Căn nhà lại trở về sáng trưng khi đèn được bật trở lại, tâm trạng của Diệp Ân vẫn chưa bớt cáu gắt, cô lấy trong túi xách ra một phong bì dày đã chuẩn bị sẵn, đặt nó lên bàn rồi nói.
"Đây là thù lao làm việc hôm nay của cậu, cậu nhận đi, nếu không đủ tôi có thể đưa thêm."
Thời Phong nhìn chiếc phong bì, gương mặt vẫn bình bình ổn ổn, trông anh không có vẻ gì là thèm muốn.
Thời Phong chăm chú nhìn cô, vô tình nhìn thấy trên môi cô xuất một vết nứt mới vẫn còn đang rỉ máu và cả chằng chịt những vết đỏ trên người, đôi mắt anh có chút dao động, nhưng sau đó liền quay sang hướng khác, dáng vẻ hờ hững đáp lại.
"Thứ gì thì tạm thời tôi chưa nghĩ đến."
Diệp Ân thở hắt ra một hơi mệt mỏi rồi ngả lưng dựa vào sofa, mắt nhắm, đầu ngửa lên trần nhà, cô hiện tại không muốn suy nghĩ nhiều, nên cũng dễ dàng thỏa hiệp.
"Sao cũng được."
Thời Phong lại nhìn cô, lúc này đã bằng ánh mắt công khai không sợ bị phát hiện. Nhìn thấy tóc cô vẫn chưa kịp khô hẳn, nước từ tóc làm ướt cả vai áo, nó làm anh chẳng thể đứng yên mà bước vòng ra sau sofa, nhẹ nhàng cầm lên chiếc máy sấy tóc màu hồng nhạt mà cô mua, cắm phích vào ổ điện.
Động tác nhẹ nhàng đến mức không phát ra tiếng động, cầm chiếc máy sấy trên tay, nhưng bước tiếp theo anh lại không bật công tắc.
Thời gian như ngưng động tại khoảnh khắc này. Anh cúi mặt nhìn cô, nhìn kỹ từ làn da trắng sáng, không chạm cũng cảm nhận được sự mềm mại, hai hàng mi dài cong, sống mũi cao cao, đôi môi màu hồng nhàn nhạt mịn màng.
Vết nứt nhỏ làm rỉ ra vài giọt máu li ti đỏ chót điểm trên môi cô như một chất xúc tác khiến ánh mắt anh trong khoảnh khắc tựa như bị thôi miên, không nhận thức được hành động mình sắp làm.
Bàn tay anh chầm chậm đưa tới gần, còn cách vài centimet nữa thì đã chạm vào được khuôn mặt đó, đôi môi đó. Nhưng rồi một sự bất cẩn của anh khiến máy sấy tóc bỗng nhiên được kích hoạt.
Âm thanh ù ù đột ngột phát ra, cộng thêm hơi nóng bất thình lình phả thẳng vào người khiến Diệp Ân giật mình đứng bật dậy.
Khuôn mặt bất ngờ bị đánh thức có phần hốt hoảng.
"Làm gì vậy? Đừng nói chỉ vì tôi dùng chút nước đó mà muốn ám sát tôi đấy chứ?"
Thời Phong vội vã điều chỉnh lại cảm xúc, những biểu hiện vừa rồi nếu để cô thấy được thì thật không biết phải giải thích làm sao. Anh nhanh chóng đáp lời cô một cách vô cùng bình tĩnh.
"Tóc ướt thì đừng nằm dựa vào sofa như thế, dễ bị sinh mốc lắm đấy. Đừng làm hỏng đồ trong nhà của tôi, chị nhanh sấy khô tóc đi."
Diệp Ân biết được lý do thì cũng có chút ái ngại, dù sao cô cũng là phận ăn nhờ ở đậu mà lại vô ý như thế thì cũng thật đáng trách.
Cô mím môi, gượng lên một nụ cười méo xệch, rụt rè đi tới, đưa tay ra lấy lại chiếc máy sấy.
"Vậy… vậy sao? Thế cậu phải bảo tôi ngay từ đầu chứ? Để… tôi tự làm là được rồi."
Thời Phong dứt khoát thả tay cho cô lấy máy sấy mà không chần chừ, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát khó tả thành lời. Dường như anh đang cố che đậy thứ cảm xúc không rõ ràng đó, từ khuôn mặt đến giọng nói đều không để lộ sơ hở.
"Được rồi. Chị tự làm đi."
Anh nói rồi, quay trở ra căn bếp rót một cốc nước.
Diệp Ân sau một lúc chợp mắt thì tâm trạng cũng ổn hơn, cô lại quay trở về là một người hoạt ngôn như ban đầu. Cô ung dung vừa sấy tóc vừa nói thao thao.
"Này Thời Phong, cậu có bạn gái rồi phải không? Cô ấy có biết tôi đang ở nhà cậu không đấy? Nhớ phải giải thích rõ ràng với người ta, không lại gây ra hiểu lầm thì phiền phức."
Bây giờ cô cũng có đủ thứ phiền phức phải lo rồi, không muốn lại gánh thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
Thời Phong đưa cốc nước lên miệng còn chưa kịp uống đã bị lời nói của cô nhận tràng cổ họng muốn nghẹn.
"Bạn gái? Ai nói với chị vậy?"
Diệp Ân nhướng mày nhớ lại.
"Thì hôm qua tôi nhìn thấy vết cắn trên cổ của cậu, khá là sâu đó, nếu không phải là bạn gái cậu thì còn ai vào…"
Đột nhiên cô khựng lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ khác liền quay ngoắt ra sau nhìn anh, ánh mắt tự dưng nhíu lại ngờ vực.
"Không lẽ, cậu… cưỡng ép… chơi con người ta qua đường, rồi không muốn chịu trách nhiệm?"
Diệp Ân cực kỳ khinh thường loại người này, còn đáng khinh hơn cả loại đàn ông ra ngoài thích bóc bánh trả tiền nữa.
Thời Phong nhìn ánh mắt ghét bỏ của cô, anh không biết trong đầu cô đã nghĩ mình là loại người rác rưởi đến mức nào rồi, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy cũng có chút thú vị.
Anh đặt cốc nước xuống, biểu cảm bỗng trở nên kỳ lạ bước đến gần cô, môi nhếch lên cười khẩy, y hệt như bộ dạng của một gã trai ăn chơi hư hỏng.
"Cứ cho tôi là một kẻ sở khanh, vô trách nhiệm đi, vậy chị chắc hẳn là kẻ sở khanh, vô trách nhiệm ở mức độ cao cấp hơn tôi nhỉ?"
Diệp Ân trừng trợn tròn hai mắt kinh ngạc, bỗng dưng lại bị anh mắng xéo, cô đã làm gì nên tội chứ?
"Ý gì đây hả?"
Thời Phong đột ngột hạ thấp người mặt đối mặt với cô, khiến cô nửa đỏ mặt nửa giật mình né tránh về phía sau. Giọng điệu của anh mờ mờ ám ám, như thể đang mỉa mai đâm chọt ai.
"Không biết là ai đêm hôm đó uống say khướt, xông vào phòng lúc tôi đang ngủ, khống chế tôi, vừa cắn vừa mắng tôi là tên chết dẫm khốn kiếp, còn muốn đẩy tôi xuống địa ngục. Không chỉ ở cổ không thôi đâu, ở những nơi khác khó nhìn thấy cũng có dấu răng của ai đó…"
Từng câu nói của Thời Phong thốt ra liền khiến cho đầu óc Diệp Ân liên tưởng, dần nhớ lại những chuyện càn quấy mà lúc say mình đã làm, những hình ảnh mơ hồ đến rõ dần chạy trong đầu. Những ký ức trong một thoáng cô đã quên nhanh chóng được khơi gợi lại, hình như lúc đó cô còn cắn vào chỗ nào đó… không nên nữa.
Trông cô bây giờ bối rối đến mức tim đập nhanh, môi run cầm cập. Cô nghiến răng tự cảm thấy xấu hổ.
"Đúng là uống rượu vào sẽ thành chó mà. Diệp Ân, lần này mặt mũi của mày mất hết rồi."
Khuôn mặt Diệp Ân đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, ánh mắt lảo đảo không dám nhìn thẳng, ấy thế mà Thời Phong vẫn chưa thôi trêu ghẹo.
"Gây chuyện xong, ai đó còn bày trò mất trí nhớ, khiến người bị thương như tôi đây chỉ biết ngậm ngùi cho…"
Bụp, cô bất ngờ đưa tay chụp miệng anh lại, có chút mạnh tay nên gây tiếng động hơi lớn, anh cũng sững sờ mà im bặt.
Giọng cô lí nhí bập bẹ lên tiếng, thật sự lúc này chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong.
"Tôi xin lỗi, là tôi không biết lượng sức mà uống quá nhiều, vô ý làm cậu bị thương, là tôi sai. Nhưng… chuyện… chuyện cũng qua rồi, chúng ta… đừng nhắc lại nữa, có được không?"
Thời Phong cau mày, dùng một lực nhẹ liền gỡ được tay cô xuống, anh vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Chị muốn chơi tôi qua đường? Không muốn chịu trách nhiệm à?"
Diệp Ân cắn răng, đã hết lời nỉ non nhưng lại bị dồn đến đường cùng. Cô không biết anh đang nói đến loại trách nhiệm gì, nhưng cũng không muốn bị anh xoay mòng mòng trong lòng bàn tay nữa mà tự mình đưa ra điều kiện cho dứt khoát.
"Được, trách nhiệm của tôi là sẽ lo tiền thuốc men và bồi thường tiền tổn thất tinh thần của cậu là xong thôi mà."
Diệp Ân cúi xuống, tay với lấy túi xách định lấy thêm tiền thì bất chợt bị anh kéo tay lại, cả cơ thể cô cũng bị kéo theo đến áp sát người anh.
Ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy khát khao chiếm đoạt, khiến con tim cô đập loạn vì cảm giác nguy hiểm đang sắp ập đến.
"Này, cậu…"
Diệp Ân căng thẳng đến mức sắp phát cáu, tưởng chừng như sắp có một trận chiến quyết liệt nổ ra, đùng một cái cô liền biến thành con ngốc.
Thời Phong thả tay cô ra, gương mặt thư giãn nói nhẹ một câu.
"Đùa chị thôi, xem mặt chị đỏ bừng lên kìa."
Anh nói rồi còn cười lên khiểu khiêu khích ngay trước mặt cô, nhưng nụ cười xuất hiện trên gương mặt khôi ngô đó dù có mĩ miều đến mức nào thì ngay bây giờ cô cũng chỉ muốn đập chết anh.
"Cái đồ... đáng ghét, nếu tôi không phải đang ở nhờ nhà cậu thì…"
Bàn tay cô nắm chặt thành quyền, nhưng cũng chỉ dám đấm anh trong tưởng tượng của chính mình.