Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 70: Tự hành hạ mình



Sáng hôm sau cô y tá và hai tên vệ sĩ đều kể lại sự việc đêm hôm qua cho Alex và Glenda nghe. Alex tức giận chỉ muốn tìm được Thiên Vũ đấm anh thật nhiều.

- Em đã thấy chưa? Em nghĩ nó sẽ chấp nhận điều kiện đó của em à? Tên bám dai như đỉa.- Alex nói Glenda.1

- Anh nghĩ em có thể làm được gì cậu ta, ít nhất thì trong một tuần qua cậu ta đã không đến đây. Sức khỏe Anna tốt lên anh cũng biết mà.- Glenda lo lắng nói.

Alex vò đầu mình rồi rút điện thoại ra gọi.

- Tên con trai "quý giá" của cậu lại tìm tới con gái tôi.

- Bình tĩnh một chút đi, thằng bé cũng đâu có làm hại con của cậu, không phải sao?

- Bình tĩnh? Nói hay quá nhỉ. Thằng trời đánh đó khiến con gái tôi ra nông nỗi như này còn muốn gì nữa. Hay để nó mang con tôi đi thì lúc đấy mới vừa lòng?

- Được rồi, tôi sẽ đưa nó về. Yên tâm điều trị cho con bé đi.

Ngạo Thần ở đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy, không để cho Alex nói thêm điều gì. Alex còn tính nói nên đưa về ngay bây giờ nhưng Ngạo Thần lại tắt máy mất rồi. Cũng chả hiểu từ bao giờ hai người lại có thể nói chuyện được với nhau. Có lẽ chuyện từ hai đứa con của họ.

- Sao rồi anh?- Glenda thấy chồng mình tắt máy liền hỏi.

- Cậu ta nói sẽ đưa về sớm, em đừng lo.- Alex xoa đầu Glenda nói.

- Ừ mà em thấy Băng cũng không có gì bất thường lắm, có lẽ cậu ta cũng chỉ muốn đến nhìn Anna xem tình trạng sức khỏe con bé thôi.1

- Kể cả vậy anh cũng không thích. Nó gây ra quá nhiều chuyện với Anna rồi, anh không muốn Anna và nó dính dáng bất cứ chuyện gì với nhau.

- Em cũng nghĩ là nên vậy. Đợi đến lúc tình trạng của Anna tốt lên thì có lẽ nên chuyển bệnh viện khác.

- Ừ, nên vậy.

...

Kể từ sau lần gặp Băng xong Thiên Vũ lúc nào cũng trong tình trạng hỗn loạn. Anh vừa về đến Trung Quốc liền đi thẳng đến khu giam giữ của Âu Dương gia. Không ai bắt anh đến đó mà là tự anh đi đến. Mọi tên lính canh ở đó cũng không dám ho he gì vì sợ Thiên Vũ tức giận.

Đi vào một căn phòng chỉ có một bóng đèn duy nhất để thấy rõ một chiếc ghế. Anh đi đến đó ngồi còn gọi thêm hai người vệ sĩ cao to khác đi vào cùng. Mùi hôi thối bốc lên, còn có cả mùi máu tanh chưa khô. Đi vào trong mà muốn ói ra. Phòng này là dùng để tra tấn mấy tên bị giam giữ ở đây. Hầu hết là kẻ đã có ý định sát hại Ngạo Thần hay người thân của ông.

- Làm đi.- Thiên Vũ ngồi lên ghế nói.

- Thiếu...thiếu gia nên xem xét lại ạ.- Tên vệ sĩ cúi đầu nói.

- Các cậu nghe không hiểu?- Thiên Vũ trừng mắt nhìn bọn họ.

Hai tên vệ sĩ tay cầm roi bằng làm bằng da của động vật mà run run. Nhưng đây là mệnh lệnh của Thiên Vũ nếu họ không làm thì chính họ sẽ là người chịu trận.

Vút...

Tên vệ sĩ vừa cầm roi đánh lên người Thiên Vũ nhấc lên thì lại có chiếc roi nữa rơi xuống người anh. Cứ liên tiếp thay phiên nhau khiến áo sơ mi của Thiên Vũ rách tả tơi. Người Thiên Vũ toàn là máu, nhìn còn khiếp sợ hơn là khi anh tự tay đánh Băng. Thiên Vũ vẫn mím môi chịu đừng, bàn tay nắm chặt thành ghế làm đường gân tay nổi lên. Anh chính là đang muốn tự hành hạ bản thân mình. Để hiểu được cảm giác của Băng ra sao. Đánh đến 100 cái hai tên vệ sĩ liền ngừng tay lại. Thiên Vũ đang cúi đầu mím môi liền ngẩng lên...

- T...tiếp tục... - Giọng anh đã khàn đi.

- Thiếu gia...không thể được. Ông chủ sẽ giết chúng tôi mất.

- Tao nói...tiếp tục không nghe thấy gì à?- Thiên Vũ cố gắng gằn giọng mình để đe dọa.

- Đưa nó ra khỏi đây.- Ngạo Thần tự dưng từ đâu bước vào nói.

- Không cần...tiếp tục. - Thiên Vũ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của ba mình.

- Dạ rõ. Thiếu gia, đắc tội rồi.- A Tứ gật đầu đi đến chỗ Thiên Vũ đâm mũi tiêm có chứ sẵn thuốc gây mê vào.

Thiên Vũ tính tránh ra nhưng không kịp liền bị thuốc ngấm vào người rồi ngất đi. Ngạo Thần nhìn đứa con trai đầy thương tích trên người thì nhắm mắt hít một hơi sâu rồi đút tay vào trong túi đi ra ngoài.

_________________

Thiên Vũ kể từ sau lần đó bị ba mình nhốt trong phòng. Anh ở trong đó chỉ có thể điên cuồng đập đồ, đôi khi người làm vào dọn còn bị anh đánh đến nhập viện. Cũng vì vậy mà người giúp việc trong nhà rất sợ khi đến ngày dọn dẹp phòng của anh.

Anh ngồi trong phòng tay còn cầm bức ảnh của Băng lên ngắm. Ngón tay vuốt khuân mặt trong bức ảnh đó. Anh còn nở nụ cười như kẻ mất trí.

- Băng của tôi thật đep... Tôi sẽ tìm em sớm thôi. Nhất định sẽ đến tìm em, nhớ phải đợi tôi đấy nhé.

Thiên Vũ lẩm bẩm cười một mình. Đột nhiên cánh cửa mở ra, anh tức giận quay đầu lại nhìn.

- Thiếu...thiếu gia...tôi đến...đến dọn phòng ạ.- Nữ người hầu đứng ngoài cửa cầm theo cây chổi lắp bắp nói.

Thiên Vũ lập tức lao đến bóp cổ cô ta.

- Nói, cô giấu Băng của tôi có đúng không? Băng của tôi ở đâu?- Thiên Vũ dùng lực mạnh bóp cổ cô ta.

Ngón tay anh còn lún sâu xuống khiến cổ nữ người hầu chảy máu. Mấy tên vệ sĩ thấy vậy liền xông vào gỡ tay anh ra.

May mắn nữ người hầu chỉ bị thương ở da. Cô sợ hãi xin nghỉ việc ngay lập tức. Ngạo Thần cũng bất lực không biết nói gì.