ý nhiều.

Tiểu Cửu hơi rũ mắt, đây là lần đầu tiên vật sở hữu của y bị cướp đi trắng trợn như vậy, kể từ khi chủ nhân của y biến mất...

Chung quy, các thú tộc đi theo phục tùng y, trước nay không có công lao, cũng có khổ lao. Nhưng hiện tại, y lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn họ quằn quại tuyệt vọng như vậy...

Mặc dù..., còn có một cách có thể hồi sinh họ, nhưng Tiểu Cửu tuyệt đối không áp dụng cách đó. Bởi vì, cái giá phải trả là tuổi thọ của người đó.

Nếu cứu những người ở đây, chủ nhân của y sẽ lại chết thêm một lần nữa. Y thà vì tình mà làm một kẻ táng tận lương tâm, ích kỷ, cũng không muốn kiên trì chờ đợi người đó thêm một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm... cũng có thể là mãi mãi...

Cả đời này, mục đích sống của y là chủ nhân, là ân nhân, cũng là một ái nhân thầm kín của y.

Cửu Vĩ Yêu Hồ cao lãnh trước giờ chỉ rơi lệ vì một người, bây giờ làm tất cả những việc ích kỷ như vậy, cũng chỉ vì một người.

"Hai người thay vì ở đây khóc lóc, vậy thì hãy tìm kiếm tung tích của kẻ đã làm ra chuyện này. Để báo thù cho huynh đệ tỷ muội của hai người, chỉ cần tìm ra hắn ta, cho dù là nhân loại hay người của ta, đều không cần nương tay, trực tiếp giết chết!"

Tiểu Cửu từng câu từng chữ như rít ra từ kẽ răng.


Trong động hiện giờ tiếng kêu dần vắng lặng, trên mặt đất cũng không còn là thi thể con người, mà là nguyên hình của Miêu tộc.

"Đa tạ Vương, thần nhất định sẽ tìm được kẻ đó, báo thù cho bọn họ..." Hắc bạch nữ tử đỡ nhau đứng dậy, lau khô nước mắt, khịt khịt mũi nghiến răng nói.

"Tốt... Bây giờ liền làm!" Tiểu Cửu nói xong liền rời đi, hiện tại y không có tâm trạng điều tra này nọ. Trong đầu y, chỉ còn lại hình ảnh của chủ nhân.

Sự chờ đợi trong vô vọng đó, có là thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể tả xiết.

"Ngu ngốc!" Đợi khi Vương đi khỏi, hai nữ tử liền khoanh tay, khí chất so với lúc nãy khác xa một trời một vực.

Hai người đồng thời nở một nụ cười âm hiểm: "Kế hoạch sắp thành công rồi!"