Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 69: Không giữ lời hứa



- Chuẩn bị xong chưa?- Thiên Vũ đi ra ngoài sảnh hỏi tên vệ sĩ.

- Dạ tất cả đã xong, chỉ chờ thiếu gia đến đó.

- Dám nói chuyện này ra ngoài thì đừng trách tại sao trời không có mắt.

- Vâng.

Thiên Vũ rời khỏi biệt thự. Đi đến một sân thượng rộng sáng trưng. Có một chiếc máy bay đã hạ cánh ở đấy. Anh đi thẳng vào trong khoang máy bay, mở cửa vào phòng riêng nằm. Chiếc máy bay cứ thế bay thẳng vào màn đêm.

____________

Buổi chiều tối theo giờ Mỹ...

- Em ăn đi, tí nữa về nhà thay đồ. Anh ở lại đây trông con cho.- Alex đi đến bên Glenda vỗ vai nói.

- Ừm vậy anh ở đây nhìn con bé. Em về nhanh rồi đến đây.- Glenda gật đầu rồi nhanh chóng đi về.

Alex đứng ngoài nhìn con gái mình đang nằm thở bằng máy thì tim ông cũng thắt lại. Tuy bây giờ sức khỏe của Băng đã có tiến triển hơn nhưng nhìn con gái của mình như vậy ông vẫn rất đau lòng.

.....

Đến tối thì cả Alex và Glenda đều ở lại đấy. Họ thay phiên nhau nhìn Băng. Mặc dù cũng có y tá luôn túc trực bên trong đó nhưng họ vẫn lo lắng.

- Được rồi, em ngủ một chút đi.Để mai còn có sức.- Alex đi đến ôm Glenda nói.

- Ừ, anh cũng vậy đi.- Glenda gật đầu rồi đi ra ghế ngồi.

Đến tận khuya khi hai người dần chìm vào giấc ngủ thì một bóng đen đi đứng trước cửa phòng. Tung ra hai đòn khiến hai tên vệ sĩ ngất đi. Kéo họ đến một phòng rồi đóng cửa lại. Mở cửa đi vào phòng của Băng.

- Em khỏe hơn rồi đúng không?- Thiên Vũ lại gần chỗ Băng ngồi.

- Anh...- Cô y tá nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy.

Chưa kịp nói gì đã bị Thiên Vũ đánh ngất. Anh đi ra ngồi cạnh giường Băng. Đưa tay lên vuốt khuân mặt cô. Vẫn như vậy, vẫn hốc hác yếu ớt.

- Xin lỗi, tôi không giữ được lời hứa với mẹ em. Cũng tại...tôi rất nhớ em. Băng à, em tỉnh lại sớm nhé. Tôi chỉ cần em tỉnh lại còn những thứ khác có thể bỏ qua. Nhìn em như vậy tôi thật sự không chịu được, việc này còn hơn cả dùng cực hình với tôi em biết không?- Thiên Vũ vừa vuốt khuân mặt Băng vừa nói.

Nhưng trong phòng vẫn im lặng chỉ có tiếng máy lọc không khí và máy đo nhịp tim kêu. Yên tĩnh mà khiến người ta khó chịu. Trước đây Thiên Vũ là một người rất thích sự yên tĩnh, anh rất ghét ai làm phiền đến anh trong những thời gian anh nghỉ ngơi. Nhưng từ khi có Băng anh dường như thay đổi hoàn toàn. Cô thì lúc nào cũng im lặng, đôi khi còn ngoan ngoãn nghe lời quá mức khiến anh phải tự tìm lí do để cô nói chuyện với mình. Cũng thật không ngờ anh lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.

- Tôi sẽ nghe em... Tất cả đều sẽ nghe em nói. Không phải em nói muốn tôi không làm hại ba mẹ em sao... Tôi không đụng đến họ, chỉ cần em tỉnh lại. Không cần bất kì chuyện gì nữa.

Nhịp tim hiện trên máy đột nhiên lại yếu đi. Thiên Vũ lo lắng không biết phải làm sao. Anh nắm lấy tay Băng hôn qua lớp khẩu trang.

- Em...đừng làm tôi sợ. Tôi chỉ muốn nhìn em thôi, không có bất kì ý muốn gì khác. Bình tĩnh đi tôi sẽ tời đi ngay bây giờ. Em đừng sợ.

Thiên Vũ nói xong hôn lên bàn tay Băng rồi đi ra khỏi đó. Anh đóng cửa rời khỏi phòng, còn nhìn vào bên trong một lúc mới dám đi.

....

Chiếc xe lăn bánh về phía biệt thự ở Mỹ. Trên đường đi anh thất thần nhìn ra ngoài cửa kính xe nhưng không định hướng tầm nhìn của mình.

- Đúng là ngu ngốc, cô ấy vốn dĩ không muốn gặp mày. Còn làm cô ấy sợ nữa chứ.- Thiên Vũ cười nhạt miệng lẩm bẩm tự nói với mình.

Chiếc xe đi qua cổng dựng ở sân trước.

- Thiếu gia, về nhà rồi ạ.- Tên vệ sĩ đi xuống mở cửa xe giúp Thiên Vũ.

Anh từ từ đi xuống, đứng ở sảnh nhà bật điện. Kí ức cũ lại ùa về. Hình ảnh be bét máu của Băng không thể nào xóa khỏi tâm trí của anh.

Đi đến hầm rượu lấy mấy chai rượu mạnh, tháo bỏ nút bấc liền tu cả chai uống. Vị đắng và cay của chai rượu Whiskey chui vào cuống họng anh rồi từ từ xuống bụng. Còn có những giọt rượu màu hổ phách lăn từ bờ môi mỏng của anh rồi từ từ xuống cổ và chui vào hõm ngực. Anh hầu như không cảm nhận được vị gì vì bây giờ không gì có thể làm anh cay đắng, đau khổ ngoài Băng. Anh cứ vậy mà nốc hết mấy chai rượu mạnh đến tận khi say. Trong cơn say anh còn nhìn thấy Băng, cô mặc một bộ váy trắng thuần khiết. Gương mặt cô nở nụ cười tỏa nắng. Cô cười vẫy tay chào anh rồi từ từ đi vào làn khói mờ ảo. Anh liểng xiểng đứng dậy đưa tay về phía trước...

- Đừng...đừng đi. Tôi sẽ không...làm hại em. Đừng đi.- Thiên Vũ lắc đầu chớp mắt nhìn phía trước.

Băng từ từ đi vào làn khói rồi biến mất. Thiên Vũ cũng đuổi theo nhưng lại đâm vào kệ đựng rượu làm kệ đổ xuống khiến hàng chục chai rượu vì thế cũng rơi xuống theo. Mảnh thủy tinh bắn khắp nơi, rượu chảy lênh láng xuống dưới sàn. Thiên Vũ thì lảo đảo đi tiếp rồi gục xuống dưới sàn. Tay cũng không may mà đâm vào phải mảnh thủy tinh nhỏ khiến anh chảy máu. Vệ sĩ cũng đi đến khiêng anh về phòng rồi gọi bác sĩ đến. Dù không nói nhưng Ngạo Thần biết đứa con trai mình đã rời khỏi nhà, chính vì vậy ông đã dặn dò kĩ lưỡng với mấy tên vệ sĩ của Thiên Vũ.