Đan Diễn Vy ngước mắt nhìn anh với ẩn ý không rõ, bất chợt cũng không từ chối, giơ tay cầm cốc nước và uống một ngụm.
Cảm giác chất lỏng trôi qua cổ họng vô cùng thoải mái, làm cho cô thỏa mãn thở dài một tiếng.
"Em có đói bụng không, có muốn ăn gì không?" Lục Trình Thiên ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Đan Diễn Vy lắc đầu, không cho anh một ánh mắt nào.
Du Du hiểu chuyện, ở bên cạnh ôm lấy cánh tay Đan Diễn Vy, cọ vào vai cô: "Mẹ, Du Du rất nhớ mẹ, Du Du rất sợ."
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Du Du cũng bị dọa cho ngây người, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng.
Đan Diễn Vy giơ tay khẽ xoa đầu cậu bé, mặc dù không nói nhưng trong mắt đầy yêu thương và lưu luyến, cho dù ai nhìn thấy cũng muốn tan chảy trong đó.
Du Du cười khúc khích: “Con biết, mẹ nhất định là muốn nói yêu nhất Du Du đúng không?"
Đan Diễn Vy buồn cười khẽ gật đầu.
Cô xem như thầm chấp nhận.
Du Du lập tức đắc ý nhướng mày với Lục Trình Thiên, trong mắt đầy ý cười thắng lợi.
Lục Trình Thiên cười giễu cợt một tiếng, giơ tay ấn xuống đầu cậu bé một cái.
Sau đó anh tìm một cái ghế nhỏ, cũng ngồi ở bên cạnh nhìn cô.
Đan Diễn Vy tỏ ý, ánh mắt anh làm cho cô thấy giống Alexander.
Hơn nữa còn khiến cô luôn có một cảm giác sợ hãi.
Hôm nay Lục Trình Thiên hình như không đúng lắm!
Trong lòng Đan Diễn Vy nghĩ.
Cửa bên ngoài bị đẩy ra, mẹ Lục đi tới, trong tay cầm một hộp giữ ấm, trong nháy mắt khi nhìn thấy Đan Diễn Vy, bà vui vẻ nói: "Vy Vy tỉnh rồi à! Thật tốt quá."
Đan Diễn Vy khẽ gật đầu, mỉm cười thân thiện.
Mẹ Lục tỏ vẻ đã hiểu, đi tới nói: "Đúng là lo lắng gần chết, dưới tình huống đó cháu là một cô gái làm sao có thể nhảy từ chỗ cao như vậy xuống chứ? Cho dù cháu không để ý tới những chuyện khác, lẽ nào cũng không suy nghĩ cho Du Du một chút sao? Lần sau không thể làm chuyện lỗ mãng như thế nữa."
"May lần này không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không Du Du và Thiên còn không đau lòng tới chết à." Mẹ Lục lảm nhảm nói, ngược lại bớt đi vài phần cao giá của bà chủ gia đình giàu có, lại thêm vài phần gia đình ấm áp.
Đan Diễn Vy không phải là người không biết tốt xấu, nhưng không muốn bàn luận về tình hình lúc đó.
Không phải là người trong cuộc thì vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác nhìn thấy hi vọng sau đó lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, cô chỉ có một cơ hội như vậy để có thể sống được.
Nhưng điều làm người ta đáng ăn mừng chính là, phía dưới đã trải sẵn phao cứu hộ, cũng xem như là mạng cô còn chưa hết.
Trong nháy mắt khi cô rơi xuống đất, trong lòng còn cảm thấy may mắn, thật tốt!
Mẹ Lục tụng vài câu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, sắp cơm và thức ăn ra. Bà thoáng nhìn Lục Trình Thiên vừa ngồi ngây người ở bên cạnh Đan Diễn Vy vừa nhìn chằm chằm vào người ta, mà không nói tiếng nào thì không chịu nổi liền ghét bỏ.
"Con xem lại bộ dạng con lúc này đi, quả thật giống như mới đào từ trong mỏ than đá ra vậy. Con nhanh về tắm đi, đừng tiếp tục ở đây làm chướng mắt người khác nữa." Giọng mẹ Lục ghét bỏ nói với Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhìn về phía Đan Diễn Vy lại thấy cô dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào thức ăn trong tay của mẹ Lục, hình như rất đói bụng.
Lục Trình Thiên suy nghĩ một lát rồi giơ tay cầm lấy một phần: "Đói à? Tôi đút cho em nhé?"
Mẹ Lục kinh ngạc nhìn qua, run rẩy ớn lạnh.
Đan Diễn Vy rời tầm mắt, khẽ lắc đầu.
Lục Trình Thiên thấy thế lại nhìn về phía mẹ Lục.
"Được rồi, được rồi, mẹ đã bảo con về trước cố gắng nghỉ ngơi, tắm rửa đàng hoàng một chút rồi. Con đã trông Vy Vy suốt mấy ngày, cứ không ngủ không nghỉ như vậy làm sao được. Ở đây đã có mẹ và Du Du là được rồi!" Mẹ Lục lơ đãng nói ra một sự thật, tiện thể nhìn về phía mặt Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy không hề động đậy, giống như người được Lục Trình Thiên trông suốt mấy ngày không ngủ không nghỉ không phải là cô vậy.
Mẹ Lục thầm nhíu mày, hơi thất vọng.
Bà luôn cảm thấy con đường theo đuổi vợ của con trai mình vẫn còn rất dài đấy!
Lục Trình Thiên nghe lời rời đi.
Sau khi ba người mẹ Lục ăn cơm xong, mẹ Lục mở miệng nói: "Mấy ngày nay, Du Du và Thiên vẫn luôn ở trong này với cháu. Bệnh viện không thể bằng được trong nhà, cho dù có thu dọn tốt nhưng vẫn lắm virus. Mấy ngày nay thằng bé còn chẳng chịu làm kiểm tra, tôi đưa thằng bé về làm kiểm tra trước, buổi tối lại tới thăm cháu."
Đan Diễn Vy gật đầu.
Bệnh viện quả thật không tốt cho sức khoẻ của Du Du.
Du Du có phần lưu luyến, không muốn rời đi nhưng vẫn nghe lời bà nội, tiến lên hôn chụt một phát lên trên mặt Đan Diễn Vy rồi mới lưu luyến rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn theo bóng hai người rời đi. Trong phòng trở lại yên tĩnh, cô mới bình tĩnh nhìn bên giường với vẻ mặt lãnh đạm, không biết đang suy nghĩ gì.
Buổi chiều, Lục Trình Thiên không tới, ngược lại là Vu Tư Tư tới.
Vu Tư Tư vừa vào cửa đã rơi nước mắt, ôm Đan Diễn Vy khóc như một kẻ ngốc vậy!
"Hu... Vy Vy xin lỗi... xin lỗi, đều là lỗi của tớ, nếu không phải tại tớ, cậu đã không bị đưa đi... Đều là lỗi của tớ... Hu..." Vu Tư Tư ôm người khóc đúng là đứt từng khúc ruột.
Mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn sống tự trách trước mặt mọi người, nếu không phải cô ấy bị bắt qua trang viên uy hiếp Đan Diễn Vy, cũng sẽ không làm cho cô bị bắt đi, càng không thể nào suýt nữa khiến cô mất mạng.
Bây giờ cho dù Đan Diễn Vy được cứu về lại hôn mê suốt mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ vừa sơ ý sẽ lại xảy ra sự cố.
Đan Diễn Vy mở miệng nhưng nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên người cô ấy vài cái xem như an ủi.
Sau khi Vu Tư Tư bình tĩnh lại, mím môi nói: "Tớ quên mất bây giờ cậu không thể nói chuyện."
Đan Diễn Vy mỉm cười bất lực, không để ý lắm.
"Vy Vy, xin lỗi, thật sự xin lỗi." Cô ấy nói xong lại suýt nữa rơi nước mắt tiếp.
Đan Diễn Vy lắc đầu.
Vu Tư Tư lại nói cho cô biết chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, phần nhiều đều là nói Lục Trình Thiên lo lắng thế nào, vì chuyện của cô mà không nghĩ tới chuyện cơm nước.
Đan Diễn Vy nghe vậy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Có lẽ cô ấy không biết lúc đó còn có một người khác cũng bị bắt cóc?
Sợ rằng cô ấy không biết Lục Trình Thiên không để ý tới chuyện cơm nước, đêm không thể chợp mắt, trên thực tế là vì một người phụ nữ khác đi?
Nhưng bây giờ nói ra những điều này hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa cô cũng không nói được.
Đan Diễn Vy lắc đầu khẽ cười.
Vu Tư Tư cuối cùng hơi thấp thỏm nói: "Vy Vy, cho dù trước đây tớ vẫn luôn muốn để cậu yêu Hà Cảnh Quân, nhưng khi đó tính cách anh ta tốt, hơn nữa vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu. Ngược lại Lục Trình Thiên luôn đối xử không tốt với cậu, hơn nữa cậu cũng đã bị rất nhiều tổn thương vì anh ấy, bao gồm cả Vũ Thư và Du Du, nhưng bây giờ tớ đã thay đổi cách nhìn rồi."
"Hà Cảnh Quân rất yêu cậu nhưng tính cách của anh ta đã quyết định không thể vì cậu mà bỏ xuống tất cả, hơn nữa anh ta vốn không có năng lực bảo vệ cậu. Mấy ngày nay cậu xảy ra chuyện, anh ta vẫn không hay biết gì, lúc tới tìm hai chúng ta cũng chỉ là muốn vòng qua tớ để cứu nước. Mà Lục Trình Thiên không chỉ có tin tức nhạy bén, cuối cùng còn cứu cậu ra, thậm chí tớ còn thấy rõ biểu hiện trong mấy ngày nay." Vu Tư Tư nghiêm túc nói với Đan Diễn Vy.