Giang Sơn Có Nàng

Chương 41: ❄ Du ngoạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Việc thẩm tra diễn ra rất thuận lợi.
Trường Tôn Kính không phải kẻ giỏi mưu tính, chỉ vì thù hận trong lòng nên mới ám sát, sự việc bại lộ, hắn chỉ muốn trốn thoát. Tuy vậy hắn bị Hàn Chập bắt lại, ở Hình bộ chịu đủ mọi tra tấn, không hề giấu diếm chút nào, nhanh chóng nhận tội, muốn chém thì chém muốn giết thì giết.
Hắn khai nhận rất nhanh, bớt đi nhiều phiền toái, Hình bộ vội vàng trình tấu án tử.
Vĩnh Xương Đế lúc đi hết mình, lúc về hết hồn, long thể tổn thương. Hắn vô cùng tức giận, lập tức phê tấu, xử trảm tất cả thích khách.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp kinh thành, Lệnh Dung biết được, thất thần hồi lâu.
Kiếp trước Phó gia bị cuốn vào án mưu nghịch, nguyên nhân chính là trận ám sát này của Trường Tôn Kính. Nhưng lúc đó Hàn Chập không ở đó, Trường Tôn Kính thành công tẩu thoát, Điền Bảo lấy danh nghĩa chấp chưởng Vũ lâm quân, đốc thúc Hình bộ thẩm tra xử lí, nhân lúc thủ phạm đang bỏ trốn, hắn liền mượn cơ hội trừ khử đối thủ. Một án mưu phản nhưng lại liên lụy rất nhiều người, Phó gia cũng tan cửa nát nhà.
Mà nay mọi chuyện thay đổi, mặc dù nàng xông vào đầm rồng hang hổ Hàn phủ, tuy bị bó buộc, nhưng gia quyến của nàng đều bình an vô sự.
Thế sự thay đổi, đáng để ăn mừng.
Lệnh Dung chậm rãi nhấm nháp miếng hồng khô [1] cuối cùng, bảo Sơn Trà mài mực, nàng viết phong thư cho Phó Cẩm Nguyên và Tống thị.
Thật ra nàng không gửi đi, chỉ là viết cho thỏa nỗi nhớ.
Viết xong, nàng giở sách ra đọc, cảm thấy không thú vị, lại vào sương phòng đùa nghịch với Nhĩ Đóa một lát, vẫn thấy nhàm chán, liền tới Phong Hòa Đường chơi.
. . .
Đã là buổi trưa, Dương thị đang nghỉ ngơi, trong viện im ắng. Ngư cô cô và đám nha hoàn ngồi bên hành lang xâu chỉ, thấy Lệnh Dung liền đứng dậy, "Phu nhân vẫn đang nghỉ trưa, thiếu phu nhân có việc gì không?"
"Ta tới tìm Dao Dao." Lệnh Dung cầm ô che nắng, "Sáng nay thấy mẫu thân ho khan, không biết bát canh lê [2] kia có tác dụng không?"
"Canh lê được nêm nếm rất tốt, phu nhân uống xong, quả nhiên không còn ho khan nữa. Trước khi ngủ, phu nhân còn dặn nô tì tới Ngân Quang viện lấy thêm, nhưng nô tì đang bận xâu dở cuộn chỉ." Ngư cô cô cười nói, "Lúc này phái người qua lấy, không biết thiếu phu nhân có tiện không?"
"Hôm nay nắng nóng, cô cô đừng qua. Sơn Trà..." Lệnh Dung phân phó, "Mang bát canh lê tới, nhớ đun lại cho nóng. Ta tới chỗ Dao Dao trước." Dứt lời, nàng đi tới Khoa viện.
Trong Khoa viện, Hàn Dao ngồi cạnh hành lang, vừa ôm mèo con vừa ngủ.
Lệnh Dung rón ra rón rén đi vào, không để đám nha hoàn thông báo, không một tiếng động đi tới hành lang, đưa ô che nắng cho nha hoàn, đi tới bên cạnh Hàn Dao, ôm lấy mèo con.
"Meo~" Mèo con kêu lên, móng vuốt nhỏ khẽ vung về phía Lệnh Dung.
Động tĩnh lớn như vậy khiến Hàn Dao tỉnh lại, nàng ấy mờ mịt mở mắt, thấy Lệnh Dung đang nhìn mình, ngái ngủ hỏi, "Tẩu... tới lâu chưa?"
"Mới tới." Lệnh Dung chỉ miệng nàng ấy, "Sao ngủ mà lại..."
"Hả?" Hàn Dao tưởng là chảy nước miếng, vội lấy tay sờ sờ, đừng nói nước miếng, cái gì cũng không có, nàng ấy lập tức hiểu ra, ngồi bật dậy, "Tẩu lừa ta!"
Lệnh Dung cười lớn, nha hoàn của Hàn Dao lấy thêm một bộ ghế nằm cho nàng, sau đó bưng chè đậu xanh lên.
Hai ghế đặt song song, mèo con nằm trên đùi Hào Dao, để mặc hai người vuốt ve.
Hàn Dao lười biếng nói, "Năm nào cũng vậy, cứ tới mùa này là cả người khó chịu. Tiết trời nóng nực, không còn tâm trạng luyện võ đọc sách. Ôi chao, án tử đã kết thúc, không còn khẩn trương như mấy ngày trước, chúng ta cùng đi biệt uyển được không? Ở đó vài ngày, ban ngày vào rừng săn thú, buổi tối nướng thịt ăn. Ngày đó vất vả săn bắn như vậy, cuối cùng lại không thể mang về, nghĩ lại cũng thật đáng tiếc."
Lệnh Dung phì cười, "Chỉ ham chơi là giỏi."
"Đừng nói tẩu cũng không nghĩ vậy!" Hàn Dao dò xét nàng, chớp chớp mắt, "Ta phải nhìn cho tới khi nào tẩu nói sự thật mới thôi."
Lệnh Dung cười, cầm bát lên, chậm rãi ăn bát chè đậu xanh [3] ngọt ngào.
Quả thật nàng cũng muốn ra ngoài. Mọi năm ở Kim Châu, bởi vì ngoại thành thường oi bức hơn trong kinh, Phó Cẩm Nguyên sẽ mang nàng và Tống thị tới biệt uyển. Gần Kim Châu có dòng suối nhỏ, tới đó uống trà ngắm cảnh vô cùng thích ý. Hiện tại nàng đã là phụ nhân, mặc dù có Dương thị yêu thương chăm sóc, nhưng nàng biết Hàn Kính chướng mắt nàng, nàng muốn ra ngoài đi dạo, cũng không dám nói.
Nghĩ vậy, trong lòng có chút tiếc nuối.
Ai ngờ lúc Dương thị ngủ trưa dậy, Hàn Dao đề cập tới việc này, Dương thị lại có hứng thú.
Chạng vạng, Dương thị tới chỗ thái phu nhân, sau khi đề cập, thế mà thái phu nhân lại vui vẻ đồng ý. Hóa ra mấy ngày nay Đường Giải Ưu phiền muộn, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, thái phu nhân sợ nàng ta sinh bệnh, liền bảo Dương thị mang nàng ta ra ngoài giải sầu.
Coi như chó ngáp phải ruồi, đêm đó Dương thị sai người chuẩn bị ngựa, hỏi ý kiến chi thứ hai, sáng sớm hôm sau, ngoại trừ thái phu nhân ngại mệt không đi, tất cả nữ quyến Hàn gia đều tới biệt uyển.
. . .
Biệt uyển Hàn gia nằm ở phía Nam kinh thành, ở đó có thác nước hùng vĩ, dòng suối trong lành, có thể tản bộ dọc hồ, đây cũng chính là nơi vương tôn quý tộc kinh thành thích tới nhất.
Xe ngựa đi chầm chậm, lúc tới biệt uyển đã là buổi trưa.
Quản sự đã sớm phái người thông báo, phòng bếp bên biệt uyển chuẩn bị một bàn đồ ăn, rau xanh hái ở gần đây, ăn vô cùng khoan khoái ngon miệng.
Nghỉ ngơi cả một buổi chiều, chạng vạng tiết trời mát mẻ hơn, Hàn Dao dẫn người vào rừng săn bắn.
Dương thị biết sức lực nữ nhi, sợ nàng ấy không săn được gì, bảo người hầu làm ít thịt hươu, phân phó hạ nhân tới nhà dân bên cạnh mua ít món ăn dân dã. Chờ Hàn Dao săn mấy con bồ câu trở về, cắt thành từng miếng nướng ăn.
Đêm đó ở chòi nghỉ mát biệt uyển, mọi người vây quanh lò nướng, cùng nhau nướng thịt ăn.
Dương thị và Lưu thị đều đã lớn tuổi, chỉ thích đồ ăn thanh đạm, Mai thị hoài thai, sợ ăn uống lung tung bụng dạ khó tiêu hóa, chỉ cùng các nàng ngồi ở đại sảnh, chờ nướng xong là có thể ăn.
Lệnh Dung và Hàn Dao xấp xỉ tuổi nhau, đều thích náo nhiệt, ở biệt uyển không còn trói buộc, hai người ngồi cạnh lò sưởi, nướng chín miếng thịt, dầu mỡ bốc lên, hương thơm lan tỏa bốn phía, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cắn thử một miếng, ngon tới nỗi ăn không dứt miệng.
Hai người nướng một mâm cho Dương thị và Lưu thị, số thịt còn lại tự nướng tự ăn, nói cười không ngừng.
Sau vụ tờ giấy hoa đào, Đường Giải Ưu không còn nói chuyện nhiều với Lệnh Dung và Hàn Dao nữa. Ban đầu nàng ta nướng thịt cho Lưu thị, ngồi một lát, mặc dù Hàn Dao hòa nhã, nhưng rất ít khi nói chuyện với nàng ta, cảm thấy ngồi đây không thoải mái, nàng ta lui về sau, cùng trưởng bối nói chuyện phiếm.
Cuối cùng chỉ còn Lệnh Dung và Hàn Dao vui đùa, khó có lúc náo nhiệt như vậy, hai người ăn uống no say rồi mới về.
Ngày hôm sau, mọi người cùng vào rừng du ngoạn, cảnh sắc mùa hè rất đẹp, cả người khoan khoái hơn rất nhiều.
Ngày thứ ba, mây che đầy trời, thời tiết mát mẻ, thấy vùng phụ cận có hồ nên gọi người chuẩn bị thuyền để ngắm cảnh. Hồ nước rộng lớn cả một vùng, diện tích phải hơn mười dặm, ở giữa xây một ngọn tháp hình hồ lô, hai bên hồ có rừng cây râm mát, tựa như bức tranh tươi thắm. Một năm bốn mùa liên tục có vương tôn quý tộc tới ngắm cảnh, gần đó có một tòa tửu lâu, tay nghề xuất chúng, hương vị độc đáo, mặc dù đắt hơn nơi khác những ba, bốn mươi lần, nhưng vẫn làm ăn phát đạt như cũ, người đông nườm nượp.
Hôm nay Hàn gia cũng ăn cơm trưa ở đây.
Buổi sáng ra khỏi biệt uyển chơi thuyền du hồ, buổi trưa tới ngọn tháp hồ lô giữa hồ.
Đám tôi tớ nha hoàn vội đỡ mọi người lên bờ, mới vào tửu lâu, liền đụng phải người quen.
Dương thị và Lưu thị đang nghỉ ngơi, còn chưa kịp hàn huyên, một đám hào nô ở bên ngoài xông tới, thế tới rào rạt, đứng thành hai hàng, một lát sau, một nha hoàn đi tới, đỡ Cao Dương Trưởng công chúa vào. Từ trước tới nay nàng ta thích xa hoa diễm lệ, xiêm y trên người chính là tơ lụa tốt nhất, trang sức vô cùng quý giá, đều làm bằng vàng bạc đá quý, bảo thạch mã não treo đầy đầu, nguy nga tráng lệ.
Mọi người không ngờ trưởng công chúa giá lâm, vội đứng lên hành lễ.
Cao Dương Trưởng công chúa nhìn một vòng, vuốt cằm, tùy tiện nói câu "Miễn lễ", cước bộ không hề dừng, lập tức đi tới nhã gian tầng hai, mọi người cũng tản ra.
Nữ quyến Hàn gia theo chỉ dẫn của tiểu nhị, chậm rãi lên lầu. Bỏ ra một số tiền lớn, đương nhiên nhã gian được trang hoàng rất tốt. Bên trong có hai chiếc bàn khắc họa tiết hoa lê, bình phong vải gấm, bốn phía đều có cửa sổ, gió nhẹ khẽ thổi. Nhìn ra xa có thể ngắm cảnh, hai bên rừng cây rậm rạp, tầm nhìn trống trải, xuyên qua mặt hồ, có thể thấy tòa Phật tháp sừng sững phía xa.
Mọi người du hồ mệt mỏi, đều ngồi xuống dùng cơm.
Ăn xong, Dương thị và Lưu thị chậm rãi ngồi uống trà, Hàn Dao hiếu động, lôi kéo Lệnh Dung ra ngoài ngắm cảnh.
Đường Giải Ưu cũng ra ngoài giải sầu, đứng trên cao nhìn hai người thân mật, càng nhìn càng ngứa mắt.
Vật vốn dĩ thuộc về nàng ta nay lại bị cướp đi, nàng ta còn phải chịu phạt, cấm túc không được ra ngoài, đương nhiên là tức giận trong lòng. Nghĩ tới việc phải chịu oan ức suốt mấy tháng qua, Phó thị lại sống vô cùng tự tại, nàng ta vừa tức vừa hận, bàn tay nắm chặt, nhánh cây bị gãy làm đôi, nàng ta căm giận bỏ đi.
Mấy người ở ngoài dạo chơi một lát, chợt nghe có tiếng động, nhã gian cách vách mở ra, Cao Dương Trưởng công chúa chậm rãi xuất hiện.
Hai bên nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc.
Lệnh Dung và Hàn Dao quỳ gối hành lễ, Cao Dương Trưởng công chúa nâng tay miễn lễ, thong thả tản bộ.
Lúc đi qua Đường Giải Ưu, Đường Giải Ưu hành lễ thập phần trang trọng, "Dân nữ bái kiến trưởng công chúa điện hạ."
Cao Dương Trưởng công chúa nhìn thoáng qua, cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ là ai, "Ngươi là...?"
"Dân nữ tên Đường Giải Ưu, là ngoại tôn nữ Hàn gia, lúc trước trưởng công chúa tới thăm Hàn gia, đã từng gặp qua dân nữ." Đường Giải Ưu dịu dàng cười, "Lúc trước pha trà cho điện hạ, người còn khen tay nghề dân nữ rất tốt, thưởng cho dân nữ hai hộp trà. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được điện hạ."
Chuyện này Cao Dương Trưởng công chúa đã không còn nhớ rõ, nhưng nàng ta có ấn tượng với ngoại tôn nữ của Hàn Kính, nhíu mày hỏi: "Ngươi là biểu muội Hàn Chập?"
"Đúng vậy."
"Đứng dậy đi." Cao Dương Trưởng công chúa là người kiêu ngạo, lúc này du ngoạn nơi sơn thủy hữu tình, nghe nàng ta nhắc tới pha trà, bỗng nhiên cao hứng, thuận miệng hỏi, "Hiện giờ có thể pha được không?"
"Dân nữ tuân mệnh." Đường Giải Ưu bất ngờ, vui vẻ rời đi.
________
[1] Hình ảnh hồng khô:


[2] Hình ảnh canh lê:


[3] Hình ảnh chè đậu xanh