Lục Trình Thiên làm lơ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, bên tai dường như còn có thể nghe được một vài tiếng gọi.
Cuối cùng, theo những tiếng ầm ầm vang lên, cửa sổ cuối cùng vỡ ra
Nhưng cùng lúc đó, lửa bên ngoài cuối cùng đã tràn vào, lửa lớn gần như muốn nuốt sống người trong nháy mắt.
"A... A Thiên... Em đã biết là anh sẽ đến cứu em mà... Em đã biết mà!" Vũ Thư đầm đìa nước mắt nhào tới trên người Lục Trình Thiên và hét lên chói tai, hưng phấn làm cho cô ta mừng đến chảy nước mắt.
Lục Trình Thiên hơi nhíu mày, đôi mắt tối tăm lập tức nhìn lướt qua gian phòng, lúc bắt gặp đôi mắt bình tĩnh của Đan Diễn Vy nhìn anh, trong lòng thầm giật mình.
Đôi mắt sáng này ẩn chứa quá nhiều thong tin, ánh lửa lúc sáng lúc tối làm cho anh không nhìn thấy rõ, nhưng trong đó có sự thất vọng và tuyệt vọng lại mãnh liệt như vậy.
"Chờ đây!" Giọng Lục Trình Thiên khàn khàn nói một câu không rõ rồi ôm Vũ Thư rời khỏi đó.
Trong lòng Đan Diễn Vy thấy trống trải, ánh sáng trong mắt lập tức biến mất, chỉ thấy sự tối tăm giống như phía chân trời lúc này, không hề có một ánh sao.
Quả nhiên, lời Thẩm Lãng nói đều đúng.
Chờ à?
Cô chờ được sao?
Ở trong thời điểm một phút một giây cũng có thể mất mạng này à?
Đan Diễn Vy che miệng ho khan vài tiếng, cô gần như có thể cảm giác được rõ ràng sức sống đang dần biến mất.
Ánh mắt xuyên qua ánh lửa bên ngoài nhìn về phía chân trời, trong mắt Đan Diễn Vy chợt ánh lên vẻ cương quyết.
Cô đứng dậy, tới bên cửa sổ, liếc nhìn Lục Trình Thiên ôm Vũ Thư gần như phải áp sát tường mới an toàn rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.
Cô vẫn quá thất bại!
Lục Trình Thiên đầm đìa mồ hôi, lơ đãng ngẩng đầu lại nhìn thấy cô mặc váy đứng ở trong ánh lửa vây quanh, ánh mắt lạnh giá.
Trong lòng anh chợt có cảm giác không ổn, cánh tay vung mạnh lên, đẩy Vũ Thư trong lòng ra ngoài: "Đón lấy..."
Lục Trình Thiên không thèm liếc nhìn cô ta, vươn người lại muốn bò lên trên.
Kiều Chấn Ly vô cùng hoảng sợ: "Thiên, lửa lớn không thể khống chế nổi đâu, bây giờ anh đi lên thì cả hai đều phải chết, anh..."
"Đi!" Lục Trình Thiên đáp lại anh ta bằng một từ đầy khí phách.
Trong nháy mắt khi ngón tay đầy gân xanh nổi lên nắm chặt lấy dây thừng và ngẩng đầu, anh nhìn thấy một cảnh tượng làm khoé mắt ra anh như muốn nứt ra.
Đôi môi Đan Diễn Vy mỉm cười, nhắm mắt nhảy từ trên tầng sáu của toà nhà cao tầng xuống.
"Không..." Đôi môi anh thì thầm, trong chớp mắt dường như cả linh hồn cũng run rẩy.
Kiều Chấn Ly cũng vô cùng hoảng sợ, không ngờ Đan Diễn Vy thoạt nhìn là người phụ nữ yếu ớt mảnh mai lại kiên cường như vậy.
Nhưng một người có thể giấu Lục Trình Thiên bốn năm, nuôi một đứa trẻ lớn lên, hơn nữa còn nuôi tốt như vậy, bản thân đã là một người phụ nữ có tính tình rất mạnh mẽ đi?
Kiều Chấn Ly gọi: "Thiên, nhanh xuống đi!"
Không cần anh ta nói, Lục Trình Thiên đã nhanh chóng tụt xuống.
Bản lĩnh của hai người đều không thể nghi ngờ.
Tụt xuống nhanh như vậy sẽ không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Lục Trình Thiên vẫn chê tốc độ của mình quá chậm, lập tức nhìn về phía chỗ Đan Diễn Vy rơi xuống.
Đan Diễn Vy nằm ở trên phao cứu hộ, trên gương mặt tinh tế có chút bình thản, hai mắt nhắm chặt giống như một người đã chết vậy.
Trong lòng Lục Trình Thiên căng thẳng, đặt ngón trỏ ở trước chóp mũi của cô giống như một kẻ ngốc.
Mí mắt Trương Tinh Nhiên giật giật: "Thiên, anh đang làm gì vậy? Cô ấy vẫn sống mà!"
Ngón tay Lục Trình Thiên dừng lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Anh trầm giọng hỏi: "Thế nào?"
Nhân viên y tế bên cạnh đã sớm xông tới, sau khi tiến hành kiểm tra sơ bộ xong mới trả lời vấn đề này.
"Cô gái này hít quá nhiều khói dẫn đến hôn mê, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong thời gian tới cổ họng có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề. Mặt khác, mặc dù có phao cứu hộ nhưng rơi từ độ cao tầng sáu xuống như vậy, vẫn có thể có nguy cơ chấn động não, tình hình cụ thể thế nào thì còn phải vào bệnh viện kiểm tra mới được." Bác sĩ đi theo mở miệng nói.
Đôi môi Lục Trình Thiên hơi mím lại, tóc mái trên trán che đi ánh mắt lúc sáng lúc tối, giọng khàn khàn nói: "Ừ, đi bệnh viện."
Bên kia, Vũ Thư cũng bị hít phải nhiều khói mà ngất xỉu, được Kiều Chấn Ly túm qua: "Người này thì làm thế nào?"
Ánh mắt Lục Trình Thiên tối lại: "Đưa cho Vũ Thiên Dương."
"Bây giờ à?" Không phải nên đưa tới bệnh viện sao?
Tốn bao công sức mới cứu được người ra, bây giờ còn phải chịu giày vò chạy qua chạy lại, anh ta không hiểu nổi Lục Trình Thiên suy nghĩ thế nào nữa.
Lục Trình Thiên gật đầu, không nói gì nữa.
Lục Trình Thiên ngồi ở trên xe cứu thương chở Đan Diễn Vy, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô mà không hề chớp.
Sau khi Vũ Thiên Dương và Lê Tuyết Cầm nhìn thấy Vũ Thư được đưa tới thì giật mình.
Rõ ràng ông ta đã tính toán tốt, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không ra tay với Vũ Thư, làm sao có thể...
Lê Tuyết Cầm oà khóc: "Thư, Thư con làm sao vậy? Làm sao có thể như vậy chứ..."
Mí mắt Vũ Thiên Dương giật loạn, luôn cảm thấy ông ta đã bỏ sót điều gì.
"Có ai không, nhanh đưa người tới bệnh viện đi! Có ai không?" Lê Tuyết Cầm một tay thu xếp đưa người thở ra thì nhiều, hít vào thì ít đi bệnh viện, quay đầu lại nhìn thấy Vũ Thiên Dương dường như vẫn đứng yên không hề động đậy thì vẻ mặt lập tức khó coi.
Bà ta hung hăng nói: "Vũ Thiên Dương, bây giờ con về mà ông còn mất hứng à? Ông rốt cuộc muốn thế nào? Nếu Thư có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ không để cho ông được yên đâu!"
Vũ Thiên Dương nhíu mày: "Không có chuyện đó, tôi chẳng phải đang vui mừng tới ngây người sao? Nhanh đi bệnh viện thôi, kẻo tới chậm sẽ không tốt!"
Lê Tuyết Cầm hừ lạnh, trong lòng tất nhiên không tin.
Hai ngày qua bà ta đã làm ầm ĩ vô số lần nhưng ông ta vẫn không hề có hành động gì.
Nếu không phải bà ta ngầm ra tay tìm người, bây giờ không biết Thư có thể trở về hay không nữa!
Nghĩ đến chuyện nếu mình chậm một chút, có lẽ Thư đã không còn, Lê Tuyết Cầm lại càng thêm oán hận Vũ Thiên Dương.
Nhưng bây giờ tốt xấu gì thì Thư cũng đã trở về, chuyện bà ta hứa với người khác tất nhiên cũng phải làm được.
Nghĩ tới đây, trong mắt bà ta có chút không đành lòng.
Sau khi Đan Diễn Vy được đưa đến bệnh viện thì hôn mê suốt hai ngày, mãi đến ngày thứ ba, cuối cùng mới tỉnh lại.
Cô mở mắt, trong đầu còn hơi mơ hồ.
Du Du là người đầu tiên phát hiện ra cô tỉnh lại, lập tức cao hứng ghé sát bên đầu giường, thận trọng nói: "Mẹ..."
"... Du Du... Khụ khụ..." Giọng cô nghe khàn khàn giống như kéo ống bễ, trong cổ họng còn rất đau.
Đan Diễn Vy ho khan vài tiếng đã thu hút sự chú ý của người đàn ông đang mệt mỏi muốn ngủ.
Trong mắt Lục Trình Thiên đầy tơ máu, râu mép trên mặt cũng không cạo sạch.
Lúc này anh lại đứng dậy, ánh mắt sáng rực đi tới rót một cốc nước: "Họng em bây giờ không thể nói nhiều, uống nước thấm họng trước đã."