Giám Đốc Muốn Nằm Kèo Trên

Chương 25: Không lượng sức mình



Cao Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt Diệp Ân chuyển biến xấu như thế, lòng dạ anh ta cũng thấp thỏm không yên được vì lo sợ ảnh hưởng đến kế hoạch ngày hôm nay.

"Sao vậy Ân Ân, là ai gọi đến mà làm em không vui thế?"

Diệp Ân thảy điện thoại lại lên bàn, cô khoanh tay bước tới ngồi trước mặt anh ta, vờ như chẳng có chuyện gì. Vẻ mặt bày ra có chút mệt mỏi, cô từ tốn đáp.

"Dạo này em phải làm việc nhiều qua trung gian nên có xảy ra vài vấn đề khúc mắc với đối tác, tâm trạng đôi lúc cũng thất thường, anh đừng để ý."

Cao Minh nghe xong mà lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng là việc của kẻ uy hiếp kia nên mới làm cô cau có như vậy.

Trong một dịp quan trọng như thế này mà lại bị phá hỏng bởi kẻ đó một lần nữa, chắc sẽ khiến anh ta phát điên lên mất.

Bất chợt, anh ta đứng dậy chuyển vị trí ngồi đến bên cạnh cô, lại đưa tay bóp vai cung phụng, giọng nhỏ nhẹ yêu chiều cất lên.

"Em vất vả rồi, hôm nay cứ thư giãn đi, đừng nghĩ đến chuyện gì nữa. Lâu rồi hai chúng ta mới có không gian riêng của hai người như vậy, phải tận hưởng."

Cao Minh với tay ra cầm ly rượu lên đưa cho cô, đôi mày nhướng lên ngỏ ý muốn cùng cô cụng ly.

Diệp Ân cũng cười mỉm nhẹ làm theo. Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau vừa dứt, Cao Minh đưa ly lên môi, tròng mắt vẫn hướng về cô mong đợi cô sẽ uống cạn.

Anh ta không để lộ ra sự hấp tấp, nhưng Diệp Ân biết tỏng như đi guốc trong bụng anh ta, cô cố ý kéo dài thời gian bằng cách đột ngột dừng lại không uống nữa, rồi làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nói lái sang chuyện khác.

"Cao Minh, bố của em có ý định muốn gặp anh và bố mẹ anh để tạ lỗi, nên ông ấy mới bảo em hỏi anh xem có sắp xếp thời gian được hay không đấy? Khi em gây chuyện ông ấy phải tất bật xử lý hậu quả nên giờ mới có thời gian nói đến chuyện này, anh cũng đừng trách ông ấy."

Rượu vừa chạm vào đầu lưỡi đã ngay tức khắc trào ra trở lại, bộ dạng của Cao Minh có chút bất ngờ, nhưng kinh nghiệm xử lý những việc đột ngột như thế này đã nhiều, anh ta không hề tỏ ra lúng túng mà vui vẻ cười nói ngay.

"Anh làm sao dám trách ông ấy chứ. Nhưng mà bố mẹ anh đã đi du lịch rồi. Lần này bọn họ cũng bị sốc lắm, anh không muốn bọn họ lo lắng nên đã để bọn họ đi Châu Âu vài tháng. Em yên tâm đi, bố mẹ anh vẫn chỉ coi em là con dâu thôi, anh đã lựa lời giải thích rõ ràng rồi, bố mẹ sẽ không vì chuyện đó mà ghét bỏ gì em đâu."

Diệp Ân hoà theo diễn xuất của Cao Minh mà gật gật đầu, lòng cười cợt mỉa mai, không tiện vạch trần lời nói dối trắng trợn này.

"Vậy thì em cũng đỡ phải lo lắng rồi."

Cao Minh vội vã nâng giúp ly rượu của cô lên, lòng chột dạ không muốn cô nói đến chuyện này nữa.

"Thôi nào, em mau uống đi, thời gian trôi rất nhanh, anh không muốn lãng phí giây phút riêng tư nào của hai chúng ta đâu."

Diệp Ân đưa ly rượu lên, cũng uống gần một nửa. Cô có thể nhìn thấy khóe môi Cao Minh cong lên thấy rõ. Có lẽ anh ta đang nghĩ mình sắp đạt được mục đích rồi.

Tiếc là phải để anh ta mừng hụt một phen, cô vừa uống cạn ly thì không phải là tiếng chuông điện thoại phá đám nữa mà là tiếng gõ của phòng của Mạn Thư, nhắc nhở đã đến giờ đi họp.

Cô nghe thấy liền lập tức đứng dậy nhân lúc rượu còn chưa làm mình choáng váng.

"Đến giờ họp rồi, tiếc quá, hôm nay không thể ở lại cùng anh thêm nữa."

Miếng mồi đến tay lại sắp vụt mất, Cao Minh vội vàng bắt lấy tay cô, dùng đủ mọi lý lẽ giữ cô lại.

"Nhưng… em vừa uống rượu thì làm sao mà họp được. Em dễ say lắm em không biết sao? Hay hủy đi, để khi khác…"

Nói qua nói lại thì mục đích chính cũng rõ mười mươi rồi, anh ta là đang muốn chuốc say cô để làm trò mờ ám.

Diệp Ân nhẹ gỡ tay anh ta ra, cô ẩn ý cười nói.

"Em có thuốc giải rượu, anh yên tâm, đầu óc em còn tỉnh táo lắm."

Cao Minh có chút bất lực không thể làm gì, nếu níu kéo thêm nữa thì khác nào kêu cô bỏ công việc để ở bên anh ta? Ngoại trừ việc cô tự nguyện thì anh ta không thể nào mở lời được.

Anh ta buông thõng tay, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.

Diệp Ân đi đến cửa ra vào thì bất ngờ khựng lại, cô xoay người, còn có vài lời muốn nói thêm.

"À, lễ trao giải Phi Điểu lần này, em có nghe phong thanh là anh được đề cử trong tất cả các hạng mục đấy, có khi lại ôm hết tất cả các giải như năm vừa rồi. Hôm đó không thể đi cùng nhau được nên giờ em chúc mừng anh trước, còn quà mừng thì… bí mật."

Diệp Ân đưa ngón trỏ áp vào môi suỵt một tiếng, nháy một mắt tỏ vẻ thần bí, gương mặt tươi cười báo cho anh ta một tin tốt, gieo rắc mong đợi vào đầu anh ta. Xong việc thì quay ngoắt người đi, sắc mặt theo đó thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô nhếch môi, nhướng mày, cười khẩy, ánh mắt chứa đựng đầy sự khinh bỉ.

Diệp Ân có mối quan hệ rộng trong showbiz như vậy, đương nhiên tin tức từ cô không bao giờ sai được.

Tin tức này dường như đã làm Cao Minh quên đi sự tức giận khi kế hoạch phải chiếm lấy cơ thể cô không thành.

Anh ta đứng ngây ngốc người mất mấy giây, bỗng nhiên lại bật cười lên thành tiếng. Tiếng cười tự phụ vang vọng khắp cả căn phòng làm việc giờ đây chỉ còn một mình anh ta. Gương mặt thứ hai cứ thế thoải mái phơi bày.

"Ha, lại được giải à? Thế thì ngại quá, ai bảo tôi tài giỏi như vậy làm gì? Scandal lớn cỡ nào cũng không làm gì được tôi."

Cao Minh khoái trá hất mặt lên, bất chợt anh ta di chuyển đến bàn làm việc của Diệp Ân, cầm lên bức ảnh gia đình cô đang trưng trên bàn, bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve, khoé miệng nhếch cao, nhỏ giọng thì thầm.

"Diệp Ân, tôi không chỉ muốn là diễn viên xuất sắc thôi đâu, tôi còn muốn trở thành đạo diễn xuất sắc nhất. Nên cô và nhà họ Diệp các người cố mà diễn cho tròn vai, không được lệch khỏi sự sắp xếp của tôi đấy. Ngoan ngoãn một chút… thì tôi sẽ cho kết cục của các người... bớt bi thảm hơn."

Cao Minh nói xong tự cười lớn, sự tự mãn trong lòng dâng cao, anh ta thích thú như cảm giác nắm được cả thế giới trong lòng bàn tay mà mặc sức tiêu khiển.

Mặt khác lại không để ý đến thiết bị nghe lén vẫn đang hoạt động ngay bên dưới bàn làm việc của Diệp Ân và cả một bất ngờ khác mà cô đang chực chờ dành tặng cho anh ta ở phía trước.

Diệp Ân sau khi rời khỏi phòng làm việc, đi được một đoạn thì bước chân dần trở nên liêu xiêu không vững, thứ rượu vừa rồi đang bắt đầu thấm dần vào từng tế bào trong cơ thể của cô.

Mạn Thư đi sát phía sau ngay tức khắc dìu lấy cô, nhìn cô không khỏi lo lắng.

"Giám đốc sao vậy, thấy không khỏe chỗ nào sao?"

Diệp Ân đứng khựng lại một chút, đưa tay xoa xoa trán định thần lại rồi hỏi.

"Mạn Thư, có thuốc giải rượu không?"

Vừa rồi cô nói với Cao Minh mình có thuốc giải rượu cũng chỉ là nói dối, những tưởng chỉ một ly mình có thể chịu đựng được nhưng xem ra cô đã không tự lượng sức mình. Bây giờ đầu cô có cảm giác hơi đau nhức, lòng ngực cũng dần nóng rực lên như đang bị thứ rượu đó đốt cháy.

Mạn Thư bị hỏi bất ngờ, tay vô thức sờ soạng và túi áo vừa đáp.

"Hả? Thứ đó… em làm gì có."

Diệp Ân thở dài, cô cũng hiểu là ngày thường thì chẳng ai lại đem thứ thuốc đó bên mình cả. Bây giờ chạy đi mua gấp cũng phải mất thêm chút thời gian, mà cũng chưa chắc thuốc đã có tác dụng ngay.

Cô luôn là người nguyên tắc, đúng giờ, không để nhân viên của mình phải chờ đợi đâu, vậy chi bằng…

Suy nghĩ một thoáng cô liền đưa ra quyết định.

"Thôi vậy, giúp tôi dời cuộc họp vào sáng mai đi."

Diệp Ân hít hà day day trán, xem ra sắp không trụ nổi, ngay bây giờ cô chỉ muốn được nằm xuống nghỉ ngơi thôi.