Những tháng ngày không được yên ổn của Cao Minh đã bắt đầu, khi anh ta đã bần cùng đến mức bỏ qua sĩ diện của mình để đến nhờ Diệp Ân chạy truyền thông cho bản thân, trong tình thế anh ta đang bị các đạo diễn gần như quay lưng, kịch bản tốt cũng không còn nhiều như trước đây.
Hơn nữa, sự xuất hiện của người mới dạo gần đây đã tạo hiệu ứng rất mạnh mẽ nên Cao Minh không tránh khỏi bất an, cho rằng hào quang của mình sắp bị cướp mất. Nếu cứ trên đà này, tên tuổi của anh ta rồi sẽ sớm chìm vào quên lãng.
Bây giờ anh ta như con đỉa đói, bám lấy Diệp Ân không buông, nhưng Diệp Ân lại càng lúc càng bày ra thái độ chán ghét rất rõ ràng. Thời hạn một tháng đã trôi qua được phân nửa, nên cũng đã đến lúc cô tiến hành đặt dấu chấm cho sự nghiệp của Cao Minh, trả lại anh ta về với đáy của xã hội.
"Giám đốc, Cao Minh lại đến. Lần này thấy anh ta mang bánh kem đến, còn nói hôm nay là kỷ niệm ba năm yêu nhau của…"
"Được rồi, bảo anh ta về đi, tôi không có thời gian, chiều nay còn có cuộc họp."
Diệp Ân vừa nghe đến thứ kỷ niệm sến sẩm đó đã rùng mình, không dám nghĩ tới mình lại có thể từng cùng tên rác rưởi đó yêu đương, mà vội lên tiếng ngắt lời Mạn Thư, nét mặt nhăn nhó chẳng có hứng thú để nghe thêm nữa.
Mạn Thư cũng ngay lập tức chạy ra truyền lời, nhưng Cao Minh liền lợi dụng lúc Mạn Thư mở cửa mà xông thẳng vào, sức đẩy cửa mạnh của anh ta suýt nữa đã làm cô thư ký nhỏ của Diệp Ân ngã sõng soài.
Mạn Thư cũng chẳng để bản thân chịu thiệt mà nhanh chóng lấy lại thăng bằng, vụt đến đứng dang tay chắn trước mặt anh ta với nét mặt cực kỳ bài xích.
"Anh làm gì vậy, ai cho phép anh vào?"
Cao Minh giờ đây chẳng còn giữ nổi hình tượng quý ông lịch lãm, anh ta trợn mắt ngang nhiên đáp lại không biết xấu hổ.
"Giữa tôi và vợ tôi thì còn cần phải nhắc đến phép tắc sao?"
"Anh…"
Một kẻ ngoại tình bẩn thỉu lại có thể thốt ra từ vợ một cách dễ dàng khiến cho Mạn Thư sởn gai ốc, cảm thấy mức độ vô sỉ của anh ta đã đạt đến trình độ thượng thừa, mà lòng ngực tức anh ách không nói nên lời.
Nếu Diệp Ân không dặn dò phải tiết chế cảm xúc, không được để lộ việc phát hiện anh ta qua lại cùng lúc với nhiều người phụ nữ khác, còn lại là fan của mình, Mạn Thư dù có làm trái với quy tắc cũng dắt chó đến văn phòng thay mình trực tiếp cắn anh ta ra bã rồi.
Diệp Ân ngồi bên trong, cũng không phải không nghe thấy những gì Cao Minh nói, nhưng lòng đã không còn khó chịu mà chỉ xem như đó là tiếng sủa vô nghĩa của một con chó dại.
Nhưng cứ để nó sủa mãi như vậy thì thật phiền toái mà đuổi thì lại không đi, cô không còn cách nào đành lạc mềm buộc chặt.
"Mạn Thư, cô ra ngoài làm việc đi."
Nghe Diệp Ân nói vọng ra, Cao Minh ngay lập tức hất mặt lên khinh thường nhìn Mạn Thư như thể ta đây mới là bề trên, bề tôi như cô ta mau cút.
Mạn Thư cắn môi cố nhẫn nhịn, rồi bỏ ra ngoài dù lòng không cam.
Cao Minh sau đó bước vào, đặt chiếc bánh kem và hoa lên bàn. Trái ngược với sự lãng mạn như suy tính ban đầu, vừa rồi Mạn Thư đã làm anh ta rất mất hứng, câu đầu tiên nói với Diệp Ân lại là chất vấn.
"Ân Ân à, dạo gần đây có phải cô ta nói xấu về anh trước mặt em không? Thái độ của cô ta ngày càng quá quắt, còn em đối với anh dạo gần đây cũng kỳ lạ lắm."
Diệp Ân nghe xong liền ngưng làm việc với con chuột máy tính, mắt ngước tới nhìn anh ta. Cô thở dài ra một hơi, cử chỉ nhẹ nhàng nhếch môi lại thốt ra lời mỉa mai.
"Đúng là em kỳ lạ thật. Làm sao em vui nổi khi có kẻ nắm thóp mình nhưng lại chẳng biết kẻ đó là ai? Nửa tháng trôi qua rồi lại chẳng có lấy một chút tin tức, xem ra người fan cuồng đó của anh lai lịch cũng ghê gớm lắm, nên dù em có điều tra cỡ nào cũng đều vô dụng."
Nhìn Diệp Ân như đang cố ý trách cứ mình, Cao Minh lúng túng vội đi nhanh tới, vòng ra sau ghế bóp vai cho cô, lời nói rót mật trấn an, ngăn cô giận cá chém thớt sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại của hai người.
"Đừng nói những chuyện không hay này nữa, gần đây kẻ đó cũng không còn làm phiền em nữa mà đúng không? Rồi em sẽ sớm điều tra ra thôi. Loại fan cuồng biến thái đó anh cũng chẳng cần. Kẻ nào làm em khó chịu, tức là đang tát thẳng vào mặt anh rồi."
Cao Minh đúng là đứt dây thần kinh xấu hổ, miệng nói không cần, sau lưng lại ngủ nghỉ ăn nằm với những người fan cuồng mà anh ta cho là biến thái đó.
Cũng nhờ anh ta hết lòng "chiều chuộng", bọn họ mới ra tay hào phóng khiến mỗi khi anh ta có phim mới thì các rạp chiếu phim liên tục cháy vé, thành tích và độ hot cũng theo đó tăng cao, tạo cho mình một chỗ đứng với nhà vợ tương lai.
Diệp Ân khi biết chuyện này cũng thật sự choáng váng, những tưởng chỉ có Lộ Hồng Hồng, không ngờ anh ta giẻ rách tới mức đã lăn lộn qua với biết bao người phụ nữ từ già đến trẻ.
Quả là không sai khi lúc đó cô đã quyết định bồi thường cho anh ta một chiếc mô tô mới, còn miễn phí thuê chuyên gia gắn thêm vào xe thiết bị theo dõi đời mới nhất.
Ngày vén màng bộ mặt thật của anh ta, chắc chắn cả giới showbiz sẽ phải ói mửa.
Bầu không khí lúc này có vẻ dần trầm xuống, Cao Minh lo lắng làm tâm trạng của cô không tốt liền nhanh chóng thay đổi chủ đề. Anh ta hào hứng kéo cô đứng dậy nói.
"Lại đây cùng thổi nến đi, hôm nay là ngày kỷ niệm quan trọng của chúng ta mà. Anh đã đặt riêng loại bánh em thích nhất, còn có cả loại rượu vang được ủ hai mươi năm mà khó khăn lắm anh mới mua được đấy."
Cao Minh biết rõ Diệp Ân tửu lượng rất kém, uống một ly cũng có thể say khướt vậy mà còn cố ý mang rượu loại nặng tới, ý đồ là gì thì đã rõ như ban ngày.
Chỉ vì bố cô đã từng cảnh báo trước rằng ông rất kiêng kỵ việc ăn cơm trước kẻng nên anh ta mới nhẫn nhịn, chưa bao giờ đi quá giới hạn với cô vì sợ làm phật lòng ông ấy mà ảnh hưởng đến chuyện kết hôn.
Nhưng giờ anh ta đã không còn nghĩ ra được phương án nào tốt hơn nữa, chính anh ta cũng cảm nhận được Diệp Ân đang ngày càng xa cách với mình, nếu cứ giữ mãi cái quan niệm cổ hủ đó có khi anh ta sẽ là người bị vứt lại mất.
Với "kỹ năng" được nhiều người khen ngợi của mình, Cao Minh tràn đầy tự tin sẽ làm cho người không biết gì về chuyện đó như cô chết mê chết mệt mình không thể dứt.
Mà có một chuyện anh ta không thể nào ngờ tới được, đối với loại chuyện này cô đã trở nên quen thuộc thậm chí có chút thuần thục, nhưng là với một người đàn ông khác mà không phải là vị hôn phu như anh ta.
Cao Minh những tưởng mình mình là cáo già, nhưng thật sự chỉ là con mồi đang trong tầm ngắm của tay thợ săn mà thôi.
Giữa lúc nến trên bánh kem vừa được thắp xong, điện thoại trên bàn làm việc của Diệp Ân đúng lúc reo lên, cô liền quay người trở lại để bắt máy.
Cao Minh vẫn vui vẻ rót rượu mà không biết rằng người ở đầu dây bên kia đang báo cáo với Diệp Ân về vấn đề của anh ta.
Mà có vẻ như vấn đề này không mấy tốt lành, sắc mặt của cô sa sầm hẳn, tay giữ điện thoại gồng chặt, cố giữ sự điềm tĩnh.
"Được rồi, bây giờ tôi đang có chút việc bận. Tôi sẽ gọi lại rồi bàn bạc sau."
Diệp Ân nói xong liền ngắt máy, cảm xúc như sắp không khống chế nổi mà bàn tay bóp lại kêu răng rắc. Cô thở hắt ra một cái, dùng ánh mắt sắc lẹm như muốn cứa chết người đàn ông nhởn nhơ trước mắt.
"Cao Minh, tên chó chết như anh thật có nhiều việc khiến tôi không tài nào lường trước thật đấy."