Giác Ngộ

Chương 46: Xà tinh!





Vân Tuân Vũ trước đó bị một trận gió thổi qua, chớp mắt một cái, liền không thấy những người khác ở đâu nữa, khung cảnh xung quanh y cũng đã thay đổi, chỉ có một điểm chung, nó vẫn âm u như trước.

Gọi thì không có ai trả lời, phương hướng lại khó phân biệt. Khu rừng quỷ quái này cũng chẳng biết có thứ gì nguy hiểm không, lỡ như Tiểu Phong gặp phải bất trắc gì, y nhất định sẽ rất áy náy!

Vân Tuân Vũ tu vi Linh Sư cảnh hậu kỳ, cứ cho là gặp phải yêu thú cũng không sợ. Chỉ là, muốn thoát khỏi chỗ này thì phải làm thế nào a?!

Vân Tuân Vũ nhìn nhìn phía trước, ở đó có một tảng đá vừa cao vừa lớn. Y không lời nào liền vận chuyển linh lực, nhảy phóc lên đỉnh đá.

Chẳng qua, ở trên đó nhìn xuống cũng chỉ thấy mấy gốc cây to đùng, không phải cây cũng chính là đá.

Cảm thấy quá nhạt nhẽo, y liền nhảy xuống.


Không gian lạnh lẽo bí hiểm, mà lúc trước, y vừa chớp mắt là bị đưa đến ngay chỗ này, tất nhiên y không biết đi phương hướng nào mới đúng.

Vì vậy, liền chọn bừa một đường, sống hay chết, tùy thuộc vào vận may vậy!

Ở đây, Truyền Tống phù không có hiệu lực, hiện giờ cũng không có la bàn. Muốn tìm đường đúng e là hơi khó.

Nếu bảo bây giờ Vân Tuân Vũ phóng thần thức ra quan sát, ừ thì được, nhưng kết quả không cần suy đoán cũng biết, đó là... linh lực cạn kiện, ngất ngay tại chỗ!

Y cứ đi thẳng về phía trước, khoảng một nén nhang, sau đó dưới mặt đất xuất hiện một cú trùng kích thật lớn.

Ngay giữa đường lại có cái hố to như vậy, cái này liền không phải do tự nhiên hình thành, mà là do linh lực tạo thành.

Vân Tuân Vũ lấy tay bốc một nắm đất lên nhìn, còn mới toanh. Chắc là không lâu trước đó có người đánh nhau ở đây, Vân Tuân Vũ trầm mặt suy tư mấy hồi. Sau đó nhảy qua trùng kích, thấy dưới đất có vài vệt máu, y liền đi theo hướng đó.

Xung quanh còn có cây cối gãy nát, y càng đi, dấu vết càng mờ nhạt. Nhưng cũng chính lúc đó, phía trước vọng lại tiếng vật cứng chạm nhau.

Chỉ thấy, có hai nam tử đang ta đánh ngươi, ngươi đánh ta, chém nhau vô cùng ác liệt.

Vân Tuân Vũ liền nhàn nhã tựa vào gốc cây xem kịch vui!

Nam tử bạch y cả thân đã nhuốm đầy máu, cũng không biết là máu của kẻ địch hay của hắn. Chỉ là, y phục đã rách đến mức này, trên người nhìn như cũng chẳng có chỗ lành lặn, nam tử vận thanh y kia hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Bạch y nam tử bị kiếm khí hất vang, ở trên mặt đất không ngừng hộc máu. Thanh y nam tử liền thừa thắng xông lên, phất trần trắng muốt trên tay chợt kéo dài, một đường siết chặt cổ đối phương, nâng lên.


Bạch y nam tử bị siết đến nghẹn thở, hai tay ôm chặt phất trần, cả cơ thể không ngừng giãy dụa trên không trung.

Vân Tuân Vũ vốn dĩ không định giúp đỡ, nhưng lương tâm kêu gào, lại nhìn nam tử bạch y kia cũng không giống người xấu. Y liền rút đao tương trợ.

Niệm Linh Kim Thiển trên tay theo lực phóng đi, kiếm khí cắt đứt phất trần. Nam tử bị treo trên không trung rơi thẳng xuống đất, lại phun ra một búng máu.

Thấy có người xen vào, thanh y nam tử liền tràn ra sát khí, quay đầu trừng mắt nhìn kẻ vừa xuất kiếm.

Vân Tuân Vũ thu hồi kiếm, đáp trả ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y kia.

"Ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của ta?" Thanh y nam tử không tiếc lời chửi bới, sắc mặt trùng xuống khó coi. Trong lòng cực kỳ khó chịu, trước nay chưa từng có người nào dám làm lỡ chuyện của hắn, bây giờ không biết từ đâu chui ra tiểu lâu la này, lại dám ngăn cản công việc cao cả của hắn.

Tu vi thấp như vậy, chắc chắn là chán sống rồi đi?!

"Ta là ai ngươi không cần biết! Chỉ là đi đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ thôi!" Vân Tuân Vũ sắc mặt không đổi, tiến đến trước mặt thanh y nam tử.

"Ngươi? Ra tay tương trợ? Huynh đệ à, ngươi có biết hắn ta là ai không? Hắn ta là xà tinh đó, bây giờ không tiêu diệt, đợi sau này hắn gây ra hoạ lớn rồi, ngươi có chịu trách nhiệm hay không?"

Mẹ nó, trách nhiệm cái đầu ngươi!

Vân Tuân Vũ nhìn người này, tính khí nóng nảy như vậy, tu vi cũng có chút cao hơn y, đây là thầy trừ yêu hả trời?

"Vậy hắn đã từng gây hại cho ai?" Vân Tuân Vũ bất động thanh sắc, không trả lời câu hỏi của thanh y nam tử mà hỏi ngược lại một câu, lần này, hắn không trả lời được, ấp a ấp úng.


"Cái đó... cái đó thì làm sao ta biết? Nhưng hắn là yêu tinh,..."

"Yêu tinh liền có tội?"

Thanh y nam tử nhíu mày trầm trầm nhìn Vân Tuân Vũ, y thấy, người này rõ ràng là một tên kiêu ngạo cao bằng trời, rõ ràng không cần phân biệt thiện và ác. Thấy không phải nhân loại tu giả, liền đánh!

Vân Tuân Vũ không có nhiều thì giờ đôi có với tên ngu ngốc này, liền tiện tay đem theo con bạch xà đã trở về nguyên hình dưới đất, lượn!

Thanh y nam tử đứng đần mặt, y đã đi được một đoạn đường dài, hắn ta mới chợt nhớ ra, đưa tay vỗ bốp cái vào trán. Cứ như thế để cho tên gì đó kia chạy?

Biết hắn là ai không? Hắn là người của Hướng Linh Sơn phái đấy? Không những thế, hắn còn là đại sư huynh cao cao tại thượng của Kiếm Phong nha, vậy mà để người khác khi dễ như vậy ấy hả?

Hừ! Hắn còn lâu mới bỏ qua dễ dàng như vậy a!