Bên ngoài nhà đấu giá, Hans đang lo lắng đợi trong một tòa nhà đối diện với đại lộ lớn.
Cuối cùng kế hoạch đã bắt đầu.
'Mình cần giữ bình tĩnh.'
Cho đến hiện tại, tuy Hans đã làm việc cùng Rudger khá nhiều, nhưng có rất ít trường hợp khiến tâm trạng cậu ta hồi hộp như thế này.
Tất nhiên, so với những đồng đội khác trực tiếp hành động bên trong nhà đấu giá, nhiệm vụ của Hans khá dễ dàng.
Cậu ta chỉ cần căn thời gian bên ngoài và kích hoạt đồ vật do Sheridan chế tạo là được.
Soạt.
Nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ, Hans nhìn xuống khung cảnh bên ngoài.
Cổng vào Nhà đấu giá Kunst hôm nay dù bước sang ngày thứ hai vẫn đông nghịt người.
Những thương nhân và quý tộc giàu có. Những kẻ ở đỉnh kim tự tháp của xã hội.
'Thật muốn có một cuộc sống tốt đẹp như vậy.'
Hans luôn nghĩ rằng bản thân ghen tị với những người này.
Trong khi cậu ta phải lang thang khắp nơi không mục đích, không biết khi nào sẽ bị săn đuổi vì thể chất c·hết tiệt này, những người đó lại được sống trong những căn biệt thự sang trọng, không biết đến cái đói và cái rét.
Không phải là Hans ghét họ hay gì. Thay vào đó, cậu khao khát có được cuộc sống yên bình như vậy.
Khao khát một ngày nào đó kiếm được nhiều tiền, có thể kết thúc cuộc sống nghèo đói này và sống một cuộc đời tử tế.
Rồi cậu đã gặp Rudger.
Rudger đã dẫn đường cho cậu. Anh ấy đưa tay về phía cậu, khi đó trên người Hans chằng chịt nhiều v·ết t·hương và bụi bặm. Anh ấy nói sẽ làm cho cậu thành công.
Kể từ lần gặp mặt năm năm trước, Hans không bao giờ quên khoảnh khắc đó cho đến tận bây giờ.
'Nhiệm vụ lần này của mình rất đơn giản. Chỉ cần chạy thứ này khi có tín hiệu gửi đến là được.'
Bên cạnh Hans là một phát minh khác thường của Sheridan.
Một vật phẩm có thể vô hiệu hóa tạm thời thứ được gọi là camera giá·m s·át quản lý hầm ngầm của Nhà đấu giá Kunst.
Tuy nhiên, thời gian vô hiệu hoá không dài. Tối đa chỉ có năm phút.
Do đó, không thể để xảy ra sai sót dù chỉ vài giây trong quá trình chạy.
'Ít nhất mình không đơn độc.'
Hans giảm bớt phần nào áp lực khi nhìn thấy Arfa.
Arfa đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Thế giới phản chiếu trên tấm võng mạc trong suốt đó rất rõ ràng, nhưng Hans không thể đọc được bất kỳ loại cảm xúc nào ẩn chứa trong đôi mắt của cậu ta.
Cậu bé đó luôn nở nụ cười, nhưng trực giác của Hans đôi khi cảnh báo cậu trước sự xa lạ của Arfa.
"Này, cậu không sao chứ?"
Nhưng ít nhất hiện tại họ đang cùng hành động.
Hans thu hết can đảm để nói chuyện với Arfa.
"Cái gì?"
Arfa quay lại và hỏi lại với một nụ cười rạng rỡ.
"Bên ngoài có gì đáng chú ý sao?"
"Không, chỉ là... tôi đang ngắm cảnh thôi."
"Vậy sao?"
"Có rất nhiều người ở dưới đó. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều người đến vậy. Trước đây, tôi cùng Pantos vẫn chỉ lang thang khắp những vùng hẻo lánh không có người."
"... ... Dù sao thì, cậu vẫn nhớ nhiệm vụ của chúng ta chứ?"
"Đương nhiên tôi sẽ không quên."
"Nó không có gì quá khó khăn."
"Tôi biết!"
Trước một câu trả lời vui vẻ với một nụ cười rạng rỡ, Hans không còn cách nào khác đành đưa tay lên gãi má như thể đang xấu hổ.
Hans nhớ lại cuộc họp cuối cùng với Rudger vào đêm hôm trước.
"Tôi, Alex và Pantos sẽ là những người hành động chính trong lần này."
Hans đồng ý.
Alex giỏi diễn xuất và lừa gạt.
Pantos là chuyên gia chiến đấu. Lực lượng của anh ta là yếu tố không thể thiếu khi họ v·a c·hạm với các Vệ Binh Đen bên trong.
Và Rudger tất nhiên là lực lượng chủ chốt không thể bỏ sót.
Anh ấy là thủ lĩnh của bọn họ.
"Chúng ta trực tiếp xâm nhập vào tầng hầm của nhà đấu giá và lấy trộm vật phẩm từ phòng số ba."
Để làm được như vậy, các thành viên khác phải hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách rõ ràng.
"Đầu tiên. Trộm chìa khóa thang máy xuống tầng hầm."
Chỉ còn một cách là chui xuống lòng đất.
Có thể đào một đường hầm trực tiếp và đột nhập từ bên ngoài, nhưng thật không may, phương pháp này không được áp dụng do thiếu thời gian.
Cách duy nhất hiện tại là phải đi thang máy từ trên xuống.
Để làm được điều đó, họ cần chìa khoá.
"Chúng ta cần nhanh chóng đoạt chìa khoá từ Ivan Luke và hạ gục các cảnh vệ trong thời gian ngắn nhất."
Điều đó cũng không dễ dàng gì.
Và nhiệm vụ đó sẽ giao cho Violetta và Alex.
* * *
Tại phòng 3108 trên tầng cao nhất, nơi chỉ dành cho những vị khách tôn quý.
Alex thay bộ quần áo thoải mái và đi ra ngoài.
Anh ta đã đến từ ngày hôm trước và chờ đợi tín hiệu hành động.
Nhưng khi Alex đang định đi xuống thì bỗng anh nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cuối hành lang, Alex không còn cách nào khác đành phải dừng lại.
'Sao bao nhiêu chỗ mà cô ấy lại ở đây vậy?'
Alex ngay lập tức trốn vào một góc của hành lang.
Là Enya.
Cô ấy đang đứng trước thang máy, gõ chân xuống đất.
'Cái quái gì vậy?'
'Cô ấy cũng được ở khu này vì thân phận của Cơ quan An ninh sao? Khỉ thật!'
Với tốc độ này, hắn không thể vào thang máy.
Sẽ mất nhiều thời gian nếu đợi chuyến thang máy kế tiếp.
Alex quyết định di chuyển đến cầu thang thoát hiểm.
'Nếu mình biết mọi chuyện sẽ như thế này, mình đã yêu cầu một phòng ở tầng thấp hơn rồi.'
Khi đi xuống cầu thang, Alex ngay lập tức ra hiệu cho Violetta.
[Victor Hugo đây. Xin vui lòng trả lời.]
Người nhận tin là Violetta, cô đang ngồi lặng lẽ ở sảnh tầng một đợi Alex.
Violetta khẽ lẩm bẩm, ý thức được ánh mắt của những người xung quanh.
"Có chuyện gì vậy?"
[Tôi cần chút thời gian để buộc 'Dây giày'.]
"Được."
Đó là mật mã của riêng họ, được xác định trước trong trường hợp ai đó có thể vô tình nghe thấy.
Nếu 'Dây giày' không được buộc, có nghĩa là có thứ gì đó đang vô tình cản trở kế hoạch.
Violetta không khỏi thở dài.
Sau đó, cô đã nhìn thấy mục tiêu lần này của họ.
'Mục tiêu đến rồi.'
Đó là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khoảng bốn mươi tuổi.
Ông ta là chủ khách sạn đã làm việc tại Kunst trong hai mươi năm, phụ trách giữ chìa khóa của thang máy.
Bởi vì được Ivan Luke tin tưởng, ông ta cũng là người trực tiếp sở hữu chìa khóa thang máy dẫn đến kho chứa đồ ở tầng hầm.
'Mục tiêu xuất hiện sớm hơn dự tính.'
Đáng lẽ, cô ấy sẽ đi cùng Alex, tiếp cận người giữ khoá và lấy trộm chìa khóa từ tay người này.
'Nếu giờ mọi việc đã như thế này, mình nghĩ mình sẽ phải tự làm thôi.'
Violetta từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và tình cờ đến gần mục tiêu.
Cô lấy một ly sâm panh từ chiếc khay bạc được một người phục vụ đi ngang qua bưng lên và nhanh chóng uống cạn.
'Hửm?'
Người giữ khoá đang hướng dẫn thuộc hạ của mình, bỗng nhìn thấy một mỹ nữ tiến về phía này, ông ta lập tức đuổi thuộc hạ đi.
"Đi mau."
"Vâng, thưa ngài."
Người đàn ông hắng giọng với một nụ cười bóng bẩy trên khuôn mặt.
"E hèm. Quý cô! Cô cần gì sao?"
"Ồ. Anh có phải là nhân viên ở đây không?"
Những vết bỏng trên mặt đã biến mất, Violetta hiện tại đang khoe ra vẻ ngoài xinh đẹp của mình.
Cô mỉm cười quyến rũ và nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay người trước mặt.
"Thật xin lỗi. Có vẻ như tôi đã uống quá nhiều. Anh có thể chỉ cho tôi phòng của tôi ở đâu được không? Đầu tôi có hơi choáng váng."
"Haha. Chắc chắn rồi thưa quý cô. Tôi sẽ tự mình đưa cô về phòng."
Người đàn ông cảm thấy mình bỗng gặp may.
Violetta tỏ vẻ hoàn toàn không biết ý đồ nham hiểm của người này.
'Như mong đợi.'
Thông tin của người này đã được bọn họ điều tra kỹ lưỡng.
Nhìn bề ngoài người này có vẻ là một chủ khách sạn lịch sự và chỉn chu, nhưng thực chất hắn ta là một người rất lăng nhăng.
Đó là lý do Violetta chọn kế dùng sắc dụ.
Người đàn ông đang tận hưởng tình huống hiện tại mà không biết rằng kẻ tiếp cận mình là một con rắn độc có tính toán, mà ngay cả khi hắn ta biết, hắn ta cũng tự tin mình có thể xử lý mọi việc.
Người giữ khóa đặt tay lên eo của Violetta.
Violetta khó chịu vì sự đụng chạm trắng trợn đó, nhưng cô ấy không biểu hiện gì.
Bởi vì cô ấy là một người giỏi đối phó với những tình huống như thế này.
"Quý cô. Hãy cho tôi biết số phòng của cô."
"Ôi. Có lẽ là do uống nhiều quá, hiện tại tôi có chút không nhớ rõ."
"Vậy sao?"
"Nhưng tôi không thể ở một nơi ồn ào như thế này mãi được. Anh có biết một nơi nào riêng tư và yên tĩnh không?"
"Tất nhiên là tôi biết."
Người đàn ông rất vui mừng và đưa Violetta đi.
* * *
Rudger sau khi xác nhận tình hình qua bộ đàm, quyết định chưa cần can thiệp.
Violetta là một người bản lĩnh. Cô ấy nói rằng có thể tự giải quyết tình huống, hắn sẽ tin tưởng cô ấy.
Thực tế, Rudger có một kỹ thuật có thể vượt qua không gian bằng tọa độ thông qua [Ater Nocturnus] nhưng hắn không thể sử dụng nó trong tình huống hiện tại.
Để nhảy qua một khoảng không, hắn phải nhìn thấy tọa độ của vị trí bằng mắt hoặc định vị được trong đầu của mình, nhưng vì bản thân Rudger không phải là người trực tiếp nhìn thấy hầm ngầm, nên rất khó để ước tính chính xác toạ độ.
Nếu ước lượng có chút sai lầm, hắn có thể sẽ truyền tống đến một vùng đất không có gì và bị mắc kẹt ở đó.
Ngay cả trong trường hợp hắn có thành công đi chăng nữa, hắn cũng không thể ra ngoài khi phải mang theo nhiều thứ như vậy.
Để làm như vậy, sẽ phải mất hàng trăm chuyến đi khứ hồi, điều này không khả thi.
Hàng trăm lần dịch chuyển sẽ tiêu tốn một lượng ma pháp khủng kh·iếp và cái cảm giác xóc nảy mỗi khi di chuyển, Rudger không muốn phải chịu đựng nó.
"Ồ? Ai đây?"
Ai đó đã nhận ra Rudger và tiến lại gần.
Rudger dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía người đã gọi mình.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tình cờ thật đấy, Rudger Chelici."
"... ...Ngài Ivan Luke."
"Ta không biết tại sao một giáo sư như ngươi lại đến một nơi như thế này, nhưng ta rất vui khi thấy ngươi xuất hiện ở đây."
Ivan Luke mỉm cười với Rudger, nhưng trong mắt lại toát ra vô tận địch ý.
'Có vẻ như hắn ta không có ý định để mình đi.'
Đương nhiên, Ivan Luke còn chưa phải là một tên ngốc, nếu không hắn sẽ trực tiếp đuổi Rudger ra ngoài.
Tình hình hoàn toàn ngược lại.
"Ngươi có thích phiên đấu giá hôm nay không?"
"Cũng có đôi chút hứng thú."
"Haha! Câu nói đùa thú vị đấy."
"Anh có thể nghĩ như vậy. Tôi còn có chút việc, xin phép."
"Chà. Chúng ta có thể gặp mặt nhau như thế này không phải dễ dàng, ngươi định cứ thế mà bỏ đi sao?"
Ivan Luke chặn đường Rudger. Đằng sau hắn ta, những bảo vệ lần lượt bước ra.
"Chà. Đây là một vị khách quan trọng của ta, hãy hộ tống vị khách này cẩn thận! Các ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Vâng, thưa ngài!"
Hai bảo an tuân lệnh và đứng hai bên Rudger.
'Hắn định giá·m s·át mình sao?'
Ivan hẳn đã đưa ra những mệnh lệnh này với ý định làm phiền hắn.
Rõ ràng là tên đó đang cố thể hiện quyền lực của mình ở nơi mà hắn nắm quyền.
Tuy nhiên, vì là khách nên Rudger không thể từ chối 'thịnh tình' này.
'Không còn cách nào khác.'
Rudger cuối cùng đã quyết định chấp nhận tình hình.
Hắn gật đầu và cho phép hai vệ sĩ đi cùng.
Đồng thời, hắn cũng gửi tín hiệu đến bộ đàm đeo trên tai.
Tuk-tuk-tuk.
Mật mã được xác định trước để chuẩn bị sẵn cho một tình huống bất ngờ.
Ý nghĩa của nó vô cùng đơn giản.
[Tôi hiện không thể hành động vì một số lý do. Chờ chi viện.]
* * *
"Cái gì?"
Nghe được tín hiệu truyền về, Hans há hốc mồm.
Rõ ràng, Rudger đang bị mắc kẹt, và người mà anh ta yêu cầu hỗ trợ hiện tại là Hans.