Diệp Ân để Mạn Thư ở lại xử lý công việc giúp mình, lúc đó cô còn nghĩ một mình mình cũng có thể tự lái xe về nhà.
Nhưng khi đã ngồi vào ghế lái, cơn chóng mặt lại ập đến khiến cô hoa mắt, đầu quay cuồng, cuối cùng vẫn phải chọn đến phương án gọi tài xế.
...
Mặt trời dần buông những tia nắng cuối cùng trong ngày rồi chìm hẳn, Diệp Ân ngồi trong xe với hơi thở đều đều đã không biết mình thiếp đi bao lâu rồi.
Đến khi chợt giật mình tỉnh dậy, nhìn ra khung cảnh xung quanh thấy mình vẫn đang ở bãi đỗ xe, trong đầu cô ngay lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Cô cau mày, đưa một tay lên xoa xoa thái dương, đầu hơi cúi xuống nhìn vào chiếc Rolex trên tay còn lại thì phát hiện đã hơn bảy giờ tối.
"Quái lạ, mình chẳng phải đã nhờ người gọi tài xế rồi ư? Sao bây giờ vẫn ở bãi đỗ xe? Không lẽ mình đã ngủ ở đây tới giờ này sao?"
Chưa kịp định hình lại tinh thần, thì ở phía trước ghế lái có một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô phát hoảng suýt chút đã hét lên.
"Đúng vậy đó, em đã ngủ hơn năm tiếng rồi, nhưng mà đây là bãi đỗ xe dưới nhà của em, không phải ở công ty đâu."
Giọng nói nghe có phần quen thuộc nhưng trong lúc ngỡ ngàng Diệp Ân chưa kịp nhận ra. Còn chưa nhìn rõ được người vừa mới lên tiếng là ai thì cạch, cánh cửa xe ở ngay bên cạnh cô đột ngột bị mở toang.
Người đàn ông sắc vóc cao to trong tích tắc đã đứng thù lù ngay cửa, không cần sự cho phép mà tự ý chiếm mất chỗ ngồi gần cạnh cô.
Cô mở to mắt sững sờ, người cứng đờ như tượng, bởi những chuyện kỳ lạ cứ tiếp diễn khiến bộ não của cô chưa kịp tiếp thu.
"Cậu… sao lại là cậu?"
Còn tưởng là ai xa lạ, hóa ra là Thời Phong, nhưng việc anh xuất hiện ở đây mới khiến cho Diệp Ân khó hiểu. Anh còn nói thêm một câu làm đầu óc cô càng rối rắm như to vò.
"Nhân viên của em gọi bảo anh đến đưa em về."
Diệp Ân cố sức căng não ra để nhớ lại trước lúc mình thiếp đi đã làm gì. Trong ký ức của cô không hề có việc bảo nhân viên gọi cho anh.
Bản thân cô biết rõ mối quan hệ này chỉ có thể diễn ra trong bí mật, dù có không tỉnh táo đến mấy cô cũng không để người thứ ba biết được sự tồn tại của mối quan hệ này, lại còn là nhân viên bãi đổ xe không mấy thân cận, không lẽ cô bị mất trí rồi ư?
Thấy cô vất vả nghĩ suy, Thời Phong phì cười liền cho cô một gợi ý hoá giải mọi khúc mắc.
"Em lưu số điện thoại của anh là 'tài xế', giờ thì hiểu chưa?"
Đến đoạn này đầu óc cô mới thông suốt, nhớ lại lúc mình đưa điện thoại cho nhân viên, chắc là đưa nhầm chiếc điện thoại mới có lưu số của anh, thay vì chiếc điện thoại cô hay dùng trong đó có lưu số của tài xế thật.
Bỗng chốc, sắc mặt của cô quay ngoắt, trên mặt hiện lên sự ngại ngùng khó xử, ẩn chứa chút cảm giác áy náy.
Cô cũng hiểu đàn ông rất dễ bị tổn thương lòng tự trọng, huống hồ là một người trẻ tuổi như anh, bị người khác coi là tài xế ắt hẳn sẽ rất khó chịu.
Trong đầu không suy nghĩ được gì nhiều, dù anh cũng chẳng nói tới nhưng cô không kìm được mà buộc miệng lên tiếng giải thích.
"Tôi… tôi lưu tên cậu như vậy là vì không muốn bị người khác nhận ra thôi, tôi không có ý coi thường cậu hay gì đâu, tôi…"
Chụt, một cái hôn đặt ngay khoé môi trực tiếp ngắt lời cô đang nói, cô ngơ ngác quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt anh đã tiến tới sát rạt.
Anh khẽ cong môi cười, ánh mắt nhìn cô say đắm, giọng nhẹ nhàng nói bên tai.
"Giải thích làm gì, anh đâu có để ý chuyện đó."
Dường như đã dần quen với những cử chỉ thân mật này, Diệp Ân cũng không vì ngại ngùng mà đẩy anh ra nữa, thay vào đó cô nhìn thẳng vào mắt anh, áp chế sức nóng đang lan tỏa toàn thân bằng vẻ mặt nghiễm nhiên tựa như chẳng có cảm xúc gì.
"Vậy cậu đã ngồi đây suốt mấy tiếng liền sao? Cậu không bận gì ư? Sao lại không gọi tôi dậy?"
Thời Phong hạ người xuống đưa tay chống cằm, đầu nghiên nghiên, đôi mắt long lanh vẫn không rời cô lấy một giây, anh đáp.
"Nhìn em ngủ ngon nên không nỡ gọi. Nhưng cũng lỡ bỏ một buổi tập rồi, không ngồi đây canh em ngủ thì cũng không có việc gì để làm."
Diệp Ân thở dài, giọng điệu có phần lạnh lùng nói.
"Nhân viên của tôi không biết nên mới gọi cho cậu, lần sau có bận thì nói bận, họ sẽ tự động gọi người khác. Đây không phải là trách nhiệm của cậu nên cậu không cần miễn cưỡng đến đâu."
Nói rồi cô xoay người, định mở cửa xe bước ra thì bất chợt bị Thời Phong ôm chầm lấy từ phía sau, tay anh siết lấy eo cô chặt cứng. Đầu anh vùi vào tấm lưng thon gầy của cô, người cũng thở phào ra một tiếng.
"Bọn họ gọi cho anh, anh còn phải cảm ơn họ. Nếu không phải anh mà là người đàn ông khác đưa em về thì nguy hiểm biết mấy."
Lúc Thời Phong tới, cô đã thiếp đi không biết trời đất gì rồi, trên người còn phảng phất chút hương rượu dù rất nhẹ. Nhìn bộ dạng của cô những lúc uống say thật mất cảnh giác khiến anh không thể yên tâm được.
Diệp Ân nghe xong liền bật cười, đầu hơi ngoái lại phía sau với vẻ mặt đùa cợt.
"Vậy cậu thì không tính là nguy hiểm à?"
Chững đi một vài giây, Thời Phong đột ngột lên tiếng ngay sát phía sau mang tai cô, hơi thở từ giọng nói mang theo chút ấm áp.
"Có, nhưng không tính."
Diệp Ân có thể cảm nhận được bàn tay anh đang từ từ vén tóc mình sang một bên, làn da trở nên nhạy cảm khiến cô có chút rùng mình. Tóc gáy bất ngờ dựng đứng khi anh đưa môi nhè nhẹ chạm vào cánh vai của cô rồi di chuyển dần dần đến chiếc cổ thon thả.
Kích thích ập đến, Diệp Ân siết chặt đôi bàn tay, cắn răng kìm chế để không phát ra tiếng động.
Cô biết bản thân mình càng lúc càng trở nên phóng túng, nhưng nếu nó vẫn trong tầm kiểm soát thì cô cũng không muốn dừng lại.
Đôi gò má cô ửng hồng, ngập ngừng lên tiếng.
"Thời Phong, có muốn… lên nhà tôi… uống chút nước mát không?"
Diệp Ân một khi đã chủ động ngỏ lời mời thì cũng biết chắc câu trả lời của Thời Phong là gì rồi.
Vừa bước chân vào nhà, cửa còn chưa kịp đóng kín, hai người đã lao vào nhau ôm hôn ngấu nghiến, căn nhà đang yên tĩnh bỗng chốc vương đầy âm thanh của sự gấp gáp, bầu không khí như bị thiêu đốt đến cực hạn.
"Thời Phong, ưm…"
Thời Phong đẩy Diệp Ân vào tường, đôi môi áp chặt không buông, bàn tay nổi đầy gân xanh nam tính đang lần mò tháo từng cúc áo của cô ra. Thân thể cô nhanh chóng chỉ còn lại bộ đồ lót màu đen làm tôn lên nước da trắng nõn nà đến phát sáng.
Sau khi trút bỏ hai lớp áo chỉ trong một cái chớp mắt, phần thân trên cuồn cuộn cơ bắp của anh cũng lộ ra, mỹ cảnh đối nghịch, một người cường tráng mạnh mẽ bao bọc lấy cơ thể mảnh mai đang khó khăn hô hấp.
Đôi môi Diệp Ân vì hôn sâu mà hơi sưng đỏ lên, viền môi vừa tráng qua lớp mật trông bóng lưỡng.
Đợi cô bình tĩnh thở đều một chút, Thời Phong nhất định sẽ lại gặm nhấm đôi môi đó một lần nữa.
Diệp Ân hít thở vội tiếp lại oxi, dần dà lấy lại bình tĩnh, trước mặt đang là phần thân trần mà vài ngày trước chi chít vết bầm tím, nay những dấu vết đó đã mờ nhạt đi rất nhiều, thậm chí nếu không nhìn gần thì không nghĩ anh đã từng bị thương.