Giáo Sư Gián Điệp

Chương 15: Mã nguồn (2)



"Ta sẽ chỉ dạy [Mã nguồn] cho một vài học sinh ta cho là xuất sắc trong lớp."

Lớp học im lặng, chỉ có tiếng viết bảng vang lên.

Khi Rudger giải thích xong lý thuyết và phương pháp giải phóng ma thuật đơn giản, chuông đồng hồ vang lên kết thúc lớp học. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng bản thân đã hoàn thành buổi học một cách an toàn mà không bị sự cố nào.

Các học sinh dường như không cảm thấy có gì đặc biệt đáng ngờ khi Rudger tiếp tục giải thích ngắn gọn nội dung của sách giáo khoa bằng cách kết hợp chúng với các mẹo thực tế.

Buổi học đầu tiên được hoàn thành suôn sẻ.

Rudger dạy tổng cộng bốn tiếng một tuần, mỗi tuần hai tiết, vì vậy hắn khá dư giả thời gian.

Khi hắn mặc áo khoác chuẩn bị rời khỏi lớp học, hắn nhận thấy có một số học sinh đang lại gần muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không dám lên tiếng. Hắn chợt nhớ ra một việc.

"Nhân tiện, ta sẽ không cho các trò bài tập về nhà trong buổi học đầu tiên. Trở về và xem lại bài học hôm nay."

Trước lời nói của Rudger, các học sinh tỏ ra vô cùng hớn hở. Kể cả có là nơi các thiên tài tụ tập thì chúng vẫn là học sinh. Nhìn lũ trẻ vui mừng vì không phải làm bài tập về nhà dù chỉ một lần, hắn lắc đầu cảm thán.

Rudger không muốn giao bài tập về nhà ngay từ buổi học đầu tiên. Đương nhiên, các giáo sư khác thì không chắc. Giáo sư cho bài tập về nhà từ ngày đầu tiên thường b·ị đ·ánh giá kín đáo trong suốt kỳ học.

Tất nhiên hành động này cũng là tính toán của Rudger. Càng có nhiều lời bàn tán và bất mãn với các giáo sư khác, thì sẽ càng có ít lời bàn tán nhắc đến hắn.

Hắn ra khỏi lớp với danh sách học sinh trên tay. Để tiếp tục bài học kế tiếp, hắn cần thông tin cá nhân cơ bản về tất cả học sinh đang theo học.

* * *

'Ồ. Thật không thể tin được.'

Aidan là một học sinh năm nhất. Cậu bỗng cảm thấy bản thân hoà nhập vào Theon hơn bao giờ hết sau tiết học đầu tiên của giáo sư Rudger Chelici.

'Dù còn hơi mơ hồ nhưng buổi học thật tuyệt vời.'

Aidan xuất thân từ nông thôn, dù là một thường dân nhưng cậu lại là một thiếu niên với niềm đam mê ma thuật. Nhờ sự chăm chỉ và một chút may mắn, cậu bé đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh Theon.

[Giáo sư Rudger Chelici giảng bài về Hệ thống Bùa chú]

Thành thật mà nói, cậu ngày từ đầu đã không mong đợi gì nhiều khi hay tin này. Nhưng khi vừa bước vào lớp học, cậu bé đã nghe lén cuộc trò chuyện của các học sinh khác và nhận ra rằng lớp học này đáng mong đợi hơn cậu kỳ vọng.

Học viện có tổng cộng hai lớp Bùa chú. Một giáo sư mới sẽ không thể dạy lớp này nhưng giáo sư Rudger đã may mắn vì năm ngoái đã có năm người nghỉ hưu.

Những gì viết trong Hồ sơ của Akashic đều là giả. Đó là những lời đồn truyền miệng của một số ít học sinh quý tộc trung lưu. Aidan chỉ biết những kẻ này là đàn anh của cậu mà không biết thân phận họ là đại quý tộc nên cậu không nghi ngờ chút nào.

'Giáo sư Rudger Chelici thật sự tệ thế ư?'

Đó chỉ là một lớp học mà cậu đã chọn trong lúc nông nổi, vì vậy cậu ta đã rất hối hận. Tuy nhiên, Aidan đã phủ nhận ngay suy nghĩ đó của mình khi giáo sư Rudger xuất hiện.

Người đàn ông với khí thế áp đảo khi đứng trên bục giảng, giống như một người lính trước thềm trận chiến ác liệt. Và những gì xảy ra sau đó càng khiến Aidan kinh ngạc hơn.

Giáo sư đã trò chuyện với một nữ sinh năm hai về việc không thể rút ngắn tốc độ thi triển thần chú và sau đó học sinh kia đã biểu diễn mẫu thần chú [Chớp Hoả] cho mọi người chiêm ngưỡng.

Khoảnh khắc bắt gặp thứ ma thuật mà giáo sư Rudger Chelici gọi là [Mã nguồn] Aidan cảm thấy máu cậu đang sục sôi khắp cơ thể.

Giống như pháo hoa nổ vậy, thứ ma pháp đó như ánh sáng của tri thức xuất hiện khi cậu được chứng kiến ​​rõ ràng một điều bí ẩn mà trước đó cậu chưa từng biết, đó cũng là khoảnh khắc trước mắt cậu như mở ra một thế giới rộng lớn hơn.

Nghe có vẻ hơi quá nhưng bản thân Aidan cảm thấy vậy. Khi cậu còn là một đứa trẻ chưa biết gì, một pháp sư lang thang đã chỉ cho cậu phép thuật. Phép thuật đó chỉ là cấp một và bây giờ khi nghĩ về nó, kỹ thuật pháp sư đó không hoàn hảo và thậm chí khá thô thiển.



Nhưng tại thời điểm đó, Aidan đã nghĩ rằng đó là điều tuyệt vời nhất trên đời. Kể từ đó, cậu tiếp tục học phép thuật dưới sự hướng dẫn của pháp sư lang thang, mặc dù cậu đã không cảm thấy sốc khi lần đầu tiên tiếp xúc với phép thuật, cậu vẫn nhớ rằng bản thân việc học phép thuật đã rất thú vị.

Aidan lớn nhanh từng ngày nhờ niềm đam mê với ma thuật. Và thật bất ngờ, nhờ tài năng này, cậu cuối cùng đã vượt qua bài kiểm tra cực kỳ khó khăn và bước chân vào Học viện phép thuật Theon.

'Giáo sư Rudger Chelici thật phi thường!'

Aidan không thể che giấu sự phấn khích của mình, nghĩ rằng mình thực sự may mắn khi được tham gia lớp học này.

"Hừ!"

Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường vang lên từ chiếc ghế bên cạnh. Aidan quay đầu lại, một nam sinh năm nhất từ ​​đâu đó đang khoanh tay nhìn cậu ta. Khuôn mặt người này khá ưa nhìn, nhưng có vẻ hơi béo vì mái tóc vàng rẽ ngôi để lộ trán.

Aidan nhìn xung quanh. Bây giờ hầu hết các học sinh đã rời khỏi phòng học, không còn nhiều người ở lại.

"Cậu đang nói chuyện với tôi à?!"

Gương mặt nam sinh quý tộc méo xệch trước phản ứng ngây thơ của Aiden.

"Ngươi..... Ngươi đang chế nhạo ta phải không?"

"Hở? Tôi không có ý đó."

Aidan ngượng ngùng cười và cố gắng giải thích rằng bản thân không có ý đó, nhưng tình thế trước mặt đã bị đảo lộn bởi thực tế là người trước mặt cậu ta không nghĩ như thế.

"Ngươi dám phớt lờ con trai cả của Nam tước Pellio?!"

Aidan toát mồ hôi lạnh. Có vẻ như cậu đã làm sai gì đó rồi.

Một bàn tay chợt xuất hiện vỗ vai trấn an Aidan ngay lúc cậu chàng đang bối rối tìm cách xử lý tình huống.

"Nếu là Nam tước Pellio, chẳng phải đó là gia tộc ở biên giới của Đế quốc sao?"

"Gì đây?! Ngươi là ai?"

Người giúp đỡ Aidan là một cậu bé tóc xanh. Jevan Pellio nhìn học sinh trước mặt, nở một nụ cười đầy mỉa mai.

"Từ khi nào Học viện Theon lại nhận cả trẻ sơ sinh vậy?"

"Còn hơn là nhận vào một tên ngu ngốc của một gia tộc Nam tước trẻ con."

"Cái gì?! Ngươi dám xúc phạm gia tộc Pellio?"

Khi Jevan nghiến răng và cố gắng tăng sức mạnh phép thuật của mình, cậu bé tóc xanh nhạt không hề đánh mất nụ cười.

"Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá cho những lời nói và hành động dám xúc phạm quý tộc......"

"Cứ thử đi."

"Sao cơ?"

"Ngươi cứ thử làm xem. Điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi thi triển phép thuật t·ấn c·ông chúng ta ở đây?"

Mọi người đều bị sốc trước tuyên bố táo bạo của nam sinh này.

Jevan Pellio nghĩ rằng những người bình thường đều sẽ cúi đầu nếu bị đe dọa lúc này cũng sửng sốt.



"Ngươi có biết bản thân đang đứng ở đâu không? Tỉnh lại đi. Cho dù ngươi có là quý tộc đi chăng nữa nhưng gây chuyện ở một nơi như Theon cũng không thể trốn thoát được trừng phạt đâu. Gia tộc của ngươi không cảnh báo trước cho ngươi à?"

"Ngươi ......!"

"Trước khi mở miệng, ngươi cũng nên nhìn sang xung quanh xem có ai đang nhìn không chứ."

Theo lời của Leo, Jevan Pellio nhận ra rằng vẫn còn vài học sinh trong lớp. Trong số họ, có những đứa con của những quý tộc cấp cao mà hắn không dám đắc tội.

Jevan nhìn Aidan như muốn g·iết cậu, sau cùng hắn bực tức rời khỏi phòng học mà không nói lời nào.

Aidan đang nghĩ xem mọi chuyện đã ổn chưa. Nhưng lúc này, cậu muốn cảm ơn người bạn học đã giúp đỡ mình.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu. Mình tên là Aidan."

"Tôi là Leo. Ồ không cần phải cảm ơn đâu. Tôi chỉ thấy khó chịu với hành động kiểu đó của những kẻ tự xưng mình là quý tộc thôi."

"Cậu đúng là người tốt."

"......Cậu đang nói cái quái gì vậy?"

Leo nhìn Aidan như một tên ngốc rồi lắc đầu.

"Tôi phải đi đây."

"Ơ! Cho mình đi cùng với."

"Cậu có biết tôi định đi đâu không?"

"Không phải cậu muốn đến lớp tiếp theo sao? Mình thấy cuốn sách trên tay cậu rồi, có vẻ như chúng ta sẽ học cùng lớp đấy."

"......Tuỳ cậu."

Leo nói thẳng thừng, nhưng không từ chối lời đề nghị. Aidan có trực giác rằng Leo là một người tốt. Leo nhìn Aidan đang chuẩn bị sách giáo khoa cho lớp tiếp theo, đột nhiên mở miệng:

"Sẽ tốt hơn nếu cậu đừng trưng ra cái bộ mặt đó."

"Cái gì?"

"Quê mùa, tầm thường, trông cậu như một người không được học ma pháp một cách tử tế."

"Ồ, vậy à? Xin lỗi. MÌnh không biết điều đó đấy."

"Đừng quên đây là học viện Theon. Nơi này có đủ loại người thiên tài."

"Thiên tài? À. Giống như giáo sư Rudger Chelici hả?"

Leo thở dài. Rõ ràng, người bạn tội nghiệp này sẽ còn rất nhiều điều phải học.

"Nghe này, trước khi tham gia một lớp học nào đó, cậu cũng cần biết nó có những gì đã chứ. Đặc biệt phải cẩn thận với một số học sinh đặc biệt."

"Ai vậy?"



"Ngay cả trong Theon, vẫn có những học sinh có vị trí đặc thù. Bây giờ, năm nhất chúng ta mới vào nên không biết gì, nhưng từ năm thứ hai trở đi sẽ khác rất nhiều."

Ví dụ tiêu biểu nhất là Flora Lumos.

"Flora Lumos là thiên tài năm hai. Tôi không biết rằng cô ta cũng học lớp này, nhưng tốt nhất là nên cẩn thận."

"Tại sao?"

"Có tin đồn rằng tính tình người này không tốt lắm. Giáo sư phụ trách lớp bùa chú năm ngoái đột ngột nghỉ việc vì ảnh hưởng từ người đó."

Leo cũng nhớ đến lớp Rudger Chelici. Phép thuật đột phá được gọi là [Mã nguồn] mà giáo sư đã thể hiện chắc chắn rất phi thường. Bởi vì Flora Lumos đã bị thuyết phục. Nhưng cậu ta không nghĩ Flora Lumos sẽ sụp đổ chỉ vì điều đó. Thay vào đó, có khả năng cô ta sẽ giận cá chém thớt. Vì vậy, tốt nhất là tránh cô ta càng xa càng tốt.

"Còn ai khác không?"

"Có. Một trong những dòng máu cao quý của Đế quốc Exilion."

"A! Mình cũng nghe được tin đồn đó. Hình như có một công chúa ở năm hai?"

"Tam công chúa Erendir von Exilion. Hoàng đế rất yêu thương cô ấy, vì vậy cô ấy có thể đến đây học tập. Tất nhiên cũng chẳng có gì tốt khi người như vậy tiếp xúc với thường dân là chúng ta cả."

Aidan nghĩ đến một nữ sinh có mái tóc như những sợi chỉ vàng. Tóc vàng không hiếm, nhưng chỉ có một cô gái tóc vàng mang lại cảm giác quý phái.

"Cuối cùng là Freuden Ulburg."

"Ulburg đó à? Một trong ba gia tộc công tước vĩ đại......"

"Còn Ulburg nào khác ở trong Đế quốc này nữa? Freuden, con trai cả của gia đình Công tước xứ Ulburg. Cậu ta là lãnh đạo phe phái lớn nhất của năm hai. Nói chính xác là một phe thượng lưu chỉ bao gồm các quý tộc."

"Những người như chúng ta giống như những con bọ bên đường, vì vậy tốt hơn là không nên tham gia. May mắn là vị Ulburg đó không tham gia lớp học này. Nhân tiện, tên ngốc vừa cãi nhau với cậu lúc trước dường như cũng thuộc phe đấy."

"Mình cũng chẳng làm gì được. Còn ai nữa không?"

Leo không thể hiểu Aidan là người như thế nào. Nhưng cậu chắc chắn rằng ít nhất tên này không phải là một kẻ xấu hay một kẻ có trái tim đen tối.

"Còn vài cái nữa."

"Ồ, còn ai nữa?"

"Tôi sẽ nói sau."

"Tuyệt! Cậu có muốn dùng bữa chung sau tiết học không?"

"Ủa, sao lại là tôi?"

Aidan và Leo lầm bầm rời khỏi lớp học. Không biết rằng một trong những học sinh còn lại trong lớp đang theo dõi họ.

* * *

'Hừm. Đây là phòng riêng của mình à?'

Đứng trước căn phòng gọi là phòng thí nghiệm, Rudger thấy hơi phân vân.

'Vào trong thôi.'

Hắn khá tò mò muốn xem bên trong trông như thế nào.

Rudger mở cửa bước vào và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy có người đang ở trong.

"Ồ, giáo sư Rudger. Anh về rồi sao?"

Một trong những người hắn phải đề phòng ở đây, hiệu trưởng của Học viện Theon.