Tín hiệu Rudger gửi đi đã được truyền đến tất cả các thành viên khác.
'Thủ lĩnh hiện không thể hành động. Kế hoạch tiếp theo không biết có ổn không?'
Violetta cảm thấy lo lắng khi nhận được tin tức.
Tuy nhiên, họ cũng đã lên kế hoạch để tiếp viện hành động trong trường hợp xảy ra tình huống như vậy từ trước.
Cô chỉ cần làm tốt việc của mình ở đây là được.
Người đàn ông cười nham hiểm khóa cửa phòng lại.
"Haha. Quý cô, chúng ta chơi gì đó vui vẻ nhé?"
"Ồ. Ý hay đấy!"
Violetta trả lời với giọng như thể cô ấy đã say.
Người đàn ông vốn đang tưởng rằng cô sẽ ngất xỉu vì say, đột nhiên trở nên c·hết lặng.
Vào lúc đó, đôi tay mảnh khảnh của Violetta nắm lấy cổ áo hắn ta.
Violetta nheo mắt nhìn người đang bối rối trước mặt và mỉm cười quyến rũ.
"Trò này thì sao?"
Quăng!
Sau đó, Violetta dùng sức quật người đàn ông xuống đất bằng một cú xoay người nhanh gọn.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, tên đàn ông đập đầu xuống sàn và ngất đi.
Violetta phủi tay, truyền sức mạnh ma thuật trong tay đến mọi bộ phận trên cơ thể.
Cánh tay của cô lúc này phát ra ánh sáng ma pháp.
'Cường hóa cơ thể bằng ma pháp. Lần thử này không tệ.'
Phép thuật duy nhất mà Violetta biết sử dụng là Ma pháp nguyên tố và Tán xạ ma pháp.
Tuy nhiên, cô ấy chỉ có thể điều khiển cơ bản nguyên tố hệ Phong, vì vậy cô ấy không được coi là một pháp sư thực sự. Rudger đã nhận ra khả năng của cô ấy và dạy cô ấy những gì còn thiếu.
Chính vào thời điểm đấy, Violetta mới nhận ra mình có năng khiếu về phép thuật đến mức nào.
Với sự giúp đỡ của Rudger, cô ấy đã học được những phần còn lại của lĩnh vực thi triển thần chú trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù khả năng vận dụng vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng hiện tại đối với cô ấy như vậy cũng đủ rồi.
'Mình cần lấy chìa khóa.'
Violetta tìm kiếm chìa khoá trên người mà cô vừa đ·ánh b·ất t·ỉnh.
Nhưng dù tìm kỹ thế nào Violetta cũng không tìm được chiếc chìa khóa mong muốn.
Điều đó có nghĩa là người này hiện không mang theo chìa khóa.
'Đây là phòng riêng của hắn. Vậy thì nó phải ở đâu đó trong này.'
Violetta bước tới một chiếc kệ được đóng chặt trên một bức tường và mở nó ra.
"... ... ."
Trước mặt cô là một bục cất giữ rất nhiều chìa khóa bên trong.
Số lượng có thể lên đến con số hàng trăm chiếc.
* * *
"Khỉ thật. Tại sao mình phải đến đó chứ?"
Hans vừa càu nhàu vừa vớ lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
"Hans. Anh định đi không?"
"Tất nhiên là tôi phải đi. Anh trai đã ra tín hiệu như vậy rồi. Vì thế, Arfa này, cậu sẽ giúp tôi kích hoạt thiết bị này nhé."
"À được. Nhân tiện, tôi muốn hỏi."
"Có chuyện gì sao?"
Arfa chỉ vào chiếc máy mà Hans đã giao cho mình.
"Thứ này hình như không hoạt động."
"Cái gì? Không thể nào!"
"Tôi đã nhấn nó một lần để kiểm tra, nhưng không có phản hồi. Không biết có phải do tín hiệu bị yếu không?"
Hans nhìn phát minh của Sheridan với vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu ta vẫn còn nhớ rất rõ lời hướng dẫn của Sheridan. Tất cả việc phải làm chỉ là nhấn nút khi có tín hiệu truyền tới.
Khi được kích hoạt, đèn sẽ chuyển sang màu đỏ.
Tuy nhiên, Arfa đã nhấn nút thử trước đó, đèn vẫn không sáng.
Nói đúng hơn là chỉ có tiếng kêu răng rắc bên trong.
Nhận thấy có gì đó không ổn, Hans vội vàng gọi cho Sheridan.
"Kafka đây. Có tiện liên lạc không?"
[Wells đang nghe. Có chuyện gì sao?]
"Hình như chiếc máy đang không hoạt động?"
[Thật sao? Đợi tôi chút. Vị trí hiện tại của anh ở đâu?]
"Tòa nhà đối diện."
[Hừm. Tình trạng hiện tại thế nào?]
"Nó kêu răng rắc và đèn không sáng. Ngoài ra, không có gì khác nữa."
[........]
[Có lẽ là vấn đề về tín hiệu? Chắc hẳn bên trong nhà đấu giá có thiết bị gây nhiễu.]
Sheridan suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận.
[Đèn vẫn sáng phải không?]
"Nó có vẻ chập chờn."
[Nếu là vấn đề về đường truyền thì chỉ còn cách là đến gần hơn để sử dụng thôi.]
"Gần hơn sao? Khoảng bao xa thì được?"
[Ít nhất là gần hơn vị trí hiện tại của anh.]
Hans cảm thấy đầu mình bắt đầu hơi đau.
Nếu phải đến gần hơn, chẳng phải Arfa cũng phải đi cùng cậu ta sao?
[Vậy thôi nhé. Chúc anh may mắn, Kafka.]
Sau khi ngắt liên lạc với Sheridan, Hans gõ tay lên trán suy nghĩ và nói với Arfa.
"Chúng ta cần di chuyển ngay bây giờ."
"Được."
Hans và Arfa bọc chiếc máy trong một tấm vải và nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.
* * *
Erendir nằm chán chường trong phòng, không thể chịu đựng được vì buồn chán.
'Mình định cứ ở trong phòng cho đến khi sự kiện kết thúc rồi rời đi, nhưng như vậy thì có vẻ không ổn.'
Nếu làm như vậy, cô ấy sẽ chẳng biết nói gì khi gặp lại Rene.
Nghĩ tới biểu cảm tò mò, háo hức của Rene nếu cô ấy kể lại chuyện ở sự kiện đấu giá.
Suy nghĩ như vậy khiến Erendir cảm thấy có động lực hơn. Cô lập tức đứng dậy và chuẩn bị đi xuống dưới.
Người hầu đang đợi ở ngoài vội vã theo sau.
"Công chúa, Người muốn đi đâu sao?"
"Buổi đấu giá sắp diễn ra rồi phải không? Ta muốn đi xem một lúc."
"Vâng. Xin hãy đi theo thần. Thần sẽ dẫn Người đến vị trí ngồi tốt nhất."
Erendir đến nơi tổ chức buổi đấu giá dưới sự hướng dẫn của người hầu.
Tầng một là một hội trường lớn.
Có rất nhiều chỗ ngồi giống như chỗ ngồi trong nhà hát nhạc kịch, nơi đây chứa đầy những khách nhân trong những bộ trang phục đắt tiền.
Erendir ngồi ở chiếc ghế chỉ dành cho những vị khách quý được mời.
Đó là ghế trên cùng nhìn ra toàn cảnh phòng đấu giá và cao hơn những chiếc ghế khác.
Ngay khi Erendir vừa ngồi xuống, phiên đấu giá ngày thứ hai bắt đầu.
"Kính thưa các quý ông, quý bà! Cảm ơn mọi người đã ghé thăm Nhà đấu giá Kunst của chúng tôi ngày hôm nay!"
Người chủ trì đi ra, nhẹ giọng chào hỏi mọi người và ngay lập tức bắt đầu buổi đấu giá.
"Không để mọi người chờ đợi thêm nữa! Vật phẩm đầu tiên xuất hiện trong phiên đấu giá ngày thứ hai!"
"Nước mắt Mỹ nhân ngư"
Oa Oa Oa!
Ngay từ vật phẩm đấu giá đầu tiên đã bất phàm.
Nước mắt của người cá là những viên ngọc xanh tuyệt đẹp xứng đáng với tên gọi của chúng.
Như thể mỹ nhân ngư trong truyền thuyết thực sự đã rơi nước mắt, những viên ngọc hình giọt nước phát ra ánh sáng chói lọi và thuần khiết.
'Ồ!'
Ngay cả Erendir là người vốn không mấy hứng thú với những thứ như vậy, cũng vô tình bị vẻ đẹp của viên ngọc thu hút.
"Giá khởi điểm là một triệu denars!"
Cuộc đấu giá sôi động ngay từ lúc này.
Khi mức giá vượt quá năm trăm triệu denars, Erendir bắt đầu nghĩ về những điều khác.
'Chà, đó không hẳn là nước mắt của người cá, nó đơn thuần chỉ là một viên ngọc quý. Chi ngần ấy tiền cho một món đồ xa xỉ như vậy? Thật lãng phí!'
Khi nghĩ về điều đó, Erendir bỗng cảm thấy không thoải mái khi ở nơi này.
'Mình có nên rời đi không?'
Ngay khi nghĩ như vậy, một người nào đó đã đến và ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh.
"Trông ngài không vui lắm."
"A?"
Người nói chuyện với Erendir là một người phụ nữ với mái tóc xanh nhạt buộc đuôi ngựa một bên.
Điều đặc biệt nổi bật của người này là đôi mắt xanh như biển cả.
Một người bí ẩn nhưng xinh đẹp.
"Nước mắt Mỹ nhân ngư được thế nhân đồn thổi là nước mắt của người cá sinh sống ở phía bên kia đại dương. Dù trông rất đẹp, nhưng thứ trên sân khấu lúc này là đồ giả."
"Làm thế nào ngươi biết được?"
"Tôi đã tận mắt nhìn thấy thứ đó một lần. Tuy ánh sáng của món đồ kia trông cũng khá đẹp, nhưng Nước mắt Mỹ nhân ngư thật sự có chứa đựng sức mạnh ma pháp thuần khiết."
Đôi mắt xanh của người phụ nữ lấp lánh như thể đã nhìn thấu bản chất thực sự của viên ngọc quý.
Người này có thể cảm nhận được sóng ma pháp dao động của món đồ đó ở khoảng cách xa như vậy?
Erendir bỗng tò mò về danh tính của người này.
"Ngươi là ai? Có thể ngồi ở đây chắc thân phận của ngươi cũng không tầm thường."
"A. Đúng rồi. Tôi quên mất chưa giới thiệu về bản thân."
Người phụ nữ khéo léo lấy một tấm danh th·iếp từ trong tay ra bằng ngón trỏ và ngón giữa rồi đưa cho Erendir.
Đó là một hành động không mấy lịch sự, nhưng Erendir không quá để ý, cô nhận lấy danh th·iếp.
Tên được viết trên danh th·iếp là [Casey Selmore].
Bên dưới đó là dòng chữ nhỏ [Nghề nghiệp: Thám tử].
Casey Selmore. Casey Selmore.
Erendir lẩm bẩm cái tên đó, chợt thốt lên một tiếng kinh ngạc.
"Ngươi là vị thám tử thiên tài nổi tiếng Selmore đó?"
"A! Ngài nhận ra tôi sao?"
"Tất nhiên! Người đã bắt James Moriarty khét tiếng! Thậm chí còn là một vị pháp sư nguyên tố nắm giữ danh hiệu Lục Bích Thuỷ hiếm hoi!"
Do Erendir cũng đang theo học ma pháp nguyên tố, cô ấy có thể thấy Casey là một người tài năng cỡ nào.
Danh hiệu đấy chỉ có rất ít pháp sư mới có thể nhận được.
"Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở một nơi như thế này. Rất vui được gặp ngươi. Ta là... ... ."
"Ngài là Đệ Tam công chúa Erendir phải không?"
"Hả? Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
"Không. Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt."
"Vậy làm sao mà... ... ."
Casey cười toe toét với Erendir đang sửng sốt.
"Ngài trông có vẻ không hứng thú khi xem phiên đấu giá. Với lại, phần tóc sau đầu của ngài hơi bị xẹp xuống, tôi đoán ngài đã ở trong phòng nãy giờ đúng không? Mùi hương của nước khử mùi vẫn còn đọng lại trên cơ thể ngài nhưng ngài lại không dùng bất cứ loại nước hoa nào."
"... ... !"
Nghe vậy, Erendir vội vàng vuốt tóc xuống.
Casey nhún vai và tiếp tục suy luận của mình.
"Điều đó chứng minh rằng, ngài không xức nước hoa và ngài hầu như cũng không trang điểm. Một quý tộc bình thường sẽ không mắc một điều như vậy. Điều này có nghĩa ngài là một người có địa vị cực kỳ cao, cao đến mức không cần thiết phải quan tâm đến ánh mắt của những người khác, ít nhất là tại nơi này."
"Dù sao thì gần đây cũng có tin đồn người của hoàng thất sẽ tham dự sự kiện đấu giá lần này. Từ những suy luận đó, kết quả không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?"
"... ... Suy luận rất sắc bén."
Erendir khá ngạc nhiên, thừa nhận rằng những suy luận này đúng.
Quả thực, người trước mặt không hổ danh là vị thám tử thiên tài danh tiếng khắp lục địa.
Sau đó, đột nhiên Erendir thắc mắc.
"Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?"
"Chà, tôi cũng nhận được lời mời khi vừa đến Leathervelk. Họ đón chào khá nồng nhiệt và bố trí một căn phòng khá tốt nên tôi không tiện từ chối."
"Ngươi có hứng thú với phiên đấu giá này sao?"
"Tất nhiên là không. Tuy nhiên, nếu một sự kiện càng lớn, thu hút vô số ánh mắt và lợi ích của mọi người, thì khả năng xảy ra sự cố sẽ càng cao."
Erendir nghĩ Casey đang nói đùa. Loại sự cố gì có thể xảy ra ở một nơi như thế này cơ chứ?
Bỏ qua việc thân phận cô ấy là một công chúa thì riêng an ninh tại Nhà đấu giá Kunst cũng đủ nghiêm ngặt không kém gì bên trong cung điện hoàng gia.
Ngoài ra, nếu xét đến việc có cả những vệ sĩ cá nhân được mang theo thì bất kỳ tên t·ội p·hạm nào xuất hiện bên trong khu đấu giá này cũng sẽ b·ị b·ắt ngay lập tức.
"Công chúa dường như nghĩ rằng tôi đang nói đùa."
"Hả? À không. Chính xác thì... ... ."
"Haha, tôi hiểu mà. Không sao hết. Ngài cứ coi như đó là trực giác của tôi đi."
Erendir không khỏi cảm thấy kỳ lạ trước câu nói đầy tự tin của Casey.
* * *
Một con hẻm đối diện với nhà đấu giá Kunst.
Hans và Arfa đang loay hoay với chiếc máy trong con hẻm lộn xộn gần bãi rác của các nhà hàng.
"Có phải như thế này không?"
"Ồ, Hans. Nhìn này. Đèn sáng bình thường. Tôi nghĩ đã bắt được tín hiệu rồi."
"Tốt. Ít nhất cậu không cần phải đi vào bên trong. Và nhớ là ở bên ngoài thì gọi tôi là Kafka. Chúng ta không thể để lộ danh tính bản thân một cách tuỳ tiện."
"À, đúng. Kafka, anh cũng gọi tôi là Dumas luôn nhé."
"Dù cậu không nhắc thì tôi cũng sẽ gọi như vậy mà."
Hans càu nhàu một cách nhẹ nhàng, giờ chiếc máy đã sẵn sàng kích hoạt. Họ chỉ cần chờ đợi tín hiệu.
Nhưng vào khoảnh khắc này. bỗng có tiếng nói vang lên.
"Ai ở đó?"
Một người đàn ông to lớn mặc vest bước vào con hẻm như thể anh ta đã nghe thấy hai người họ nói chuyện.
Anh ta cạo trọc đầu, để râu rậm và tay cầm một chiếc đèn pin trong tay.
'Chúng ta sẽ không b·ị b·ắt đấy chứ?'
Hans sửng sốt, không ngờ rằng những người bảo vệ bên ngoài sẽ tuần tra ngay cả trong những con hẻm như thế này.
"Các người đang làm gì ở đó?"
Người bảo vệ có thể ra hiệu cho đồng nghiệp đến bất cứ lúc nào nên Hans đang cân nhắc xem phải làm gì.
Ngay lúc đó, Arfa nhổm người dậy và tiếp cận người tuần tra.
"Này, này! Cậu định làm gì thế?"
Hans khẽ gọi từ phía sau, nhưng Arfa không quan tâm và tiếp tục đi về phía người đàn ông trước mặt.
"Gì đây? Chỉ là một thằng nhóc thôi à?"
Người đàn ông trong đội tuần tra nhìn thấy Arfa có vẻ ngoài trẻ con và mất cảnh giác trong giây lát.
Và đó cũng là lúc.
"Hự!"
Nắm đấm nhỏ bé của Arfa đã cắm đúng vào bụng của người bảo vệ cao hơn cậu hai cái đầu.
Cơ thể to lớn của người bảo vệ đổ xuống, Hans chứng kiến cảnh tượng đó với vẻ mặt hốt hoảng.
'Chuyện gì vừa xảy ra vậy?'
Arfa khiến gã khổng lồ đó ngủ say chỉ trong một đòn?
Tuy mức độ an ninh bên ngoài Nhà đấu giá thấp hơn một chút so với bên trong, nhưng ngay cả như vậy, bảo vệ ở đây cũng đâu phải người bình thường?
Arfa sau khi bình tĩnh đánh gục người trước mặt, chậm rãi quay lại nhìn Hans với một nụ cười trên môi.
Giống như kiểu cậu ta muốn nói 'Tôi đã làm tốt chứ?'
Vẻ mặt đó càng khiến việc đánh giá Arfa trở nên khó khăn hơn.
'Đứa trẻ đó, nó là thứ gì vậy?'
/*Alexandre Dumas (27/07/1824 – 27/11/1895) là tiểu thuyết gia, nhà soạn kịch nổi tiếng người Pháp được biết đến với danh tác Trà hoa nữ (The Lady of the Camellias). Ông là con trai của đại văn hào cùng tên Alexandre Dumas, cũng là nhà văn và nhà viết kịch. Ông được kết nạp vào Viện Hàn lâm Pháp năm 1874 và được trao huân chương Bắc Đẩu Bội tinh năm 1894. Các tác phẩm tiêu biểu của ông là: Trà hoá nữ, Giới giang hồ, Vấn đề tiền tài...Sau 50 năm viết lách, Dumas để lại cho hậu thế không chỉ là luồng tư tưởng bác ái bao la, mà còn có những lời dạy đời ngày càng quá mức qua các vở kịch, nên cũng có phe chống đối (số ít) có phe lại bày tỏ thiện cảm hết mực với đại văn hào này.*/