"Được rồi. Anh đừng ra ngoài, không khéo bị chụp được là rắc rối đấy."
Diệp Ân xoay người nhanh chóng rời đi.
Cửa nhà vừa đóng lại, thái độ của Cao Minh liền thay đổi không tưởng, như trong một cái chớp mắt mà trắng đã hoá thành đen.
Mặt mày anh ta nhăn lại, tối sầm ảm đạm như ma quỷ, liên tục đá chân vào ghế tường.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Kẻ điên nào lại bày ra cái trò đe doạ này vậy chứ? Còn một chút nữa thôi là mình có thể bước vào nhà đó rồi."
Anh ta đang trút giận, dường như muốn đập phá mọi thứ, thì bất chợt có một đôi trắng nõn thon thả vòng qua ôm eo ôm lấy anh ta.
Người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ da beo phi bóng, mái tóc đen suông dài, cô ta cất nhẹ giọng.
"Anh yêu, sao lại tức giận vậy chứ? Bây giờ biết Diệp Ân cũng có điểm yếu rồi, không phải dễ dàng để anh trả thù nhà họ hơn sao? Đâu có nhất thiết phải cưới cô ta mới được."
Trái ngược với sự nhẹ nhàng của người phụ nữ, Cao Minh như nổi đoá quay người bóp lấy cổ của cô ta.
"Im miệng, cô thì biết quái gì chứ? Nếu không vào hang cọp, thì làm sao đánh cho lũ cọp ăn thịt người đó tàn phế."
Người phụ nữ không thể phản kháng, ánh mắt trừng lên nhìn anh ta, trong thâm tâm nửa là tức giận, nửa có phần mỉa mai.
"Ha, tôi đi theo anh từ lúc anh còn là kẻ nghèo kiết xác, vậy mà anh nói tôi không biết gì ư? Nhưng tôi yêu anh, dù anh có đổi xử với tôi như thế nào cũng được, miễn là anh không bỏ rơi tôi thì tôi đều cam tâm tình nguyện."
Người phụ nữ bị bóp nghẹt, gương mặt đã nhăn đến mức khó coi, vậy mà Cao Minh một chút cũng không thấy động lòng trắc ẩn mà buông tay, còn nhìn cô ta bằng con mắt nghi ngờ.
"Không lẽ, chính cô là người gửi bức thư nặc danh đó? Cô luôn miệng bảo tôi đừng cưới cô ta còn gì."
Người phụ nữ bị anh ta bóp cổ đến không thở nổi, gương mặt không còn một cắt máu, khó khăn lên tiếng minh oan.
"Ách, bỏ tay… ra, không phải… em đâu. Em… chưa từng dùng… nước hoa… Chanel mà. Em cũng… không có khả năng để… điều tra cô… ta."
Cao Minh hừ một tiếng, có vẻ anh ta tin cô ta đang nói sự thật. Một người còn chưa học hết nổi cấp ba, bây giờ đang sống nhờ tiền của mình như cô ta thực sự không có khả năng.
Sự nghi ngờ dường như đã giảm bớt, Cao Minh vì vậy mà bỏ tay ra khỏi người phụ nữ.
Anh ta chưa biết Diệp Ân đã thay đổi nên hoàn toàn tin tưởng cô sẽ không lừa anh ta. Manh mối nước hoa kia cũng là một cái bẫy để anh ta nghĩ người gửi đến bức thư nặc danh đó là phụ nữ mà thôi.
"Vậy thì là ai chứ? Một trong những đứa fan cuồng mà mình đã ngủ cùng sao?"
…
Ở một diễn biến khác, Diệp Ân từ lúc bước ra khỏi cửa nhà Cao Minh thì mặt mày luôn hầm hầm khó chịu. Trên đường đi tuyệt nhiên không hé môi nói một lời nào, con đường xe chạy bị cô xem như trường đua mà phóng nhanh như tốc độ của gió.
"Đây là xe thuê đấy, chị lái chậm chút đi."
Thời Phong ngồi giữ chắc dây an toàn, anh thật sự hối hận vì đã để cô cầm lái. Anh không nghĩ tâm trạng của cô lại tệ đến như vậy, vừa rồi còn thấy cô vui vẻ hôn tên đó vậy mà...
Diệp Ân vẫn tiếp tục không nói gì, vừa về đến nhà liền lao ngay vào phòng tắm, cửa đóng sầm nhưng vẫn chưa được khoá.
Âm thanh tiếng nước chảy ào ạt xuống mặt sàn đã hơn một tiếng đồng hồ không có dấu hiệu ngừng lại. Thời Phong ngồi ở sofa, liên tục nhìn giờ hiện trên điện thoại, đây cũng là lần thứ hai anh nói lớn nhắc nhở cô.
"Này, chị tắm lâu lắm rồi đấy."
Bên trong vẫn không có một lời hồi đáp.
Dưới sàn phòng tắm nước chảy nhiều đến mức thoát chẳng kịp, dầu gội, sữa tắm nằm ngổn ngang trên sàn, mùi hương thơm phức đã bay lan khắp nhà rồi, nhưng Diệp Ân lại chẳng thể ngửi thấy.
Trong đầu cô hoàn toàn bị ám ảnh bởi mùi hương của Cao Minh, thứ mùi kinh tởm đó cô cảm giác nó vẫn ám trên người cô, dù có chà sát như thế nào cũng không sạch được.
Cô đứng dưới vòi sen, dùng miếng bông tắm chà mạnh liên hồi khắp người, đến nỗi hai cánh tay cô nổi đỏ hết cả lên.
Đôi môi chạm vào người anh ta, cô cũng muốn tẩy uế mà chà mạnh đến mức dù cảm nhận được mùi máu đang hoà tan trong khoang miệng vẫn chưa muốn dừng lại.
"Tên chó đó khiến mình ghê tởm chết đi được, phải rửa sạch, rửa sạch hết mùi rác rưởi của anh ta."
Trong đầu cô hiện lên đầy ắp dáng vẻ khuôn mặt đểu cáng của Cao Minh khi anh ta cho người làm nhục cô, mỗi một ánh mắt, hay từng cái nhếch môi khinh bỉ của anh ta khi đó cô vẫn nhớ rõ như in, nó càng khiến cô phát điên.
"Sao vẫn không sạch, vẫn không sạch…"
Bỗng, đèn phòng tắm tắt cụp, không gian trở thành một mảng đen thăm thẳm chỉ trong cái tích tắc.
Diệp Ân lúc này mới thôi tự làm đau bản thân, cô đứng yên bất động, chẳng thể xác định được phương hướng.
"Chuyện gì vậy, cúp điện sao?"
Cô đưa tay mò mẫm khoá van vòi sen rồi đột nhiên âm thanh cửa phòng tắm mở ra khiến cô giật mình quay người lại. Nhưng phía trước mặt cũng là một màu đen vô tận, cô chợt nghĩ có thể mình nghe lầm, lấy hơi định hỏi Thời Phong có chuyện gì thì bất chợt có ai đó chụp lấy người cô, theo phản xạ cô liền giãy giụa la toáng lên.
"Á, có ma, có ma…"
"Suỵt, là tôi đây."
Giọng của Thời Phong vang lên ngay sát bên tai mới khiến Diệp Ân bình tĩnh lại, nhưng vừa rồi bị dọa bất thình lình khiến tim cô đập nhanh, nhất thời chưa thể quay lại trạng thái bình thường.
Hơn nữa, cô còn đang khoả thân, dù cho bóng tối đen kịt không thể thấy gì, cô cũng không thể không biết ngại.
"Cậu… cậu sao lại vào đây? Đột nhiên sao nhà lại cúp điện vậy?"
Diệp Ân còn thoáng nghĩ câu trả lời có thể là nguồn điện gặp sự cố hay Thời Phong chưa trả tiền điện chẳng hạn, nhưng sự thẳng thắn của anh thật sự khiến cô không ngờ tới.
"Là tôi ngắt nguồn điện đấy, bây giờ tôi cũng không thấy gì nên chị mau ra ngoài mặc quần áo vào đi. Chị xả nước lâu như vậy, đường thoát nước cũng sắp bị chị làm cho nghẹt rồi, gọi thợ sửa lại phiền phức."
Cái lý do này cũng thật quá sức tưởng tượng rồi, nhưng cũng may anh còn lương tâm biết ngắt điện, nếu không cô sẽ tống anh vào đồn cảnh sát vì tội danh quấy rối.
Cô bực bội đẩy anh ra, lầm bầm mắng mấy câu bâng quơ.
"Tôi cũng không phải dùng chùa, lo tôi làm lãng phí nước thì cứ nói thẳng, gì mà sợ phiền với phức, có chút nước thì có thể làm nghẹt được cái gì chứ? Đồ nhỏ nhen."
Diệp Ân hừ một tiếng rồi lọ mọ bước về phía trước dù trước mắt chẳng thấy gì. Thời Phong không những không để ý đến mấy lời trách cứ của cô mà ngược lại còn có ý tốt quay sang nhắc nhở.
"Cẩn thận đừng để va vào tường. Tường nhà tôi yếu lắm rồi, không chịu nổi va đập mạnh đâu."
"Không cần lo."
Diệp Ân cau chặt mày, hùng hổ đáp lại, nhưng ngay giây sau cô liền lãnh hậu quả. Một tiếng binh thật lớn vang lên, giống như tiếng va đập của hai cục đá thô cứng, nhưng thật ra đó là tiếng đầu cô bị đập vào tường.
Thời Phong dựa theo cảm quan nhanh chóng bước đến giữ lấy vai cô, đưa cô từ từ ra bên ngoài một cách an toàn, nội tâm âm thầm thở dài lên tiếng.