Giáo Sư Gián Điệp

Chương 180: Sói và Quạ (3)



Trước những lời giận dữ của Freuden, Rudger chỉ im lặng không nói gì.

"Bây giờ anh định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Nói đi."

Rudger nhắm mắt lại và suy nghĩ về Rene.

Hắn thừa nhận. Hắn đã rất ngạc nhiên khi gặp con bé ở Theon.

Kể từ cái ngày định mệnh đó, hắn chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau ở một nơi như thế này.

Hắn không muốn tỏ ra quen biết Rene và cũng không thể làm vậy.

Rudger ban đầu đã có ý định không can thiệp vào cuộc sống của con bé, hắn cố gắng tránh xa những nơi có thể chạm mặt Rene nhất có thể.

Nhưng trò đùa của số phận đã không cho phép điều đó xảy ra.

Rudger đã tình cờ cứu mạng Rene khi con bé phát sinh t·ranh c·hấp với một quý tộc đầu kỳ học.

Sau đó, hắn lại vô tình cứu con bé khi nó suýt bị người sói t·ấn c·ông.

Khi nhận ra sức mạnh ma thuật bẩm sinh khiến Rene gặp khó khăn trong quá trình học tập, Rudger liền đưa cho con bé cuốn sách mà hắn đã giữ gìn từ lâu.

Rồi hắn lại một lần nữa cứu con bé khi nó bị Quasimodo t·ấn c·ông tại phòng tiệc.

Không biết từ bao giờ, bọn họ đã gặp nhau nhiều hơn và khi Rudger tỉnh táo lại, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết từ lúc nào không hay.

Giống như ngày xưa.

Nhưng.

Mối liên hệ với quá khứ không chỉ dừng lại ở mỗi Rene.

Bởi vì ngay cả Freuden Ulburg cũng xuất hiện ở Theon.

'Chẳng lẽ đây chính là số phận sao?'

Rudger nghĩ tới đôi mắt của Rene.

Sức mạnh mà con bé vẫn chưa nhận thức được.

Tuy nhiên.

Hiện tại, vấn đề hắn cần giải quyết chính là người trước mặt.

Freuden Ulburg.

Đứa nhóc tự mãn và táo bạo năm đó nay đã trưởng thành.

"Cậu nghĩ vậy sao?"

Giọng của Rudger trầm xuống, một cỗ khí thế từ trên người hắn tràn ra.

"Cậu nghĩ ta đang cố ý làm vậy?"

"Cái gì?"

"Đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại, ta và con bé đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa."

"... ... Anh!"

Freuden nhìn Rudger với ánh mắt không thể tin được.

"Sao anh....."

"Đừng ngớ ngẩn như vậy."

Rudger bác bỏ lời nói của Freuden bằng một nụ cười khinh bỉ.

"Cất công đến tận đây chỉ vì một chuyện đã xảy ra mười hai năm trước? Ta không nghĩ câu chuyện cười đó có tý hài hước nào cả."

"Vậy tại sao anh lại có mặt ở đây?"

"Không phải chuyện của cậu."

"... ... ."

Nghe những lời đó, Freuden thậm chí còn nghi ngờ mạnh mẽ hơn.

Ít nhất trong ký ức của cậu, Rudger là một kẻ chu du khắp nơi luôn che giấu thân phận.



Sao người này lại đột nhiên trở thành giáo sư của Theon dưới danh nghĩa một quý tộc sa ngã?

Lại còn vào đúng thời điểm Rene nhập học năm nhất nữa?

Đó không thể nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên được.

"Không cần cố gắng phủ nhận điều đó, tôi biết anh đến đây với mục đích gì."

"Thật nực cười."

"Ngay cả khi anh đối xử tốt với Rene vì cảm giác tội lỗi đó. Anh có nghĩ em ấy sẽ muốn điều đó không?"

"Vậy cậu định làm gì? Đến gặp con bé và kể cho nó nghe mọi chuyện?"

Khi Rudger hỏi vậy, Freuden chỉ biết im lặng.

"Đương nhiên là cậu không thể nói điều đó ra rồi. Cậu cũng biết là con bé bị mất ký ức, đúng chứ?"

"... ... Tôi khác với anh."

"Khác nhau chỗ nào? Hai chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, chỉ là chúng ta đều không nhắc đến nó mà thôi."

"Anh thì biết cái gì? Anh làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi!"

"Ta có cần phải biết không?"

"... ... !"

Freuden trừng mắt nhìn Rudger với đôi mắt đỏ ngầu.

Hai nắm đấm của cậu ta đang run rẩy.

Tuy nhiên, Freuden không hề phản bác lại lời nói đó.

"Nếu cậu muốn nói sự thật cho con bé, cứ tự nhiên. Ta không quan tâm."

Freuden cắn răng trước lời nói khiêu khích của Rudger.

Sau cùng, cậu ta trừng mắt nhìn Rudger rồi quay lưng bỏ đi.

Nếu ở lại đây thêm một lúc nữa, Freuden không chắc bản thân mình sẽ kiềm chế được sự tức giận mà làm ra những hành động quá khích.

'Thằng bé này vẫn cứng đầu như vậy.'

Rudger khẽ thở dài khi nhìn bóng lưng Freuden phía xa.

"Cậu có thể ra đây rồi, Hans."

"Ặc."

Khi Rudger nói xong. Thân hình của Hans liền xuất hiện từ phía sau một thân cây.

"Rất xin lỗi, anh trai. Tôi không cố ý nghe cuộc trò chuyện vừa rồi đâu."

"Tôi biết. Tôi cũng không ngờ thằng bé sẽ chặn đường mình như thế này."

"Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn chứ? Nhìn qua thì có vẻ như thằng bé đó đã biết thân phận giáo sư của anh là g·iả m·ạo. Nếu chuyện này tiếp tục, việc anh bị lộ chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Không cần lo lắng về chuyện đó."

Rudger nói, nhìn vào nơi Freuden đã biến mất.

"Nó sẽ không nói ra đâu."

* * *

Những gì Rudger nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí Freuden.

Cơn giận sôi lên trong lồng ngực cậu.

Cậu ta tưởng Rudger Chelici sẽ thừa nhận bản thân đến Theon là vì Rene sau khi bị cậu ta chất vấn.

Nhưng phản ứng đó là gì?

Thật lòng Freuden rất muốn vạch trần tất cả những gì Rudger đã làm trong quá khứ.



Nhưng lý trí của Freuden đã ngăn cản điều đó.

Rudger Chelici hiện tại đã là một giáo sư nổi tiếng ở Theon.

Nếu cậu nói rằng thân phận của Rudger Chelici hoàn toàn là dối trá...

Ai sẽ tin điều đó?

Cậu ta không có bằng chứng nào.

Ngược lại, cậu ta có thể gây ảnh hưởng xấu đến gia tộc Ulburg.

Và còn một lý do nữa khiến Freuden không muốn tiết lộ sự thật.

"Ồ? Học trưởng? Anh xong việc rồi sao?"

"... ... ."

"... ... học trưởng?"

Freuden hơi sợ hãi khi nhìn thấy Rene hỏi mình.

Nếu cậu nói ra toàn bộ sự thật, Rene sẽ ra sao? Em ấy đang sống rất tốt. Nếu hiện tại biết được sự thật...

'Không được! Mình không thể nói ra chuyện đó.'

Em ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ nếu biết được sự thật.

Người thầy mà em ấy tin tưởng và dựa dẫm thực chất lại là người đã xóa ký ức và g·iết c·hết mẹ của mình.

Nhớ lại những ký ức đau buồn đó liệu có tốt cho Rene không?

Chính điều này đã khiến Freuden do dự.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu Rene không biết mọi thứ.

Đột nhiên cậu nhớ lại những gì Rudger đã nói lúc nãy.

"Chúng ta thực sự khác nhau sao?"

Chính Freuden là người đã tức giận trước những lời nói đó.

Nhưng vào lúc này, cậu ngầm thừa nhận những gì Rudger nói là đúng.

"Học trưởng?"

"... ... ."

Đôi mắt trong veo của Rene nhìn Freuden đầy quan tâm.

Khoảnh khắc chứng kiến đôi mắt lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm trước mặt, Freuden chỉ mong ánh mắt ấy sẽ mãi mãi có thể thuần khiết như vậy, không vướng chút u buồn nào.

"Anh vẫn ổn chứ?"

"... ... Ừ. Anh ổn."

"Anh gặp phải chuyện gì phiền não sao?"

"... ... Không có chuyện gì đâu."

Cuối cùng, Freuden đã hiểu tại sao người kia không hề ngăn cản mình rời đi hay sợ hãi cậu nói mọi chuyện cho Rene. Bởi vì người đó biết Freuden không bao giờ có thể nói ra được sự thật đó.

* * *

"Chúng ta có thể tạm bỏ qua Freuden. Thằng bé hiện vẫn chưa đủ sức uy h·iếp đến chúng ta."

"Hả? Được rồi. Nếu như anh đã nói vậy."

Hans ngập ngừng trả lời, nhưng vì Rudger đã nói vậy nên anh không hỏi thêm nữa.

"Tôi đã thu thập được một số thông tin về vụ tối qua. May mắn thay, có vẻ như vụ c·háy n·hà kho ngày hôm qua chỉ công bố ra ngoài là t·ai n·ạn do quản lý pháo hoa."

"Nếu là hiệu trưởng, kết thúc như vậy hoàn toàn có thể hiểu được."

"Có rất ít thông tin về vụ việc nên có vẻ như tất cả mọi người ngoại trừ một số ít người biết chuyện đều nghĩ như vậy."

"Chuyện gì đã xảy ra với đám người b·ị b·ắt?"

"Hiện tại, bọn chúng đang bị giam giữ bên trong Theon. Nhưng có vài thứ khó hiểu."



Hans vừa nói vừa gãi đầu.

"Có vẻ như cô gái tóc xanh kia lại chịu trách nhiệm thẩm vấn bọn chúng."

"Casey Selmore?"

"Tôi xác nhận rằng cô ta đã vào văn phòng hiệu trưởng, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Có vẻ như đã có một giao dịch nào đó được diễn ra."

"Đúng như tôi dự đoán. Có vẻ như mồi nhử của chúng ta đã có tác dụng."

"Chà, dù sao thì chúng ta cũng đã cất công làm vậy rồi, bọn họ mà không mắc câu thì cũng quá lãng phí."

Hans bỗng hỏi với giọng hơi lo lắng.

"Nhưng anh có chắc là mọi chuyện sẽ ổn chứ? Tên thám tử đó trông cũng không phải kẻ dễ bị lừa."

"Tôi biết."

Rudger hiểu Hans đang lo lắng điều gì.

Không có gì đảm bảo về việc hắn sẽ không bị Casey Selmore bắt trong tương lai.

"Một lời nói dối sẽ phải che đậy bằng vô số lời nói dối khác. Đến một lúc nào đó, tôi chắc chắn cô ta sẽ nhận ra có gì đó bất thường."

"Tôi có thể làm gì bây giờ? Đến lúc đó rồi tính."

"Nói vậy có phải là quá vô trách nhiệm không?"

"Tôi cũng đâu biết được chuyện ba năm trước lại có thể phát triển đến mức này chứ?"

"Anh đang gặp rắc rối lớn đấy."

"Cái gì?"

"Nếu cô ta biết được chuyện ba năm trước anh cũng lợi dụng cô ta...."

Tại Vương quốc Delica vào ba năm trước.

Rudger lúc đó dưới thân phận James Moriarty đã cố ý lợi dụng Casey Selmore thay mình khám phá những sự việc thối nát ở đó.

"... ... ."

Với tính cách của Casey Selmore, nếu cô ta phát hiện ra mình đã bị cùng một người lợi dụng hai lần.

"Anh trai?"

"Chỉ cần chúng ta không b·ị b·ắt là được, đúng không?"

"... ... Nghe có vẻ dễ đấy. Nhưng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì sao?"

Thực ra Rudger chưa nghĩ xa đến thế.

Hiện tại hắn có nhiều chuyện phải lo lắng hơn là Casey Selmore.

Nhưng nếu chuyện như thế thực sự xảy ra thì....

"Tôi đoán là tôi sẽ phải chạy trốn lần nữa."

"............"

Hans thở dài như thể cậu biết Rudger sẽ trả lời như vậy.

"Dù sao đi nữa, Hans, đó không phải là điều quan trọng lúc này."

"Vậy thì có gì quan trọng hơn sao?"

Hans đang định hỏi, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của Rudger, cậu ta chợt cảm thấy không ổn.

'Gì vậy? Biểu cảm của anh trai... ... trông không được tốt lắm.'

Rudger là một người luôn có thể giữ biểu cảm bình tĩnh dù cho có chuyện gì xảy ra.

Nhưng rõ ràng biểu cảm của hắn lúc này chứng tỏ hắn đang lo lắng.

"Có chuyện gì sao?"

Rudger nhắm mắt lại và thở dài.

"Vì sự việc lần này mà rất có thể Sư phụ đã nhận ra tôi đang ở đây."