Nữ hầu ngây ngốc tại chỗ chưa kịp tiếp thu, nhìn cách ăn mặc lạ lẫm họ lầm tưởng Linh Lan là người Ba Tư, là khách nên họ cung kính đáp.
" Vâng ạ, nô tì gần được 4 tháng rồi....
Tiểu thư đây...cũng... "
" Ta cũng mang thai, được hai tháng rồi mà vẫn chưa sinh... "
Tiểu công chúa tự tin vỗ nhẹ vào bụng nhỏ khoe khoang, cười cười nói, lời lẽ ngây thơ thành thật khiến cho hai nữ hầu kia nghe mà đinh tai nhức óc.
- Mang thai hai tháng đòi sinh? Người này thần trí có ổn không nhỉ?
Hai nữ hầu nhìn nhau cười trừ, nghĩ cô là khách không dám nói xấu thẳng mặt.
Linh Lan là nhân ngư mang thai sẽ khác biệt với con người, nghe nói con người mang thai tính bằng ngày tháng rất dài. Cũng bởi lẽ đó mà cô tò mò muốn tìm hiểu chuyện, vì đứa con cô đang mang trong bụng có một phần dòng máu của con người.
Cánh tay của cô vô thức tự ý xoa xoa bụng của nữ hầu, dịu dàng hỏi.
" Cô mang thai có cảm giác gì không?
Ta mang thai hai tháng chưa sinh cũng chẳng có cảm giác gì... "
Cuối câu có đôi phần ngập ngừng, ánh mắt bẽn lẽn tự đánh giá vào bụng mình, nữ hầu không nhịn được trào phúng, đáp.
" Tiểu thư, mới mang thai hai tháng thì làm sao sinh được....
Với lại người mang thai phải có cảm giác chứ? "
Người kia len lén che miệng cười chê, chưa từng thấy người nào ngốc như cô, trộm nghĩ chẳng lẽ cha sinh mẹ đẻ không dậy cô những điều thường tình này?
Không một ai dám nói ra lời trong lòng, cô gái đơn thuần hơn mức tưởng tượng của họ, cô vẫn còn mặt dày, hỏi tiếp.
" Là cảm giác gì thế? "
Nữ hầu bật cười, kiềm nén sự chê bai thay vào đó nghĩ cô có lẽ lần đầu làm mẹ, chưa có kinh nghiệm cũng không ngại giải thích cho cô hiểu.
" Buồn nôn, chóng mặt, ói,...còn rất nhiều triệu chứng nữa ạ
Người không gặp phải sao? "
" Không...ta chẳng có cảm giác gì "
Linh Lan lắc đầu khẳng định, đôi mắt long lanh như giọt sương sớm mở to nhìn nữ hầu chòng chọc. Từ đầu chí cuối mọi thứ cô đều không biết, điều duy nhất cô biết là bản thân mang thai, cô càng nghe họ nói lòng càng tăng cao hiếu kì.
" Ta...sau khi ngủ...thì hôm sau liền có thai...hai tháng này...thật sự không biết cảm giác ra sao? "
Tiểu công chúa ngốc nghếch kể cho họ nghe chuyện riêng của mình, lời nói ra lại có phần ngượng ngùng quẫn bách, cô cúi mặt hồng e thẹn lấm lét quan sát.
" Gì chứ? Mới ngủ hôm sau có thai? "
Thanh âm to lớn khủng khiếp, nữ hầu chấn động mở to mắt ếch, cả hai nhìn giáo giác vào cô gái nhỏ, đầu óc lâng lâng khó tin.
Làm gì có người mới ngủ một ngày mà đã mang thai ngày hôm sau?
Nữ hầu ôm bụng to, cố điều chỉnh sự bất ngờ, cười trào phúng, hỏi.
" Tiểu thư, xin lỗi ta có phần hỗn láo, người vẫn thường xuyên quan hệ với chồng chứ? "
Tiểu công chúa đỏ mặt ngượng ngùng, tay chân căng thẳng hơn mức bình thường, bởi người chồng mà họ nhắc vốn không được cô công nhận. Vậy mà, giờ đây cô lại chẳng có sự phản bác, còn cho là chuyện có phần tế nhị khó nói, nhưng sau cùng cô vẫn đáp.
" Có, mỗi đêm đều làm! "
Từng chữ lí nhí, hai tay xắm nắm vào váy phấn mềm mại, thả ra nắm lại cứ thế lặp đi lặp lại vài lần.
" Không thể nào, nếu người mang thai chuyện đó phải hạn chế chứ? Sao lại ngày nào cũng làm?
Chồng người không sợ hại đến con sao? "
Nữ hầu tỏ ra kinh ngạc, càng lúc càng cảm thấy những lời của cô gái này nói có điều không đúng.
" Hắn...chưa từng nói với ta...lúc nào cũng phải...sớm sinh con cho hắn... "
Cô vẫn như vậy, e lệ nói, đơn thuần có bao nhiêu suy nghĩ đều bộc bạch hết ra bấy nhiêu.
Hai nữ hầu cư nhiên mà cười trước mặt cô, không còn là nụ cười trào phúng nữa, pha vào đó là chút khinh miệt.
Đây rõ ràng là một cô gái ngốc, bị đàn ông dụ dỗ lên giường, nữ hầu chỉ nghĩ bấy nhiêu liền tội nghiệp, khéo nhắc nhở.
" Tiểu thư, làm gì có ai mang thai lại quan hệ nhiều đến mức đó, vả lại cũng không ai chỉ sau một đêm lại có thai được
Nô tì ít nhất cũng ba tháng mới phát hiện mình mang thai...hay là người đi tìm ngự y hay thầy thuốc kiểm tra xem "
" Hả? "
Lời nói hàm ý, Linh Lan liền đứng hình, lúc này đầu óc cô chợt đột nhiên minh mẫn hẳn, từng câu từng chữ đều được cô tiếp thu rõ rệt.
Nhân ngư mang thai nhanh nhất cũng 5 6 ngày, cô và hắn chỉ mới hôm trước ngủ với nhau, hôm sau mang thai, điều này là không thể.
Cho nên, họ nói không sai tí nào, dù là con người hay nhân ngư cũng cần thời gian để mang thai.
- Điểm này tại sao mình lại không nghĩ đến chứ?
- Hắn lừa mình!
Tiểu công chúa giờ mới biết bản thân ngu dốt để kẻ kia lừa gạt, trách bản thân lúc đó không đủ bình tĩnh và thông minh để hắn thao túng. Càng trách khi buổi sáng còn rung động thích hắn, giờ thì cô lại căm ghét.
Không một chút chần chừ, cô đùng đùng chạy đi để lại hai nữ hầu kia ngơ ngác, rồi họ cũng không còn nhiều chuyện nữa.
Linh Lan muốn tìm hắn tính sổ, muốn hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện, thẳng tiến tới đại điện. Khả Ái, Thương Linh và Ương Cẩn tìm cô vừa hay bắt gặp, gấp gáp chạy đến.
" Công nương, ngươi sao lại bỏ đi thế kia? Làm em tìm người muốn chết "
Khả Ái thở dốc chống gối, đang lo định nói tiếp thì đột nhiên Linh Lan dùng sức tóm vai cô, tra hỏi.
" Khả Ái, em nói ta nghe
Có phải ta không hề mang thai? Là hắn lừa ta đúng không? "
" Công...nương... "
Hàng chân mỏng cau có phức tạp, ánh mắt xáo trộn, Khả Ái chấn động bởi câu hỏi, lỗ tai lùng bùng chưa kịp phản ứng thì cô lại ra sức hét.
" Nói mau, có phải hắn lừa ta? Ta không mang thai! "
" Em...em...em, không biết... "
Khả Ái lúng túng, cúi gầm mặt như ngầm thừa nhận, Ương Cẩn và Thương Linh không rõ chuyện gì vốn định mở miệng hỏi, lời còn chưa thốt tiểu công chúa đã vội xoay người.
Cô biết rõ thái độ và biểu cảm đó của Khả Ái thừa nhận câu nói của cô, trong lòng dâng lên lửa giận ba chân bốn cẳng chạy bạt mạng tìm người đàn ông.
Cả ba theo hầu không đuổi kịp cô, hai chân loắt choắt chạy rất nhanh, chưa gì cô đã vào đến đại điện, có mặt chúng thần cô chẳng thèm để tâm.
Cách ăn mặc lạ lùng làm lính không nhận ra cô, chặn ở cửa, cô ra sức giằng co, hét vào bên trong.