Giang Sơn Có Nàng

Chương 40: ❄ Hiệp nghị



Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tàng Huy Trai, Hàn Kính đang đứng bên ngoài thư phòng thư giãn gân cốt.
Thấy Hàn Chập tới, tổ tôn hai người đi vào, "Tình hình thế nào?"
"Trường Tôn Kính đã khai nhận tất cả." Hàn Chập đóng cửa phòng, nhanh chóng đi vào nội gian, "Hoàng Thượng xao nhãng chính sự, để Điền Bảo lộng quyền. Điền Bảo đứng đầu Vũ lâm quân, Trường Tôn Kính khó chịu ông ta từ lâu, sau này bị biếm tới hành cung. Hắn ta nói Hoàng Thượng ngu ngốc vô năng, không xứng làm quân chủ. Mọi năm Hoàng Thượng đều tới hành cung, hắn ta liền bày mưu tính kế, bồi dưỡng thích khách. Lúc Hoàng Thượng tới hành cung, hắn ta lợi dụng chức vụ, dẫn thích khách lẩn vào bên trong, sau khi cấm quân kiểm tra xong, nửa đêm hắn ta lẻn vào, để thích khách ẩn nấp trong rừng rậm."
"Cũng có chút dũng khí." Hàn Kính trầm ngâm, "Người này có dùng được không?"
"Tôn tử cảm thấy không được. Tuy Trường Tôn Kính có can đảm hành thích vua, nhưng tất cả chỉ dựa vào thù hận, lúc hắn khai nhận, không hề lấy đại cục làm trọng, chỉ muốn nhanh chóng giết chết hôn quân." Hàn Chập nhớ lại lúc ở trong ngục, hơi nhíu mày.
Nơi ngục thất âm u chật chội, Trường Tôn Kính bị gậy sắt nung đánh tới mức máu chảy thịt rơi, trong lúc hấp hối, hắn phun ra búng máu, giọng ngập tràn lửa hận...
"Nhất định phải giết cẩu Hoàng Đế, vừa hay để xem ai có bản lĩnh lên làm Hoàng Đế, ai cũng được, đều tốt hơn hắn ta!"
Suy nghĩ lệch lạc như vậy, hoàn toàn bất đồng với Hàn gia.
Hàn Kính nghe xong, trầm ngâm một lúc, cuối cùng thì thở dài, "Đáng tiếc. Với năng lực của hắn, nếu chiêu mộ được, chính là một con cờ đắc lực. Đã như vậy, chúng ta không cần nhúng tay, nên xử như thế nào, đã có luật pháp trừng trị, đưa cho Hình bộ và Điền Bảo đi, hành thích vua không phải chuyện nhỏ, tốt nhất không nên can dự vào."
Hàn Chập tuân mệnh.
Đỉnh đồng lượn lờ sương khói, tổ tôn bàn bạc chuyện ám sát hơn nửa ngày, Hàn Kính uống ngụm trà, nhìn Hàn Chập, đôi mắt sáng quắc, "Hôm qua có nhiều người, tổ phụ không kịp hỏi, tại sao hôm qua con lại vào rừng, còn đúng lúc đụng phải Trường Tôn Kính?"
"Tôn tử mang Phó thị lên núi đi dạo, trùng hợp gặp hắn."
Đối với chuyện này, giấu cũng vô dụng, Hàn Chập liền không hề che giấu.
Hàn Kính nhíu mày, không hờn không giận, nói: "Du sơn giải sầu? Đây không phải chuyện con hay làm. Có phải ngày Tết Đoan Ngọ, sau khi từ Hà Dương trở về, con bảo Phàn Hành hồi kinh phục mệnh, còn con ở lại thêm mấy ngày, tới Kim Châu gặp Phó gia?" Nói xong, ông đứng dậy, khoanh tay tới trước mặt Hàn Chập, đôi mắt lạnh lùng, giọng điệu trách móc nặng nề.
Hàn Chập nhìn Hàn Kính, không hề tránh né, "Đúng là con tới thăm Phó gia."
Hàn Kính cười lạnh, "Con cũng thật để tâm người nhạc phụ này! Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn, con đã đồng ý gì với ta?"
"Cưới về chỉ để che mắt, coi nàng ấy là vật trang trí."
"Mệt cho con còn nhớ!" Hàn Kính cao giọng, vỗ bàn, trên mặt ngập tràn lửa giận, "Mới cưới Phó thị chưa được bao lâu, nó không biết an phận thủ thường, cả ngày chỉ biết sinh sự! Chuyện Giải Ưu cũng vậy, giờ còn mê hoặc cả con! Phó gia là cái dạng gì, dám ỷ thế hiếp người, gây chuyện xằng bậy, chọc tới Điền bảo, khiến cho Hoàng Đế tứ hôn, con lại còn tới thăm họ, muốn họ kiêu căng đến mức nào nữa! Hàn gia nỗ lực biết bao nhiêu, cữu cữu con chịu khổ nơi Hà Dương, còn con thì rảnh rỗi đi thăm họ!"
Tức giận và bất mãn tích cóp từng ngày, bộ râu của Hàn Kính run lên vì giận.
Hàn Chập lạnh mặt, cuối cùng khom người hành lễ, thấp giọng nói: "Tổ phụ bớt giận. Tôn tử tới Phó gia là sợ Phó Thịnh lại gây chuyện, đặc biệt tới thông báo, để Phó gia trông coi bảo ban. Mặc dù Tĩnh Trữ Hầu phủ làm chuyện hoang đường, nhưng ở Kim Châu cũng có địa vị, Kim Châu lại gần kinh thành, tiện đường tới thăm cũng không sao cả. Mặc dù Phó gia xuống dốc, nhưng nhà họ lại có quan hệ thân thiết với Tống Kiến Xuân."
Dứt lời, hắn nhìn Hàn Kính, lập tức đề cập tới chuyện ông quan tâm nhất, "Có thể mời Tống Kiến Xuân về dưới trướng, đối với chúng ta là vô cùng có lợi."
"Tống Kiến Xuân?" Quả nhiên Hàn Kính thu liễm tức giận.
Là nguyên lão ba triều, ông nắm rõ hơn nửa quan viên triều đình, Tống Kiến Xuân và Hàn Mặc là đồng môn, danh tiếng rất tốt. Đầu năm mới được thăng chức, coi như con đường rộng mở. Thứ sử tay cầm thực quyền, so với làm quan văn nhàn tản còn tốt hơn vài phần.
Hàn Kính trầm mặc không nói, hiển nhiên là đang suy nghĩ.
Hàn Chập nói tiếp, "Tống Kiến Xuân làm quan ở Đàm Châu, được bá tánh nơi đó kính trọng, cũng có quan hệ tốt với quân đội đóng quân bên đó, chuyện này vô cùng hiếm thấy, có thể thấy ông ấy là người có tài. Ông ấy không có nữ nhi, lại yêu thương Phó thị, đầu năm tới bái kiến phụ thân, hiển nhiên có ý muốn qua lại. Tổ phụ đã dạy, chí phải đặt nơi thiên hạ, nếu người ta có lòng, sao không kết giao?"
Một phen thuyết khách, quả nhiên Hàn Kính có chút buông lỏng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Nếu Tống Kiến Xuân có thể dùng được, chúng ta cũng nên khách khí. Nhưng con đường Hàn gia đi không đơn giản, tuyệt đối không được có chút sơ xuất, lại càng không được lơi lỏng."
"Tôn tử hiểu."
"Phó thị..." Hàn Kính nghĩ mấy ngày mới quyết định tra hỏi, dù sao vẫn có chút tức giận, "Nếu nó an phận thủ thường, cứ để nó ở Ngân Quang viện, con gánh trọng trách trên vai, tuyệt đối không được phân tâm."
"Vâng."
"Đừng qua loa với ta!" Hàn Kính trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tổ phụ hỏi cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi, có sẵn hai trường hợp kia rồi, nếu Phó thị gây thêm chuyện gì nữa, ta sẽ không bỏ qua. Con đã có thanh danh khắc thê, thêm một người nữa cũng chả làm sao."
Hàn Chập biến sắc, "Hai người kia là gieo gió gặt bão, Phó thị không thông đồng..."
"Không được cãi, lòng dạ đàn bà chính là tối kị!" Hàn Chập chen ngang lời hắn.
Hàn Chập không hề quan tâm, "Tổ phụ là người nói với con rằng, muốn đi con đường này nhất định phải tàn nhẫn, nhưng nếu mọi chuyện đều chém chém giết giết, đến cả cô nương và hài tử vô tội cũng xuống tay, sao có thể trở thành minh quân? Nếu người đó có tội, tôn tử sẽ không nương tay, nhưng Phó thị chưa từng làm sai chuyện gì, hôm qua Trường Tôn Kính đánh lén, nàng ấy đã dụ hắn ta đi, cứu mạng tôn tử, sao có thể lấy oán trả ơn?"
Hàn Kính sửng sốt, "Nó dụ Trường Tôn Kính rời đi?"
"Chính là nàng ấy. Nếu tổ phụ không tin, cứ tra hỏi thị vệ Vũ lâm quân."
Hàn Kính vô cùng bất ngờ, nhìn hắn một lát, biết hắn không hề nói dối, sắc mặt mới hòa hoãn, "Nếu nó đã có tâm, cũng không thể xuống tay. Nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu nó mê hoặc con, khiến trong phủ xảy ra chuyện, ta sẽ không tha. Để đi con đường này, ta đã trù tính từ rất lâu, nhất định không thể vì một phụ nhân mà xảy ra sai sót."
Hàn Chập thoáng lạnh giọng, "Nếu sa vào tư tình, tôn tử sẽ viết thư hòa ly, đuổi nàng ra khỏi phủ."
"Được! Nhớ kĩ lời hôm nay con nói."
"Nhưng mà..." Hàn Chập nói thêm, "Tổ phụ cũng đáp ứng con, không được tổn thương tính mạng Phó thị."
Hàn Kính không ngờ hắn lại ra điều kiện, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, một lúc sau mới vuốt cằm nói, "Được."
Hai người đều đang tức giận, thư phòng yên tĩnh một lát, Hàn Kính mới nói: "Ăn cơm chưa?"
"Còn chưa."
"Đi đi."
"Tôn tử cáo lui."
Hàn Chập đi rồi, Hàn Kính vẫn đứng cạnh án thư, khuôn mặt trầm ngâm.
. . .
Rời khỏi Tàng Huy Trai, sắc mặt Hàn Chập đông lạnh, ngay cả Hàn Chinh đi tới chào hỏi, hắn cũng không để ý.
Mặt trời lên cao ba sào, cả phủ được bao bọc bởi ánh nắng ấm áp, bóng cây tùng râm mát. Trong đầu Hàn Chập nghĩ tới rất nhiều chuyện, đầu tiên là Trường Tôn Kính, lời uy hiếp của Hàn Kính, ngày đó cùng nàng lên núi du ngoạn, bỗng nhớ tới hôm Lệnh Dung gặp ác mộng, nói có người muốn giết nàng.
Ngẫm nghĩ lại, cũng có thể hiểu tại sao Hàn Kính lo lắng.
Nhưng hiểu được không có nghĩa là phải làm theo.
Hắn hiểu rõ tính tình Hàn Kính, cả đời chìm nổi chốn quan trường, cầm quyền suốt bao năm, thấy Hoàng Đế ngu ngốc vô năng, lòng người hoảng sợ, dân chúng lầm than, sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Mấy năm nay trong phủ rất căng thẳng, cữu cữu ở ngoài vất vả hành sự. Chuyện mưu nghịch chính là chấp niệm trong lòng Hàn Kính, cũng bởi vậy ông trở nên vô cùng nghiêm khắc, không muốn xảy ra sai lầm nào.
Nhưng Lệnh Dung cũng không phải người không biết phải trái như Đường Giải Ưu, chỉ biết tùy ý làm bậy. Hai lần hắn gặp nạn, đều là nàng giúp hắn vượt qua.
Hàn Kính coi nàng là kẻ gây họa, không khỏi có phần bất công.
Nhưng phần bất công này không dễ dàng xóa bỏ. Vốn là nguyên lão ba triều, tay cầm thực quyền, đương nhiên làm việc sẽ có phần bảo thủ, nếu muốn ông thay đổi thái độ, không liên lụy người vô tội, vậy thì chỉ có thể nhượng bộ, bình tĩnh hành sự.
Tốt nhất vẫn nên ít tới Ngân Quang viện, chuyên tâm chính sự, chuyện này cũng dễ làm.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn phiền muộn, bất tri bất giác đi tới trước cửa viện, ngẩng đầu lên, chính là Ngân Quang viện.
Hắn dừng bước, muốn trở lại thư phòng, chợt nghe có người gọi, "Phu quân, chàng về rồi?"
Quay đầu, chỉ thấy Lệnh Dung mặc sam y, cười khanh khách đi tới.
Hàn Chập "Ừ" một tiếng, hỏi: "Ăn chưa?"
"Mới ăn xong, đang tản bộ tiêu thực. Phu quân thì sao?"
"Vẫn chưa."
"Vừa hay, ta có bảo Hồng Lăng để lại một phần." Lệnh Dung cho rằng hắn ưu phiền chuyện ám sát hôm qua, vậy nên không dám quấy rầy, bảo Hồng Lăng bưng điểm tâm tới, nhanh chóng dọn lên bàn, cùng hắn ăn thêm chút ít điểm tâm. Hôm nay nàng mặc xiêm y rộng thùng thình, lúc ăn cũng thập phần cẩn thận, không để cánh tay chạm vào bàn.
Hàn Chập bỗng nhiên nhớ ra, "Hôm qua bận rộn quên hỏi, lúc ở sơn động nàng có bị thương không?"
"Không có, rất tốt!" Lệnh Dung phủ nhận.
Hàn Chập thoáng yên tâm, cơm nước xong mới nói: "Dạo gần đây ta rất bận rộn, chắc sẽ nghỉ ở thư phòng."
"Được, buổi tối ta sẽ không chờ phu quân." Lệnh Dung mỉm cười trả lời, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Hàn Chập dò xét nhìn nàng.
Lúc hắn bảo sẽ ngủ lại thư phòng, nàng còn vui hơn cả Hàn Kính.
Nhưng nếu không muốn nàng gặp nguy hiểm, an ổn sống qua ngày, Hàn Chập không nói gì thêm, cơm nước xong liền quay về nội thất, lấy thêm vài bộ xiêm y sạch sẽ, bảo Tống cô cô giặt sạch quan phục, sau đó mang tới thư phòng. Cuối cùng, hắn cầm lấy bội kiếm, quay trở về Cẩm Y Vệ.